Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Rèn Kiếm


Bọn họ trở về kinh thành đúng ngày vào thu, thời tiết mát mẻ, xe ngựa dừng ở trước cửa phủ, Vĩnh Tử Sâm trước khi rời kinh cũng có phủ riêng, có một quản gia ngoài lục tuần đã đứng sẵn ở đại môn.

"Vương gia đã trở về" người này ánh mắt nhìn Vĩnh Tử Sâm có chút xúc động chứng tỏ người này đã theo hầu hắn từ lâu nên tình cảm mới sâu đậm như vậy

"Lão Trần mọi chuyện trong phủ vẫn ổn thỏa chứ" Vĩnh Tử Sâm ánh mắt có ý cười khi nói chuyện cùng quản gia

"Từ lúc Vương gia xuất phủ đến giờ mọi chuyện đều thập phần yên ổn" lão Trần kính cẩn đáp lại, thật ra phủ không phải không có người ở, Tống Bạc vẫn ở phủ trong suốt thời gian qua.

Thiệu Bắc Phục thì có nhà để về, phụ thân hắn làm trong bộ binh đã là quan nhị phẩm rồi.

Mọi người tiến vào trong phủ, Vĩnh Tử Sâm thay bộ y phục để chuẩn bị tiến cung diện kiến Hoàng Thượng

Trà Mục thì được lão Trần sắp xếp cho một viện riêng, ngắm qua thấy có cả nơi chế thuốc và một bãi đất rộng có lò nung "đã chuẩn bị đủ rồi sao?" Trà Mục lẩm bẩm một mình

"Đúng vậy, Vương gia đã cho người đưa thư về để lão nô sớm chuẩn bị, cũng đã tìm những người mà Mục tiên sinh yêu cầu" lão Trần đứng đằng sau nói, giọng nói của lão dễ nghe không có ý ra oai hay gì cả, mà rất thân thiện đối đãi với Trà Mục, nàng thầm đánh giá người này nàng đứng cách lão với một khoảng cách nhất định lẩm bẩm nhỏ đến mức bản thân nghe còn mơ hồ, người này có thể nghe rõ lời nàng vậy chắc cũng là cao thủ rồi.

"Những người này đều đã có kinh nghiệm chứ?" Trà Mục cũng thấy dễ hiểu khi xung quanh Vĩnh Tử Sâm đều là người xuất chúng, rồi lại nghĩ đến khoảng thời gian tới sẽ bận rộn lại có chút chán nản

"Đều có kinh nghiệm trên mười năm" lão Trần đáp "Mục tiên sinh cứ nghỉ ngơi trước đã, lão nô cũng đã sắp xếp vài người tay chân nhanh nhẹn làm nô bọc cho Mục tiên sinh rồi"

"Không phiền phức như vậy ta từ trước đến nay đều tự mình làm mọi việc không thích người khác động vào, ngoại trừ việc trong lò rèn thì ở phòng của ta không cần có người hầu kẻ hạ, có việc gì cứ cho người thông báo là được rồi" Trà Mục đúng là không quen có người hầu hạ, hơn nữa y phục của nàng ngoài những thứ cơ bản ra thỉnh thoảng sẽ có những thứ không thể để người khác nhìn thấy chính vì thế nàng liền mở miệng từ chối luôn

"Sẽ theo như lời tiên sinh" lão Trần cũng không lạ lùng việc này lắm, lão suy từ bụng ta bụng người dù sao cũng là đại phu nên tính cẩn thận khó tin tưởng người khác đã ăn sâu vào máu.

Gian phòng của Trà Mục có 3 gian phòng riêng ở một gian, ở giữa là nơi uống trà tiếp khách, gian còn lại là thư phòng đối diện nhà chính là một phòng dùng để chế thuốc, bên phải là phòng bếp bên trái là phòng ăn, ngoài sân còn có bàn trà dưới một gốc cây mùa hè thập phần mát mẻ, Trà Mục thấy thiết kế thế này rất tiện và hợp ý của nàng.

Vĩnh Tự Sâm vừa trở về đã vào cung, được thái giám thân cận Lý công công bên người Hoàng thượng tự mình ra tiếp đón

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng" Vĩnh Tử Sâm theo lễ vừa gặp Vĩnh Nguyên đế liền quỳ

"Đứng dậy đi, đường đi vất vả ngươi vừa đến kinh thành đã lập tức vào cung là có lòng" Vĩnh Nguyên đế cũng không quá hào hứng khi gặp Vĩnh Tử Sâm nhưng những lời quan tâm vẫn cần phải nói, sau đó Hoàng Thượng liền ban ngồi cho Vĩnh Tử Sâm, trong điện rơi vào im lặng, hai người vốn từ trước đến nay đều không quá thân cận, nên khi ở cùng nhau cũng chẳng có gì để nói với nhau cả. Người hầu bên cạnh thấy cảnh tượng không thoải mái này còn không dám thở mạnh

"Nghe nói mấy hôm trước ngươi phải thỉnh đại phu" vẫn là Vĩnh Nguyên đế lên tiếng trước phá vỡ thế cân bằng này

"Nhi thần có chút bất cẩn khiến bản thân bị nhiễm phong hàn, nhưng đến hôm nay đã thập phần khỏi" Vĩnh Tử Sâm bày bộ mặt tươi cười nhưng mắt lại không cười ra để đáp, hắn còn thầm nghĩ sao tự nhiên phụ hoàng tin tức lại lưu thông, đến việc hắn có kiếm được một đại phu ở nơi xa lắc xa lơ mà cũng rõ, không minh bạch việc người Hoàng Thượng điều tra được hay có người thổi gió bên tai Hoàng Thượng đây.

"Đại phu làm sao có thể bằng người của thái y viện, hay là trẫm cho triệu kiến Lâm thái y bắt mạch cho ngươi" Vĩnh Nguyên đế vừa nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Lý công công

"Vẫn là phụ hoàng lo lắng cho nhi thần nhất, ý tốt của phụ hoàng làm sao nhi thần có thể từ chối" Vĩnh Tử Sâm có chút buồn cười, hắn đến ngày hôm này có thể khẳng định người của thái y viện chỉ là những đại phu nông cạn không hiểu biết bằng Trà Mục

Lâm thái y vội vàng chạy đến, sau khi hành lễ với Vĩnh Nguyên đế và Vĩnh Tử Sâm xong liền bắt mạch

"Hoàng thượng sức khỏe của Yên Vương không có vấn đề gì, rất ổn trọng" Lâm thái y kính cẩn bẩm báo lại

Ánh mắt của Hoàng Thượng có chút biến đổi, Vĩnh Tử Sâm thắc mắc không rõ vì sao Hoàng Thượng lại có thái độ như vậy, chẳng lẽ.....không đúng nếu vậy thì quá lộ liễu rồi.

Sau khi uống xong một chén trà Vĩnh Tử Sâm thấy ngồi nữa cũng chỉ như vậy nên dứt khoát thối lui.

"Hoàng Thượng có khi nào Lâm thái y bắt mạch sai hay không?" một giọng nói yêu kiều từ phía tẩm thất tiến lại gần

"Cũng có thể thật sự hắn ta không bị bệnh, nàng có lòng lo lắng trẫm hiểu" Vĩnh Nguyên đế âu yếm, ôm mỹ nhân trong lòng chỉ thoáng qua trong điện liền phát ra tiếng động đỏ mặt.

Trở lại Yến Vương phủ, Vĩnh Tử Sâm liền đi đến chỗ của Trà Mục, trong lòng có chút muộn phiền liền muốn nhìn thử "tiểu tử" kia đang làm cái gì.

Đã là giờ dậu rồi, Trà Mục vì không nhận người hầu vào viện đến cả đầu bếp nàng cũng không có lấy, tự mình làm hết mọi thứ một bàn có bốn đĩa thức ăn, một bát canh vậy là đối với Trà Mục quá nhiều rồi, vừa muốn động đũa thì thấy có tiếng động sau ngẩng đầu lên thì thấy Vĩnh Tử Sâm đã tiến vào cửa.

Một bàn đồ ăn hiện ra trước mắt lúc này hắn mới cảm thấy có chút đói bụng, ánh mắt nhìn thẳng vào Trà Mục muốn "hắn"chủ động mở miệng ra trước chứ không phải bản thân. Dù sao hắn cũng là vương gia lại để bộ dạng đi xin ăn thì thật mất mặt

Ánh mắt ra hiệu rõ ràng như thế mà Trà Mục còn không nhận ra thì quả thật uống phí những năm sống trên đời, nàng liền mở miệng nói "Vương gia...có muốn cùng tại hạ dùng bữa, tuy tay nghề của tại hạ không thể bằng đầu bếp của vương phủ nhưng chắc chắn cũng không đến nỗi không nuốt được" Trà Mục nói xong liền chạy đi lấy thêm một bộ bát đũa đến

Vĩnh Tử Sâm hài lòng khi nhận được lời mời và đương nhiên sẽ không từ chối, tự kiếm chỗ ngồi lấy bộ bát đũa ban nãy Trà Mục đã đụng đến, thấy tuy không đúng nhưng dù sao cũng còn sạch nên Trà Mục không có nhắc nhở.

Ở cổ đại đã ăn thì không được nói thật ra ở hiện đại thật ra vẫn có quy tắc như vậy nhưng đã bị mai một đi khá nhiều, chính vì vậy bữa cơm diễn ra trong sự im lặng.

Vĩnh Tử Sâm cảm thấy món ăn trên bàn tuy đơn sơ nhưng ăn rất hợp khẩu vị, không phải sơn hào hải vị mà lại kích thích người ăn rất tốt.

Ăn uống xong xuôi Trà Mục định tự mình dọn nhưng Vĩnh Tử Sâm ngăn lại gọi mấy người theo hầu hắn vào "Ngươi ở đây không có người hầu?" Vĩnh Tử Sâm biết Trà Mục không có thói quen uống trà nên bản thân đã tự pha trà phục vụ nhu cầu cá nhân "lão Trần không sắp xếp?"

"Không có là tại hạ không quen có người hầu hạ nên đã bảo lão Trần không cần đưa ngươi tới" Trà Mục cũng rót một chén nước nàng hay uống ra coi như thay trà bồi Vĩnh Tử Sâm nói chuyện phiếm, nhiều ngày đi đường đã sớm thành thói quen như vậy hắn uống trà nàng uống nước, hai bên cùng trao đổi, nhìn có vẻ lại nhưng lại chẳng thể nói lạ ở đâu.

"Hôm nay trên điện ta được thái y chẩn mạch" Vĩnh Tử Sâm chỉ coi đó là một câu chuyện phiếm cứ thế nói ra

"Vì sao?" Trà Mục hỏi xong liền nhìn ra đôi chút "không lẽ Hoàng Thượng biết Vương gia ...."

"Cũng có thể" nói chuyện với người thông minh thường không tốn sức, chỉ cần ngươi nói một chút hắn liền hiểu được

"Không đúng nếu Hoàng Thượng là người đó thì không nhất thiết phải trắng trợn gọi thái y" Trà Mục thấy được điểm nghi vấn, nếu nàng là người hạ độc đương nhiên nàng sẽ có cách kiểm tra xem người đó có thật sự trúng độc hay không và cũng sẽ làm một cách âm thầm, trong cung là nơi nào cơ chứ, chính là không thiếu tai mắt nhất.

"..." Vĩnh Tử Sâm không có phản bác lại lời nàng bởi chính hắn cũng nghĩ như vậy, hắn còn rõ một tin tức người trong cung bây giờ đã bị nhị ca của hắn cài cắm khá nhiều

"Đúng rồi tại hạ đã viết ra một bản kế hoạch cho việc rèn kiếm" Trà Mục thấy Vĩnh Tử Sâm không có tiếp tục vấn đề kia liền hiểu hắn tự có chủ trương không cần nàng phải múa máy trước mặt, hắn căn bản tìm nàng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, Trà Mục nói xong liền đưa bản kế hoạch bản thân viết nhiều ngày đưa cho Vĩnh Tử Sâm xem

Vĩnh Tử Sâm nhìn nét chữ không coi là đẹp này nhưng lại thập phần dễ đọc, giống như chữ trẻ con mới tập vậy nắn nót từng chữ theo một khuôn mẫu. Một bản kế hoạch chi tiết từng công đoạn một, giải thích rõ ràng mạch lạc vì sao lại có các bước như vậy, hắn chưa từng thấy ai viết kế hoạch mà lại đầy đủ như vậy, ánh mắt hắn nhìn Trà Mục thêm một tia tán thưởng

"Theo tại hạ thấy đa phần vũ khí bây giờ đều là luyện không đủ, hơn nữa mặt lưỡi quá mỏng dẫn đến dễ bị hỏng" Trà Mục trong lúc nghĩ ra bản kế hoạch này đã từng mượn kiếm của Vũ Ảnh nhìn thử, hắn ta nói kiếm của hắn đã chính là thượng phẩm rồi, năm đó hắn được sư phụ tự tay đúc cho hắn. Nếu thượng phẩm mà còn có chất lượng thô sơ như vậy thì có thể hiểu đao của binh sĩ trên chiến trường sẽ còn kém hơn.

"Muốn làm một thanh kiếm này cần khoảng bao lâu?" Vĩnh Tử Sâm trả lại bản kế hoạch

"Ít nhất là bảy ngày làm liên tục không ngừng nghỉ" Trà Mục dự tính tất cả các công đoạn rồi cho ra một đáp án "còn không thì sẽ mất khoảng mười bốn ngày, tức thời gian sẽ bị tăng lên gấp đôi, một thanh kiếm tốt làm ra cần có bốn thợ một người nung ba người rèn"

"Ngày mai hãy bắt đầu nhưng ngươi cũng biết đây là kinh thành, lưu ý nhiều một chút, ta không muốn ra đường nghe được tiếng gió" Vĩnh Tử Sâm rất hy vọng vào việc này nhưng vì đây không phải thánh địa của hắn, có rất nhiều con mắt đang dõi theo Yên Vương phủ

"Tại hạ đã rõ sẽ cẩn trọng" Trà Mục đã minh bạch một số việc như vị trước mặt đây có quyền thế cao ở phương Nam nhưng ở Kinh Thành thì Hoàng Thượng mới là người có quyền đã vậy đám huynh đệ không cùng mẫu kia lại như hổ rình mồi, nói chúng là thập phần nguy hiểm

"Ta sẽ cho người bảo vệ nghiêm ngặt nhưng vẫn nên phòng vạn nhất, ngươi bản thân cũng phải cẩn thận" Vĩnh Tử Sâm nhớ đến hôm nay Hoàng Thượng có nhắc đến Trà Mục, nếu Hoàng Thượng đã biết không có lý gì các vị còn lại không biết.

"....chẳng lẽ việc vương gia có một đại phu bên cạnh bọn họ cũng dị nghị" Trà Mục không ngờ rằng làm đại phu thôi cũng nguy hiểm, nói Tống Bạc và Thiệu Bắc Phục dễ bị hãm hại nàng còn dễ tin hơn.

"Bất cứ ai bên cạnh bổn vương đều sẽ là miếng mồi cho bọn chúng" Vĩnh Tử Sâm ánh mắt lạnh lùng, bất cứ một vị Hoàng Tử nào người bên cạnh đều không phải là vô dụng và ai cũng hiểu quy tắc này

"Thế mà tại hạ còn định xuất phủ ngắm đường phố kinh thành một lần" Trà Mục có chút thất vọng nhưng nghĩ đến công việc liền cảm thấy bận rộn một bể làm gì còn thời gian đi chơi.

"Ngươi vẫn có thể ra khỏi phủ sẽ có người bí mật bảo vệ" Vĩnh Tử Sâm thấy trong lòng có chút khó chịu khi nhìn biểu cảm thất vọng ấy, liền lập tức tìm biện pháp làm biến mất thứ mình chán ghét

Trà Mục nhướng mày ánh mắt tràn ngập sự vui sướng nhìn thẳng Vĩnh Tử Sâm, đôi môi lập tức nở nụ cười tươi "Đa tạ vương gia"

Nhìn dáng vẻ dễ dàng thỏa mãn ấy khiến Vĩnh Tử Sâm cũng vui vẻ theo, hắn hiểu rõ người này không mưu cầu quyền thế chỉ cần một thứ nhỏ nhoi cũng khiến "hắn" vui vẻ tươi cười, rồi bỗng hắn có chút lo lắng nếu sau này có người cũng dễ dàng đáp ứng thỏa mãn lòng của "hắn" vậy có phải "hắn" sẽ phản hay không.

"Ngươi quả thực rất dễ thỏa mãn" Vĩnh Tử Sâm nghĩ xong liền mở miệng nói

"Đúng vậy a, bản thân tại hạ rất dễ thỏa mãn chỉ là kén chọn kẻ thỏa mãn mà thôi" Trà Mục thấy giọng nói không đúng liền hiểu Vĩnh Tử Sâm định nói chuyện gì "Nếu như tại hạ đã nhận Vương gia là chủ thì đương nhiên sẽ không phản, dù kẻ khác có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu của tại hạ hơn là Vương gia nhưng chắc chắn tại hạ sẽ không theo, tại hạ vẫn còn biết cách làm người" Trà Mục lựa lời nói trấn an cái tên Vương gia trước mặt.

"Hiểu được thì tốt, ta không muốn một ngày nào đó ta ngồi nói chuyện cùng một cái xác" Vĩnh Tử Sâm vẫn nên đe dọa một chút mới yên lòng "Đúng rồi ta sẽ cho người chuẩn bị ngựa, mấy ngày nữa ngươi hãy bắt đầu tập cưỡi ngựa" Vĩnh Tử Sâm nhớ ra một việc mà trước đây hắn đã hứa

"Cưỡi ngựa không thú vị cho lắm nhưng nếu Vương gia đã có lòng chắc chắn tại hạ sẽ học tập thật tốt không phụ lòng Vương gia" Trà Mục từng có đứa bạn đi tập ngựa về liền đau mấy ngày liền nên bản thân tự nhiên sinh ra bài xích với cưỡi ngựa chỉ là ngựa ở cổ đại chính là phương tiện di chuyển duy nhất.

Ngày hôm sau Trà Mục tập hợp mấy vị chuyên rèn sắt lại rồi nói rõ kế hoạch của bản thân, ai nghe xong cũng rất bất ngờ vì phương pháp mới lạ này, Trà Mục đám người này bắt tay ngay lập tức vào làm, nàng đặt mục tiêu thanh kiếm này sẽ xong trong vòng mười bốn ngày, vì nàng không muốn ban đêm vẫn còn gõ keng keng sẽ dễ bị phát hiện. Bản thân tự mình làm thợ nung vì bản thân nàng hiểu mình không đủ khỏe để dùng búa đập như mấy vị lực lưỡng kia.

Nửa tháng ấy Trà Mục cả ngày ở trong lò rèn, đêm mới trở về phòng liền tắm rửa rồi ngủ, ngày hôm sau lại tiếp tục như thế.

Vĩnh Tử Sâm cũng khá bận rộn hắn ngày nào cũng phải thượng triều, dù gì cũng là vương một vùng, dù lên triều chẳng có chuyện gì để nói nhưng vẫn phải xuất hiện

Hôm nay có mật thám đến báo cáo "Tất cả mọi thứ đều trùng với lời Mục tiên sinh, Lục đại phu được chôn ở gốc cây đào gần thôn Đông, Mục tiên sinh vốn là người ngoài tiến vào thôn, không một ai biết rõ tiên sinh từ đâu đến cả vị Lục đại phu cũng không có ai rõ"

"Không một ai?" Vĩnh Tử Sâm rất thắc mắc về quá khứ của Trà Mục

"Phải khá khó khăn thuộc hạ mới biết được người đưa tiên sinh là hai anh em họ Châu, bọn họ chỉ tiết lộ ngày đó gặp được Mục tiên sinh trên đường ở rừng Tàng Sơn, Mục tiên sinh cùng họ tiến vào thôn từ đó trở thành một phần của thôn" mật thám báo cáo lại những gì hắn điều tra được, người thôn Đông rất bảo vệ Trà Mục, bọn họ không chịu tiết lộ gì cả nếu không phải hắn tìm được bọn trẻ không kín miệng rồi lại giả dạng người buôn bán mới có thể moi được một chút thông tin

Lúc này Vũ Ảnh cũng từ ngoài tiến vào hắn được lệnh điều tra vụ dược quý đến tận ngày hôm nay mới có chút đầu mối

"Vương gia có chút tin tức, dược này đúng là khó tìm thấy được một nhà buôn dược không mấy tiếng tăm ở trong thành nhập về, bọn họ nói ban đầu là được một người gợi ý nhập về, giá thành quá cao ban đầu bọn họ có chút e ngại nhưng người kia liền đặt bạc ở đó làm tiền cược, thế là bọn họ cứ thế hàng tháng nhập một số lượng nhất định, thuộc hạ có tìm hiểu người kia thì biết đó là một người họ Tịnh chủ một tửu lâu trong thành, mà người đứng tên tửu lâu này lại là một vị không ở trong kinh thành, qua mấy lần điều tra cuối cùng tra ra được đó là họ hàng xa nhà ngoại của tể tướng" Vũ Ảnh bẩm báo

"Che dấu thật tinh vi, qua nhiều lớp như vậy mới ra được cái danh tể tướng Trấn Tây quốc" Vĩnh Tử Sâm nhắc đến cái tên này liền khinh bỉ một mảng "Tiếp tục điều tra xem số dược ấy được dùng ở đâu" nhận lệnh xong Vũ Ảnh liền thối lui

Đã nửa tháng không gặp Trà Mục, vì biết "hắn" bận rộn nên Vĩnh Tử Sâm không đến làm phiền hôm nay đúng hạn mà "hắn" đã định ra thế là hắn liền dạo bước đến lò rèn, chưa vào đến nơi đã nghe được tiếng huyên náo, Thiệu Bắc Phục không rõ đã đến từ khi nào, mọi người đều chụm đầu vào nhìn thứ gì đó, hắn có chút có khó chịu khi thấy thân hình kia có thứ hay ho không dâng lên hắn lại đi cho Thiệu Bắc Phục nhìn trước.

Trà Mục phát hiện Vĩnh Tử Sâm, gương mặt nàng thập phần vui vẻ, nàng lập tức chạy đến kéo tay Vĩnh Tử Sâm đi xem báu vật nàng mới tạo được

"Vương gia nhìn xem thành công rồi" Gương mặt nhem nhuốc nhưng lại như tỏa nắng ánh mắt nhìn Vĩnh Tử Sâm sáng rực, thấy thế hắn liền vứt sự khó chịu ra sau gáy.

Nhìn thấy thứ trước mặt còn khiến hăn kinh hỉ hơn, một thanh kiếm hoàn chỉnh sắc bén nằm trên bàn, nó đẹp đẽ một cách khó tin thảo nào đám người này lại chụm đầu vào một chỗ như vậy.

"Vương gia hãy thử sử dụng" Trà Mục biết là hắn cũng thập phần ngạc nhiên nhưng nàng cần biết thứ đẹp đẽ này có tác dụng đúng như hắn mong muốn hay không

"Đúng đó Vương gia mau thử, ta vốn định thử trước nhưng Trà Mục nói phải để tự Vương gia đánh giá" Thiệu Bắc Phục xuất thân là con nhà tướng đương nhiên đặc biệt yêu thích vũ khí rồi, nhìn cái thứ trước mặt hắn hận không thể lập tức cầm lên thi triển vài đường

Vĩnh Tử Sâm nghe thấy Triệu Bắc Phục nói vậy trong lòng càng dễ chịu, hắn liền cầm lấy thanh kiếm đánh giá qua độ nặng vừa đủ, cầm nắm chắc tay, phần cán có thiết kể để giúp người dùng nắm kiếm chắc hơn.

Đúng lúc phía trước mặt có một cái cây Vĩnh Tử Sâm liền coi đó là mục tiêu để dùng kiếm, lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt cành cây một cách dứt khoát, độ dài của lưỡi kiếm rất vừa phải, qua vài đường sử dụng Vĩnh Tử Sâm có thể đánh gia thứ này chính là chân bảo. 

Xin lỗi các nàng rất nhiều ta đã không đăng truyện gần một tuần, chỉ tại phải học để thi, là bài học thuộc 30 câu đó chỉ để thi một môn thôi, hôm nay cũng đã xong rồi ta liền đền bù nè, các nàng tha lỗi nhé, chúc các nàng đọc truyện vui vẻ và tiếp tục ủng hộ ta
Tiết lộ nhỏ hôm nay là sinh nhật của ta nhé 25/12 nên đền bù hai chương
Lưu ý luôn ta thi liên tục trong một tháng chính vì vậy có khi chỉ một tuần mới có một chương, cũng có thể là lâu hơn các nàng thông cảm hộ ta, đảm bảo trung tuần tháng 1/2021 sẽ ra chương đều hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top