Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Động Chạm

Trà Mục rời đi khỏi Bắc tửu lâu cũng là lúc chiều tà, đúng lúc này có một xe ngựa, bề ngoài đơn giản dừng trước mặt nàng, người đánh xe ngựa là lão Trần

"Mục tiên sinh ngài đi đâu khiến chúng ta cả ngày đi tìm ngài" lão Trần trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, có lẽ đã thật sự vất vả một hồi

"Không có việc gì ta chỉ là ra ngoài dạo chơi rồi đến đây dùng bữa cơm thôi" Trà Mục chỉ vào Bắc tửu lâu, nàng không nghĩ mình biến mất sẽ khiến Yên Vương phủ sẽ cho người đi tìm.

"Ban nãy lão nô cũng đã đến đây nhưng không có gặp ngài" lão Trần kể lại, lão đến đây đầu tiên nhưng nghe tiểu nhị nói không thấy Trà Mục liến bắt đầu đi khắp các con phố để tìm kiếm.

"Có lẽ lúc ấy ta đã đứng ở một góc nào đó, được rồi trở về thôi" Trà Mục trong đáp xong liền lên xe ngựa, lão Trần nghĩ cũng đúng kinh thành rộng lớn như vậy chính là bọn lão bỏ xót

Vĩnh Tử Sâm ngồi trong thư phòng đọc sách nhưng lại chẳng có nổi một chữ lọt vào mắt, đầu giờ chiều hắn tới tìm Trà Mục liền biết "hắn" đã sớm xuất phủ, đã vậy còn chọn đúng ngày hắn thu hồi tử sĩ, thế là "hắn" tự mình đi ra ngoài không một ai đi theo bảo vệ, cũng không ai rõ hắn đi phương nào. Vĩnh Tử Sâm kiểm tra một chút liền thấy trong phòng không có sự thay đổi nghĩa là kẻ này không trốn đi mà chỉ đơn giản là dạo chơi.

Vĩnh Tử Sâm liền cho người đi tìm, nhưng mỗi tin báo về đều là không thấy bóng dáng đâu, đến cả nơi mà "hắn" có người quen là Bắc tửu lâu cũng không phát hiện người, lúc này Vĩnh Tử Sâm đột nhiên nghĩ có phải đã bị người khác bắt đi, dù biết "hắn" có võ công nhưng so với đám tử sĩ được huấn luyện như một cỗ máy giết người thì không khác gì trứng chọi đá.

Trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận kẻ kia dám tự ý đi ra ngoài lại không cho người báo, Vĩnh Tử Sâm càng nghĩ càng không thoải mái liền gấp sách lại, chân lại hướng viện của Trà Mục, chỉ là còn chưa ra ngoài đã thấy Trà Mục vội vã tiến vào, ánh mắt Vĩnh Tử Sâm dò xét từ trên xuống dưới thấy không có sứt mẻ mới an tâm, nhưng ngay lập tức lửa giận bộc phát.

"Ngươi còn biết đường về?" giọng nói kèm theo lửa có chút đáng sợ

"Vương gia, ta..." Trà Mục cảm giác như nàng là hài tử trốn đi chơi rồi bị phụ thân bắt được chuẩn bị giáo huấn

"Dám chạy ra ngoài còn không mang theo người, cũng không báo một tiếng ngươi có biết kinh thành đáng sợ như nào không hả?" không đợi Trà Mục giải thích Vĩnh Tử Sâm đã tiếp tục lớn tiếng, đám hạ nhân đã thối lui hoàn toàn, bọn họ không đủ can đảm như vị tiên sinh kia biết Vương gia tức giận nhưng ánh mắt lại không chút sợ hãi còn dám đối diện trực tiếp với Vương gia.

"Trong phủ nhiều cũng chán nên ta mới đi lòng vòng một hồi mà thôi, cũng không có gặp ai cũng chẳng nói với ai nên chắc chắn không có sơ hở gì" Trà Mục biết mình sai cũng không dám quá mạnh miệng nói

Vĩnh Tử Sâm thấy dáng vẻ như con mèo con kia liền không phát giận nổi nữa, mà hắn cũng thật là vì sao phải tức giận chuyện này cơ chứ, thế là hắn cùng để hai người cùng an vị

"Hôm nay trên triều có việc vốn tìm ngươi là để bàn chuyện quan trọng" Vĩnh Tử Sâm điều chỉnh tâm trạng cho hòa hoãn một chút "Tể tướng bắt đầu lôi một số quan viên phe phái Thái tử ra kể tội"

"Manh động như vậy sao?" Trà Mục thật ra chuyện trên triều không rõ lắm, nhưng vẫn cảm thấy hành động của tể tướng có chút khoa trương.

"Không trực tiếp ra mặt mà cử vài người dưới trướng làm chuyện này, hơn nữa việc hạn hán ở Kha Nhu do Thái Tử phụ trách đang xảy ra vấn đề, bọn chúng liền lấy đó làm cái cớ để chỉ trích Thái Tử, ngươi nói xem Thái Tử sẽ xử lý như thế nào?" Vĩnh Tử Sâm kể lại tình hình lúc ấy cho Trà Mục nghe

"Thái Tử xử lý thế nào thì ta không rõ vì ta cũng không phải Thái Tử, nhưng nếu ta ở cương vị đó thì đầu tiên phải lập tức nghĩ cách xử lý gọn gàng hoặc ít nhất có hiệu quả việc ở Kha Nhu biểu hiện cho Hoàng Thượng thấy ta thật sự có khả năng, đồng thời ta sẽ cho người tìm chứng cứ phản kích lại tể tướng dù là trong sáng hay ngoài tối ta đều sẽ phản kích, đã là Thái Tử ta không cần thiết phải lúc nào cũng ngầm đấu với tể tướng, một số việc đúng là không thể đưa ra ngoài ánh sáng nhưng một số việc thì lại ngược lại càng có ánh sáng sẽ càng hiệu quả lớn" Trà Mục không chút do dự lập tức trả lời

Vĩnh Tử Sâm nhìn Trà Mục có tia tán thưởng, kẻ này lúc cần ngạo mạn chắc chắn sẽ ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh nếu thực sự là người hoàng gia chắc chắn sẽ thu được rất nhiều người tài dưới trướng.

"Đúng rồi mấy cái bẫy của ngươi có thể áp dụng với chiến trường phải không?" Vĩnh Tử Sâm lôi một tấm bản đồ ra đặt trước mắt "tới đây nhìn thử, có tin báo dạo gần đây Bình Tây quốc có hành động, dù không có lớn nhưng cần phải đề phòng trước"

Trà Mục đi đến ngay bên cạnh ghế của Vĩnh Tử Sâm, nàng có khả năng xem bản đồ khá tốt vì trước đây đi rừng khá nhiều.

"Hoàn toàn có thể phát huy hết công dụng của mấy thứ đó, ban đầu ta còn lo lắng nơi đó địa hình có quá nhiều khó khăn sẽ làm giảm khả năng chiến đấu của mấy thứ đó, không ngờ nó lại hoàn toàn phù hợp" lời nói của Trà Mục ngay sát bên tai Vĩnh Tử Sâm, mùi hương kia lại len lỏi vào mũi của hắn, đúng lúc này Trà Mục quay sang hỏi, hai người mặt liền đối mặt "Vương gia đã cho người bắt đầu sản xuất vũ khí ở đó rồi chứ?"

Bốn mắt nhìn nhau bọn họ có thể thấy được dáng hình của mình ở trong mắt đối phương, đôi môi kia mấp máy ngay trước mắt hắn, trong người xuất hiện cỗ khí nóng, tình cảnh này làm Vĩnh Tử Sâm đột nhiên không tự chủ được mà dùng tay giữ gáy Trà Mục, hắn tự hỏi đôi môi này có hương vị như thế nào, thế là đôi môi của hắn liền tiến tới áp vào môi của Trà Mục, thời gian giường như dừng trôi, mọi thứ im lặng đến đáng sợ. Trà Mục còn nghe được rất rõ tiếng tim đập loạn xạ của bản thân, nó đập không còn theo một chu kỳ nhất định, còn có một tiếng nổ lớn trong đầu vang lên "Vương gia đang làm gì vậy?"

Vì Trà Mục không chút phòng bị Vĩnh Tử Sâm liền tấn công vào tận sâu bên trong, nếm từng chút thơm mát từ hơi thở này, lần đầu tiên Vĩnh Tử Sâm nếm được vị ngọt này nhưng lại xuất phát từ một "nam tử", ý trí hắn liên tục cảnh báo nhưng thân thể lại không chút nghe lời, cứ thế khám phá hết ngóc ngạch lớn nhỏ.

Bị khuấy động liền làm Trà Mục bừng tỉnh, nàng lập tức đẩy Vĩnh Tử Sâm ra, lấy tay che miệng, ánh mắt như không thể tin được mà nhìn người trước mặt

"Vương...vương gia trời đã muộn rồi người nên nghỉ sớm tại hạ cáo lui" Trà Mục nói xong liền phi thẳng ra ngoài, không chút chần chừ, vốn phải bước hai bước liền rút gọn thành một bước.

Vì cú đẩy đánh khá mạnh liền khiến Vĩnh Tử Sâm tỉnh lại, hắn vừa làm cái trò gì vậy đó là nam tử, hắn nhắc nhở bản thân, chẳng lẽ hắn lại bị....đoạn tụ

Hắn lại có cái suy nghi đó với một nam tử, chết tiệt thật hắn thế mà lại bị mất kiểm soát trước "hắn"

Cơ thể có chút khó chịu Vĩnh Tử Sâm liền đi tịnh phòng.

Trà Mục sợ chết khiếp, nàng về đến phòng liền đóng kín cửa, chui lê giường chùm kín trăn đèn cũng không thèm thắp, nằm trong chăn mà cơ thể vẫn còn run.

"Không lẽ vương gia phát hiện ra gì rồi?" Trà Mục lẩm bẩm trong miệng "Không đúng nếu hắn ta phát hiện ra thì không có khả năng mình vẫn còn được ngồi ở đó, hơn nữa dù có điều tra cũng không thể phát hiện thôn Đông căn bản còn không nhớ mình là nữ nhân" Trà Mục bình tĩnh suy nghĩ xem bản thân có để lộ dấu vết gì hay không, nàng khẳng định bản thân rất thận trọng, dạo này đi ngủ còn không dám tháo vải nịt ngực thì chắc chắn không bị phát hiện không lẽ Vương gia

"Đoạn tụ" Trà Mục ngồi bật dậy, nàng suy nghĩ kỹ từ mình vừa mới nói "Chỉ có khả năng đó thôi, thật không ngờ Vương gia cường thế như vậy lại đoạn tụ, ừm phù hợp với công, người như vậy tuyệt đối không thể là thụ" nàng từng đọc ngôn tình đương nhiên biết một chút thuật ngữ, vừa mới bình tĩnh lại chút Trà Mục lại lo sợ "Vương gia làm vậy không phải là coi mình chính là thụ chứ?" không được nàng là nữ nhân nhé, chưa bao giờ Trà Mục thấy mạng sống của mình lại mong manh như vậy.

Có hai trường hợp, một là nếu Vương gia là nam nhân bình thường phát hiện ra nàng là nữ nhân sẽ can tội lừa dối sẽ giết nàng hoặc ... có chút từ bi liền cạo đầu nàng bắt nàng đi tu.

Trường hợp thứ hai Vương gia đoạn tụ lại coi nàng là tình nhân rồi phát hiện ra nàng là nữ nhân có khi không để người khác động thủ đã một đao chém chết nàng.

Dù thế nào thì mạng nàng cũng thật thê thảm Trà Mục nghĩ tới tương lai liền mất hết niềm tin vào cuộc sống.

Ngày hôm sau chính là tết trung thu, Trà Mục nghĩ nghĩ liền quyết định đến đêm mới tìm lão họ Cao kia, vậy thì cả ngày nàng đều rảnh chi bằng nghĩ trò gì để làm, trung thu ở nông thôn bọn trẻ con sẽ được đám người già trong thôn dạy cho cách làm đèn Khổng Minh chính vì thế Trà Mục từ nhỏ đã biết làm đèn.

Hôm nay Vĩnh Tử Sâm phải vào triều dự yến tiệc "thân mật", nên Trà Mục không cần bận tâm, làm vài cái đền Khổng Minh, rồi làm thêm mấy cái bánh trung thu, nấu vài món ăn thế là một bàn tiệc được bày ra. Trong phủ còn có Tống Bạc thế là Trà Mục bèn cho người gọi hắn đến.

"Tống Bạc mau lại đây hôm nay là trung thu ta không muốn ăn một mình liền cho người đi gọi lão" Trà Mục chuẩn bị bát đũa tay

Tống Bạc tuy có người thân ở kinh thành nhưng đã nhiều năm không liên lạc, bọn họ đều khinh thường lão vì bỏ qua cơ hội thăng tiến, lão cũng không phải kẻ cứ cắn mãi không nhả nên liền dứt khoát không ngó ngàng tới dù sao phụ mẫu đã có người lo hộ, đã rất lâu rồi không còn ăn bữa cơm đoàn viên ngày trung thu.

"Sao không thấy nói gì vậy, yên tâm ăn được tay nghề của ta cũng rất được nha, mau ăn, mau ăn" Trà Mục gặp thức ăn vào bát cho Tống Bạc thúc giục

"Không phải, chỉ đang nghĩ ngươi thật phiền phức có bữa cơm không muốn một mình liền phiền tới ta" Tống Bạc và Trà Mục đều không có quá giữ phép tắc nên vừa ăn vừa nói chuyện như thường

"Bữa cơm trung thu cần có người ăn cùng mới trọn vẹn, lão cũng là ăn một mình làm gì bận bịu thứ gì chứ" Trà Mục nghe xong Tống Bạc nói liền bật cười, cái gì mà làm phiền cơ chứ, không phải chỉ là một bữa cơm hay sao

"Ta đương nhiên là bận rồi ai rảnh rỗi như ngươi cả ngày đi chơi không thấy mặt mũi đâu, cái gì cũng rơi vào tay ta" Tống Bạc không khách khí chút nào nhắc đến chuyện ngày hôm

"Tống tiên sinh đã bận bịu như vậy thì mau bồi bồ" Trà Mục có tật giật mình liền xuống nước gắp một miếng vịt quay cho Tống Bạc "Không phải ta rảnh rỗi mà chính là đầu óc không đủ dùng, vẫn nên để Tống tiên sinh ra tay sẽ thỏa đáng hơn" đã vậy nàng còn không quên vuốt mông ngựa một cái

"Nếu ngươi mà vô dụng ta nghĩ nhiều người cũng muốn vô dụng như ngươi đó" Tống Bạc không mặn không nhạt đáp lại

Hai người nói chuyện phiếm đến lúc ăn xong, có người tiến đến dọn dẹp, Trà Mục thuộc típ người thích bày nhưng không thích dọn chính vì thế sau vài lần tự mình rửa bát cuối cùng Trà Mục đã bảo lão Trần tìm người đến rửa hộ.

"Tống Bạc lão có muốn thả đèn Khổng Minh hay không?" Trà Mục lôi mấy cái đèn ra, chuẩn bị mấy cái nến rồi quay lại hỏi Tống Bạc

"Đèn trời, trò trẻ con" Tống Bạc chẳng hứng thú với mấy cái thứ ấy, một mực ngồi uống trà

"Đúng đúng đúng ta vẫn còn trẻ con mà" Trà Mục mặc kệ lời chế giễu tự mình thả đèn, đúng ra người ta sẽ viết lời cầu nguyện vào đó rồi thả đi nhưng vì đang ở trong Yên vương phủ mà nơi này thì bị người ta soi mói quá nhiều nên nàng mỗi cái đèn chỉ viết hai chữ "thịnh vượng" chữ này dù ở hoàn cảnh nào, ở trong bất cứ việc gì đều phù hợp nhất, nhưng đến cái đèn cuối cùng Trà Mục lại viết một dòng chữ nhỏ bên cạnh hai chữ "bình an"

Bốn cái đèn lần lượt được thả đi, đám hạ nhân đứng từ xa liền thích thú tuy đều là nam tử nhưng thấy được thứ đẹp mắt sao lại không chiêm ngưỡng cơ chứ.

Hôm nay trong cung yến tiệc được tổ chức ngoài trời chủ yếu là hoàng thân quốc thích, cung phi, vài vị quan có quan phẩm cao mới được mời, nhìn vào thì thấy không khí thật hòa nhã, đầm ấm nhưng ai cũng hiểu rõ những người này lòng dạ luôn sâu không đáy, mưu kế đầy mình.

Hoàng Thượng vui vẻ ngắm nhìn những thân hình uyển chuyển của vũ nữ, ánh mắt đã đỏ lên cộng thêm việc đã uống rượu trong người liền có vài phần nóng nực. Lúc này trên bầu trời bỗng từ đâu xuất hiện mấy cái đèn trời, mọi người ai cũng nhìn rõ cả bầu trời vốn chỉ có ánh trăng giờ lại có bốn cái đèn

"Hoàng Thượng nhìn kìa trên trời có đèn Khổng Minh" Hoàng Hậu ngồi bên cạnh lấy chuyện đèn trời di dời sự chú ý của Vĩnh Nguyên đế, bà thầm vặn chiếc khăn trong tay đám vũ nữ kia chắc chắn phải giết sạch.

Không biết có phải ông trời cố tình sắp đặt hay không, đó trùng hợp lại chính là đèn của Trà Mục thả, vô tình bay đến hoàng cung lại còn đúng lúc nến gần hết đèn liền từ từ hạ xuống, một cái rơi ở trước mặt Thái Tử, một cái rơi trước mặt Nhị hoàng tử, một cái rơi ở chỗ Tể tướng cái cuối cùng rơi ở chỗ Vĩnh Tử Sâm.

Bốn chiếc đèn đều có chữ "thịnh vượng" bên cạnh lại có hai chữ nhỏ khác Vĩnh Tử Sâm nhìn nét chữ này có chút quen thuộc, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra là chữ của Trà Mục, vì sao chữ của "hắn" lại xuất hiện ở đây.

Lại nhìn những vị trí của chiếc đèn rơi ba người còn lại đều là những kẻ cầm quyền trên triều, những chiếc đèn như được giao nhiệm vụ để những người này nhìn được chữ xong liền tự động bốc cháy không để kẻ khác động vào.

"Hoàng Thượng hình như trên đèn có chữ chỉ là cháy mất rồi không rõ là chữ gì" Quý phi ngồi phía dưới Hoàng Hậu liền mở miệng

"Thái Tử có nhìn thấy chữ hay không?" Vĩnh Nguyên đế nghe xong liền quay sang hỏi thái tử, Quý Phi liền có chút tức giận, là nàng cố tình nói vậy để Hoàng Thượng hỏi Nhị hoàng tử chứ không phải Thái Tử, đúng nàng ta chính là mẫu thân của Nhị Hoàng Tử

"Bẩm phụ hoàng có hai chữ thịnh vượng, đây chính là cầu chúc cho Trấn Tây quốc trăm năm lớn mạnh nghìn năm vững bền" Thái Tử đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này liền từ một chữ suy ra một chuyện, lại còn là chuyện tốt.

Mọi người nghe Thái Tử nói vậy cũng đứng lên nầng cốc đồng thanh theo lời Thái Tử mà vuốt mông ngựa.

Vĩnh Tử Sâm lúc này liền có chút thắc mắc vì sao Thái Tử không nói thêm hai chữ "bình an" kia, chẳng lẽ chỉ một mình đèn của hắn mới có, nghĩ đên đây hắn liền cảm thấy vui vẻ, ai ai cũng thịnh vượng nhưng bình an lại chỉ có hắn.

Vĩnh Nguyên đế nghe xong vui vẻ vô cùng uống càng hăng, chỉ thêm một lúc liền nghiêng ngả Hoàng Hậu liền tự mình đưa Hoàng Thượng trở về. Đế hậu đã rời đi tiệc cũng nhanh chóng tàn. Vĩnh Tử Sâm đối với những ngày như thế này liền tham gia cho có mà thôi, nhưng cũng không tránh được uống có chút nhiều, ngồi trong xe ngựa hắn đã nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu liền xuất hiện hình bóng của Trà Mục, lại nhớ đến vị ngọt tối qua tâm tình Vĩnh Tử Sâm có chút rạo rực.

Trở về phủ việc đầu tiên chính là đi đến chỗ của Trà Mục, nàng hôm nay tính sẽ thức đến nửa đêm nên giờ này đèn vẫn còn sáng, ngồi ở án thư không biết phải làm gì bèn lôi sách dược ra nghiên cứu, học y thuật chính là phải học cả đời.

Vĩnh Tử Sâm từ ngoài đi vào, liền thấy bóng hình kia đang ngồi chăm chú đọc sách hôm nay "hắn" lại thả tóc, hắn không nhanh không chậm lập tức tiến lại gần

"Vương gia" nghe được bước chân Trà Mục bèn ngẩng đầu lên phát hiện Vĩnh Tử Sâm đang tiến lại, vừa đứng lên liền bị một vòng tay lớn bao trọn lấy người

Vĩnh Tử Sâm vùi mặt vào cổ Trà Mục, hít một hơi thật sâu mùi hương này thật sự quá dễ chịu, người này thế mà lại cầu cho hắn bình an, dù thấy khả năng "hắn" cố tình đưa mấy ngọn đèn trời đến là rất thấp, hơn nữa đúng cái đèn đặc biệt nhất lời dừng chỗ hắn lại càng không có khả năng. Đây chắc chắn là do ông trời sắp đặt, bọn họ chính là phải buộc dính dáng đến nhau

Trà Mục ngửi được mùi rượu trên người Vĩnh Tử Sâm liền có chút hốt hoảng, hôm nay không phải ngày chết của nàng chứ, thế là Trà Mục liền lắp bắp "Vương...vương gia"

"Yên tâm chỉ cần một lát thôi" Như hiểu được lo lắng trong lòng "hắn" Vĩnh Tử Sâm liền lên tiếng cam đoan, hắn vẫn còn khá tỉnh táo nên chắc chắn có thể kiềm chế, không làm chuyện bậy bạ.

Thấy được người này nhận thức minh bạch Trà Mục cũng an tâm phần nào cứ để Vĩnh Tử Sâm ôm như vậy, một lát thì một lát sợ rằng nàng dám động còn chết nhanh hơn.

"Hôm nay ngươi thả đèn trời" Vĩnh Tử Sâm ngẩng mặt lên đôi tay đưa lên vuốt vè má Trà Mục, làn da mịn nam nhân mà da lại mịn, đúng rồi "hắn" không phải ra chiến trường sao có thể thô ráp

"Vì sao người lại biết?" Trà Mục vốn muốn tránh bàn tay kia nhưng lại bất ngờ khi nghe xong hắn hỏi liền quên luôn hành động, nàng đưa mắt lên nhìn, người này cao hơn nàng một cái đầu, trong ánh mắt có chút miên man

"Chính là đèn trời đã xuất hiện ở trong cung, hơn nữa còn có nét chữ của ngươi nữa" Vĩnh Tử Sâm dùng bàn tay có chút thô ráp kèm những vết chai do cầm cung kiếm từ nhỏ, vuốt từ từ xuống cổ của Trà Mục

Thấy kẻ này có vẻ bắt đầu không an phận như lời nói ban nãy Trà Mục liền lấy tay ngăn chặn bàn tay kia, nàng không thể khiến động vật trước mặt động dục được như vậy thật sự nguy hiểm, thế là nàng bèn lên tiếng nói chuyện chính sự mong rằng sẽ di dời được sự chú ý "Vương gia, thật sự đèn trời đã xuất hiện trong ...."

Nhưng kế hoạch của Trà Mục có vẻ thất bại Vĩnh Tử Sâm đã cúi người xuống chiếm tiện nghi của nàng, hơi rượu len lỏi vào miệng Trà Mục, nàng liền kháng cự nhưng sức lục của nàng quá kém so với kẻ từ nhỏ đã luyện võ này. Mãi một lúc sau Vĩnh Tử Sâm thỏa mãn cơn đói liền rời đi "Đã xuất hiện, chữ bình an kia dừng ở chỗ của ta" đầu ngón tay hắn lướt qua đôi môi có chút đỏ ửng vì bị hắn dày vò kia

"Được rồi cũng không có gì cả sớm nghỉ đi" Vĩnh Tử Sâm thấy nếu bản thân còn đứng ở đây nữa có lẽ sẽ không kiềm chế nổi hắn đã đánh giá quá cao bản thân rồi, vậy là liền bảo Trà Mục nghỉ ngơi sớm còn bản thân thì trở về phòng riêng

Đêm nay hắn lại làm loạn, hắn không khống chế được tâm tình, cảm giác ở đầu ngón tay như vẫn còn sót lại, làn da ấy thật sự rất kích thích.

Không được hắn cần phải kiềm chế, bớt thân cận với Trà Mục lại có lẽ sẽ lại bình thường như trước, hắn là nam nhân, nam nhân, cả hai đều là nam nhân.

-----------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả: bắt đầu muốn tăng kích thích rồi
Đọc truyện vui vẻ ủng hộ tác giả hây!!!!!! nhớ like nhé, không ai cũng nhớ bình luận nhé, ai cảm thấy không hợp có thể kích out nhé vì trái tim ta nhỏ bé mong manh không chịu nổi gạch đá T_T
Nếu có bất cứ lỗi chính tả nào (dù ta đã rà soát nhưng sợ vẫn có sai sót) hãy cmt cho ta biết nhé các nàng
Love you

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top