Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Những Bước Đầu

"Vương gia Mục tiên sinh có chuyện bẩm báo" Ảnh Vũ ghé vào tai Vĩnh Tử Sâm nói

"Mục đại phu, Tứ đệ đây không phải là đại phu của phủ đệ hay sao, phụ hoàng người này rất có tài cùng xem hắn có việc gì cần bẩm báo" không hiểu sao Vĩnh Lập Bân nghe xong cái tên Mục tiên sinh lại vui vẻ hẳn lên Vĩnh Tử Sâm không thích người khác chú ý quá đến Trà Mục dù trong lòng khó chịu nhưng gương mặt lại không chút dấu vết.

Trong phòng không chỉ có Vĩnh Tử Sâm cùng Vĩnh Lập Bân mà còn một vị lạ mặt khác, Trà Mục chưa từng gặp người này, trông khá lớn tuổi, nhưng Trà Mục lại dễ dàng đoán ra thân phận của người này, rõ ràng hai vị hoàng tử ở đây nhưng lại phải ngồi dưới người này, nếu nói hắn là Thái tử thì đúng là chọc mù mắt Trà Mục cho rồi, người này chỉ có thể là Vĩnh Nguyên đế.

"Mục đại phu đây chính là Hoàng Thượng mau khấu kiến" Vĩnh Lập Bân có lòng tốt giúp nàng nhận diện người ngồi trên

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" Trà Mục theo đúng phép tắc mà làm đại lễ quỳ rụp người xuống

"Miễn lễ, ngươi có việc gì cần bẩm báo" Vĩnh Nguyên đế nhìn người trước mặt dáng người trước mặt thắc mắc có phải hơi mảnh mai so với nam nhân hay không

Trà Mục có chút do dự nhưng nếu không nói ra được không phải là khi quân hay sao "Bẩm Hoàng Thượng thần là một đại phu một lần vì giúp đỡ Yên vương chữa trị mà được trọng dụng, lần này Yên vương vì bệnh tình ở Kha Nhu liền dẫn thảo dân tới góp một phần công sức, giảm gánh nặng cho thái y của thái y viện, nhưng thứ cho thảo dân nói thẳng theo như thảo dân thấy những vị thái y này có lẽ đã không tận lực như lúc bắt mạch cho Hoàng Thượng, thảo dân cũng được Yên vương cho biết những bá tánh ở đây đều được thái y kết luận là mắc chứng khó tiêu, ban nãy thảo dân đến nơi thấy không khí thập phần kỳ dị liền tự tay bắt mạch liền phát hiện ra thực sự đó không phải chứng khó tiêu bình thường mà là tiết tả một vài người chuyển biến nặng đã dẫn đến bị thổ tả, thổ tả không phải nói chữa là nhanh chóng có thể khỏi mà cần một quá trình, chính vì không cứu chữa kịp thời mới dẫn đến xảy ra chuyện có người chỉ vì khó tiêu mà chết" Trà Mục sắp xếp ngôn từ cẩn thận mới dám nói ra, đầu nàng đến lúc này vẫn chưa từng ngẩng lên đối diện với vị trước mặt, dù đã sắp bị xưng là hôn quân thì trước ấy lão già này vẫn đang là vua vẫn cố thể lấy đầu nàng.

Trong phòng không khí trùng xuống, Vĩnh Nguyên đế nhìn thật kỹ Trà Mục, suy xét lời nàng nói "Lập Bân ngươi nghĩ như thế nào?"

"Nhi thần tin tưởng vào năng lực của Mục đại phu lần trước nhi thần có chút mệt mỏi đều nhờ Mục đại phu kê đơn thuốc" Vĩnh Lập Bân nở nụ cười rất tươi ánh mắt nhìn Trà Mục thật sâu

"Lần trước nghe nói Yên vương ngươi cũng bị phong hàn là do hắn chữa trị" Vĩnh Nguyên đế lại quay sang hỏi Vĩnh Tử Sâm

"Đúng ạ"

"Gọi mấy tên thái y kia đến đây" Vĩnh Nguyên đế đột nhiên ngồi thẳng người lên, Lý công công nghe xong liền lui ra ngoài

"Ngươi có chắc bản thân bắt mạch đúng hay không?" Vĩnh Nguyên đế nhìn Trà Mục hỏi lại một lần nữa

"Thảo dân không tự nhận mình giỏi hơn người của thái y viện nhưng đối với việc ngày hôm nay có thể đảm bảo" Trà Mục không chút do dự cũng không phải bạo gan mà nghiêm túc trả lời

"Nếu sai ngươi có biết sẽ bị làm sao hay không?" Vĩnh Nguyên đế đột nhiên đe dọa Trà Mục

"Tuyệt đối không sai" Trà Mục không có đáp lại câu hỏi kia mà trực tiếp khẳng định, nàng vốn không có quyền lựa chọn được chết hay được sống nếu sự việc hôm nay sai sót vậy thì thay vì lo lắng sống chết thì cứ khăng khăng cái đúng đi ít nhất có thể xây dựng một tấm kính lòng tin trong lòng Vĩnh Nguyên đế dù đó là tấm kính thì nàng vẫn muốn dựng nó lên.

Vĩnh Tử Sâm rất tin tưởng vào khả năng của Trà Mục nhưng bỗng tự dưng lòng lại lo lắng nếu như người này hôm nay vì quá tự tin mà chẩn sai thì sao đây, hắn phải làm gì để cứu "hắn", việc của hắn còn chưa thành hắn không thể mạo hiểm, nếu vậy thì chỉ cầu mong mọi chuyện đúng như "hắn" nói

Chưa đến một nén hương tất cả bốn vị thái y được đưa đến

"Người này nói các ngươi đã chẩn sai bệnh rồi" Vĩnh Nguyên đế không vòng vo mà trực tiếp nói vào vấn đề chính

Mấy người này bắt đầu nhìn nhau sau đó lại nhìn sang Trà Mục, nhưng lại gặp ánh mắt lạnh lùng từ nàng, đám người này có chút chột dạ, nhưng nào có thể thừa nhận dễ dàng như vậy, cái đầu trên cổ có thể không cần nhưng cả nhà già trẻ vẫn còn đó sao có thể không quan tâm

"Bẩm Hoàng Thượng không thể có chuyện đó được, cả bốn người chúng thần đều chẩn đoán rõ ràng đó là khó tiêu"

Vĩnh Nguyên đế không có ý định lên tiếng mà ánh mắt nhìn Trà Mục như muốn bảo "ngươi giải thích đi"

"Các vị đúng là từ thái y viện đi ra chứ, khó tiêu và tiết tả, tiết tả và thổ tả lại không thể phân biệt được thật uổng công nhận bổng lộc của triều đình" Trà Mục nhìn thấy mấy kẻ này liền có chút bốc hỏa, dám coi nhẹ mạng người nàng chưa cần nhìn đến ánh mắt của Vĩnh Nguyên đế đã tự mình lên tiếng

"Ngươi là ai mà dám tự tiện đứng trước Hoàng Thượng lên tiếng như vậy" đám người kia lập tức chụp cái tội khi quân vào đầu Trà Mục

"Ta tin Hoàng Thượng anh minh sẽ không nhìn không được ai mới là kẻ có tội" Trà Mục thật sự muốn cười, đám người này không dám nói đến bệnh tật ngoài kia lại lôi Hoàng Thượng ra dọa nàng

Hoàng Thượng không lên tiếng cứ thế nhìn đám người trước mặt

"Hoàng Thượng người này nói vô căn cứ...."

"Tuyệt đối không vô căn cứ, thứ nhất chứng khó tiêu sẽ rất dễ dàng thấy được trong người nóng rát, buồn nôn, ợ hơi, đầy hơi nhưng chỉ sau vài ngày là có thể ổn, nhưng tiết tả biểu hiện rất rõ tả* lỏng, màu vàng toàn nước tanh hôi, giang môn* nóng rát còn tùy thuộc vào hàn thấp, thấp nhiệt, thực tích hay do can khi phạm tỳ sẽ dẫn đến một số các biểu hiện đặc trưng khác, cuối cùng thổ tả, tả lỏng đôi khi lẫn máu, cơ thể mất nước trầm trọng da xám xanh, khi cơ thể thiếu hụt một lượng nước dẫn đến thoái trửu cân*, sốc, hôn mê, và có thể đột tử" Trà Mục giải thích cặn kẽ lý thuyết cơ bản cho đám già mồm này "tất cả biểu hiện của tiết tả và thổ tả đều đang rất rõ ngoài kia mắt thường cũng có thể thấy chứ không cần bắt mạch, không rõ các vị thái y này là chẩn không ra hay là chẩn ra nhưng coi như không ra"

*Tả: phân

*Giang môn: hậu môn

*Thoái Trửu Cân: chuột rút

Đám người thái y nghe xong liền lập tức không nói nên lời, nếu nhắc đến bắt mạch ít nhất đám người này còn có thể lừa dối nhưng những thứ biểu hiện lâm sàng này dù không có y thuật cũng dễ dàng nhìn thấy đúng là không thể cãi lúng túng không biết nên làm gì cuối cùng cả đám người quỳ rạp xuống đồng thanh "bệ hạ thứ tội"

"Nhanh như vậy đã nhận tội rồi, Mục đại phu quả là người tài" Vĩnh Lập Bân đột nhiên lên tiếng khen ngợi

Vĩnh Nguyên đế trong tay có chén trà lập tức ném xuống mảnh sứ nằm vương vãi khắp nơi, tức giận lên tiếng "Đem đám phế vật này lôi xuống cho trẫm, không cần giải thích lập tức giao cho hình bộ"

Những tiếng kêu tha mạng bắt đầu vang lên, Trà Mục cũng không nổi lòng thương tự dưng sẽ xin tha cho họ, đúng là Kha Nhu đang thiếu đại phu nhưng những kẻ đó vẫn là không cần ở lại.

Giờ đây Trà Mục nghĩ ra một kế hoạch nữa, nàng không ngờ Vĩnh Nguyên đế sẽ tự mình đến Kha Nhu, nếu vậy thì phải nhờ người này giữ chân Vĩnh Lập Bân trưa nay rồi.

"Mục đại phu ngươi hãy phụ trách việc chữa bệnh nơi này chắc chắn sau khi kết thúc trẫm sẽ trọng thưởng" Vĩnh Nguyên đế lên tiếng

"Thảo dân có thể xin được trọng thưởng trước được không ạ?" Trà Mục bạo gan tiến lên

"Trọng thưởng trước?" Vĩnh Nguyên đế có chút không ngờ tới vốn ấn tượng đang tốt lại cảm thấy đây là kẻ tham lam "Ngươi nói"

"Bởi vì bệnh tả liên quan đến nguồn nước chính vì vậy thỉnh Hoàng Thượng hãy đốc thúc việc khai thông nguồn nước càng nhanh càng tốt, nguồn nước ở đây có lẽ đã nhiễm bệnh rồi ạ, đó là việc thảo dân muốn trọng thưởng, chính là có nước về đến Kha Nhu" chỉ cần Vĩnh Nguyên đế còn để ý đến con dân chắc chắn sẽ dẫn theo Vĩnh Lập Bân đi xem việc khai thông mạng lưới nước, việc này ít nhất cũng phải mất hai ba ngày, dù Trà Mục cảm thấy có thể Vĩnh Lập Bân sẽ sai hộ vệ trở về lấy thuốc máu nhưng chắc chắn sau vài ngày uống thuôc chậm trễ sẽ khiến hắn có biểu hiện

"Việc này vốn là việc nên làm ngươi không cần xin trọng thưởng bằng thứ này, mau đi chữa bệnh" Vĩnh Nguyên đế hài lòng với việc mà Trà Mục đề nghị

Trà Mục sau khi được miễn xá liền lập tức đi ra ngoài, chỉ cần Vĩnh Tử Sâm có thể hiểu được ý của nàng sẽ không lo việc này không thành.

Trà Mục lập tức lao vào khám chữa bệnh, đầu tiên phân chia người bệnh ra làm ba loại khó tiêu, tiết tả, thổ tả rồi bắt đầu phân chia người chăm sóc từng khu, thuốc cũng bắt đầu được sắc mùi thuốc lập tức ám cả khu này, vất vả cả một ngày mới có thể sắp xếp ổn thỏa, nàng ở hiện đại từng làm mảng nhân sự chính vì vậy việc sắp xếp từng người cho từng việc nàng làm thập phần ổn thỏa

"Ngươi vất vả rồi" Tống Bạc cùng Sở Truy tiến lại gần, bọn họ được chứng kiến một cuộc chữa bệnh quy mô lớn, ban đầu nơi này vốn rất lộn xộn thế mà qua tay Trà Mục liền trở nên yên ắng lạ thường, nhìn tấm lưng áo ướt của Trà Mục, Tống Bạc liền lên tiếng khen ngợi, Sở Truy đứng bên cạnh ánh mắt cũng có tia tán thưởng

"Còn không phải đám thái y vô dụng kia mới khiến ta phải vất vả một phen hay sao" Trà Mục vừa quạt vừa uống nước, cả ngày chạy đông chạy tây giờ chân muốn rã rời, cổ thì khát khô cả người nhớp nhớp

"Báo cho ngươi tin vui, kế hoạch của ngươi thành công rồi, Hoàng Thượng lệnh cho Nhị hoàng tử ngày đêm ở lại cùng với đội khơi thông để đốc thúc, vì ngươi là người của vương gia nên vương gia sẽ phụ trách ở nơi này" Tống Bạc ngồi xuống nhỏ giọng nói

"Không uổng công ta thử xem cái cổ này có giữ được hay không" Trà Mục hài lòng với kết quả này.

"Cũng không đến mức như vậy, Hoàng Thượng đúng là không còn được như xưa nhưng sẽ không phải loại người giết người tùy hứng" Tống Bạc nhận xét

"Tiếp theo sẽ làm như nào?" Trà Mục lại hỏi tiếp vì vấn đề này do Tống Bạc phụ trách nên nàng cũng lười nghĩ

"Tìm người thổi lửa là được" Sở Truy im lặng lại lên tiếng, ý hắn là nhìn chằm chằm vào Nhị hoàng tử chỉ cần có biểu hiện bất thường liền có tiếng gió đi xa, lan truyền tin đồn, người ta vẫn nói miệng lưỡi thiên hạ là đáng sợ nhất dù muốn quản cũng không quản nổi

"Mục đại phu có người bảo ta đưa cho người thứ này" một tiểu cô nương từ đâu chạy đến xen vào chỗ ba người đang ngồi

"Cho ta?" Trà Mục nhận lấy một quyển sách, mở ra bên trong Trà Mục liền biết người gửi là ai "Cảm ơn ngươi" tiểu cô nương nghe xong liền nhoẻn miệng cười rồi chạy đi

"Ai gửi cho ngươi vậy?" Tống Bạc thắc mắc nhìn Trà Mục

"Quân đồng minh" Trà Mục chỉ trả lời như vậy mà thôi cái tên Dụ Huyễn không thể nói ra ngoài quá nhiều ai mà biết được Vĩnh Lập Bân có cho người theo dõi nơi này hay không, vẫn nên cẩn thận

Tống Bạc và Sở Truy nghe đương nhiên là hiểu người mà Trà Mục nhắc đến, họ liền không hỏi lại mà tìm chuyện khác để nói

Trà Mục mệt mỏi trở về phòng của mình, lúc này nàng mới mở quyển sách kia ra đọc thử, trong này chủ yếu ghi về cách trị bệnh tả tuy nhiên những chữ ở cuối mỗi trang thật sự có chút không khớp, Trà Mục suy ngẫm liệu có phải Dụ Huyễn có chuyện riêng muốn nói nên dùng ký hiệu hay không, tên này không nghĩ đến nàng có thể không giải được hay sao

Trà Mục ghép lần lượt các chữ vào với nhau ra được từng câu

" Nhị không về, tự minh bạch, muộn mới đến, tác dụng thấp, hạn một tháng, kế hoạch tiếp"

Trà Mục đọc liền hiểu rõ Nhị không về ý chỉ hắn không thấy Nhị hoàng tử trở về liền minh bạch rằng bên này đã bắt đầu kế hoạch, người của Nhị hoàng tử muộn mới tới lấy thuốc, uống sau canh giờ đó hiệu quả vốn đã bị giảm lại còn bị Dụ Huyễn động tay vào nên chắc chắn hiệu quả sẽ thấp, thời hạn Vĩnh Lập Bân chịu đựng chỉ có thể là một tháng và cuối cùng hắn cần kế hoạch tiếp theo là gì.

Trà Mục không biết cách nào để thông báo với Dụ Huyễn bỗng nhiên nàng nhớ đến Cao Lãng, thế là nàng lôi cái còi ra trích một giọt máu thổi còi tìm Cao Lãng, ít nhất phải sáng mai Cao Lãng mới có thể từ kinh thành đến được nơi này, Trà Mục bèn tìm Vĩnh Tử Sâm hỏi kế hoạch.

"Vương gia" Trà Mục đẩy cửa bước vào, hôm nay thật lạ không thấy Vũ Ảnh đứng ở ngoài gác, trong phòng không có ai cả "Đi đâu rồi?" Trà Mục ngồi xuống ghế chống cằm đợi chờ có lẽ là do ngày hôm nay quá mệt Trà Mục chỉ một lát liền ngủ mất.

Vĩnh Tử Sâm mới tắm xong từ tịnh phòng bước ra, đúng lúc đập vào mắt là dáng vẻ ngoan ngoãn ngủ ngon lành của Trà Mục, hắn liền bật cười tiến tới nhẹ nhàng quan sát khuôn mặt của Trà Mục, khuôn mặt hắn thật sự muốn nhìn thật lâu, in thật sâu kể cả trong mơ cũng muốn gặp, Vĩnh Tử Sâm nhẹ nhàng bế Trà Mục lên tiến tới giường lại nhẹ nhàng đặt xuống bản thân cũng tháo giày lên giường, Trà Mục thấy thấy hơi ấm quen thuộc liền rúc người vào, nhưng rất nhanh Trà Mục lập tức mở to mắt

"Vương gia" Trà Mục ngước nhìn gương mặt gần trong gang tấc đẹp như tượng tạc

"Mệt thì ngủ sớm một chút ngày mai vẫn chưa thể thảnh thơi" Vĩnh Tử Sâm vốn định để đầu Trà Mục từa vào vai mình nào ngờ "hắn" chanh thủ lúc hắn nới lỏng tay đã nhanh chóng ngồi dậy

"Ta đến đây chính là có việc cần bàn" Trà Mục ngồi xếp bằng nhìn Vĩnh Tử Sâm, thấy thế hắn cũng ngồi dậy

"Có chuyện gì?" Vĩnh Tử Sâm không ngồi dậy tay chống đầu nằm nhìn Trà Mục

"Dụ Huyễn đã gửi tin tức đến hắn hành động song hành với chúng ta, hắn cần biết kế hoạch tiếp theo" Trà Mục lập tức đề cập đến mục đích nàng đến đây

Dù trong lòng không thoải mái khi Trà Mục nhắc đến nam nhân khác, với cả dạo gần đây hai người này khá thân cận, nhưng Vĩnh Tử Sâm cũng rõ đây là việc chung chính vì vậy hắn không thể hành động theo cảm tính "bảo hắn cứ tiếp tục đến lúc tin đồn đủ xa, Vĩnh Lập Bân chắc chắn sẽ hành động lúc ấy hãy bảo hắn cẩn thận lo cho bản thân thật tốt đừng để địch còn chưa diệt được bản thân đã bị thương trước"

"Đụng tới quân binh?" Trà Mục không nghĩ rằng chuyện này sẽ dùng vũ lực, còn Hoàng Thượng, còn Thái Tử sao lại đến lượt Vĩnh Tử Sâm dụng binh ở đây

"Ta chỉ dự đoán mà thôi, theo tính cách của Vĩnh Lập Bân hắn có lẽ nếu biết không thể có được cái danh "danh chính ngôn thuận" sẽ tìm cách nhanh nhất mà chiếm lấy" Vĩnh Tử Sâm thật ra có nhận được tin tức Tể Tướng đã điều động binh âm thầm trở về kinh thành có lẽ chính là để chống lại Thái Tử sau khi đạt được thánh chỉ "thật" kia

Trà Mục rơi vào trầm tư Vĩnh Lập Bân có lẽ đã không thể đợi được nữa rồi, nàng chắc chắn phải bảo Dụ Huyễn rời đi, nếu không bản thân hắn sẽ thật sự phải bán mạng cho Vĩnh Lập Bân.

"Đừng quá lo lắng, nếu thật sự có binh biến ta sẽ đưa ngươi trở về phương Nam" Vĩnh Tử Sâm ôm lấy Trà Mục hắn cho rằng "hắn" đang lo sợ

"Ta không sợ binh biến đó là điều kiện tất yếu cho một triều đại mới" Trà Mục trả lời lại "Ta lo rằng đảng phái của Nhị hoàng tử quá lớn một lần không thể càn quét hết được, hơn nữa Dụ Huyễn cũng đã nói trước khi hắn xuất hiện đã từng có người đứng ở vị trí của hắn để phục tùng Nhị hoàng tử, vậy nghĩa là hắn hoàn toàn có thể kiểm soát được một phần cổ trùng trong người, việc giết hắn bỗng trở nên khó khăn hơn"

"Phanh thây không phải sẽ lôi được đám cổ trùng đó ra hay sao" Vĩnh Tử Sâm ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn nhưng lập tức biến mất " Đừng nghĩ nữa muộn rồi, ngủ thôi" nói xong liền đem Trà Mục nằm xuống ôm vào trong lòng, nhưng lòng Trà Mục vẫn không thể yên.

Ngày hôm sau theo đúng dự đoán của Trà Mục lúc này Cao Lãng mới xuất hiện

"Lão giúp ta gửi phong thư này cho Dụ Huyễn" Trà Mục đưa vào tay Cao Lãng một ống trúc

"Ngươi gọi ta đến chỉ vì việc này thôi sao, ngươi coi ta là chân sai vặt từ khi nào vậy" Cao Lãng lập tức bất bình

"Không chỉ có vậy, lão hay âm thầm điều tra xem kinh thành dạo này có tuyến quân nào tiến đến hay không, ta nghe lời Yên vương cảm giác có thể Vĩnh Lập Bân đã điều động quân binh, có lẽ thời gian tới sẽ có trận mưa máu ở kinh thành, dù lớn hay nhỏ thì nó cũng buộc phải diễn ra" Trà Mục nhỏ giọng nói với Cao Lãng

"Ngươi sợ sao, có muốn ta dẫn ngươi đi hay không?" bỗng nhiên Cao Lãng đưa một đề nghị khiến Trà Mục như không thể tin vào tai của mình

"Lão nói có thể dẫn ta trốn?" Trà Mục xác nhận lại

"Hoàn toàn được chỉ cần ngươi muốn thì ta sẽ làm, tiết lộ với ngươi một việc vì sao ngày trước ta luôn theo sát lão Lục là bởi vì ta là tử sĩ bảo vệ mạnh sống của lão Lục, chính vì vậy giờ đây ngươi thay lão Lục gánh vác trách nhiệm thì ta cũng phải tiếp tục nhiệm vụ của mình rồi" Cao Lãng nghiêm túc đáp

"Ta đã biết" Trà Mục gật đầu rồi rơi vào trầm tư suy nghĩ

Cao Lãng rời đi trong nháy mắt, lão cần phải bảo vệ tinh hoa mà lão Lục mài giũa ra được, như vậy Tàng Long Sơn dù không còn danh nhưng sẽ mãi mãi không biến mất.

Trà Mục một mình ngồi nhìn vào hư không, không phải nàng sợ hãi muốn trốn tránh nhưng nghe Cao Lãng nói nàng liền biết mình có thêm một trợ thủ đắc lực có thể cứu nguy lúc khẩn cấp, đến bây giờ nàng chưa từng quá coi trọng việc của Tàng Long Sơn, nhưng hôm nay thì khác nàng nghĩ đến ngọc tỷ kia, nếu trận binh biến xảy ra Vĩnh Lập Bân cướp ngôi nhưng trong tay không có ngọc tỷ thì quyền lực vẫn chưa phải tối cao nhất, Trà Mục muốn dùng ngọc tỷ để chế ngự hắn, người có trong tay ngọc tỷ sẽ được chấp nhận lên làm vua, người đó dù thế nào thì vẫn phải là Vĩnh Tử Sâm.

Góc xin thứ lỗi do hôm qua bận quá nên tác giả đã không kịp đăng truyện, thành thật cúi đầu xin lỗi ạ

Lịch đăng chương mới: 30/01/2021

Chúc các bạn đọc chuyện vui vẻ

Love 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top