Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Lợi Dụng Tứ Phương

Tròn một tháng từ ngày hôm đó Trà Mục đã trở lại kinh thành, trong một tháng ấy đã có nhiều vấn đề xảy ra, lời đồn do Tống Bạc đưa ra khiến triều đình có lời dị nghị Vĩnh Lập Bân nhiều lần bị Hoàng Thượng triệu kiến không ai rõ hai người đã nói những gì, Quý Phi đã nhiều ngày không được Hoàng Thượng ngó tới mọi người đồn rằng vì chuyện của Nhị hoàng tử mà Quý Phi bị thất sủng thời thế của Hoàng Hậu đã trở lại, bản thân Vĩnh Lập Bân vừa tức giận do lời đồn vừa do thân thể của hắn "bệnh" quá nặng đến mức giết cả thê tử kết tóc, nhưng đến lúc việc này đồn ra ngoài thì chỉ biết là do bị bệnh nặng nên qua đời, nếu không phải Vĩnh Tử Sâm cho người theo dõi cũng không biết sự việc này.

Tể tướng trăm bề khó nhọc vừa phải chiến đấu với đám quan lại, vừa tìm cách mau chóng đẩy nhanh kế hoạch.

Thái Tử dựa vào lời đồn bắt đầu cho người điều tra tin nuôi người lấy máu cho Nhị hoàng tử, tuy nhiên mọi chứng cứ đều hướng đến Triệu vương, nói rằng hắn lấy máu cho rắn uống, Triệu Vương bị Thái Tử lập tức bắt giam, Hoàng Thượng trước ấy từng thân cận với Triệu vương cũng không chút tình cảm lập tức cho người thẩm vấn cuối cùng lột được mặt nạ của hắn phát hiện hắn không phải Triệu vương, kẻ này đã không chịu nổi dụng hình còn suýt khai ra Vĩnh Lập Bân chỉ là "kịp thời" bị chết một cách bất đắc kỳ tử, Vĩnh Tử Sâm vừa nghe được tin này liền cho người lập tức giết hết đám người mà Can Ma huấn luyện một kẻ cũng không bỏ sót, đem mấy cái xác cũng như những gì liên quan đến Can Ma lập tức hỏa thiêu, người ngoài nhìn vào nói kẻ này đắc tội lớn nên bị người ta trả thù.

Vĩnh Nguyên đế nổi lòng nghi ngờ với vì chuyện Can Ma đột nhiên chết lại nghĩ đến lời đồn gần đây liên quan đến Vĩnh Lập Bân liền cho người giám sát Vĩnh Lập Bân, tể tướng lập tức phản đối một mực bảo vệ Vĩnh Lập Bân nào ngờ đảng phái của Thái Tử lập tức dâng tấu vạch trần những sai phạm của tể tướng, rất nhiều chứng cứ từ lớn đến bé đều được dâng lên Trà Mục có thể đoán ra ngay việc này là do một tay Vĩnh Tử Sâm thiết kế người kia cũng chưa chắc đã thật sự là người của Thái Tử.

Tể tướng không ngờ bao năm hiển hách liền chỉ trong vài ngày liên tục bị giáng đòn mạnh, chuyện của lão bị đưa đến Đại Lý Tự điều tra mà người phụ trách vụ án, Hoàng Thượng lại giao cho Thái Tử, ai cũng có thể nhìn ra dù tể tướng tội có nhẹ cũng thành nặng. Trà Mục không rõ là vì sao tự nhiên Vĩnh Tử Sâm lại giúp Thái Tử.

Vĩnh Lập Bân có lẽ là thời điểm khó khăn nhất đối với hắn, bị tổn hại nặng nề từ nhân lực đến bản thân, Trà Mục nghe Tống Bạc nói đã có vài cái xác được bí mật được ném xuống hồ nước trong phủ Vĩnh Lập Bân, nàng hiểu nếu không làm như vậy hắn sẽ khó có thể chống đỡ được, rất nhanh thôi cơ thể hắn sẽ bị hao mòn, kiệt quệ cách duy nhất để bảo toàn tính mạng chính là cung cấp máu, thứ này không qua tay Dụ Huyễn tác dụng liền kém hơn nhưng có còn hơn không.

Một người khác mà Vĩnh Lập Bân cho người gắt gao đi tìm để diệt không kém Can Ma chính là Dụ Huyễn, hắn như bốc hơi khỏi nơi này, hắn làm đúng theo kế hoạch kiếm một cái xác dùng cổ trung điều khiển, dùng thuật dịch dung hóa trang ra một kẻ thế thân, cứ thế thuận lợi rời đi, hắn cũng không nhắn gửi gì cho Trà Mục chính vì vậy mọi tin tức nàng nghe được đều là từ Cao Lãng, giờ đây Trà Mục không rõ Dụ Huyễn đang ở nơi nào.

Ngày hôm nay Trà Mục không có việc gì đặc biệt phải làm, đúng hơn là đã một tháng rồi Trà Mục không có việc gì để làm

"Trà Mục?" Vĩnh Tử Sâm từ xa tiến lại, thấy vẻ mặt đầy vẻ chán nản của Trà Mục hắn lên tiếng hỏi, hắn bây giờ rất hay phải vào trong cung, Thái Tử như tìm được đồng minh liên tục cho gọi hắn, Hoàng Thượng không rõ có phải do tức giận quá độ sau khi tể tướng bị bắt giam Hoàng Thượng liền ngã bệnh

"Vương gia" Trà Mục ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào gương mặt khí độ bất phàm kia, hắn từ ngày trở về kinh thành liền bận bịu, vừa phải đóng giả một người tốt đứng bên cạnh Thái Tử vừa phải bày mưu tính kế cho sự nghiệp lớn của bản thân, đúng là vẻ ngoài rất đẹp nhưng đã gầy đi không ít, bỗng trong lòng Trà Mục có chút xót xa nàng không giúp hắn được gì cả, cảm giác vô dụng đến đáng sợ, đến ngày hôm nay Trà Mục đã cảm nhận được rõ có lẽ trong tim đã một người, dù bận bịu đến đâu mỗi ngày Vĩnh Tử Sâm luôn đến thăm nàn, bồi nàng nói truyện, hắn không kể những chuyện khó khăn bản thân gặp phải chỉ đàm thoại những chuyện râu ria, nàng từng hỏi hắn nói không muốn nàng phải suy nghĩ nhiều bỗng được người ta che trở khiến Trà Mục có chút thụ sủng nhược kinh. Được một người coi trọng thật sự cảm giác ấy quá mức an toàn, chưa bao giờ Trà Mục cảm thấy yên tâm như vậy có lẽ thay đổi lớn nhất trong thời gian qua chính là trong mắt Trà Mục dần hiện rõ bóng hình Vĩnh Tử Sâm

Nàng càng mong muốn việc này mau chóng kết thúc, để có thể nói ra thân phận này cho Vĩnh Tử Sâm, không để hắn chịu tiếng xấu là nuôi sủng nam, dù nàng không chắc Vĩnh Tử Sâm sau ấy sẽ chấp nhận, nếu hắn không thể dung thì nàng không ngại sẽ biến mất khỏi đây tự bản thân gặm nhấm nỗi đau ấy, đó vốn là kế hoạch nàng nghĩ từ lâu

"Hoàng thượng cho ta trở về đón ngươi vào cung" một câu nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Trà Mục

"Vì sao?" nàng sao lại phải vào cung, Trà Mục có chút hoảng sợ địa phương ấy không dễ sống vì vậy chưa bao giờ nàng có ý định sẽ bước chân vào ấy cả.

"Là vì bệnh tình của Hoàng Thượng, chính người đã hạ chỉ gọi ngươi vào cung" Vĩnh Tử Sâm cũng không muốn đưa Trà Mục vào đó, hắn rất muốn phản đối nhưng Tống Bạc đã nói không có vấn đề gì trong cung người của hắn cũng rất nhiều không lo có biến cố mà không thể cứu người không nên để việc tư làm ảnh hưởng đến bố cục

"Chữa bệnh cho Hoàng Thượng?" Trà Mục có chút không ngờ tới

"Đúng vậy, ngươi yên tâm là chính phụ hoàng chỉ đích danh ngươi" Vĩnh Tử Sâm chắc nịch nói

"Bây giờ trực tiếp vào cung?"

"Đúng vậy" hai người cùng tiến cung Trà Mục được dẫn trực tiếp đến trước long sàng, Hoàng Thượng như sắp lụi bại, gương mặt nhợt nhạt, Lý công công ghé vào tai Vĩnh Nguyên đế bẩm báo Trà Mục đã đến

Vĩnh Nguyên chầm chậm mở mắt nghiêng đầu liếc nhìn Trà Mục hồi lâu không nói, lúc sau liền lệnh tất cả ra ngoài chỉ để lại Trà Mục, nàng có chút căng cứng, dù người này đang ốm nhưng cũng là một vị vua vẫn có khả năng ban cái chết.

"Lại đây" giọng của Vĩnh Nguyên đế thể hiện rõ sự mệt mỏi, Trà Mục do dự rồi cũng tiến đến gần, chưa cần nàng lên tiếng Vĩnh Nguyên đế đã tự động đưa tay ra "Bắt mạch" Trà Mục trố mắt ra nhưng rồi cũng im lặng làm theo

Sau một lúc chẩn đoán kỹ càng Trà Mục mới lên tiếng "Hoàng Thượng người ..." còn chưa kịp nói xong thì Vĩnh Nguyên đế đã ho dữ dội, Trà Mục vội vàng lấy nước và dược giúp Vĩnh Nguyễn đế cắt cơn ho.

"Ngươi nói tiếp phải nói thật ta khó khăn lắm mới có thể gặp ngươi, đám thái y thật sự không thể tin được nữa rồi, ta biết Vĩnh Tử Sâm hận ta, nhưng ta cũng minh bạch hắn sẽ không hại ta, hắn ghét trò tiểu nhân" Vĩnh Nguyên đế cố gắng nói từng câu từng chữ

Trà Mục nghe Vĩnh Nguyên đế thẳng thắn nhìn rõ ràng mọi chuyện liền minh bạch kẻ này sợ rằng không phải là vô dụng như những gì thể hiện "Cơ thể Hoàng Thượng đã bị thương tổn nặng, triệu chứng nhìn qua có thể kết luận là phong hàn, nhưng thật ra cơ thể sớm bị ngấm độc từ lâu, đến bây giờ cơ thể đã không thể chống đỡ"

"Đám thái y kia nói rằng ta bị phong hàn chỉ cần nghỉ ngơi điều độ một thời gian liền có thể khỏe lại, ngươi nói xem trẫm có thể khỏe lại không?" Vĩnh Nguyên đế nở nụ cười đầy sự chế nhạo

"Nếu còn sử dụng độc thì không qua nổi năm nay, nếu ngừng độc cũng chỉ được một đoạn thời gian" Trà Mục từ trước đến nay đều như vậy đã bắt bệnh cho người ta nàng tuyệt đối không nói dối, hơn nữa người trước mặt không hề kiêng dè việc nhìn thẳng vào vấn đề thì nàng càng chẳng cần nói dối

"Ngươi nói ra những lời đó không sợ trẫm chém đầu ngươi hay sao?" ánh mắt Vĩnh Nguyến đế nhìn Trà Mục đầy hứng thú, chưa từng có người nào đứng trước mặt hắn mà lại không mang tâm cầu tài, kẻ này đặc biệt không xiểm nịnh, ánh mắt cũng không có sự sợ hãi, Vĩnh Tử Sâm kiếm được người này quả là hiếm có.

"Nếu Hoàng Thượng có ý định chém đầu ta thì đã không để ta nhiều lời như vậy" Trà Mục trực tiếp xưng ta, nàng cảm thấy cách nói này mới đúng là con người nàng, không giả dối trước mặt vị này

"Ngươi nói đúng nếu có ý định giết ngươi đơn giản chỉ cần chém một cái là xong cần gì phải nhiều lời như vậy, ngươi bắt mạch cho ta có thể đoán ra ta trúng độc gì hay không?" Vĩnh Nguyên đế cũng chẳng bận tâm cách xưng hô không lễ phép của Trà Mục hắn chỉ cảm thấy câu trả lời ấy khiến hắn hài lòng.

"Đó là điều không thể, nhưng Hoàng Thượng vì sao không thử nghĩ xem bản thân bắt đầu yếu ớt từ khi nào, bản thân tiếp xúc với thứ gì nhiều nhất" dù Trà Mục có giỏi y thuật đi chăng nữa thì việc đoán tên độc chỉ dựa vào bắt mạch là tuyệt đối không thể, bởi vì có hàng trăm loại độc cùng có những biểu hiện như nhau.

Vĩnh Nguyên đế nghe nàng nói xong liền trầm mặc suy nghĩ, Trà Mục ở bên cạnh cứ quỳ như vậy trong một canh giờ, lúc này Lý công công vì mãi không nghe thấy tiếng động liền bạo gan tiến vào, Vĩnh Nguyên đế như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ

"Ngươi hãy ở lại trong cung phụ trách việc chữa bệnh cho trẫm" Vĩnh Nguyên đế nhìn Trà Mục ở bên cạnh lên tiếng

"Hoàng Thượng ta có thể từ chối hay không, nơi này khiến ta không thoải mái" Trà Mục lập tức lên tiếng chối từ, nàng không phải không sợ cái đầu không còn trên cổ mà là Vĩnh Nguyên đế chắc chắn sẽ không giết nàng vào thời điểm này, nàng có thể đoán được người trước mặt muốn tự mình tìm ra kẻ hạ độc nếu không nàng cũng không xuất hiện ở đây

"Ngươi sợ cái gì chứ, ta chính Hoàng Thượng của Trấn Tây quốc" Vĩnh Nguyên đế liếc xéo Trà Mục có chút khinh thường

"Chính vì người là Hoàng Thượng ta mới không muốn ở lại, ngài chính là người nguy hiểm nhất, mạng ta ở trong cung cũng sẽ dễ dàng mất đi, ta có thể ngày ngày tiến cung bồi người trị bệnh nhưng tuyệt đối không muốn bán mạng ở nơi như thế này" Trà Mục đối diện thẳng đôi mắt kia cũng không hoang mang, sợ hãi cũng chẳng đắn đo mà nói thẳng những gì bản thân nghĩ

Ánh mắt ấy khiến Vĩnh Nguyên đế tự cảm thấy bản thân không thể cưỡng chế được Trà Mục, người này sợ nhất là chết chính vì vậy để bảo toàn mạng sống "hắn" có thể từ bỏ tất cả, bằng mọi giá giữ được cái mạng của mình, những người này không thể uy hiếp bằng bất cứ thứ gì, quyền lực, vàng bạc chỉ là vật phù du.

"Vậy ngươi có thể trở về hằng ngày đúng giờ thìn phải xuất hiện trước mặt ta, việc chuẩn bị thuốc đều do ngươi phụ trách, cái mạng của ta mà còn thì ngươi còn, nếu nó không thể giữ, ngươi yên tâm ta sẽ kéo theo ngươi bồi ta đi đến hoàng tuyền" Vĩnh Nguyên đế quyết định việc cuối cùng mình làm là phải lưu danh thiên cổ chính vì vậy hắn cần lưu cái mạng này càng lâu càng tốt, người trước mặt phù hợp để hắn có thể lợi dụng.

Trà Mục không biết vì sao Vĩnh Nguyên đế lại lợi dụng nàng nhưng nàng cũng không phải kẻ để người khác quyết định số phận mình, nếu hắn đã lợi dụng nàng, nàng cũng không ngại tính kế lại, trong đầu nàng đã vạch ra một kế hoạch "Hoàng Thượng yên tâm ta có đạo đức nghề nghiệp đã chấp nhận vào cung chữa bệnh thì chắc chắn sẽ hết sức mà làm, nhưng người cũng không nên hy vọng quá nhiều ta cũng không thể kéo dài được lâu đâu"

Vĩnh Tử Sâm đưa Trà Mục đến xong liền bị Thái Tử gọi đi, đến lúc quay trở lại vẫn chưa thấy Trà Mục đi ra trong lòng liền có chút lo lắng, hắn có ý định tự mình đi vào thì thấy Lý công công mở cửa đưa Trà Mục ra, từ đầu đến chân không chút thương tổn lúc này Vĩnh Tử Sâm mới thở phào nhẹ nhõm

Hai người trao đổi ánh mắt, đều đồng ý không lên tiếng mà trực tiếp rời đi, đến tận lúc xe ngựa cả hai mới thả lỏng cơ mặt

"Phụ hoàng không phải đơn giản là phong hàn đúng không?" việc này Vĩnh Tử Sâm hoàn toàn có thể đoán ra, xung quanh Vĩnh Nguyên đế có bao nhiêu thế lực như vậy làm gì có chuyện khỏe mạnh mãi được.

Trà Mục lập tức kể lại toàn bộ trừ việc Vĩnh Nguyên đế muốn gắn mạng nàng vào mạng hắn "Vương gia chúng ta có thể lợi dụng việc này dùng tay Hoàng Thượng khống chế hậu cung, trong đó không phải có vài vị không khác nào quan viên trên triều hay sao, hơn nữa nếu Vương gia mong muốn ta có thể tác động vào thuốc không phải lập tức lấy mạng mà sẽ là đúng thời điểm sẽ chấm dứt" Trà Mục nói đến kế hoạch mà nàng đã nghĩ đến

"Ngươi hôm nay rất lạ, lần đầu tiên ta thấy ngươi có ánh mắt như vậy hơn nữa dù sao đó cũng là phụ hoàng của ta" Vĩnh Tử Sâm lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt không chút ấm áp từ phía Trà Mục

Lúc này Trà Mục mới như bừng tỉnh, hóa ra vì Vĩnh Nguyên đế muốn khống chế nàng mà nàng đã tức giận "Không có gì, chỉ là muốn giúp Vương gia một tay mà thôi, dù sao thân phận cũng là mưu sĩ còn vấn đề phụ hoàng của người thì ta đoán...nếu người đã đi đến bước này có lẽ tình cảm không còn...quá nhiều" Trà Mục lập tức cất dấu ánh mắt kia, nở một nụ cười gượng gạo

"Được rồi việc này nên bàn bạc kỹ, dù sao đúng như ngươi nói ta đúng hơn là không còn chút cảm giác vì vậy mạng của phụ hoàng cũng không quá quan trọng" Vĩnh Tử Sâm cảm thấy hài lòng khi Trà Mục suy nghĩ cho hắn, nhưng việc này vẫn nên để hắn ra tay thì hơn, hắn giờ đây không muốn Trà Mục phải dính tới những việc này quá nhiều.

Thế là từ ngày hôm đó Trà Mục phải tiến cung tự mình sắc thuốc, thử từ thức ăn đến nước trà, Vĩnh Nguyên đế không muốn bất cứ ai động vào ngoại trừ Trà Mục, hậu cung thời gian này cũng không ai được phép tiến lại gần cung của Vĩnh Nguyên đế, nàng liền cảm thấy người này vì sao có thể dễ dàng tin tưởng nàng như vậy, dù sao nàng cũng là người của Vĩnh Tử Sâm, dù không rõ chuyện quá khứ nhưng từ thái độ của hai người này đối với nhau nàng có thể cảm nhận được cả hai kẻ này đều hận nhau, dù là lợi dụng cũng không nên tin tưởng chẳng lẽ phía sau còn có người bảo vệ nên không sợ.

"Mục đại phu ngươi nói xem Thái Tử dạo này làm việc có tốt không?" Vĩnh Nguyên đế vừa uống thuốc xong liền muốn cùng nàng nói chuyện, vì hắn bệnh nên việc trên triều đều do Thái Tử phụ trách, Thái Tử vì vài lần được Vĩnh Tử Sâm giúp đỡ đúng lúc liền trọng dụng Vĩnh Tử Sâm nhưng từ ngoài nhìn vào hay từ trong nhìn ra cả hai cũng chỉ đang lợi dụng nhau mà thôi chỉ là ai là kẻ được lợi nhất từ vụ giao dịch này thì phải đợi đến cuối cùng.

"Thái Tử thì ta không rõ nhưng Yên vương gia thì rất tốt" Trà Mục điều chế thuốc ngay trong phòng của Vĩnh Nguyên đế, đây là do hắn yêu cầu, vừa bào thuốc Trà Mục vừa đáp

"Trẫm hỏi đến Thái Tử ngươi lại đáp Yên vương, không phải ngươi không biết ta vốn không thích Yên vương" Vĩnh Nguyên đế không tức giận, tựa vào gối nhìn Trà Mục bận rộn nhếch mép nói

"Ta đương nhiên biết, là ta đang cố tạo ấn tượng tốt giúp Yên vương gia dù sao ta cũng là thuộc hạ của Vương gia" Trà Mục càng ngày càng lớn gan

"Dù thế nào ta cũng sẽ không thích hắn" Vĩnh Nguyên đế chắc như định đóng cột nói ra

"Thật ra không phải ngài không thích, nếu không thích vì sao vẫn để Yên Vương gia lượn lờ trước mặt, nếu không thích còn trọng dụng ta làm gì cơ chứ ta đoán có lẽ ngài vì một lý do gì đó mà không thể thích Vương gia" Trà Mục nửa đùa nửa thật đáp

"Vì hắn quá tham vọng, ta cũng không ngại ngươi là người của hắn mà nói cho ngươi biết kẻ này mưu quyền lớn, từ nhỏ đã không biết nhường nhịn mưu kế thâm sâu, trong lòng toàn suy nghĩ chuyện xấu" Vĩnh Nguyên đế nhắc đến Vĩnh Tử Sâm toàn là chê bai

Trà Mục nghe có chút khó chịu lập tức phản bác "Không phải người lúc trẻ cũng vậy hay sao, nếu không làm sao ngồi được cái ghế kia"

Lý công công đức một góc thầm toát mồ hôi nghĩ "tiểu tử" này không muốn cái mạng nữa mà dám nói những lời như vậy, nhưng trái ngược với điều Lý công công lo lắng Vĩnh Nguyên đế nghe xong lại cười lớn

"Ngươi là đầu tiên dám nói những lời khó nghe với trẫm đó, đúng vậy thời trẻ ta cũng như vậy chính vì thế ta mới ghét những kẻ giống bản thân mình muốn có được thiên hạ vì sao không tự tìm đường khác mà đi cớ sao cứ phải giống ta làm gì"

"Thật không thể hiểu" Trà Mục lắc lắc cái đầu rồi lầm bẩm nàng không bắt kịp cái suy nghĩ của vị trên cao kia "Nếu ta có nhi tử ta sẽ muốn nó giống mình và ta tự hào về điều đó chứng tỏ ta dạy hắn rất tốt chẳng ai như người ghét bỏ nhi tử giống bản thân" Trà Mục bồi thêm một câu, làm gì có vị phụ huynh nào không muốn con có thể giống mình cơ chứ, chỉ trừ những người đời này quá khổ mà thôi.

"Ngươi mang suy nghĩ của một người bình thường thì cảm thấy điều đó là hiển nhiên, nhưng ở trong hoàng gia thì khác, quá tàn bạo sẽ không có kết cục tốt dù không chết dưới kiếm của huynh đệ cũng sẽ chết dưới kiếm của những kẻ phản loạn" Vĩnh Nguyên đế thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn cái nhẫn trên ngón tay miệng đáp lại Trà Mục

"Hoàng Thượng yên tâm Yên vương gia không phải hoàn toàn giống người, những khuyết điểm của người đều được Yên vương gia vứt bỏ không gắn ở thân" Trà Mục tin tưởng Vĩnh Tử Sâm có thể làm một vị vua tốt

"Khuyết điểm ta có khuyết điểm gì?" Vĩnh Nguyên đế nhíu mày hỏi lại

"Ta sẽ không nói thêm đâu, bàn luận về người thừa kế tương lai đã là khi quân rồi, còn nói nữa ta không dám chắc Hoàng Thượng còn muốn giữ cái mạng của ta" Trà Mục lắc đầu chuyên tâm làm dược

"Đồ nhát gan" Vĩnh Nguyên đế không còn cảm thấy thú vị liền lôi sách ra đọc

"Nhát gan mới sống lâu" Trà Mục không chút nhường nhịn còn đáp lại "Hoàng Thượng bệnh tình của người đã khá hơn nếu người thực sự ghét Yên vương gia thì hay mau thượng triều, dạo này Thái Tử rất trọng dụng Yên vương gia việc gì cũng hỏi ý kiến vương gia đó" đã vậy nàng còn khiêu khích vị ngồi trên long sàng

"Ta thật không hiểu nổi vì sao Yên vương có thể thu ngươi làm người dưới trướng, ăn nói thì không biết kiềm chế lại còn khó nghe nữa" Vĩnh Nguyên đế tức giận ném quyển sách đến chân Trà Mục, ngày nào "hắn" cũng phải làm Vĩnh Nguyên đế ném một thứ gì đó trên tay, chỉ là lần nào cũng đều chỉ ném cho có không có đả thương Trà Mục

"Ta nói thật đấy người tức giận làm gì hại thân... không đúng, phải nhờ ta Hoàng Thượng mới phát tác được cơn giận phải không, bình thường làm gì có người nào dám làm người tức giận, người có tức giận bọn họ cũng coi như không nhìn thấy chỉ chuyên tâm "vuốt mông ngựa", tức giận mà ôm trong bụng nhiều sẽ không tốt, phải phát tác ra" Trà Mục đúng là không còn sợ chết khi đối diện với Vĩnh Nguyên đế, cũng chỉ vì người này còn phải dùng đến nàng nên mới không giết, nàng cũng ỷ vào đó coi Vĩnh Nguyên đế như bằng hữu mà thoải mái nói chuyện

"Nghĩa là ta tức giận còn phải cảm ơn ngươi?" Vĩnh Nguyên đế cười khẩy một cái

"Không dám, được rồi ta nói thật đấy chứ, người nên thượng triều thôi làm gì có vị Hoàng Đế nào lúc nào cũng trốn trong phòng hưởng thụ cơ chứ" Trà Mục đứng dậy nhặt sách đem trả lại cho Vĩnh Nguyên đế, kế hoạch ngày hôm nay của Trà Mục chính là phải ép bằng được Vĩnh Nguyên đế quay trở lại làm việc, hôm qua Tống Bạc đã nói Vĩnh Lập Bân đã không còn chịu đựng được nữa tự mình trốn ra khỏi phủ đến chỗ mấy phiến quân đóng ở ngoài thành, bọn họ cần Vĩnh Nguyên đế làm bức tường nhận cơn bão lần này, như vậy bọn họ mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo.

"Ngươi không cần bận tâm việc này, cơ thể ta đương nhiên ta hiểu rõ" Vĩnh Nguyên đế nhắm mắt không để Trà Mục nhìn rõ ý nghĩ

"Hoàng Thượng không phải người muốn tra ra kẻ hạ độc hay sao, cứ mãi ngồi ở đây thì làm sao mà tra được cái gì cơ chứ, càng ngồi im càng vô dụng, ta không muốn sáng nào cũng phải dạy thật sớm lật đật chạy vào cung thử hết thứ này đến thứ khác giúp người đâu, cái mạng này ta còn yêu lắm" Trà Mục lộ ra vẻ khổ sở mà nói

"Được phục vụ ta ngươi không những không cảm thấy hãnh diện lại còn dám đứng trước mặt ta than trách, ngươi quả thực không cần mạng nữa rồi" Vĩnh Nguyên đế híp mắt nhìn Trà Mục

"Ta chẳng hứng thú gì với việc lại gần mấy người quyền thế cả, nếu không phải bị ép buộc có lẽ giờ ta đang vi vu khắp thiên hạ rồi" Trà Mục không vì câu nói của Vĩnh Nguyên đế mà sợ hãi, còn liên tục tỏ vẻ mình không yếu theesd mà ra sức thuyết phục một hồi lâu.

"Ta không nói lại ngươi, nếu không quay lại triều ngày nào cũng sẽ phải nghe ngươi nói mấy lời khó nghe cho mà xem, thà rằng nhìn mặt mũi mấy tên quan còn hơn bị ngươi tra tấn lỗ tai" Vĩnh Nguyên đế cuối cùng cũng chấp nhận

"Không uổng công ta vất vả một phen, Hoàng Thượng đến giờ xuất cung rồi, đây là thuốc của người " Trà Mục vừa nói vừa đưa thuốc vào tay Vĩnh Nguyên đế, nàng rời đi khi trời đã tối đen.

"Hoàng Thượng kẻ này ăn nói thật sự quá vô lễ rồi" Lý công công lên tiếng nhận xét

"Nhưng ít nhất "hắn" có phần thật lòng nói với ta những lời đó, người ta nói lời nói thật thường khó nghe" Vĩnh Nguyên đế nhìn lọ thuốc trong tay, đúng là uống thuốc của Trà Mục khiến sức khỏe của hắn cải thiện nhưng hắn cũng rõ chỉ là sự cải thiện tạm thời Trà Mục cũng đã nói không nên hy vọng quá nhiều.

Lại suy nghĩ đến những lời nói Trà Mục đã nói, đúng là Yên vương rất giống hắn không phải hắn không thích Yên vương, chỉ là lòng đế vương đều như vậy sợ rằng sẽ nuôi ong tay áo, quyền lực ở phương Nam quá lớn nên trong lòng Vĩnh Nguyên đế nổi lòng đề phòng.

Lịch đăng chương mới: 24/02/2021

Diễn biến dịch bệnh đang rất phức tạp các bạn hãy cùng chung tay đẩy lùi dịch bệnh thực hiện các biện pháp giãn cách xã hội một cách nghiêm chỉnh

Rảnh rỗi vô đọc truyện của tác giả nhe

Love You 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top