Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Nữ Nhân

Trà Mục ngồi ngẩn ngơ nhìn ánh trăng trên cao, nàng tự hỏi liệu Vĩnh Tử Sâm có còn tin tưởng nàng nữa hay không? Vị trí mưu sĩ này liệu còn có dành cho nàng, hay sẽ lập tức thành người xa lạ?

Trong lòng rối như tơ vò cảm giác không lo lắng không an tâm, bàn chân nàng là đang đi trên một tấm băng mỏng nó đã có những vết nứt nếu không cẩn thận nàng sẽ không thể đến được bờ bên kia.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Trà Mục giật mình quay lại nhìn, nàng chỉ thắp có một cây nến, nên trong phòng khá tối nhưng dáng người kia dù không có ánh sáng Trà Mục cũng có thể nhận ra, vừa nghĩ đến tào tháo, tào tháo liền xuất hiện

"Ta nên gọi ngươi là gì?" Vĩnh Tử Sâm tiện tay đóng cửa lại tiến về phía Trà Mục, ánh nến không biết vì cớ gì lập tức vụt tắt, căn phòng chỉ còn lại ánh trăng

"Vương gia nói vậy là có ý gì?" Trà Mục bỗng cảm thấy lòng có chút âm ỉ, cảm giác bỗng thân quen lại trở nên xa lạ cứ thể bủa vây nàng

"Nên kêu ngươi một tiếng minh chủ hay không?" Vĩnh Tử Sâm dừng chân giữ một khoảng cách nhất định với Trà Mục

"Vương gia gọi thế nào cũng được dù gì thì bây giờ Tàng Long Sơn cũng đang ngụ dưới cánh của người" Trà Mục thở dài, quay mặt nhìn ra ngoài không đối diện với Vĩnh Tử Sâm, nàng thừa nhận nhìn hắn đứng từ xa lời nói lạnh nhạt như vậy trong lòng rất đau, hóa ra nàng đã quá coi trọng tình cảm hắn dành cho nàng rồi.

Không ngờ việc Trà Mục không dám đối diện với Vĩnh Tử Sâm lại khiến hắn nghĩ rằng "hắn" muốn xa cách với bản thân, "hắn" lạnh lùng như không quen Vĩnh Tử Sâm, trong lòng nổi lửa giận rất lớn, hắn đứng cách xa không phải muốn phân chia ranh giới mà muốn nhìn xem thật kỹ thái độ của Trà Mục đối với hắn.

"Nghe nói là ngươi chọn ta cho ngôi vị đế vương nhưng lại không tin tưởng ta tiết lộ thân phận giấu diếm lâu như vậy có lẽ đã rất vất vả" Vĩnh Tử Sâm kiềm chế bản thân không làm gì quá đáng

"Ban đầu không phải, ta căn bản không quan tâm ai là người dành được ngôi vị ấy, sư phụ cũng không bắt buộc ta, nhưng không ngờ ta lại gặp vương gia, quả thật người không tồi rất phù hợp với ngôi đế vương, chính vì vậy ta mới quyết định hoàn thành sứ mệnh của Tàng Long Sơn, ta cũng tính rồi sau khi người lên ngôi sẽ lập tức rời đi, Tàng Long Sơn cũng sẽ không xuất hiện nữa, vương gia yên tâm sẽ không còn chút dấu vết ảnh hưởng đến người" Trà Mục cảm thấy nếu Vĩnh Tử Sâm không chấp nhận thân phận của nàng thì nàng sẽ cho hắn một lối thoát

Nhưng những lời nói ấy khiến Vĩnh Tử Sâm vốn đã có thể kiềm chế tâm tình nhưng nó lại lập tức bùng phát lửa giận, hắn không ngờ Trà Mục lại lạnh lùng như vậy, những gì hắn thể hiện chẳng lẽ chưa đủ "hắn" vẫn muốn rời đi, đây chính là đáp án sau bao lâu chờ đợi hắn có thể nhận được hay sao? Hắn không tin Trà Mục không chút động tâm, nếu không vì sao "hắn" chấp nhận để hắn làm càn, những ngày qua chẳng lẽ là vì không thể kháng cự nên mới vậy, càng nghĩ Vĩnh Tử Sâm càng khó kiềm chế, hắn lập tức tiến lại gần xoay người nàng lại bắt nàng đối diện với hắn một tay giữ chặt gáy Trà Mục gắt gao giày vò đôi môi ấy

Trà Mục bị "tấn công" bất ngờ liền không kịp phản ứng lại đến lúc phát hiện ra thì bản thân đã bị Vĩnh Tử Sâm bế lên giường, hắn không để nàng có chút cơ hội để nói, cứ thế gặm nhấm môi nàng một cách điên cuồng, xuống đến cổ nàng lập tức cắn một cái thật mạnh, không rõ từ bao giờ Vĩnh Tử Sâm lại thích dùng biện pháp này để trừng phạt Trà Mục, đến lúc hắn bắt đầu lấy tay cởi y phục Trà Mục thì nàng lập tức ngăn cản lại

"Vương gia người không thể" Trà Mục cố gắng hết sức giữ chặt y phục của mình lớn tiếng ngăn cản hành động của Vĩnh Tử Sâm

"Vì sao lại không thể?" Vĩnh Tử Sâm gằn giọng mang theo tức giận một tay hắn lập tức kéo một mảng y phục bên vai Trà Mục xuống chỉ một chút đó thôi nhưng cũng đủ để lộ ra một góc của tấm vải màu trắng, Vĩnh Tử Sâm lập tức ngừng lại, ánh mắt nhìn nơi ấy chằm chằm như không thể tin được mà nhìn người trước mặt

Trà Mục lập tức đẩy ngã Vĩnh Tử Sâm, kéo lại y phục ,nàng lập tức xuống giường, đưa lưng về phía Vĩnh Tử Sâm cố gắng tĩnh tâm lại vậy là kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi.

"Ngươi......không phải" Vĩnh Tử Sâm không nói rõ được hết câu, tâm tình lúc này của hắn hết sức phức tạp

"Vương gia đoán đúng rồi rồi, ta không phải nam nhân, đó cũng là lý do vì sao người không thể, ta biết hiện tại người khó thể chấp nhận được vì ta không phải nam nhân, ta không phải đối tượng mà người hướng tới" Trà Mục cố gắng giữ giọng mình thật tự nhiên, nàng đang run sợ, thật sự run sợ không ngờ chỉ trong đêm nay lần lượt từng bí mật đều bị bóc tách, có phải hôm nay Vĩnh Tử Sâm sẽ giết chết nàng tại đây hay không, lừa dối tình cảm người khác chính là kẻ không có lương tâm

Vĩnh Tử Sâm nghe những lời này liền có chút khó hiểu, có phải "hắn" à không là nàng đang hiểu nhầm hắn yêu thân thể nam nhân chứ không phải yêu chính con người nàng hay không, lúc này trong lòng Vĩnh Tử Sâm thập phần vui vẻ, bản thân không phải đoạn tụ, hắn là bị rung động trước một nữ nhân không phải nam nhân, đây là phản ứng bình thường, vì sao trước đây hắn chưa từng nghĩ rằng Trà Mục có thể là nữ nhân nhỉ, vóc dáng nhỏ bé, giọng nói dễ nghe, da mịn tóc mượt đây vốn là đặc điểm của nữ nhân.

Trà Mục mãi không thấy Vĩnh Tử Sâm lên tiếng liền chậm rãi quay đầu lại nhìn thử, không biết từ lúc nào Vĩnh Tử Sâm đã thoải mái ngồi trên giường ngắm nhìn dáng vẻ rụt rè của Trà Mục

"Vương gia người......không tức giận sao?" Trà Mục giọng nói lí nhí

"Vì sao ta lại phải giận?" Vĩnh Tử Sâm lập tức bật cười khó hiểu nhìn Trà Mục

"Vì......vì ta đã lừa vương gia, ta không phải nam nhân trong khi đó người lại thích......nam nhân" Trà Mục không nghĩ Vĩnh Tử Sâm còn cười được chẳng lẽ đây là nụ cười trước khi hóa quỷ.

Vĩnh Tử Sâm cố gắng nhịn cười đi xuống từ từ tiến gần Trà Mục, một người tiến một người lùi đến lúc Trà Mục không thể lùi được nữa thì Vĩnh Tử Sâm cũng đã ở trước mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau, Vĩnh Tử Sâm có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Trà Mục không ngờ nàng lại sợ hãi như vậy. Vĩnh Tử Sâm đưa một tay lên muốn vuốt ve đôi má kia nhưng Trà Mục lại tránh đi

"Nếu ta nói với ngươi là ta rất vui vẻ khi biết ngươi là nữ nhân ngươi tin không?" Vĩnh Tử Sâm chống tay tay vào tường không cho Trà Mục cơ hội có thể trốn tránh

Nghe xong câu hỏi Trà Mục liền ngớ người ra nhìn Vĩnh Tử Sâm, không phải Vương gia thích nam nhân hay sao, nàng rất muốn nói câu ấy ra chỉ là không sao nói được

"Ta không phải thích nam nhân, ngươi là trường hợp đặc biệt mà ta phá lệ, cái ta thích là bản thân ngươi" Vĩnh Tử Sâm cúi người sát tai Trà Mục mà nói

Trái tim Trà Mục lập tức loạn nhịp, lời nói này có được coi là tỏ tình hay không

"Vương gia nói ......" Trà Mục quay đầu sang gặp phải đôi môi của Vĩnh Lập Bân, hai người cứ vậy lập tức quấn lấy nhau không thêm bất cứ lời giải thích nào, hai cơ thể này chính là minh chứng rõ ràng nhất là trong tim cả hai người đều có nhau.

Môi lưỡi hai người dây dưa không ngừng, chưa bao giờ Trà Mục lại cảm thấy bản thân lại nóng đến như vậy, Vĩnh Tử Sâm lần lượt cởi lớp y phục trên người Trà Mục, đến khi tấm vải trắng kia được tháo xuống, một đôi gò bồng không quá lớn cũng không quá nhỏ phù hợp với cơ thể nàng, bàn tay của Vĩnh Tử Sâm lướt nhẹ xung quanh nhẹ nhàng xoa nắn, miệng hắn từ trên trượt xuống ngậm lấy nhụy hoa hồng thắm kia

"Ưm" cơ thể Trà Mục căng cứng phản ứng lại hành động này, cứ như có một luồng điện xẹt qua nàng vậy, nàng lập tức lấy tay che miệng không muốn phát ra tiếng kêu đỏ mặt không phải trước đây nàng chưa từng biết những chuyện này nhưng nàng không cho đó là thật đến khi tự bản thân mình trải nghiệm mới biết khi rơi vào cơn mê mọi chỗ trên cơ thể đều trở nên rất nhạy cảm, đều có thể kích thích.

Từ từ Vĩnh Tử Sâm trượt xống bụng nàng, người nàng thon thả, mảnh mai lại mịn màng, đến lúc tay hắn muốn cởi tiết khố của Trà Mục liền bị nàng ngăn lại, hắn có thể cảm nhận nàng do dự, nhưng hắn đã nín nhịn quá lâu nếu hôm nay đến người mình yêu còn không thể ăn có lẽ sẽ thật sự hỏng mất.

Hắn tiến liến môi nàng điều khiển tâm trí nàng, tay còn lại đã nhanh chóng loại bỏ vật cản cuối cùng, ngón tay hắn tự ý xâm phạm vào lãnh địa cuối cùng của nàng, nơi ấy đã đủ ẩm ướt đã đủ đón nhận hắn, Trà Mục bị kích thích liền run rẩy, miệng dù đã tự ngăn cản nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng

Hạ bộ của hắn sớm đã chuẩn bị tốt chỉ đợi Trà Mục mà thôi vì là lần đầu tiên của nàng hắn biết sẽ đau nên hắn liền nhẹ nhàng hành động đến khi hắn vào được toàn bộ có thể cảm giác được thân thể nàng đột ngột run rẩy, bàn tay nàng bám chặt vào lưng hắn, Vĩnh Tử Sâm giữ nguyên tư thế như vậy giúp nàng từ từ thích ứng.

Chưa bao giờ Trà Mục lại cảm thấy bản thân mình đau đớn như vậy dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Trà Mục vẫn không nhịn được mà hai mắt phiếm hồng

"Trà Mục thả lòng ra sẽ rất nhanh hết đau" Vĩnh Tử Sâm hôn lên mắt Trà Mục an ủi

Vĩnh Tử Sâm bắt đầu di chuyển, ban đầu chỉ là sự chậm rãi dần dần tốc độ được đẩy lên, Trà Mục hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, lý trí của nàng lần đầu tiên hoàn toàn biến mất, cơ thể nàng như đang dần hòa trộn với hắn.

Đôi môi ấy, hơi thở ấy cả tiếng kêu trầm mê của nàng càng khiến hắn không thể giữ mình, cứ thế muốn khảm nàng vào thân thể mình, chưa bao giờ Vĩnh Tử Sâm được chiêm ngưỡng vẻ yêu kiều mê hoặc đến như vậy, từng biểu cảm của nàng được hắn thu giữ vào trong mắt.

"Trà Mục kêu tên ta" Vĩnh Tử Sâm vừa thở dốc vừa nói, giọng nói có sự trầm khàn

"Vương......vương gia" Trà Mục mơ hồ làm theo

"Là tên của ta" Vĩnh Tử Sâm một tay chống xuống một tay giữ gương mặt kiều mị của Trà Mục

"Tử Sâm" Trà Mục yếu ớt đáp lời

Giọng nói ấy như càng kích thích Vĩnh Tử Sâm, hắn liên tục ra vào nơi ấy, hắn khiến nàng từ đau đớn biến thành khoái cảm, càng ngày tốc độ càng nhanh một tiếng gầm nhẹ, Vĩnh Tử Sâm đánh dấu nàng chính là người của hắn.

Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, tham lam hít lấy hương thơm kia từ nàng, Trà Mục như bị rút cạn sức lực chỉ có thể dựa vào hắn, hơi thở nóng hổi của nàng phả vào lồng ngực của hắn, dù mới kết thúc nhưng cơ thể Vĩnh Tử Sâm lại bắt đầu có biến đổi

"Trà Mục" nhẹ nhàng gọi một tiếng hắn liền nâng càm nàng lên hướng môi nàng

Không ngờ đêm đó Trà Mục bị giày vò đến đáng sợ, mãi đến gần sáng Vĩnh Tử Sâm mới buông tha nàng ôm nàng chìm vào giấc ngủ

Đến lúc có thể tỉnh dậy đã là giữa trưa, Vĩnh Tử Sâm đang nhìn tay của nàng rất chăm chú, Trà Mục muốn xuống giường đi tắm rửa ngay lập tức nhưng phát hiện không những vùng eo đau đơn mà trên người lại không có mảnh vải che thân

Trà Mục thu người vào chăn cố che đi thân thể "Vương gia nhìn gì vậy?"

"Tay ngươi vì sao lại bị như vậy?" hắn nhìn từng đường cắt cũ nhất thì thành sẹo mờ mờ, mới thì đã đóng vẩy

Lúc này Trà Mục mới phát hiện Vĩnh Tử Sâm nhìn những vết thương trên tay nàng xem xét kỹ lưỡng

"Không có gì chỉ là vết thương cũ thôi mà" Trà Mục không muốn giải thích nhiều tay tự động thu về nhưng Vĩnh Tử Sâm giữ chặt không cho nàng dấu

"Là ai làm?" hắn không thích những vết này chút nào dù đã không còn gây cảm giác nhưng bản thân hắn khi nhìn thấy vẫn rất đau lòng

"Không có ai làm cả, tất cả những vết đó là ......ta tự mình cắt" Trà Mục do dự nhưng rồi cũng nói ra chẳng có bí mật nào là mãi mãi hết

"Ngươi tự cắt, vì sao?" Vĩnh Tử Sâm nhìn Trà Mục với ánh mắt khó tin

"Đó là điều kiện của ta và Cao Lãng mỗi một lần trao đổi thông tin là một lần cho hắn một chút máu, yên tâm không nhiều lắm, nhưng thời gian gần đây lão đã không cần nữa rồi có lẽ ngày đấy lão làm vậy vì vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta" chính xác hơn là một tháng này lão không còn đòi Trà Mục bán máu nữa

"Vậy mà ngươi cũng đồng ý ngươi ngốc rồi phải không?" Vĩnh Tử Sâm đúng là trách móc Trà Mục nhưng hắn biết một vài chuyện đúng là chỉ có Cao Lãng mới có thể tìm ra được, nàng vì hắn mà tự tổn thương bản thân khiến hằn đau lòng không thôi, hắn đặt một nụ hôn lên những vết thương ấy "Còn đau không?"

"Không đau nữa rồi, người cũng biết ta là đại phu mà đương nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt" Trà Mục thấy trong lòng ấm áp vô cùng, hắn đây là đau lòng giúp nàng

"Ngươi vì sao lại giả dạng nam nhân, bắt ta chịu khổ như vậy" lúc này Vĩnh Tử Sâm nhớ đến chuyện hắn muốn tra hỏi

Trà Mục nghe xong liền thở dài chậm rãi giải thích "Ngay từ đầu ta đã dùng y phục nam nhân, chính vì vậy mọi người liền cho rằng ta là nam nhân, nơi duy nhất biết ta là nữ nhân chính là thôn Đông, nhưng người ở đó sẽ không tiết lộ đâu họ rất bảo vệ người của thôn, đến lúc rời đi ta vẫn quyết định sẽ đóng giả nam nhân vì thời thế loạn lạc nữ nhân không được coi trọng, nữ nhân cũng không thể được làm đại phu, làm sao có thể làm mưu sĩ đây"

"Ngươi tính sẽ không bao giờ nói với ta?" Vĩnh Tử Sâm híp mắt nhìn Trà Mục cứ như thể nàng mà không nói đúng ý hắn liền gặp họa

"Ta đã từng nói rồi sau khi chuyện của Nhị hoàng tử kết thúc ta sẽ cho người đáp án, chính vương gia khiến ta không thể giữ được lời hứa" Trà Mục hừ một tiếng

"Vậy ngày đó ngươi xin ta tha mạng chính là vì chuyện này chứ không phải vì thân phận minh chủ" Vĩnh Tử Sâm tưởng lầm nàng vì thân phận kia mà muốn hắn tha mạng

"Chính xác, ta sợ rằng khi phát hiện ra ta không phải nam nhân vương gia sẽ một đao chém chết ta, còn thân phận minh chủ nếu không có sự xuất hiện của đám người dư đảng có lẽ vĩnh viễn không được tiết lộ, Tàng Long Sơn sớm đã tan rồi, đến bây giờ không phải tất cả những người còn lại của Tàng Long Sơn đều biết ta là minh chủ" Trà Mục đúng là không lo thân phận này bị lộ ra

"Nếu sớm biết ngươi là nữ nhân có lẽ ta sẽ không để ngươi làm đại phu, suốt ngày chạy nhảy chữa cho hết nam nhân đến nam nhân khác" rất nhanh một hũ giấm lớn xuất hiện

"Lương y như từ mẫu dù cho người biết thân thế thật của ta, ta cũng vẫn sẽ cứu người không phân biệt nam hay nữ" Trà Mục lập tức đáp trả không chút do dự

"Mục đại phu, Mục tiên sinh tấm lòng bồ tát, nhưng tiểu nhân thì không như vậy" Vĩnh Tử Sâm lập tức động tay động chân

"Vương gia không thể đã quá trưa rồi, nên dậy thôi" nói rồi nàng vội vàng đẩy hắn ra

Vĩnh Tử Sâm cũng chỉ là trêu đùa nàng nên cũng không làm khó, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi bản thân xuống giường trước đi

Trà Mục vẫn mặc y phục nam nhân Vĩnh Tử Sâm dù không thích nhưng nghe Trà Mục nói đây không phải là thời điểm thích hợp để tiết lộ thân phận chính vì vậy hắn không phản đối nữa.

Hai người dùng cơm trưa luôn sau đó cùng tiến cung, Vĩnh Tử Sâm vào là do tìm Thái Tử thực hiện kế hoạch đã định sẵn, còn kế hoạch gì thì Trà Mục không rõ, nàng vào cung vì Vĩnh Nguyên đế tìm.

"Sáng nay ngươi không có xuất hiện?" Vĩnh Nguyên đế vừa phê tấu chương vừa nói

"Hoàng Thượng cũng nên cho thần nửa ngày hưu mộc chứ" Trà Mục châm trà cho Vĩnh Nguyên đế, vừa lúc này có một vị giai nhân xuất hiện đó chính là Hoàng Hậu Trấn Tây quốc, mẫu thân của Thái Tử, không rõ vì sao hôm nay lại xuất hiện, Trà Mục sau khi hành lễ liền cùng Lý công công lui ra ngoài

"Đó là Hoàng Hậu sao Lý công công?" Trà Mục nhỏ giọng hỏi

"Đúng vậy" Lý công công gật đầu xác nhận

"Đúng là Hoàng Hậu dùng toàn đồ tốt, ban nãy mới chỉ đi qua ta có thể ngửi thấy hương hoa rất thơm" Trà Mục chỉ đơn thuần là nhận xét

"Hoàng Hậu vốn không thích hoa" Lý công công khó hiểu nhìn nghĩ đến lời nói của Trà Mục

"Không thích hoa, nhưng trên người Hoàng Hậu đều là hương thơm chẳng lẽ không phải là hoa" Trà Mục bất ngờ khi biết trên đời này lại có người không thích hoa, nàng mới chỉ gặp những người không thích một vài loại hoa mà thôi chứ chưa có ai hoa nào cũng ghét

"Sao ta không ngửi thấy, hay là Mục đại phu ngửi nhầm" Lý công công như muốn biện minh cho điều gì đó

"Ta là đại phu đó không phải lang băm đâu" Trà Mục bị nghi ngờ khả năng liền khó chịu, nàng không nhận mình mũi thính như "cảnh khuyển" nhưng ít nhất vẫn dễ dàng nhận biết hơn người khác

Bên trong đột nhiên vang lên tiếng đồ sứ bị vỡ Trà Mục và Lý công công trao đổi ánh mắt, hai người không rõ vì sao mà Hoàng Thượng lại tức giận, Hoàng Hậu đã làm gì

"Lý Thừa Đức" Hoàng Thượng lớn giọng gọi Lý công công "Mau cho người đưa Hoàng Hậu về cung nghỉ ngơi, Hoàng Hậu mắc bệnh nặng việc trong hậu cung do Quý Phi tiếp quản" lời này Trà Mục ở bên ngoài cũng có thể nghe rất rõ, nàng nghi ngờ có phải việc này liên quan đến Vĩnh Tử Sâm hay không, vì sao Hoàng Thượng cùng Thái Tử lại trùng hợp khúc mắc đúng thời điểm này cơ chứ, nhưng như vậy chưa đủ, đột nhiên Trà Mục nhớ đến mùi hương trên người Hoàng Hậu có phải Hoàng Hậu chính là kẻ đã hạ độc hay không, nếu thật sự như vậy nàng cũng không ngại đẩy việc này ra ngoài ánh sáng khiến tình hình càng đi đúng hướng hơn.

Hoàng Hậu tức giận tự mình đi không cho phép bất cứ kẻ nào đụng đến người, lúc lướt qua Trà Mục ánh mắt nhìn nàng toàn là dao găm, mùi hương kia lại quanh quẩn chóp mũi Trà Mục, thứ hương này ngửi kỹ một chút liền thấy quen thuộc

Lý công công theo lệnh tự mình đưa Hoàng Hậu về tới tận cung Trà Mục vào trong bồi Hoàng Thượng, nàng thấy người này ban nãy còn vui vẻ bây giờ mặt mũi đã lạnh như tro

"Hoàng Thượng uống trà hạ hỏa" Trà Mục vừa đưa đến một chén trà Vĩnh Nguyên đế lập tức nén, nàng lại kiên nhẫn chuẩn bị một ly khác, lại bị ném vỡ cứ thế ba bốn lần đến lúc Vĩnh Nguyên đế thở dài nhận ly trà uống

"Ngươi nói xem có phải ai cũng mong ta chết hay không?" Vĩnh Nguyên đế đặt mạnh chén trà xuống bàn

"Chuyện này ta không dám đoán bừa vả lại lòng người luôn khó đoán có thể miệng chúc Hoàng Thượng vạn thọ nhưng trong lòng lại nghĩ khác" Trà Mục lau nước trà bị vãi ra trên bàn

"Hoàng Hậu ban nãy đến để nói với ta rằng ta nên nghỉ ngơi không thể để thân thể bị mệt mọi việc ở trên triều đã có Thái Tử lo liệu chu toàn rồi, đây không phải bảo ta mau thoái vị để Thái Tử ngồi lên cái ghế này hay sao?" Vĩnh Nguyên đế cười khẩy một cái

Trà Mục thật không ngờ Hoàng Hậu lại thiếu đầu óc đến như vậy, ai lại đi nói với nam nhân những lời ấy không khác nào tự đẩy bản thân mình vào lao ngục.

"Hoàng Thượng ta biết nói chuyện này không thích hợp, đặc biệt là với thân phận của ta có thể Hoàng Thượng sẽ nghĩ ta cố tình nhưng ta dù sao cũng là đại phu không thể làm ngơ được, ban nãy ta có ngửi thấy một mùi hương trên người Hoàng Hậu, không phải ta khi quân phạm thượng mà mùi hương đó quá rõ nó tự động bay vào mũi của ta" Trà Mục tỏ vẻ khó khăn khi nhắc đến chuyện này

"Đó là mùi gì?" Vĩnh Nguyên đế nhíu mày nhìn Trà Mục hỏi lại

"Hoàng Thượng đã từng nghe đến loài hoa được mệnh danh là "hơi thở của quỷ" hay chưa, trên người Hoàng Hậu có mùi của loại này nhưng không rõ cho lắm mà còn pha trộn với nhiều loài hoa khác, nhưng theo như đánh giá sơ bộ, nhưng mùi khác không có đặc biệt chỉ có thứ kia mà thôi" Trà Mục chắc chắn rằng nàng đã ngửi được mùi của loài hoa này

"Nó có tác dụng gì?" Vĩnh Nguyên đế lập tức hỏi

"Đây là một loài hoa mang độc, khi chất độc này đi vào cơ thể chúng sẽ khiến nạn nhân nhanh chóng rơi vào tình trạng vô thức người trúng độc sẽ nghe và làm theo theo lời người hạ độc một cách cách vô điều kiện, nhưng sau khi tỉnh dậy họ lại đều không thể nhớ được bất cứ chuyện gì trong khoảng thời gian mình bị trúng độc, nhưng thứ độc này không hề trùng với bệnh tình của Hoàng Thượng trước đây" Trà Mục biết rất rõ thứ này, ở hiện đại nó rất nổi tiếng còn được dùng để thẩm vấn tội phạm "Nhưng Lý công công lại nói Hoàng Hậu không thích hoa, vậy mà bây giờ trên người Hoàng Hậu lại xuất hiện thứ này" dựa vào lời nàng nói chắc chắn Vĩnh Nguyên đế sẽ nghĩ đến trường hợp Hoàng Hậu cố tình muốn điều khiển bản thân mình đồng ý chuyện để Thái Tử tiếp nhận việc trên triều

Đương nhiên Vĩnh Nguyên đế không khiến nàng thất vọng, hắn lập tức ném vỡ chén trà một lần nữa

"Giỏi cho một Hoàng Hậu luôn tận tâm hầu hạ trẫm" giọng nói tiết lộ sự tức giận đến cực điểm

"Cũng có thể là không phải thần chỉ ngửi qua mà thôi Hoàng Thượng vẫn nên cho người điều tra kỹ" Trà Mục muốn để ngọn lửa này cháy thật lớn, như vậy mới có thể khiến Hoàng Thượng thất vọng về Thái Tử, khiến Thái Tử có khúc mắc với Hoàng Thượng vậy cái phao cuối cùng của Hoàng Thượng chính là Vĩnh Tử Sâm.

Lịch đăng chương mới: 04/03/2021

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ :))))

Love you

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top