Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Hành Trình Mới

Chương 4: Hành Trình Mới

Đêm đó cả thôn Đông chìm trong bóng tối, không ai biết có một người sẽ vĩnh viễn ra đi, Trà Mục đêm ấy không ngủ được nàng cứ như thế trong mắt không có tiêu cự, nghe từng tiếng ma sát của kim loại, mắt nàng bỗng ướt đẫm, vậy là người đầu tiên thân cận với nàng rời đi, người ta nói "nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ" đời này ở nơi đây nàng coi Nương đại thẩm như nương, lão Lục như phụ một người con mất đi cha sẽ đau khổ như nào cơ chứ, chính là mất đi một chỗ dựa vững chắc nhất.

Khi tiếng động dần biến mất, nàng sợ đám người đó chưa rời đi còn rình mò trong bóng tối nên mới không vội vàng xuất hiện, khoảng hơn hai giờ sau Trà Mục mới rời giường đi ra ngoài, nàng hướng về phía nhà lão Lục, mùi máu bay khắp không gian, một thân bạch y nằm ngay cửa ra vào, Trà Mục đã không còn giữ được cảm xúc của bản thân, nàng bật khóc, cứ như vậy ôm thi thể lạnh lẽo ấy mà khóc hôm nay ngày hai mươi tám tháng mười hai ngày lão Lục rời khỏi dương gian vĩnh viễn. Trà Mục tự mình dọn dẹp tất cả trước khi trời kịp sáng, nàng chôn lão Lục ở gốc cây đào cách thôn Đông một đoạn, nơi này chính là chỗ mà lão Lục thích ngồi uống rượu nhất, có thể ngắm cảnh lại còn có rượu đào "ta đã ủ rất nhiều người cứ thoải mái uống" Trà Mục tự lẩm bẩm

Trà Mục quay trở lại căn phòng của lão Lục, nơi này đã bị đảo lộn tất cả, có lẽ đám người kia đã rất vất vả tìm kiếm mà lại chẳng thu hoạch được gì, Trà Mục thu hết tất cả sách y mà lão Lục viết lại, đây là tài sản vô giá không có nơi nào có được nàng còn phải học tập nhiều từ những thứ trong này, thật may đám người kia không có đốt đi. Cả căn phòng cũng chỉ có vài thứ, Trà Mục đem tất cả y phục của lão đi đốt, ở nơi này vàng mã nếu muốn phải đi thôn Xạ mới có, thôi thì đốt tạm, tất cả giấy tờ còn lại, bút lông, bộ nghiên mực nàng đều mang đi hết. Trước khi rời đi Trà Mục còn kiểm tra lại thật kỹ tất cả xem còn xót lại gì hay không.

Nơi này sẽ không còn lão Lục nữa, theo như mong muốn của lão Lục nàng cần phải đến kinh thành, việc quan trọng nhất chính là làm cách nào để mở miệng nói với Nương đại thẩm việc rời đi.

Mọi người không ai thắc mắc về việc lão Lục rời đi, có lẽ nhờ trưởng thôn có đôi lời nên mới không thấy ai nhắc đến. Qua tết Trà Mục bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, nàng vẫn sẽ dùng cái ba lô hàng hiệu này, sẽ có lúc nàng phải hủy nó đi chỉ là không phải lúc này. Nàng sắp xếp mọi thứ một chút, vài đồ vô dụng như máy định vị, chíp GPS vài đồ công nghệ kể cả túi ngủ và lều nàng cũng dùng lửa thiêu hủy hết những thứ này không cần thiết nữa rồi. Dây thừng, dao, túi nước, la bàn, giấy tờ sách nàng cho vào balo, cùng thêm vài bộ y phục đều là nam trang, Trà Mục không có ý định khi ra ngoài sẽ tiết lộ bản thân là nữ nhi, đối với việc trọng nam khinh nữ nàng quá hiểu rõ, nam nhân vẫn tiện hoạt động hơn.

Nương đại thâm thấy nàng xếp đồ liền ngớ người rồi vội vàng chạy vào "Mục Mục ngươi đang làm gì vậy ?"

"Đại thẩm, ta..." Trà Mục giật bắn mình cứ như đứa trẻ đang vụng trộm trốn nhà đi " đại thẩm có một chuyện ta chưa có nói cho thẩm biết, lão Lục.... trước khi đi đã mong rằng ta có thể đem việc lão truyền lại đi ...cứu người" Trà Mục thật sự xin lỗi Nương đại thẩm nhiều lắm vì dám nói dối, đúng là lão Lục muốn nàng đến kinh thành nhưng không phải cứu người mà tìm chân mệnh thiên tử

"....nhưng ngươi ....ta nghĩ ta không ngăn được ngươi nữa rồi" Nương đại thẩm buồn rầu nhìn túi đồ của Trà Mục "sau này ngươi có quay lại hay không ?" nàng ta giọng nói trầm xuống có lẽ là quá buồn

"Ta... nếu có cơ hội ta nhất định trở về đây không phải ta đã nói ta sẽ kiếm đủ bạc để nuôi đại thẩm hay sao, lần này đi cũng là một cơ hội kiếm thật nhiều tiền" Trà Mục ngồi trước mặt Nương đại thẩm như cố tìm một lý do để có thể quay trở lại, chỉ cần xong việc kia nàng chắc chắn sẽ quay trở lại, nơi này yên bình như vậy hãy để nàng được chết già ở đây.

"Đừng nói như vậy, ta không có cần ngươi phải nuôi ta, nếu lần này đi có lẽ khó có khả năng quay lại, ta biết hết, ta không thể ngăn cấm ngươi rời đi, chỉ là nếu sau này không còn chốn để về thì hãy nhớ đại thẩm vẫn để trống phòng cho ngươi" Nương đại thẩm như chấp nhận sự thật buồn rầu nói, nàng ta không muốn khiến Trà Mục cảm thấy tội lỗi quá nhiều, thời gian qua những gì Trà Mục mang đến đối với nàng ta đã là quá nhiều nàng ta không cầu gì hơn.

Trà Mục liền ôm lấy Nương đại thẩm, nàng không nói gì cả đôi khi không nói chính là biểu hiện tâm ý lớn nhất.

Ngày nàng rời đi cả thôn Đông đã tiễn nàng đi, hai anh em họ Châu đưa nàng thẳng đến trung tâm huyện Thạch Châu, nàng bắt đầu bước ra ngoài thế giới từ nơi đây.

"Mục Mục đây là trưởng thôn bảo đưa cho ngươi" Kha Châu đưa ra một túi bạc nặng, chính hắn cũng chưa từng được cầm nhiều tiền như vậy "bên ngoài không giống ở trong thôn đâu đâu cũng cần ngân lượng, ngươi vốn thông minh hơn bọn ta nên ta cũng chẳng cần nhắc ngươi là hãy dùng cẩn thận, chỉ là dùng tiết kiệm chút"

Trà Mục cảm tạ rồi nhét bạc vào túi , người đầu tiên nàng gặp là anh em nhà họ Châu người cuối cùng tiễn nàng cũng chính là họ.

Từ đây đến kinh thành đi nhanh cũng phải nửa năm nếu đã vậy nàng cũng không cần vội vàng, đúng cứ theo lời lão Lục bình tĩnh mà đi, du ngoạn đủ đi rồi hẵng làm việc bởi sau khi dính vào người chính là khó thể thoát ra.

Chỉ là.... tương lai sẽ nói đến.

Trà Mục ngoài tiền của trưởng thôn bản thân cũng có chút ít, mặt dày một chút Trà Mục liền xin ở nhờ một nhà bà lão, như vậy sẽ không mất tiền thuê trọ mà chỉ mất tiền ăn mà thôi.

"Tiểu tử, ngươi là người nơi nào?" bữa cơm này bà lão cho nàng ăn không, dù sao cũng chỉ có màn thầu và một đĩa rau xào

"Cháu là người thôn Đông, là thôn phía sau dãy nũi Tàng Long" Trà Mục quyết định chọn thôn Đông chính là quê hương của bản thân ở đời này.

"Có nghe qua một chút, khụ...khụ" bà lão đang nói liền bị một trận ho tập kích, ho không ngừng nghỉ Trà Mục thấy vậy liền cho bà lão một viên thuốc thêm chút nước vỗ vỗ lưng cho bà lão nhuận khí, chỉ một lúc bà lão liền trở lại bình thường, tuy nhiên có chút mất sức.

"Ngươi là cho ta uống thứ gì vậy ?" bà lão giờ mới có thể hỏi thứ mà Trà Mục đưa vào miệng bà

"À một viên thuốc giúp mà thông khí hơn mà thôi, không có gì" thuốc này là lão Lục nghiên cứu ra, người trong thôn cứ bị phong hàn hay ho liền sử dụng sẽ thấy luôn hiệu quả.

"Ngươi là .....đại phu sao ?" bà lão nghi ngờ nhìn tiểu tử trước mặt này

"Có chút y thuật không dám nhận là đại phu, hay lão bà để cháu bắt mạch rồi kê đơn coi như tiền trọ được không" Trà Mục ra giá với bà lão, nghe được vậy bà lão liền lập tức đưa tay ra, bà thật ra không có ý định sẽ lấy tiền của tiểu tử này nhưng hắn có lòng tốt đương nhiên bà cũng không từ chối.

Trà Mục bắt mạch chỉ một lát liền nói "sức khỏe của bà khá tốt, chỉ là cổ họng có chút vấn đề, ho đã lâu ngày không dứt hẳn việc này có lẽ đã thành mãn tĩnh rồi, chỉ có thể dùng dược giúp cổ họng dễ chịu hơn thôi chứ không thể dứt hẳn, nếu cách đây mười năm bà chịu khó điêu trị dứt điểm phong hàn có lẽ cổ họng đã không như vậy"

"Ngươi đoán đúng hết rồi" bà lão bất ngờ khi Trà Mục có thể nói đúng tất cả triệu chứng cũng như những việc trước đây của bà, nhưng khi nghe đến việc khó mà chữa khỏi hẳn bà có chút buồn "thật sự không thể khỏi hay sao ?"

"Không thể nữa rồi, lão bà đã có tuổi, cổ họng nếu là trước đây việc dứt điểm không khó nhưng vì đã bị bào mòn theo thời gian đến thời điểm này chính là phải sống chung với nó mà thôi" Trà Mục lấy giấy bút ra viết vài tên thuốc giúp nhuận, khí rồi tốt cho vị*, dịu họng "Bà hãy đi bốc thuốc này về uống, đều là thuốc dễ tìm lại rẻ đừng lo tiền thuốc không đáng bao nhiêu đâu, trong này có một loại dược tốt cho vị, nếu bị trào ngược càng ho dữ dội hơn, mùa đông thì lão bà cũng nên dùng thêm nước gừng giúp cổ lúc nào cũng ấp ấp như vậy mới tốt"

*Vị ở đây là dạ dày mọi người nhé, vì là đông y nên tác giả cố gắng hết sức việc sử dụng từ ngữ đông y tuy không thể đúng hoàn toàn nhưng mong mọi người thông cảm.

Bà lão cảm ơn Trà Mục nhiều rồi, tự tay gắp thức ăn cho nàng bà còn vui vẻ nói " ăn nhiều vào, tuy không có gì đãi ngươi nhưng ta sẽ để ngươi ở đây đến khi nào ngươi chán thì thôi" bà lão không khá giả, làm gì có tiền thỉnh đại phu, nếu mua vài thang thuốc thì còn có thể được, điều này Trà Mục hiểu rõ chính vì vậy nàng cố tình tìm nhưng loại rẻ tiền nhất mà hiệu quả, đã vậy còn bảo bà lão nên dùng trà gừng, tránh để cơ thể lạnh đã ho lại càng ho lợi hại hơn.

Ngày hôm sau Trà Mục liền muốn lập tức lên đường dù sao huyện Thạch Châu này nàng cũng đã nhìn ngắm quen thuộc từ lâu rồi, còn chưa đi được thì từ ngoài có vài người chạy vào hành động đầu tiên là quỳ lạy nàng miệng liên tục nói "hãy giúp cứu người" hóa ra bà lão đã đi nói với những người xung quanh nhà bà có một vị đại phu, viên thuốc ngày hôm qua thế mà giúp bà cả đêm không có ho nữa một đêm ngủ ngon hiếm có, chính vì vậy bà càng thổi phồng ác hơn, ai ngờ những người xung quanh có vài nhà cũng có người mắc bệnh liền chạy đến thỉnh Trà Mục

Trà Mục chẳng suy nghĩ nhiều lập tức chạy qua, lương y như từ mẫu nàng đã theo ngành này thì phải có đạo đức cứu người, không thể thoái thác chỉ vì chuyện của bản thân mặc kệ mạng người.

Có tổng cộng 12 người đều có trẻ con mắc bệnh, vừa vào nhìn thoáng qua một cái Trà Mục lập tức chạy ra ngoài, nàng lớn giọng nói "Không ai được phép tiến lại gần người bệnh" nàng đi đưa ít bạc cho người ở đó đi mua một ít vải sạch về làm khăn bịt mặt, sau ấy nàng mới bắt đầu vào kiểm tra xác định lại, những đứa trẻ này có các nốt đỏ từ mặt xuống cổ đến cánh tay và đang lan dần xuống phía dưới, còn có đứa đã phủ kín cả người nghĩa là bệnh dù ở người muộn nhất cũng đã trên hai ngày và bị lây chéo nhau, bệnh nhân sốt, ngủ li bì và một vài đặc điểm chỉ có ở bệnh sa tử*

*Sa Tử ở đây là bệnh sởi

Nàng lập tức lấy bút giấy ra viết tên thuốc rồi đưa người nhà mau chóng đi mua

"Nhưng người đã tiếp xúc với những đứa trẻ này ngay lập tức về nhà đun nước lá ngải cứu với cỏ chanh* dùng để tắm, rửa hết tất cả dụng cụ những đứa trẻ đã đụng đến bằng nước đó, lá ngải và cỏ chanh trên núi có rất nhiều mọi người không cần phải bỏ tiền chỉ cần lên núi hái là được" Trà Mục chỉ đạo từng nhóm người một dội nước tẩy sạch đồ đạc xung quanh, phân công những người khác lên núi hái lá về đun, ở đây làm gì có các chất hóa học như ở hiện đại vì vậy chỉ còn các đun các loại lá có công dụng sát khuẩn cao mà thôi

*Cỏ chanh: cây sả hay còn gọi là hương mao

"Tất cả chăn chiếu trong nhà mang ra ngoài phơi nắng hết, mọi người không nên tiếp xúc trực tiếp với những đứa trẻ này mà khi lại gần cần phải sử dụng khăn bịt như này" Trà Mục chỉ vào cái khăn bịt mặt của nàng "chỉ sau khi những đứa trẻ này khỏi bệnh mọi người mới bỏ khăn bịt mặt ra"

Mọi người tuy biết nàng là đại phu ban đầu thấy có chút nghi ngờ nhưng vẫn làm theo, chỉ là sau vài ngày thấy những đứa trẻ kia đã có dấu hiệu tốt lên, có thể tự ăn được liền một mực tin tưởng Trà Muc bảo làm gì làm thứ đó.

Mới đầu họ thấy từ một rồi đến hai rồi đến ba đứa trẻ cùng bị bệnh này đã lo lắng là bệnh dịch mà nếu bệnh dịch bắt đầu ở một khu mà quan huyện chẳng ngó ngàng gì tới thì chắc chắn bọn họ sẽ chết vì dịch mà thôi, may sao Trà Mục xuất hiện, vị đại phu trẻ tuổi này đã chỉ điểm cho bọn họ làm những gì trong những ngày qua, không hề hỗn loạn rất đâu vào đấy có trật tự, người lên rừng, người phục vụ dọn dẹp, người nấu nướng, người vẫn tiếp tục công việc đồng áng, chưa bao giờ cả một vùng người nghèo ở đây lại cùng nhau làm việc vui vẻ như vậy.

Đến ngày thứ hai mươi thì cơ bản tất cả đều đã ổn, Trà Mục có chế một loại cao bôi để những đứa trẻ này tránh bị sẹo về sau, đêm nay thôn người nghèo có một bữa tiệc chỉ mua được một ít thịt thế nhưng Trà Mục đã giúp họ nấu ra vài món không thịt nhưng ngon hơn cả thịt, đều là mấy món chay Trà Mục từng được ăn ở hiện đại.

"Trà Mục cảm ơn đã giúp chúng tôi" mọi người gần một tháng ở cùng nhau không ai không quen thuộc cái tên Trà Mục này

"Trưởng lão lại quá lời rồi, ta chỉ giúp đỡ việc cứu người còn lại đều là công lao của mọi người mà" Trà Mục nói rất chính xác sự thật nàng chỉ có điều trị bệnh cho những đứa nhỏ kia, còn những thứ còn lại đều do người ở đây làm cả nàng không dám nhận công lao ấy

"Nhưng nếu không có ngươi bọn ta làm sao biết phải làm như thế nào cơ chứ" một người đàn ông trông có vẻ thô thiển nhưng lại rất tốt bụng là người gánh vác những thứ nặng nhọc thay cho thôn

"Sa tử không phải bệnh quá nguy hiểm, tuy cũng có người chết vì sa tử nhưng không nhiều, nếu không có ta xuất hiện thì những đứa nhỏ cũng sẽ tự khỏi mà thôi, nên công lao của ta không đáng" Trà Mục dựa vào thực tế ở hiện đại để nói, bệnh sa tử này vốn không phải là bệnh quá đáng sợ, chỉ có một phần nhỏ là biến chứng quá nặng mà thôi.

"Ta không biết nó như thế nào nhưng chính là do ngươi cứu bọn trẻ về, vẫn là ân nhân" mọi người vui vẻ thừa nhận vị cứu tinh này, bọn họ vốn không phải là đại phu làm gì biết bệnh nào nhẹ với nặng chỉ cần thấy bệnh là sợ hãi cho rằng đã gần đất xa trời, nếu không nhờ người này thì làm gì có thể cứu sống hơn chục đứa trẻ cơ chứ.

Trà Mục thấy vậy cũng không nói nữa vui vẻ đón nhận tình cảm của mọi người, từ đấy thôn người nghèo truyền ra một tin có thánh nhân phù trợ, khắp đường phố huyện Thạch Châu người người tò mò về vị thánh nhân này, hắn (Trà Mục)ta không chọn ngự trú ở một nhà nào khác mà lại là thôn người nghèo, giúp đỡ những người khó khăn, không màng tiền tài.

Trà Mục sau khi chưa trị xong liền từ biệt mọi người, nàng trước khi đi có dặn mọi người đều đặn lên núi hái ngải cứu về phơi khô, đun nước uống, nước để tắm, làm gối ngủ,... nói chung là mọi công dụng của ngải cứu nàng đều nói ra hết rồi mới lên đường.

Phía trước chính là phủ Thạch Điền.

Trà Mục từ thôn người nghèo đi hơn hai ngày đường, chủ yếu là chọn đường rừng để đi, nàng còn rảnh đến mức vẽ lại cả sơ đồ mình đi nữa, bỗng dưng nàng có cảm giác mình thật giống một trinh sát thực địa, trong rừng không thiếu thứ để ăn, mà còn rất phong phú nữa, hơn nửa năm trời sống ở thôn Đông đã giúp nàng làm quen được với nhiều loại thực vật có thể ăn được, phân biệt được nấm độc và không độc, học cách bẫy các loại thú rừng quả là một nền tảng kiến thức kiên cố giúp nàng sống tốt ở trong rừng, đêm nay trước khi vào đến địa phận của phủ Thạch Điền, Trà Mục phải ngủ trong rừng, tạo một đống lửa nhỏ, nướng một cái bánh ăn lót dạ, cố gắng nghe tiếng động xem có con gà rừng nào sập bẫy hay không.

"Phập" tay nghề nàng rất khá nha, vậy là có một bữa thịt ngon lành, đôi tay nhanh nhẹn làm sạch con gà bên dòng suối nhỏ, mùi thịt gà rắc thêm chút muối thơm phức khắp cả khu rừng, Trà Mục đang ăn thì phía sau bỗng có bóng hình đổ ập xuống

Trà Mục cả kinh may mắn miếng thịt trong miệng ngăn không cho nàng hét quá lớn, quả tim muốn tổn thọ, nàng tự trấn an bản thân thâm nghĩ "là người là người không phải ma không phải ma" sau khi niệm chú trên mười lần Trà Mục mới dám tiến lại gần, sờ động mạch còn đang đập hơn nữa còn rất hỗn loạn, cứ như đã trải qua một trận kinh thiên động địa, mạch vận động quá mức có thể ảnh hưởng đến việc lưu thông máu dẫn đến ảnh hưởng đến tim

Trà Mục lập tức bỏ bộ kim châm ra thi triển châm cứu, ổn định lại nhịp đập của mạch, để thân thể kia gối đầu lên cái balo của Trà Mục, lúc này mọi thứ đều đã ổn, nàng cũng xem xét người này không có bệnh trạng gì quá nghiêm trọng chỉ là có chút suy dinh dưỡng nhẹ, có lẽ đã không được ăn tử tế trong một khoảng thời gian.

Rủ lòng tốt nàng liền để lại một phần gà còn khá nhiều kia cho hắn ta, quan sát kỹ tiểu tử này có vẻ mới mười ba mười bốn, nàng dám gọi là tiểu tử bởi vì nàng năm nay tính đúng ra đã hai mươi sáu rồi, chỉ là gương mặt trẻ con quá mà người ta lầm tưởng nàng mới có mười sáu mười bảy. Thân hình hắn ta cao gầy, hai mắt sâu hoắm, có thể nhì rõ quầng thâm, đôi môi khô nứt nẻ, tay chân có vết thương mới có cũ có nàng cũng đã băng lại hết, Trà Mục đưa ta nhận xét cứ như thuộc thành phần bị bạo lực gia đình vậy.

Thấy đống lửa sắp lụi Trà Mục bèn đứng dậy đi kiếm thêm củi, ban đêm trong rừng vốn lạnh lẽo hơn, nên có một đống lửa lớn sưởi ấm đến tận sáng mới được. Hơn hai khắc sau Trà Mục ôm một đống củi về, đến nơi thì bất ngờ là người kia đã tỉnh, còn đang ngâu nghiến ăn phần thịt nàng để lại. Chắc hẳn đã đói lâu lắm

"Ngươi tỉnh rồi" Trà Mục đem bỏ củi làm đám lửa kia bùng cháy lớn hơn

"..." không đáp lại, ánh mắt đầy cảnh giác, miệng vẫn còn đang nhai hai tay thì như bảo vệ phần ăn của mình

"Ta là để phần cho ngươi, không có cướp đâu, cứ ăn thoải mái đi" Trà Mục thấy vậy liền bật cười đáp lại, hành động thể hiện rất rõ hoàn cảnh trước đó của hắn ta, từng bị bỏ đói, từng phải tranh dành đồ ăn, bảo vệ đồ ăn là hành động bộc phát tự nội tâm hắn mà thôi.

Không rõ hắn có nghe lọt tai lòng tốt của Trà Mục hay không nhưng hắn vứ cúi đầu ngấu nghiến ăn, bỗng đột nhiên hắn dừng lại, thấy thế nàng đoán có lẽ là nghẹn rồi, nhồi cùng một lúc cả đông thức ăn như vậy không nghẹn mới lạ, nàng liền lấy túi nước đưa đến trước mặt hắn

"Uống chút nước đi"

Hắn nghi ngờ nhìn nàng, tay không có nhận lấy mà cứ nhìn như vậy thập phần đề phòng

"Uống đi không có độc đâu mà sợ, nếu muốn độc ngươi thì đống thịt trong tay ngươi đã đủ lấy mạng ngươi rồi" Trà Mục cười lớn rồi tự mình lôi tay hắn đặt túi nước vào tay

Có lẽ thông suốt được lời nàng nói hắn cũng bắt đầu uống nước, trong họng liền dễ chịu hơn rất nhiều, hắn tiếp tục ăn hết số thịt còn lại, đã rất lâu hắn mới thấy mình được ngon như vậy đã vậy còn là thịt nữa, là do ban nãy đang chạy nhưng ngửi thấy mùi thơm phứt liền theo mùi thơm tìm đến đây, mất sức cùng đói khiến hắn lập tức ngất đi.

Đọc truyện vui vẻ ủng hộ tác giả hây!!!!!! nhớ like nhé, không ai cũng nhớ bình luận nhé, ai cảm thấy không hợp có thể kích out nhé vì trái tim ta nhỏ bé mong manh không chịu nổi gạch đá T_T
Nếu có bất cứ lỗi chính tả nào (dù ta đã rà soát nhưng sợ vẫn có sai sót) hãy cmt cho ta biết nhé các nàng
Love you

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top