Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Trúng Độc

Chương 7: Trúng Độc

Sáng sớm ngày hôm sau ba người cùng xuất phát, Trà Mục ngồi cùng ngựa với Thiệu Bắc Phục, nhóm người nhanh chóng tiến về địa phương tiếp theo, ngựa chạy không ngừng nghỉ cố gắng đuổi kịp đoàn người đã đi trước.

Nghe mật thám báo cáo về Trà Mục, chỉ biết là người thôn Đông những chuyện trước ấy không hề có chút thông tin, mùa xuân bắt đầu xuất hiện ở trung tâm huyện Thạch Châu, quanh vùng ấy có tiếng nhất chính là ở thôn người nghèo, bọn họ gọi "hắn" là ân nhân cứu mạng, sau ấy lần theo dấu vết "hắn" xuất hiện ở nhà của tri phủ đại nhân phủ Thạch Điền, đã chưa khỏi bệnh lạ con gái của tri phủ đại nhân, tiếp theo là xuất hiện ở huyện Vĩnh Hòa

Người ngồi sau án thư rơi vào trầm tư suy nghĩ thông tin về "hắn" quá đơn sơ, đều là thông tin râu ria bên ngoài, không thứ nào xác định được rõ thân phận của người này"Tiếp tục điều tra" hắn ra lệnh cho mật thám, nhận lệnh xong một bóng đen lập tức biến mất.

"Người này có thể dùng hay không?" người này chính là Vĩnh Tử Sâm, tứ hoàng tử của triều đại Vĩnh Nguyên, được phong Yến vương, trong tay có đất đai, có binh quyền của phương Nam, nơi có đường biên giới giáp với Bình Tấy quốc. Lần này có thánh chỉ yêu cầu hắn trở về kinh thành báo cáo tình hình biên cương. Vĩnh Tử Sâm cảm thấy thật buồn cười, cái gì mà báo cáo chỉ là danh tiếng của hắn ở biên cương quá lớn khiến đám người ở kinh thành lo sợ, liền vội vàng muốn khống chế hắn mà thôi.

Nhóm người Trà Mục chạy cả ngày đường đến tận lúc mặt trời xuống núi mới dừng ở một khách điếm, bên ngoài bên trong đều có người bảo vệ nghiêm ngặt Trà Mục thầm đánh giá một lượt, người bên trong là quý nhân.

"Trà Mục vào thôi, ngươi còn ngẩn ngơ ở đó làm gì?" Thiệu Bắc Phục vỗ vai Trà Mục kéo nàng vào cùng nhau tiến vào, chỉ đi cùng nhau một ngày đường mà cái tên công tử này cứ luôn ra vẻ thân thiết với Trà Mục, nếu không phải bình thường nàng luôn hòa nhã với mọi người có lẽ nàng đã động thủ rồi, cái vỗ vai ấy thật sự rất đau nha.

Bọn họ nhanh chóng được dẫn lên trên lầu, Trà Mục được xếp vào một phòng riêng, thấy không còn ánh mắt theo dõi nữa lúc này Trà Mục mới thoải mái ngồi xuống uống chén trà, cả người đều là bụi bặm nhưng lại không rõ là có bị gọi đi ra mắt người cao quý bí ẩn kia không, nàng không dám đi tắm dù sao người cũng chỉ dính bụi không có quá nhiều mồ hôi. Trà Mục bèn lấy một bộ y phục sạch tiến ra sau bình phong thay đồ, vừa trở lại liền thấy có tiếng gõ cửa.

"Ngươi tìm ta?" Trà Mục mở cửa ra liền thấy cái mặt tươi cười của Thiệu Bắc Phục

"Đi thôi"

"Đi đâu?" Trà Mục nhíu mày hỏi lại, không đầu không cuối cứ bảo đi thật khó hiểu

"Ngươi là đại phu còn đi đâu nữa, chính là xem bệnh cho Vương gia" Thiệu Bắc Phục nghe xong liền bật cười, bọn hắn đưa "hắn" tới đây đâu phải để làm tượng đá.

Trà Mục nghe xong liền minh bạch, thế là hai người cùng nhau đi lên một lầu nữa, vị quý nhân kia tọa lạc ở đó.

Tống Bạc đã ngồi trong phòng, nhàn nhạ thưởng trà, sau án thư còn người nữa có lẽ chính là người Trà Mục đến bắt mạch, nàng cứ thế đưa ánh mắt quan sát một chút người này thân hình nhìn qua đã thấy khỏe mạnh, mặt cũng không có biểu hiện của người bệnh, ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo, nếu ánh mắt là đao có lẽ Trà Mục đã bị thương

"Kẻ này không nên dính vào" Trà Mục thầm nghĩ

Thiệu Bắc Phục hành lễ với Vĩnh Tử Sâm xong liền về chỗ ngồi của mình, cứ để Trà Mục bơ vơ như vậy. Trà Mục không biết phải làm như nào cho đúng, nàng không rõ nơi này hành lễ như nào, thế là nàng đành dùng lễ giống giang hồ mà xuất hiện trên phim hai tay nắm quyền vòng ra trước mặt người cúi một góc nhất định

"Vương ....gia" Trà Mục nhớ ban nãy Thiệu Bắc Phục kính hắn là Vương gia nên nàng cũng kêu một tiếng Vương gia, nàng nhớ nếu đã là Vương nghĩa là người của hoàng gia.

Trong phòng rơi vào một mảng im lặng, Thiệu Bắc Phục không thể tin nổi vào mắt mình, hắn đang muốn hỏi cái tên trước mặt này dám không dùng đại lễ đối với Vĩnh Tử Sâm

Mãi không thấy hắn lên tiếng Trà Mục tự mình thu lễ, nàng sờ sờ cái mũi có chút ngại ngùng, chẳng lẽ nàng làm sai, thế là Trà Mục bèn tự lên tiếng biện minh "Vương gia thứ tội, tại hạ xuất thân thấp kém chưa từng gặp người cao quý như Vương gia nên không hiểu quy củ"

"Vương gia, lần này bọn ta tìm được một đại phu về giúp ngài trị bệnh" Tống Bạc giải vây giúp nàng, hắn cũng rất bất ngờ khi thấy hành động của nàng nhưng lại nghĩ người này xuất thân giang hồ dùng lễ giang hồ đối đãi cũng là lẽ thường tình.

Vĩnh Tử Sâm không có lên tiếng đáp mắt hướng về cái thân gầy trước mặt, nam nhân mà dáng vẻ lại thấp bé như nữ nhân, biết hắn là Vương gia nhưng không bày ra bộ mặt xiểm nịnh mà lại có thái độ như muốn nói ngươi là ai cũng chẳng ảnh hưởng đến ta, ta đây không sợ. Gương mặt nhỏ, mũi cao, đôi môi nhỏ hồng nhẹ, tóc búi cao gọn gàng lộ ra cái cổ thon dài, làn da không trắng bằng nữ nhân nhưng lại hơn nam nhân đã vậy nhìn còn có vẻ mịn màng, trông qua có vẻ mới mười bảy, mười tám tuổi.

"Ngươi thật sự là đại phu?" một giọng nói trầm thấp pha với sự nghi ngờ vang lên đánh gãy ý nghĩ của Trà Mục, nàng đang nghĩ ngờ kẻ này có phải mắc bệnh câm hay không nếu là Vương gia mà bị câm thì thật tội nghiệp, ánh mắt thì soi xét nàng như đi chợ chọn rau, khiến nàng cảm giác không thoải mái khi đối diện với ánh mắt ấy.

"Đúng là đại phu, trông ta......tại hạ có hơi trẻ một chút nhưng người ta thường nói tài không đợi tuổi mà" Trà Mục nói dối không chớp mắt cái gì mà tài không đợi tuổi, nàng chính là cày cuốc vất vả cố gắng thành đại phu nha, nhưng nàng không thể nói sự thật.

"Tiến lại đây" thấy ánh mắt có tia giảo hoạt của nàng hắn càng nghi ngờ cách chọn người của hắn có phải đã đi xuống.

"Nếu bắt mạch thì được, không thể đụng đao kiếm" Trà Mục không phải là nhìn ra sự nghi ngờ ở đôi mắt sâu hơn vực kia mà là nàng bỗng thấy nguy hiểm nên miệng lập tức muốn phòng thân.

"Sao tự dưng ngươi nhát chết thế, Vương gia đã nói gì đâu mới bảo ngươi tiến lại gần thôi mà" Thiệu Bắc Phục cười nhạo nàng khi nghe xong câu ấy, hắn liền nhớ về cái đêm nàng như quỷ hiện thân dọa chết bọn lưu manh kia, khác hẳn với dáng vẻ hiện tại.

Trà Mục thấy cái dáng vẻ đáng ghét kia liền lườm hắn một cái nhưng còn ngại có người cao quý nắm quyền sinh tử của người khác trước mặt nàng không dám mở miệng phản bác lại, miệng không thể nói nhưng người có thể hành động Trà Mục thẳng lưng hiên ngang tiến lại gần Vĩnh Tử Sâm cho Thiệu Bắc Phục thấy rõ nàng vốn không quá nhát gan.

"Vương gia mời đưa tay ra" Trà Mục kính cẩn nói

Vĩnh Tử Sâm quả thật là muốn thử "hắn" một chút liền đưa tay đến trước mặt Trà Mục

Trà Mục đặt mấy ngón tay lạnh lẽo của mình lên tay Vĩnh Tử Sâm bắt đầu dò mạch, ba lần, bốn lần, năm lần đến tận tám lần rồi, Trà Mục quay đầu lại nhìn thẳng Vĩnh Tử Sâm mà hỏi "Vương gia người là muốn tại hạ bắt được mạch hay không?"

Trà Mục có chút không hài lòng, cái tên trước mặt này dám dùng nội công ngăn cản nàng tìm được các mạch sâu, thế thì làm sao xét được toàn bộ xem hắn có bệnh hay không, nếu không rõ ràng không phải là hại nàng hay sao.

"Bắt mạch lại" Vĩnh Tử Sâm nghe được câu nói ấy không hề tức giận mà còn có chút vừa ý

Trà Mục thở hắt ra như thế hiện thái độ, lại bắt đầu bắt mạch lại lần này chỉ cần hai lần thôi đã có vấn đề rồi, nhưng nàng không dám kết luận luôn tự ý chạy sang bên kéo tay còn lại ra bắt mạch lại

Thiệu Bắc Phục có chút toát mồ hôi vì hành động của Trà Mục, cái tên Vương gia chính là kẻ ghét người khác tự tiện đụng chạm, vậy mà hôm nay chịu đựng ngồi im để "tiểu tử" bắt hết tay này đến tay khác.

Tự bản thân chắc chắn không có bắt mạch sai, Trà Mục lùi lại đứng ở vị trí ban nãy suy nghĩ rồi sắp xếp từ ngữ một chút mới mở miệng "Vương gia có phải cách đây khoảng hai tháng hoặc ít hơn, người từng tiếp xúc với một loại hương liệu, một loại mà trước đây chưa từng ngửi thấy, nó có thể được tẩm trong vải, hoa, đất, giấy, mực... tùy việc người chế hương liệu hạ vào đâu"

"Có việc gì sao?" Tống Bạc phát hiện rất nhanh vấn đề mà Trà Mục muốn nhắc tới

"Chính xác là có vấn đề, Vương gia chính là đang trúng độc chỉ là lượng độc khá ít giống như là người hạ độc đang thử độc, tên độc này là huyền tử xuất phát từ vu thuật mà ra, nhưng huyền tử không dùng trùng mà dùng dược, dược này trộn lận mười hai loại độc dược khác nhau được phơi khô rồi nghiền thành bột trộn với một số loại tạo hương khác nên bình thường rất khó phát hiện, từ lâu độc này đã biến mất, tại hạ biết được cũng chỉ là vô tình một lần đọc được sách cổ, hương của huyền tử khá nhẹ khiến người ngửi dễ chịu, không bài xích, mùi khá thanh và mát, nếu chỉ là lần đầu ngửi thấy thì thường không có vấn đề gì biểu hiện ra bên ngoài nhưng bên trong cơ thể lại vô tình đã tích tụ một chút khí độc, chỉ cần khí độc này đủ sẽ khiến người hít phải dần dần mất sức, yếu ớt không thể ăn, đặc biệt với người luyện võ công sẽ bị rối loạn kinh mạch, đôi khi là đứt vỡ hay gọi là phế võ công" Trà Mục giải thích loại độc này, bản thân nàng không ngờ sẽ gặp nó ở đây, trước đây lão Lục từng nhắc đến, lão nói sư phụ lão chính là bị độc này giết chết.

"Việc này, Vương gia người có từng ngửi thấy hương lạ hay không?" Thiệu Bắc Phục khó tin quay lại nhìn Vĩnh Tử Sâm

"Vì sao lại gọi là thử độc" Vĩnh Tử Sâm không có trả lời câu hỏi đó mà hắn để ý điều khác

"Sách nói huyền tử có hai mặt, ngoài mặt độc ra thì có một số người thể trạng đặc biệt sẽ không thể bị huyền tử tác động, không những vậy còn giúp họ khỏe mạnh thêm, chỉ là những người này chưa từng được xác định là thực sự có hay không" Trà Mục giải thích một chút việc này, cũng không có gì lạ ở hiện đại cứ lấy ví dụ về việc cùng một bệnh mà người uống thuốc này khỏi người kia lại không, việc trong cơ thể sản sinh ra một loại khánh thuốc cũng có hai mặt đôi khi nó chính là tác nhân giúp ta kháng lại bệnh tật nhưng đôi khi lại khiến ta có bệnh mà không thể khỏi.

"Vậy làm sao ngươi có thể xác nhận ta không thuộc trường hợp kia"

"Huyền tử cần một lượng khí độc vừa đủ, nhưng vừa đủ ở đây chỉ cần năm lần tiếp xúc mạnh sẽ loạn, bảy lần tiếp xúc kinh sẽ vỡ, mười lần tiếp xúc có thể thành thi, nếu không nó đã không mang cái danh độc cổ, cơ thể Vương gia đúng là mới chỉ lần đầu tiếp xúc, vả lại số lượng khá ít, nhưng không rõ có phải Vương gia luôn mang thứ kia bên người dẫn đến mạch nông bắt đầu loạn như tơ, mạch sâu thật sự rất khó có thể tìm thấy, mấy ngày hôm nay không rõ Vương gia có thỉnh thoảng hụt hơi, khi đứng dậy cứ cảm giác hơi chóng mặt hay không?" Trà Mục rất tự tin với tay nghê của mình, xác xuất sai thật sự rất thấp.

"Lại đây" Vĩnh Tử Sâm không biểu hiện thái độ tán thành hay phản đối mà lại gọi Trà Mục tiến lại gần, hắn lấy ra một phong thư có ấn đỏ, theo như hiểu biết của Trà Mục rất giống ấn ngọc của Hoàng Thượng "Ngửi thử" Vĩnh Tử Sâm ra lệnh, nghe lời Trà Mục nói thứ hắn nghĩ đến chỉ có thể là thứ này, thứ này đúng là có chút mùi hương.

Trà Mục đưa tay ra nhận rồi đưa lên mũi ngửi, mùi khiến người ta thấy rất mát mẻ hợp với mùa hè, thứ này trộn với hương hoa, sẽ càng khiến người ta khó nhận ra hơn nữa, nhưng Trà Mục phát hiện thứ này mùi cứ cảm giác đã gần bay hết đi vậy.

"Vương gia thứ này có thể vứt....ý tại hạ là có thể để tại hạ hòa phong thư này với nước được hay không?" Trà Mục suýt thì nói từ "vứt đi" may mà nàng còn tỉnh thứ này có bút tích của Vua có dấu đóng đàng hoàng mà nàng dám nói vứt.

Vĩnh Tử Sâm đưa chén trà của bản thân cho Trà Mục, ý nói nàng cứ tùy ý mà làm, Trà Mục chọn lựa cái bì ngoài xe một mẩu nhín đẫm nước sau đó lấy bộ kim châm ra thử độc với bạc, phương pháp này chỉ áp dụng với trường hợp người ta tẩm độc vào giấy mà thôi. Chưa đầy một tích tắc kim châm đột nhiên chuyển sang màu đen

"Vương gia xác nhận người này tẩm độc vào giấy, giấy bên trong có độc hay không thì tại hạ không rõ nhưng chắc chắn ở vỏ ngoài có độc, hơn nữa lần này độc dược có chút lạ, chúng không có mùi dễ nhận ra mà đã được thay đổi phương thức làm, thứ này sẽ tự động bay đi phải ngửi thật kỹ mới phát hiện ra có thể đã dùng cách khử mùi, nhưng độc tính thì lại không giảm chút nào, vẫn sẽ giống như ban nãy tại hạ nói" Trà Mục

"Vậy độc này có dễ giải trừ" Tống Bạc có vấn đề quan tâm hàng đầu đó là việc giải độc, nếu độc không giải được tìm kẻ chủ mưu cũng không có tác dụng.

"Nói dễ thì không đúng nhưng không phải không có cách giải, việc này ta có thể lo tốt, đầu tiên đây là vài viên an mạch mà trước đấy tại hạ làm ở phủ Thạch Điền, một lọ khác là giúp máu lưu thông tốt hơn, các tình trạng như chóng mặt và hụt hơi sẽ cải thiện, tại hạ cần vài ngày để nghiên cứu giải dược dù sao đây cũng là độc cổ không thể ngày một ngày hai có là có thể giải" Trà Mục lấy trong cái túi nhỏ bên hông hai lọ thuốc đều là thuốc viên nàng đã chế "Còn bức thư nếu không có gì Vương gia vẫn nên đốt đi, để bên người sẽ khiến độc có cơ hội ngấm vào người"

"Vương gia sức khỏe là trên hết" Tống Bạc cũng đồng tình với việc không lữu giữ thứ mang độc kia.

"Trà Mục ngươi cũng vừa ngửi thứ đó rồi nghĩa là ngươi cũng mang độc rồi sao?" Thiệu Bắc Phục nhìn Trà Mục bằng con mắt khác, không biết có phải bọn hắn may mắn hay không đột nhiên có được "hắn" lại còn phát hiện ra độc cổ

"Ta là đại phu đương nhiên sẽ không để bản thân dính độc" Trà Mục khinh thường nhìn Thiệu Bắc Phục, nhắc cho hắn nhớ thân phận của nàng

"Có cách để phòng độc này?" Thiệu Bắc Phục nghe xong liền thắc mắc

"Độc là thứ duy nhất không có cách phòng, ý ta nói ở đây là bản thân ta mà có dính độc cũng sẽ tự chữa khỏi, ngươi không cần lo" Trà Mục thật muốn ngã ngửa với câu hỏi kia, nàng mà có cách phòng độc đã không bảo Vĩnh Tử Sâm đốt bức thư đi

"Ngươi chỉ cần vài ngày?" Nhìn hai lọ dược trước mặt Vĩnh Tử Sâm trầm tư nãy giờ mới lên tiếng.

"Cơ bản là vậy, chỉ là cho phép tại hạ vào rừng kiếm dược, có một vài thứ chỉ có trong rừng mới có" Trà Mục cơ bản đã có bài thuốc chỉ là có vài thứ phải trực tiếp vừa hái xong liền dùng luôn nếu không sẽ không có tác dụng, cũng có một phương pháp khác chỉ là dược đi kèm quá khó kiếm "Vương gia yên tâm tại hạ không phải lang băm người hoàn toàn có thể cho thuộc hạ đi theo tại hạ giám sát, mà cũng tiện nếu có dược tại hạ không hái được có thể nhờ bọn họ" Trà Mục tự giác bảo đảm cho, nàng biết mấy người này giỏi nhất chính là nghi ngờ người khác.

"Ngươi có thể lui" Vĩnh Tử Sâm không có nói là có cho người đi theo nàng hay không, Trà Mục cũng chẳng quan tâm những lời kia chỉ là cần thiết phải nói ra mà thôi, nghe thấy có thể đi liền tự động rời đi, dù sao nàng vẫn nên tận dụng thời gian về xem kỹ từng loại dược một.

Trà Mục vừa khuất bóng Tống Bạc đã mở miệng "Vương gia hắn ta không tồi, vừa có thể chữa bệnh, võ công cũng không tệ" Tống Bạc cũng có cảm giác giống Thiệu Bắc Phục may mắn vì đưa Trà Mục đến đây rồi phát hiện ra việc quan trọng

"Ít nhất việc của đại phu làm tốt, võ công chưa thể kết luận" Vĩnh Tử Sâm chỉ khen việc nàng có thể phát hiện độc trong người hắn, nhưng chưa hoàn toàn tín nghiệm dù sao cũng vừa mới tiếp xúc, thời gian còn nhiều, nếu "hắn" chỉ đơn giản là một đại phu thì hắn cũng tạm chấp nhận thu hắn về dưới trướng làm đầy tớ, nhưng nếu "hắn" có thể có mặt khác thì hắn có thể suy nghĩ đến vị trí kia.

"Được rồi việc tìm độc đã xong, nhưng Vương gia người nghĩ bức thư kia là do Hoàng Thượng hay các vị Vương gia khác" Thiệu Bắc Phục từ trước đến nay luôn không kiêng nể mà thẳng thắn chỉ mặt điểm tên, hắn không thích nói bóng gió thâm sâu giống hai vị còn lại.

"Là ai thì cũng chỉ muốn một kết quả mà thôi" Tống Bạc nhàn nhạt đáp lại "Mật thám báo lại mấy ngày hôm nay Nhị hoàng tử cùng Thừa tướng bí mật cài người vào cung, cũng có vài người được nâng đỡ vào hàn lâm viện và lục bộ"

"Bọn chúng có quá nóng vội không vậy?" Thiệu Bắc Phục cười khẩy một cái

"Thừa tướng luôn như vậy lo toan chu đáo, Thái tử chẳng lẽ lại không có động tĩnh" Vĩnh Tử Sâm nhíu mày hỏi lại

"Thái Tử mấy ngày trước nghe nói chọc giận Hoàng Thượng còn đang bị cấm túc ở Đông cung, người của Thái Tử dạo này cũng rất im ắng" Tống Bạc nói xong liền suy nghĩ hai vật cản lớn trên triều đều không hề có động tĩnh quá lớn vậy ai mới là người ra tay hạ độc "Vương gia cả Thái Tử và Nhị hoàng tử đều không động vậy độc dược từ đâu ra, Hoàng Thượng không thông minh đến vậy như vậy" Tống Bạc dám nhận xét một cách thẳng thắn

Ba người rơi vào trầm tư, quá ít manh mối khiến bọn họ chưa giải đáp được câu hỏi này, nhưng từ việc này có thể thấy được có người không muốn bọn họ an toàn về đến kinh cả trắng trợn động tay vào đồ của Hoàng Thượng.

Đọc truyện vui vẻ ủng hộ tác giả hây !!!!!! nhớ like nhé, không ai cũng nhớ bình luận nhé, ai cảm thấy không hợp có thể kích out nhé vì trái tim ta nhỏ bé mong manh không chịu nổi gạch đá T_T
Nếu có bất cứ lỗi chính tả nào (dù ta đã rà soát nhưng sợ vẫn có sai sót) hãy cmt cho ta biết nhé các nàng
Love you

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top