Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Trò Chuyện

Bên trong xe ngựa vừa rộng lại còn có đệm êm phù hợp với mục đích mà Trà Mục định sẵn trong đầu, ngủ là chân ái, đầy đủ cả bình trà cũng như điểm tâm Trà Mục ngồi một mình đợi xe ngựa xuất phát liền có chút đói bụng dù sao nàng đã nhịn đói cả ngày hôm qua đến giờ thế là nàng liền lấy một miếng điểm tâm ăn, chỉ là không nghĩ thứ này ngọt lợi hại tuy phần vỏ mịn mịn rất ngon nhưng phần nhân đậu bên trong lại quá ngọt, lập tức Trà Mục lấy túi nước ra uống cố giảm đi vị ngọt sắc này. Nàng không thích uống trà từ trước tới này đều vậy tất cả mấy thứ như café, trà, trà sữa, nước có ga nàng đều không quá thích không phải không uống được mà cơ bản nghĩ nó không tốt cho sức khỏe nên không hứng thú, nước suối hoặc nước bổ sung điện giải được nàng ưa chuộng hơn hẳn.

Không có gì giết thời gian điểm tâm cũng không thích Trà Mục bèn chọn một quyển sách để đọc, chữ người cổ đại đúng là sử dụng hệ thống hiện đại nhưng cách viết cứ như rồng bay phượng múa khiến Trà Mục cảm thấy hoa cả mắt "có lẽ không chỉ luyện chữ mà mình còn cần tập đọc nữa" Trà Mục tự nhủ với bản thân như vậy nhưng nàng vẫn cố gắng đọc từng chữ một, hóa ra đây là một quyển nói về bát quái đúng chủ đề Trà Mục chưa từng tiếp xúc lối dẫn dắt cũng rất thu hút thế là nàng đọc nhập tâm đến mức còn không biết là có người vào xe.

Vĩnh Tử Sâm quan sát một chút nhưng không thấy "hắn" phản ứng lại, hắn theo thói quen đợi người khác hành lễ với mình nhưng đợi mãi liền phát hiện kẻ này cơ bản không có để ý xung quanh mà cứ cắm đầu vào quyển sách, chưa từng gặp ai vô lễ như vậy. Nếu không phải hắn đột nhiên phát lòng từ bi thì "hắn" cũng không có cơ hội ngồi trên xe ngựa này.

"Khụ" Vĩnh Tử Sâm đánh động một tiếng

Trà Mục lúc này mới bừng tỉnh nhưng nàng lại không phát hiện vấn đề, thấy Vương gia trước mặt hắng giọng liền cho rằng họng hắn cũng có vấn đề, nàng liền đặt sách sang một bên tự chủ động bắt mạch cho Vĩnh Tử Sâm

Hành động này khiến Vĩnh Tử Sâm có chút u ám, hắn giống kẻ dễ ốm như vậy sao, nghĩ như vậy nhưng hắn lại không lên tiếng ngăn cản hành động của Trà Mục

"Vương gia mạch bình thường rất khỏe mạnh chẳng lẽ là bị đau họng"

Nghe xong câu này Vĩnh Tử Sâm liền nhíu mày, là cái tên trước mặt này bị đau họng mới đúng chứ, cái giọng khàn khàn có chút khó phát ra tiếng "Giọng của ngươi là làm sao?"

"À tại hạ chỉ là mất chút giọng vài ngày liền khỏi chỉ là Vương gia vốn trong người đang mang bệnh nếu còn mắc thêm một bệnh khác thì sẽ phải chế lại thuốc" Như hiểu việc khiến Vĩnh Tử Sâm khó chịu Trà Mục chủ động giải thích

"Ngươi đã chế xong dược, nhanh hơn ta tưởng" Vĩnh Tử Sâm bắt được trọng tâm

"Đã chế xong, đúng là Vương gia được ông trời phù hộ đó đúng lúc tìm được hoa quý, chỉ cần thứ ấy thì không cần vất vả tìm những thứ khác nữa, chỉ là sẽ thay đổi cách chữa trị việc dùng dược và dùng kim châm cần phải đồng thời cùng lúc, nên tại hạ chưa có đưa để Vương gia uống" Trà Mục nghe thấy hắn nhắc đến thuốc liền lục lọi tìm lọ thuốc mà đêm qua nàng vất vả chế được "Trong này có tổng cộng hai mươi viên, trâm cứu chỉ cần ba lần đầu dùng dược mà thôi, mỗi lần trước khi châm cứu sẽ dùng một viên dược, mỗi ngày dùng hai viên vậy thì Vương gia sẽ uống trong mười ngày mới có thể tiêu trừ hết độc"

Nhìn lọ dược có chút quý này Vĩnh Tử Sâm có cảm giác lạ, chỉ là chưa biết đó là gì

"Còn đây là dược giống với hai lọ trước đây tại hạ đã đưa, Vương gia uống kèm cùng với thứ ấy giúp quá trình hồi phục của cơ thể sau khi trị độc sẽ nhanh hơn" Trà Mục lại đưa ra hai lọ nữa

"Đều là thuốc viên?" từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Vĩnh Tử Sâm dùng nhiều thuốc viên như vậy

"Tại hạ có chút..... ghét việc đun thuốc nên cố gắng điều chế đều là thuốc dạng viên, như vậy cũng dễ uống hơn nữa, vị đắng sẽ không lưu lại quá lâu" Trà Mục nghe hắn hỏi vậy liền có chút ấp úng khi đáp lại, nàng chính là lười canh lửa

Thấy Vĩnh Tử Sâm không còn nói gì Trà Mục liền thở ra, vậy là chỉ cần chữa trị xong bệnh của Vĩnh Tử Sâm nàng sẽ đi tìm người của Tàng Long Sơn. Thật ra việc này nàng không cần can dự vào cũng được, trong quyển sách bí mật Tàng Long Sơn lão Lục đã để lại một bức thư cho nàng.

Lão nói nàng không cần quá để ý đến ngọc tỷ nếu nàng thấy đó là một gánh nặng thì hoàn toàn có thể giao ra luôn cho Hoàng Đế tại vị, hoặc nếu không muốn thì cứ thế ngao du thiên hạ, còn việc trước ấy lão chỉ là cố tình như giao một nhiệm vụ để đám người còn lại của Tàng Long Sơn có thể an tâm rời đi ở ẩn mà thôi, nhưng có một cấm kị có là nàng tuyệt đối không được để đám người của triều đại cũ cướp được ngọc tỷ, đám người đó chính là lũ người man rợ, hại dân, bán nước, không thể để ngọc tỷ rơi vào tay chúng.

Sau khi đọc bức thư ấy Trà Mục đã có quyết định là nàng sẽ chỉ cố gắng ổn định bình an cho Tàng Long Sơn chứ không có ý định sẽ khiến họ bước vào vòng xoáy quyền lực của triều đình. Còn bản thân nàng sẽ ngao du tứ phương dùng những gì lão Lục dạy để cứu giúp bá tánh, sống một cuộc sống không bị gò bó.

Cả quyển sách và bức thư nàng vốn đã đọc thuộc rồi đốt đi, không thể đảm bảo người khác không lục lọi đồ của nàng nên Trà Mục không dám để lại, tránh hậu quả khôn lường. Nghĩ đến lão Lục lại một mảng bi thương, nếu bây giờ lão Lục còn có lẽ giờ này nàng vẫn đang ở thôn Đông sống một cuộc sống nhàn hạ.

Vốn đang nói chuyện Trà Mục liền thất thần cứ như tự mình rơi vào một giấc mộng, Vĩnh Tử Sâm quan sát liền có chút khó hiểu dù thời gian tiếp xúc ngắn ngủi nhưng hắn chưa từng nghĩ "hắn" cũng có mặt này ánh mắt không có sự linh hoạt chỉ có muộn phiền rồi lại như đau lòng, chẳng lẽ độc dược kia không thể cứu.

Nghĩ đến đây Vĩnh Tử Sâm liền ngồi thẳng nhìn Trà Mục lên tiếng "Ngươi gặp vấn đề gì khó khăn?" hỏi xong đến Vĩnh Tử Sâm còn cảm thấy lạ lùng hắn từ trước tới giờ đâu phải bồ tát vậy mà riêng ngày hôm nay đã hai lần phát từ bi cho "hắn"

"Há, à ta không có" Trà Mục vốn còn chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ liền tự động xưng là ta "Ta thì có khó khăn gì chứ"

Vĩnh Tử Sâm không có đáp lại, hắn chỉ nghĩ "nói dối"

"Pha trà đi?" Vĩnh Tử Sâm ra lệnh, muốn "hắn" thôi không nghĩ lung tung thì phải tìm cái gì đó để "hắn" làm

"Pha trà? Vương gia tại hạ chưa từng pha trà, tại hạ không thích uống trà chỉ toàn uống nước không thôi, hay Vương gia uống tạm" Trà Mục còn chưa đợi người ta phản ứng đã tự mình lấy túi nước ra rót một chén rồi đưa tới trước mặt Vĩnh Tử Sâm

Vĩnh Tử Sâm nhìn chen nước trong suốt trong tay đáng lẽ trước đây hắn sẽ tức giận nhưng lại để ý đến thứ lạ lạ ở trong tay "hắn" lại có thể chứa nước liền đưa lên miệng lấy nếm thử, có vị mặn mặn rồi lại chút ngọt ngọt nhưng uống được.

"Ngươi bỏ gì vào trong này?"

"Là một chút đường cộng với muối, làm vậy có thể bù điện giải...không Vương gia chỉ cần hiểu đơn giản chính là nước này uống vào sẽ khiến người ta hồi sức tạm thời" Trà Mục định lôi hóa học ra để giải thích may mà nhớ ra đây là cổ đại

"Uống được, ngươi giải thích chút chuyện đá cẩm thạch đi?" Vĩnh Tử Sâm vẫn uống hết chén nước sau đó tự mình pha trà, nói là uống được nhưng hắn uống không có quen.

"Đá cẩm thạch có gì để giải thích ngoài việc thứ ấy có chút đáng tiền, nếu bán đi chắc chắn sẽ rất được giá đó" Trà Mục không mình bạch chuyện Vĩnh Tử Sâm, khi nhớ đến tảng đá ấy nàng lại có chút tiếc nuối dù gì cũng là một tảng tiền mà.

Vĩnh Tử Sâm có chút khinh bỉ nhìn vẻ thèm tiền của Trà Mục, hắn liền nhắc lại chút chuyện về bông hoa kia, lúc này Trà Mục mới biết hắn muốn nói gì liền có chút xấu hổ vì cái dáng vẻ hám tiền của mình.

"Khụ, đá cẩm thạch thuộc dòng đá phong thủy, người ta dùng đá cẩm thạch làm đồ trang sức như ngọc bội, lắc tay, hoa tai, trâm......đeo bên người vì thứ này có chút công dụng như là đẩy chất độc khỏi cơ thể, khiến tinh thần thoải mái hơn, tăng cường sức khỏe cho người dùng nó và vô vàn các tác dụng khác mà người ta truyền miệng nhau, tuy tại hạ không phải kẻ mê tín nhưng truyện này vẫn tin hai phần, linh khí của đá cẩm thạch lại còn ở dạng nguyên khối đương nhiên sẽ tốt nhất, chúng tạo một khoảng không gian thuận lợi nhất giúp cho hoa dược phát triển, nhìn cả hàng động từ ngoài vào trong, không nơi nào phù hợp hơn địa điểm của đá cẩm thạch" Trà Mục giải thích suy nghĩ của bản thân, đúng là nàng không mấy tin vào phong thủy hay đạo sĩ gì đó, nhưng ít nhất nàng vẫn sẽ chấp nhận sự tồn tại của nó chứ không phủ nhận hoàn toàn, dù là ở hiện đại bây giờ rất phát triển nhưng vẫn có những chuyện mà người ta không thể giải thích bằng bất cứ định luật nào.

Vĩnh Tử Sâm nghe Trà Mục nói mà còn cảm thấy bản thân bị thuyết phục, kẻ này có tài ăn nói nhưng không phải kẻ ba hoa, nói có sách mách có chứng, rõ ràng rành mạch.

"Nghe nói ngươi tự tay giết hai con rắn đầu đàn?" Vĩnh Tự Sâm cảm thấy bản thân có hứng thú nói chuyện cùng "hắn"

"Đúng là tự tay giết chết nó, còn là lần đầu tiên nữa, nhưng tại hạ lại không nghĩ đó là rắn đầu đàn, đã là đầu đàn sẽ có quyền thống trị tất cả chúng có thể chỉ huy được những con rắn khác, mặc cho hung hoàng nguy hiểm như thế nào nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ tiến lên nếu kẻ thống lĩnh ra lệnh bởi đó là sự phục tùng, chúng đã thua trước kẻ thống lĩnh tự nhiên sẽ phải phục tùng làm con quân bảo vệ tướng, chứ nếu tướng chết trước quân ắt sẽ loạn, nhưng thực tế ở đó là hai con rắn đó tự mình xuất kích những con rắn khác lẩn trốn còn không kịp làm gì có chuyện sẽ chiến đấu điều đó thể hiện bản chất tự bảo vệ bản thân trước nguy hiểm, hai con rắn đó chỉ là đang bảo vệ một thứ đối với chúng là quý giá nhất chính là những quả trứng, một rừng không có hai hổ vì vậy càng ủng hộ phương án hai bọn chúng là một cặp cùng nhau bảo vệ tổ ấm mà thôi" Trà Mục nói một trang dài, bởi lúc nàng hái hóa đã nhìn thấy vài quả trứng màu trắng xanh lúc ấy nàng có chút tiếc nuối vì ra tay quá nhanh nếu lúc ấy nàng chỉ ném chúng đi xa có lẽ gia đình rắn đã không bị chia lìa, những con non khi mới sinh ra không có sự bảo vệ từ cha mẹ sẽ dễ dàng làm mồi cho kẻ khác.

Vĩnh Tử Sâm nghe xong có chút trầm tư, từng lời nói của Trà Mục không chỉ chạm đến việc quân việc nước còn cả chuyện phu thê, phu tử, người này có lối suy nghĩ thú vị, không rõ "hắn" là cố tình hay chỉ vô ý nói chuyện một đôi rắn nhưng lại liên quan đến nhiều mặt chính hắn đang gặp.

"Ngươi động thủ bằng dao, Vũ Ảnh nói con dao của ngươi rất lạ" Vĩnh Tử Sâm cũng có chút thắc mắc Vũ Ảnh là người thích hắn tự tay huấn luyện, nếu hắn có lời khen vậy đảm bảo thứ trong tay "hắn" thập phần hay.

Nghe xong Trà Mục liền tự tay lấy ra con dao quân dụng mà nàng từ hiện đại đến lúc này Trà Mục mới phát hiện ra vấn đề nếu Vương gia hỏi nàng con dao này từ đâu đến nàng nên trả lời kiểu gì

Vĩnh Tử Sâm nhìn con dao sáng bóng, hai lưỡi sắc lạnh trong tay Trà Mục hoàn toàn bất ngờ, hắn chưa từng chiêm ngưỡng thứ nào sắc sảo như thế, hắn tự tay cầm lấy thứ này, quả là đồ tốt, độ nặng vừa tay, cán cầm chắc tay, độ dài của lưỡi dao phù hợp để mang theo bên người phòng thân

"Ngươi lấy thứ này từ đâu?" Vĩnh Tử Sâm càng ngắm càng thích, hiện tại bọn họ đang gặp vấn đề nghiêm trọng trong việc sản xuất vũ khí, việc binh sĩ không có đủ binh khí hoặc những thanh đao quá nặng, nhưng lại không đủ sắc bén, làm giảm khả năng chiến đấu của bọn họ khá nhiều.

"..." Trà Mục thật sự không rõ nên trả lời như nào nữa, nàng liền có chút lúng túng, nàng liền lập tức để não nhảy số thật nhanh, nhưng còn chưa xong thì bên kia đã đặt câu hỏi tiếp

"Là ngươi tự làm" Vĩnh Tử Sâm thấy "hắn" không trả lời được bèn suy đoán người này có thể vì làm ra con dao này nên không dám nhận dù sao việc sản xuất được loại vũ khí tốt như vậy chính là một tin tức chấn động, không dễ tiết lộ đôi khi sẽ ảnh hưởng đến chính bản thân

"Há...đúng là ta tự làm trên đời này chỉ có một cái duy nhất không có cái thứ hai" Trà Mục thấy ý tưởng mình tự nhận do mình làm vẫn dễ hơn là bịa ra một nhân vật nào đó, nhỡ Vương gia buộc nàng phải đưa hắn đến gặp người kia nàng biết đào đâu ra.

Vĩnh Tử Sâm nhếch mép cười, thầm nghĩ đã bắt được thêm một ưu điểm của kẻ này "ngươi sau khi trở về kinh thành hay thử làm lại lần nữa"

"..." Trà Mục thật sự không biết nói gì, rèn kiếm nàng chưa từng nha, chết tiệt thật đúng là tự rước phiền vào người, việc trước ấy dự định coi như lại phải tạm hoãn.

"Không muốn?" không thấy nàng lên tiếng Vĩnh Tự Sâm có chút mây mù trên đầu hỏi lại

"Không có..không có chỉ là Vương gia lần đó ta chỉ chơi bừa thôi ai dè lại được món đồ tốt...nên ngài cũng không nên kỳ vọng quá nhiều" Trà Mục thấy tính mạng mình bị đe dọa liền lập tức nhẹ nhàng đáp lại, đành phải đâm lao thì phải theo lao.

"Cứ thử đến khi nào thành công thì thôi, thời gian có nhiều" Vĩnh Tử Sâm nhìn con dao trên tay thật sự hy vọng trong tương lai trên tay hắn là một thanh kiếm sắc bén như này.

Trà Mục có chút đau khổ, nàng phải làm sao đây cố gắng lục tìm đám nơron trong đầu bỗng nàng có phát hiện hóa ra bản thân có chút ký ức về việc rèn sắt, cơ bản nó giống như chiếc bánh kẹp, nhiều lớp sắt được chồng lên nhau, nung ở nhiệt độ cao, búa lớn búa nhỏ thay phiên nhau làm dẹt thanh sắt, sau ấy nhúng nước loại bỏ tạp chất của sắt, cứ như thế đến khi những lớp sắp hòa trộn với nhau mới đem đi mài và làm bóng. Nói thì đơn giản nhưng Trà Mục liền nghĩ đến quy trình liền thấy vất vả một phen, nhưng trong người nàng lại khá hào hứng lập tức muốn thử nhỡ đâu sau này nàng lại được ghi danh trong sách thiên cổ là người tìm ra cách rèn kiếm thì sao, một vinh dự lớn. Trà Mục bỗng có tham vọng.

"Vương gia việc làm vũ khí này có thể cho người giúp thần hay không?" Trà Mục nghĩ đến tương lai vang danh liền khí thế hừng hực, thế là nàng liền mạnh miệng xin vài người của Vĩnh Tử Sâm

"Được, ngươi muốn bao nhiêu có bây nhiêu" Vĩnh Tử Sâm thoải mái đồng ý rồi trả lại con dao cho Trà Mục

Bọn họ dừng nghỉ chân khi mặt trời đã xuống núi, sau bữa tối Trà Mục sẽ bắt đầu trị bệnh cho Vĩnh Tử Sâm.

Nàng bảo tiểu nhị thắp hẳn mấy cây nến to làm cả căn phòng sáng bừng lên, thời này không có điện làm việc buổi tối có chút khó khăn và hại mắt.

"Vương gia khi tại hạ dùng kim đâm vào, người không thể để bản thân vận công như thế hai bên xung đột sẽ dẫn đến tẩu hỏa, điều này sẽ rất nguy hiểm" Trà Mục căn dặn trước khi bắt đầu thực hiện.

Nàng sẽ bắt đầu châm cứu từ trên xuống từ trong ra ngoài, việc châm vào các rễ thần kinh sẽ giúp máu lưu thông tốt hơn, dẫn máu đến các sợi thần kinh không đủ máu nuôi dưỡng, khí độc có thể tan nhờ dược, nhưng hậu quả của khí độc thì cần châm cứu mới được đó là lý do vì sao dược và châm cứu này phải kết hợp với nhau.

Từng ngón tay thon dài có chút lạnh chạm vào cơ thể cứng rắn của Vĩnh Tử Sâm khiến hắn có chút giật mình, nhưng lại rất dễ chịu.

Sau hơn một canh giờ cuối cùng cũng xong Trà Mục trên trán có chút mồ hôi, nói gì thì nói việc châm cứu trên khắp cơ thể rất tốn sức nha, mà không phải châm cứu một lần là xong mà phải làm liên tiếp ba lần mới kết thúc.

"Vương gia đã xong rồi" Trà Mục thu dọn dụng cụ lại muốn rời đi, cơ thể nàng dù sao cũng quá mệt mỏi rồi, cứ nghĩ hôm nay ngồi trên xe ngựa có thể làm một giấc ai ngờ cái tên Vương gia chết tiệt này khiến nàng phải liều mình suy nghĩ không còn muốn ngủ luôn. Nhưng đến bây giờ đã là cực hạn của nàng rồi còn không mau đi nghỉ ngơi thà nàng chết cho rồi.

Còn chưa bước ra khỏi phòng tất cả nến liền giao động dập tắt, Trà Mục thầm than trong lòng "không phải giống trong phim chứ?" từ bên ngoài một thân y phục đen từ cửa sổ tiến vào, rút kiếm mũi kiếm chĩa về phía nàng, còn chưa chạm đến cánh tay đã bị người khác kéo đi, Vĩnh Tử Sâm nhanh chóng đỡ lấy kiếm của kẻ kia, hai người cứ thế đọ sức nhưng kẻ kia nhìn đã biết đấu không lại Vĩnh Tử Sâm, chính vì vậy Trà Mục liền không còn lo lắng phải giúp đỡ mà tìm chỗ trốn trong góc phòng.

Phía dưới sân cũng đã có tiếng kim loại va nhau, hai bên giao tranh căng thẳng, đám người của Vĩnh Tử Sâm tuy đều là cao thủ nhưng cứ một người lại phải kiêm năm người quả thực có chút khó khăn nhưng không phải là không thể thắng.

Không biết có phải do giác quan thứ sáu đột nhiên linh hoạt giúp Trà Mục cảm nhận được có người ngoài cửa sổ muốn đánh lén, Trà Mục di chuyển từ vị trí trong góc đến gần cửa sổ, tay chậm rãi rút dao sẵn sàng chờ đợi. Bấm đúng thời điểm kẻ kia thò đầu vào Trà Mục một đao cắt đứt trúng động mạch cổ dù sao nàng cũng là đại phu việc xác định chỗ để cắt không khó, một loại ám khí từ tay kẻ kia rơi xuống, Trà Mục bèn cúi người nhặt, dựa vào ánh trăng nàng nhận ra thứ này là tiêu ám khí, chỉ cần một kim độc trong này đâm trúng coi như có thể gặp tổ tiên được rồi.

Sau một khắc giao chiến, bên thắng bên thua phân biệt rõ ràng, đám người áo đen đã bị hạ gần hết, vài tên bị khống chế liền tự sát, lúc này ngoài cửa Thiệu Bắc Phục mở cửa tiến vào.

"Vương gia cứu giá chậm trễ" Mấy người theo sau liền quỳ xuống nhận tội

"Đứng lên đi" Vĩnh Tử Sâm đương nhiên biết đám người này cũng đâu có rảnh tay tý nào, trên người ai cũng dính máu của kẻ địch, lúc này hắn quay lại nhìn "tiểu tử" ban nãy thấy chết mà còn trơ mắt ra đang đứng một góc ngắm thứ gì đó trong tay.

Căn phòng một lần nữa được sáng lên, hắn đi về phía Trà Mục đang đứng, dưới chân có một thi thể máu chảy nhiều nhất, "hắn" vậy mà ra tay đúng là rất dứt khoát "Ngươi nhìn gì vậy?"

"Vương gia độc trong thứ này có chút đặc biệt, từ độc này có thể biết ai là người ra tay" Trà Mục gần như phá tan cái tiêu ám khí ra mày mò từng thứ bên trong một

"Không cần vội, để sáng mai hẵng nghiên cứu" Vĩnh Tử Sâm vốn muốn Trà Mục nói ra luôn thứ "hắn" phát hiện nhưng khi thấy mặt "hắn" dính chút huyết trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt nhìn rõ quầng thâm liền nghĩ đến "hắn" vất vả hai ngày nay liền cho Trà Mục lui.

Ý tốt ấy đương nhiên Trà Mục phải nhận rồi, nàng nghe có thể đi xuống liền lập tức về phòng tắm rửa rồi đón lấy cái giường thân yêu. Vương gia đã nói ngày mai nghiên cứu thì cứ để mai đi dù sao nàng cũng quá mệt rồi, dù bây giờ có nói luôn thì nàng cũng đảm bảo sớm mai Vĩnh Tử Sâm mới cho người đi điều tra vì hiện tại bọn họ cần nhất chính là phòng ngự.

Đọc truyện vui vẻ ủng hộ tác giả hây !!!!!! nhớ like nhé, không ai cũng nhớ bình luận nhé, ai cảm thấy không hợp có thể kích out nhé vì trái tim ta nhỏ bé mong manh không chịu nổi gạch đá T_T

Nếu có bất cứ lỗi chính tả nào (dù ta đã rà soát nhưng sợ vẫn có sai sót) hãy cmt cho ta biết nhé các nàng

Love you

Tâm sự mỏng: sorry các nàng vì ngày hôm qua không có đăng truyện lý do chính đáng là tác giả phải ngồi học thuộc quyển sách Kinh tế Chính trị thi hết học phần, buồn sâu sắc!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top