Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 136: Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Hiếu Mẫn cảm thấy thỏa mãn ghé vào trên người Toàn Bảo Lam. Tuy gương mặt của người dưới thân chưa thể nói là xinh đẹp, miễn cưỡng có thể xem như là con gái rượu dễ nhìn. Dáng người không quá nóng bỏng, hoàn toàn là một kẻ suy dinh dưỡng, thế nhưng ba năm qua mình chưa từng chán món rau xanh này. Phác Hiếu Mẫn mệt ngươi một đời anh minh, bản thân lại bị bại bởi một món vô vị thế. Đáng tiếc cây cải xanh này yêu nhất vẫn là khi mình bị tông xe trở thành ngu ngốc.

"Phương Phương, ngươi nặng quá, ép đến ta thở không nổi." Toàn Bảo Lam nhíu mày. Phác Hiếu Mẫn thích sau khi ân ái xong nằm lên người mình. Tuy tên kia không mập, nhưng một kẻ cao đến 1m73 nằm ở trên người, chính là ép tới bản thân thở không nổi, nàng chỉ cao có 1m63 thôi a.

"Ngươi có thể gọi ta là Phác Phác, Hiếu Hiếu, Mẫn Mẫn. Phương Phương cái gì, quên đi." Phác Hiếu Mẫn có cảm giác thật vô lực. Nàng nghĩ cả đời mình ở trong lòng Toàn Bảo Lam sẽ thoát không được hình tượng ngốc nghếch. Phương Phương là tên gọi lúc Phác Hiếu Mẫn bị mất trí nhớ biến thành ngu ngốc, quê mùa giống như hai lúa. Phác Hiếu Mẫn vẫn không hy vọng đoạn ký ức đó bị nhắc đến, tuy lúc nàng biến thành ngu ngốc trải qua rất vui vẻ, thế nhưng so với hình tượng chân chính của mình khác xa một trời một vực.

"Lưu lại trên người ngươi cũng chỉ có tên này thôi." Toàn Bảo Lam đối với chuyện tên gọi rất kiên trì. Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Phác Hiếu Mẫn không còn ngây thơ như Phương Phương nữa. Phương Phương là một nữ hài tốt, còn tên Phác Hiếu Mẫn này thì nàng không muốn đánh giá.

Được rồi, nàng thích gọi thì để nàng gọi. Hoàn hảo tiểu Lam còn chừa chút thể diện cho mình, nếu không để cho mình làm sao được đây.

"Đại tiểu thư mời chúng ta đến nhà nướng thịt." Phác Hiếu Mẫn nói sang chuyện khác. Lời mời của Hàm tiểu thư, tiểu Lam vĩnh viễn cũng không cự tuyệt. Không biết Hàm tiểu thư lấy đâu ra sức hút cường đại như vậy, không ai có khả năng miễn dịch. Phác Hiếu Mẫn vừa nghĩ đến trong lòng lại chua xót, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, hình tượng của mình và Hàm Ân Tĩnh trong cảm nhận của tiểu Lam là một người trên trời, một người dưới đất.

Nhắc tới Hàm Ân Tĩnh, Toàn Bảo Lam lập tức tràn đầy sức sống. Kỳ thực nàng không rõ, một nữ nhân hoàn mỹ giống nữ thần như Hàm Ân Tĩnh làm sao sẽ là thanh mai trúc mã với một người xấu tính đến xương như Phác Hiếu Mẫn. Nghĩ đến lại cảm thấy Hàm tiểu thư kết bạn rất vô ý, ban đầu nếu không phải nể mặt Hàm tiểu thư, nàng mới không thèm để ý kẻ bề ngoài nạm vàng bên trong thối rữa như Phác Hiếu Mẫn.

"Hẹn khi nào?" Toàn Bảo Lam thật ra thì rất tò mò người có thể sánh vai cùng Hàm Ân Tĩnh sẽ là dạng người gì. Nàng khó tưởng tượng được có người xứng đôi với Hàm Ân Tĩnh, dù sao Hàm Ân Tĩnh thật sự rất tốt đẹp, hoàn mỹ đến khó có thể để người chiếm hữu.

"Ngày mai." Phác Hiếu Mẫn thế nhưng rất sợ Hàm Ân Tĩnh đem chuyện mình trở thành ngu ngốc nói cho Phác Trí Nghiên nghe. Dù sao Hàm Ân Tĩnh không phải người nhiều chuyện. Nhưng Phác Tố Nghiên, Phác Hiếu Mẫn đột nhiên nhớ tới nữ nhân kia, sắc mặt trở nên rất khó coi. Lúc đó não của mình bị tụ máu là do Phác Tố Nghiên xử lý. Nữ nhân kia vẫn còn ghi hận trong lòng, tám phần mười là không cần giữ mồm miệng. Ngày mai Phác Trí Nghiên có lẽ sẽ mời cả Phác Tố Nghiên và Lý Trí Hiền, càng nghĩ càng có khả năng.

"Ngày mai, không được, ta phải lập tức đi chuẩn bị..." Bản chất gà mái của Toàn Bảo Lam lại phát tác. Nàng có thói quen thích ôm đồm mọi chuyện vào thân, chuẩn bị rời giường thu xếp dụng cụ nướng đồ.

Phác Hiếu Mẫn gắt gao đè lại Toàn Bảo Lam, không để nàng đứng lên.

"Các nàng hẹn chúng ta, không phải chúng ta mời. Bọn họ sẽ sắp xếp ổn thỏa, ngươi đừng tự làm khổ mình." Phác Hiếu Mẫn nhíu mày nói.

"Hàm tiểu thư dường như không phải là người..." Trong cảm nhận của Toàn Bảo Lam, Hàm Ân Tĩnh có lẽ giống Phác Hiếu Mẫn đều là loại người mười ngón tay không dính nước, sẽ không làm những chuyện vụn vặt đó.

"Hàm gia nhiều nhất là người hầu, huống chi bên cạnh nàng còn có tiên nữ giả Phác Trí Nghiên, đâu cần ngươi quan tâm." Phác Hiếu Mẫn không đồng ý.

"Tiên nữ giả?" Toàn Bảo Lam nghĩ cũng đúng, nhưng mà ai là tiên nữ giả a?

"Nữ nhân của đại tiểu thư." Lẽ nào mình chưa từng kể về Phác Trí Nghiên cho nàng nghe?

"Nữ nhân của Hàm tiểu thư?" Toàn Bảo Lam vô ý nâng cao âm lượng, không nghĩ ra Hàm tiểu thư cũng thích nữ nhân. Quan trọng nhất là, nàng khó có thể tưởng tượng hình ảnh một nữ nhân khác thân mật đứng chung với Hàm Ân Tĩnh. Toàn Bảo Lam không hiểu sao rất chờ mong buổi tụ tập ngày mai.

Toàn Bảo Lam nhìn Phác Hiếu Mẫn thử hết quần này đến áo khác, nữ nhân này quả nhiên vẫn thích làm dáng. Hơn nữa hôm nay hình như còn chọn một bộ y phục diễm lệ hơn ngày thường rất nhiều, giống như muốn đi tranh kỳ đấu diễm (tranh đoạt vẻ đặc sắc, khoe khoang sự xinh đẹp) vậy. Trên thực tế, Phác Hiểu Mẫn đúng là có ý định này, phải biết Phác Hiếu Mẫn trời sinh thích làm tiêu điểm, cho nên mới thường xuyên chau chuốt bản thân.

"Tiểu Lam, có cần giúp ngươi trang điểm một chút không?" Phác Hiếu Mẫn chọn được quần áo vừa ý, trang điểm xong, liền quay lại hỏi người vẫn ở bên cạnh chờ đợi một cách kiên nhẫn. Cho dù là gái rượu nhưng đứng giữa một đám mỹ nhân thì người chịu thiệt là tiểu Lam. Đa số nữ nhân đều thích hư vinh, tuy lòng hư vinh của nàng chỉ bằng số âm.

"Không phải đi nướng thịt sao, còn trang điểm làm cái gì, chuyện bé xe to. Chúng ta đến nhà Hàm tiểu thư sớm một chút, còn giúp các nàng chuẩn bị nữa." Toàn Bảo Lam ra vẻ giáo huấn. Nàng đặc biệt không quen bộ dáng khoa trương phù phiếm của Phác Hiếu Mẫn.

Phác Hiếu Mẫn cùng Toàn Bảo Lam vừa đến, Phác Tố Nghiên cũng đồng thời xuất hiện. Hai bên ở trước cửa lớn của biệt thự gặp mặt. Có chết hay không cả hai nữ nhân diêm dúa kia dĩ nhiên cùng chọn màu đỏ chói lọi, tuy kiểu dáng không giống, nhưng các nàng vì bản thân bị đụng hàng mà cảm thấy lúng túng.

Toàn Bảo Lam phát hiện Phác Hiếu Mẫn và Phác Tố Nghiên mỗi lần nhìn thấy đối phương sẽ hiện ra biểu tình mất tự nhiên. Dường như bác sỹ Phác có chút khẩn trương, có chút e dè, hình như chỉ sợ Lý Trí Hiền nổi ghen.

Lý Trí Hiền cũng bất ngờ khi Phác Hiếu Mẫn nằm trong danh sách được mời. Tuy không còn phản cảm với Phác Hiếu Mẫn như trước, nhưng nhớ lại Phác Tố Nghiên và Phác Hiếu Mẫn từng có tiền án tình một đêm, vừa nghĩ đến trong lòng đã khó chịu.

Trong lòng Phác Hiếu Mẫn thầm mắng Phác Trí Nghiên nhảm nhí, đã biết kẻ kia nhất định sẽ mời Phác Tố Nghiên và Lý Trí Hiền. Chuyện tình một đêm với Phác Tố Nghiên, nàng cơ bản không để ý. Nhưng sau đó Phác Tố Nghiên lại là bác sỹ phụ trách lấy máu bầm trong đầu mình ra, nàng cũng từng gặp qua bộ dáng ngớ ngẩn của mình lúc đó. Phác Hiếu Mẫn cảm thấy bản thân thực sự mất mặt, mất đến Thái Bình Dương đi.

Phác Tố Nghiên thấy biểu tình của Lý Trí Hiền không biến hóa, mới nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thực tính chiếm hữu của Hiền Hiền rất cao, đây là chuyện sau này Phác Tố Nghiên mới phát hiện được. Bản thân mình thường mắc phải hoa đào, luôn loạn thất bát tao (lung tung) trêu chọc một số người. Nếu để Hiền Hiền biết được, bên ngoài tuy tỏ ra không thèm để ý, nhưng một khi về nhà bản thân coi như xong đời. Mỗi lần nàng đều chà đạp mình đến khi mình khóc lóc xin tha mới thôi, nhưng lại chưa từng thừa nhận là nàng ghen tị. Đúng là đến chết vẫn mạnh miệng.

Phác Tố Nghiên, Lý Trí Hiền và Phác Hiếu Mẫn mỗi người mang một tâm sự riêng, cho nên tạm thời quên Toàn Bảo Lam còn đứng bên cạnh Phác Hiếu Mẫn.

Toàn Bảo Lam không phải lần đầu nhìn thấy Phác Tố Nghiên. Hiển nhiên khi Phác Tố Nghiên không mặc áo bác sỹ thì rất giống Phác Hiếu Mẫn đều là những nữ nhân phong tao. Hai người đứng cạnh nhau giống như Diêu Hoàng, Ngụy Tử ganh đua khoe sắc.

[Diêu Hoàng, Ngụy Tử: tên riêng của các giống mẫu đơn nổi tiếng (có thể tham khảo thêm ở đây:

"Chào bác sỹ Phác." Toàn Bảo Lam chủ động cất lời trước. Tuy diện mạo của Phác Tố Nghiên so với Phác Hiếu Mẫn càng giống một nữ nhân không đứng đắn, nhưng nhờ có một nghề nghiệp thần thánh, là bác sỹ, mới khiến Toàn Bảo Lam nảy sinh một chút tôn trọng với nàng.

"Thì ra là tiểu Lam và Phương Phương a, hôm nay xem ra rất là náo nhiệt." Phác Tố Nghiên nhìn ra Phác Hiếu Mẫn khi nghe đến hai chữ Phương Phương liền thay đổi sắc mặt. Tâm tình trở nên sáng sủa, làm người không thể quá xấu tính, nếu không sẽ bị báo ứng. Nhìn đi, Phác Hiếu Mẫn là một ví dụ điển hình a.

"Chúng ta cùng vào đi." Lý Trí Hiền nhắc nhở những người còn lại, hỏi thăm xong rồi thì nên đi vào.

Sau khi Toàn Bảo Lam đi đến sân, liền thấy Hàm Ân Tĩnh đang chăm chú cột tóc cho Phác Trí Nghiên, biểu tình ôn nhu chuyên chú. Một người giống như nữ thần, một người diện mạo như tiên nữ, đứng chung một chỗ đúng là thần kỳ đẹp mắt. Tướng mạo của hai người kia đúng lúc trùng hợp với khuôn mẫu lý tưởng của nàng. Phác Hiếu Mẫn tuy đẹp một cách phong tình vạn chủng, nhưng thiếu đi vẻ tĩnh lặng thanh nhã.

"Chắc cô là tiểu Lam, tôi tên Phác Trí Nghiên. Cô có thể gọi tôi là tiểu Nghiên cũng được." Phác Trí Nghiên chủ động ân cần làm quen với Toàn Bảo Lam. Nàng chăm chú quan sát người đối diện. Tướng mạo của nàng ở trong một đám nữ nhân người sau đẹp hơn người trước, xác thực không đủ xuất chúng, nhưng lại có cảm giác thân thiết như muội muội ở nhà bên. Phác Trí Nghiên luôn nghĩ Phác Hiếu Mẫn chuyển hướng thích nữ nhân, hợp mắt nếu không phải nữ nhân giống Hàm Ân Tĩnh thì ít nhất cũng tương tự Phác Tố Nghiên mới đúng. Toàn Bảo Lam khỏa trái cây chưa chín này vừa nhìn chính là một cô bé cực kỳ an phận, sóng vai với một kẻ ly kinh bạn đạo (không tuân thủ, đi ngược với đạo lý lẽ thường, nói chung là nổi loạn, không thèm để ý giáo huấn chính thống cổ hủ các loại) tính tình tồi tệ như Phác Hiếu Mẫn tương phản quá lớn.

Toàn Bảo Lam ngại ngùng cười đáp lại Phác Trí Nghiên, "Tôi đi chuẩn bị một chút." Toàn Bảo Lam không giỏi giao tiếp, đặc biệt đứng giữa một đám nữ nhân quá xuất sắc, càng có chút câu nệ, cho nên mới đi tìm chuyện nàng am hiểu nhất để làm.

"Tiểu Lam, tôi đến giúp cô." Phác Tố Nghiên, người rành rẽ công việc bếp núc ở đây nhất, xung phong nhận việc giúp đỡ.

Phác Hiếu Mẫn nghĩ cuộc nướng thịt này rất khôngthú vị, cả đám quy củ ăn thịt, sau đó vô thưởng vô phạt trò chuyện phiếm.

"Chúng ta chơi trò 'nói thật lòng, dám mạo hiểm' (là trò Truth orDare) được không?" Phác Hiếu Mẫn đề nghị.

"Đề nghị này hay đó." Phác Tố Nghiên nghe vậy cũng lập tức hăng hái đồng ý.

"Tốt thôi." Phác Trí Nghiên cũng thấy đề nghị này không tệ, có thể làm dịu bầukhông khí. Quan trọng nhất là, có thể khơi dậy thú vị tà ác của mình.

"Mọi người chơi đi, tôi không muốn chơi." Lý Trí Hiền nghiêm cẩn bảo thủ là người đầu tiên giơ tay từ chối.

"Ân, tôi cùng Trí Hiền nhìn mọi người chơi là được rồi." Hàm Ân Tĩnh cũng khôngthích những trò chơi không lành mạnh kiểu này.

"Tôi cũng không muốn chơi." Tiểu Lam vừa thấy là đề nghị của Phác Hiếu Mẫn nhà mình, tám phần mười đã biết không phải thứ tốt.

"Không chơi cũng được, nhưng phải nhảy một điệu thoát y mới được." Phác Hiếu Mẫn làm sao cho phép ba người đoan trang nhất rút lui. Càng là người đứng đắn,chơi trò này mới càng vui.

"Tán thành!" Phác Tố Nghiên và Phác Trí Nghiên trăm miệng một lời.

"Quyết định như vậy đi. Ai không muốn nói thật, sẽ bị phạt nhảy thoát y." Phác Hiếu Mẫn nhanh miệng định ra quy tắc trò chơi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top