Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 161 - 180

Tô Mạt nâng nàng dậy, ôn nhu nói:"Ngươi đừng sợ. Tĩnh thiếu gia sẽ đưa ngươi đến nhà bà ngoại ngươi."

Thủy Muội gật gật đầu.

Nàng hướng Tĩnh thiếu gia nói lời cảm tạ, hắn lộ vẻ lạnh lùng ra mặt, nói hắn chỉ biết giết người, sẽ không cứu người, là Tô Mạt muốn cứu nàng, cho nên hắn mới đến. Muốn tạ hãy tạ Tô Mạt.

Mà lúc tới gần thuyền, Thủy Muội cảm thấy Tĩnh thiếu gia hơi thở mềm mại rất nhiều, không hề băng hàn như trước.

Nhất là hiện tại, một khối băng, đã biến thành dòng nước.

Nàng xem Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia, thật sự là một đôi trời sinh.

Nàng đánh cái hắt xì.

Lúc này Hồ lang trung tiến vào, Hồ thị cầm vài bộ quần áo đưa Thủy Muội thay, Hồ lang trung bắt mạch cho nàng, không có vấn đề lớn, chính là bị suy yếu, Hồ thị cười nói:"Ta nấu cháo, đi bưng tới cho các ngươi ăn."

Tĩnh thiếu gia liền lôi Tô Mạt đi sang phòng hắn, hắn ngồi xuống ghế, bảo Tô Mạt lau tóc cho hắn

Tô Mạt bĩu môi, chạm vào gáy hắn,"Ngươi cũng có tay mà?"

Tĩnh thiếu gia nhướng mày cười, nghiêng đầu,"Ướt sũng, thật là khó chịu, khả năng sinh bệnh. Ai, nếu không ai đau lòng. Ta mệt mỏi quá, ngủ."

Nói xong muốn đi.

Tô Mạt đè hắn lại, hầm hừ nói:"Đừng dùng khổ nhục kế, làm bộ đáng thương."

Cầm khăn mặt cẩn thận lau tóc cho hắn, lại đem trâm gài tóc gỡ xuống, cởi bỏ thắt lưng kim loại, tóc giống như thác nước chảy dài xuông lưng.

Nàng cầm lấy lược nhẹ nhàng mà chải, hâm mộ nói,"Tóc đen và dài như vậy, có thể bán thiệt nhiều tiền."

Tĩnh thiếu gia gân xanh trên trán liền nổi lên.

Tô Mạt lẩm bẩm:"Nếu cắt đi, còn có thể dài thêm."

Nàng xem xem,"Đến thắt lưng , quá dài ."

Nói xong làm bộ muốn tìm kéo, Tĩnh thiếu gia cầm tay nàng,"Tiểu trứng thối, tiểu ác ma, xem ta trị ngươi như thế nào."

Tô Mạt cười hắc hắc, rốt cục đã chóc hắn giận. Ha ha!

Nàng ném khăn mặt, bay nhanh chạy ra.

Thủy Muội, Tô Mạt cùng Hồ Tú Hồng, làm quen rất nhanh, các nàng nói rất nhiều chuyện quê hương, chuyện xưa,"Đến nhà bà ngoại, ta mời các ngươi ăn rất nhiều bánh ngọt. Ta bà ngoại làm giỏi lắm, sau lại truyền nghề cho cậu mợ ."  

  Tô Mạt mẫn cảm nói:"Bà ngoại ngươi đã qua đời?"

Thủy Muội gật gật đầu,"Đã nhiều năm ."

Tô Mạt thở dài, xem ra lần này xem chừng cũng không tốt lắm, nếu mợ cậu có ý nuôi nàng, lúc trước khi muội muội của mình qua đời, bọn họ nên tới đón Thủy Muội đi, nếu không có, thì chắc là không có ý nuôi.

Chỉ sợ thoát một cái hố lửa lại vào một cái hố lửa khác.

Nhìn nụ cười rực rỡ của Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng, Tô Mạt đem lời nói nuốt xuống, khó được vui vẻ như vậy, nàng sao có thể phá hư.

Người thông minh có đôi khi cô độc , nàng xem đến là bi thương, nhưng mọi người đang rất sung sướng, nàng không nghĩ làm mọi người mất hứng, lại nhịn không được khổ sở, chỉ có thể thở dài.

Tô Mạt lặng lẽ đi ra khỏi phòng, đi lên bong thuyền xem thuỷ điểu phi.

Vì che dấu hành tung, bọn họ đi thuyền bình thường, không ai chú ý.

Gió rất lớn, làm rối loạn tóc nàng, dây cột tóc tuột ra, lập tức bay ra ngoài, nàng a một tiếng, liền có một bóng dáng bay ra ngoài, tốc độ rất nhanh bắt được dây cột tóc, lại nhẹ nhàng trở về.

Mọi người liền hoan hô!

Hắn nhảy xuống bong thuyền, cười hơi hơi nhìn nàng, áo trắng như tuyết, tuấn mỹ như ngọc, đúng là một mĩ thiếu niên.

Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, xoay người không để ý tới hắn,"Ngươi muốn thể hiện à."

Đây là ở trên thuyền, hắn bay ra, mũi chân chạm nước một chút rồi trở về, tuy rằng giỏi lắm.

Nhưng là vì một dây cột tóc? Hắn suy nghĩ cái gì.

Đầu óc không bình thường?

Tĩnh thiếu gia xem nàng mất hứng , không khỏi kinh ngạc nói:"Như thế nào ?"

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nâng cằm nàng lên, làm cho nàng nhìn chăm chú mình,"Vì sao không vui?"

Hắn tưởng nàng vui vẻ, nếu nàng không vui, hắn liền cảm thấy chính mình trong lòng cũng là một mảnh âm u.

Hơn nữa nàng trong mắt lệ quang trong suốt , làm cho hắn ngực rất đau.

Tô Mạt bĩu môi,"Ngươi có biết, đúng không?"

Tĩnh thiếu gia ánh mắt vừa chuyển, lập tức biết lòng của nàng, cười nói:"Đừng sợ, cho dù cậu nàng không cần nàng, chúng ta mang nàng thượng kinh, có cái gì không tốt ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta thật sự lấy nàng làm nô bộc? Ta bất quá là không quan trọng hoàn cảnh, không có dục vọng, đối với ngươi lòng tràn đầy sùng bái cảm kích nhận làm bạn." 

  Như vậy mặc kệ khi nào thì Tô Mạt cũng không cô đơn.

Hắn không nghĩ nàng không có bằng hữu, mà nàng đi kinh thành, khẳng định một thời gian dài, tiểu thư cao ngạo như nàng sẽ bị bài xích.

Hắn hy vọng có một nữ hài tử có thể ở bên nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng.

Chăm sóc những lúc hắn không có mặt.

Tô Mạt thở dài, hắn ưu tú như thế, ôn nhu như thế, lại bá đạo như thế, làm sao có thể không làm người khác yêu?

Nàng là người trưởng thành nha, chỉ có mặt ngoài giả trang đứa nhỏ, trong lòng không đổi được.

Nàng có xúc động, muốn ôm hắn, đúng là vẫn còn nhịn xuống, liếc mắt nhìn hắn,"Cho dù ngươi giỏi khinh công, ngươi cũng không nên mạo hiểm như vậy."

Chẳng lẽ nghĩ nàng sẽ không lo lắng sao?

Nếu vì một dây cột tóc, làm cho hắn có cái gì xấu, chẳng lẽ nàng sẽ không khổ sở sao?

Hắn hai mắt sáng ngời, tiểu nương tử lo lắng cho hắn sao?

Hắn nhợt nhạt cười, mang theo một ánh mắt mê hoặc, trong ánh mắt trong trẻo chỉ có nàng,"Tiểu Mạt Lị, ngươi đừng lo lắng. Ta nắm chắc . Ta là người của ngươi, không có ngươi cho phép, ta sẽ không chết ."

Tô Mạt đấm hắn một cái,"Cái gì mà chết với chết, thật sự là chán ghét, ta không tốn lời với ngươi nữa. Ta đi tìm tiểu cầu vồng nói chuyện ."

Năm ngày năm đêm, bọn họ tới trấn nhỏ Bạch Thủy Đầu.

Thượng nguồn, đi ba mươi dặm, chính là nhà bà ngoại Thủy Muội.

Thuyền lúc này ngừng hai ngày.

Tĩnh thiếu gia muốn cho tôi tớ đi đưa Thủy Muội, Thủy Muội lại vui vẻ mời Hồ Tú Hồng cùng Tô Mạt đến nhà nàng làm khách,"Tĩnh thiếu gia ngươi cho các nàng đến nhà của ta đi, ta bảo cậu làm thật nhiều bánh ngọt."

Tô Mạt rũ mắt xuống.

Hồ Tú Hồng khẩn cầu nhìn Tô Mạt,"Cầu ngươi ."

Tô Mạt hơi hơi nhếch khóe miệng, nhớ tới nàng đã đánh mình, cố ý lờ đi, Hồ Tú Hồng muốn uy hiếp Tô Mạt, xem nàng cười hơi hơi đành phải sửa lại sách lược,"Hảo muội muội, hảo tỷ tỷ, ta phải đi chơi đi. Ở trên thuyền buồn chết."

Tô Mạt nhìn nàng một cái,"Về sau còn dám đánh ta không?"

Hồ Tú Hồng lập tức thề,"Không dám , còn đánh ngươi ta là con chó nhỏ."

Tô Mạt lập tức làm ra hung ba ba bộ dáng,"Thối cầu vồng!"

Hồ Tú Hồng đành phải thành thành thật thật :"Ta, Hồ Tú Hồng, hôm nay thề, không hề đánh Mạt Mạt muội muội . Nếu không ta chính là con chó nhỏ."

  Tô Mạt cười hắc hắc, bổ sung nói:"Về sau kêu ta là tỷ tỷ, nghe ta ."

Hồ Tú Hồng vẻ mặt đau khổ,"Được rồi."

Tô Mạt cười đến lộ ra nhàm răng nhỏ tuyết trắng , nàng nhìn Tĩnh thiếu gia, mang theo một chút ý tứ lấy lòng.

Tĩnh thiếu gia trong lòng sung sướng, lại cố ý phụng phịu, làm bộ không để ý,"Quá xa . Ba mươi dặm, đâu phải đi một cái nửa canh giờ."

Tô Mạt đi lên kéo tay hắn,"Kia, ngồi xe ngựa ."

Tĩnh thiếu gia cúi đầu nhìn nàng, này tiểu nha đầu giảo hoạt, hắn vẫn là không được, lắc lắc đầu.

Tô Mạt mân mê miệng, Tĩnh Ác Ma, đừng tưởng rằng nàng không biết tâm tư của hắn, nàng bấm cổ tay của hắn, hắn đau nhưng sắc mặt không thay đổi, chính là không để ý tới.

Tô Mạt nóng nảy,"Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước nha."

Tĩnh thiếu gia mỉm cười, ghé lỗ tai nói:"Về sau ta muốn ôm ngươi phải cho ta ôm."

Tô Mạt cố ý xấu lắm nói:"Được rồi được rồi, cho ngươi ôm. Ta còn nghĩ có người ôm, không cần mình phải đi đường."

Nàng lập tức nhìn trên người hắn, cũng không biết hắn sao lại ngược đời. Một tiểu hài tử có cái gì mà thích ôm , mệt chết .

Tĩnh thiếu gia hai mắt sáng lên, lập tức đem nàng ôm lấy,"Hảo, ta cùng các ngươi đi, cho Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân ở trên thuyền xem hành lễ."

Hồ lang trung cùng Hồ thị tiến vào, cười nói:"Các ngươi nha, cũng may Tĩnh thiếu gia không phiền, nếu không đem nhóm các ngươi một người đánh một trăm đại bản."

Vài tiểu nha đầu khanh khách cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy.

Thủy Muội thực luyến tiếc Hồ tiên sinh cùng Hồ thị, hướng bọn họ luôn mãi nói lời cảm tạ.

Lên bờ, Tĩnh thiếu gia cho người đi thuê xe ngựa rộng thùng thình, bên ngoài trông bình thường, lỡ trên đường có cường đạo, tuy rằng không sợ, cũng rất phiền, hắn cũng không muốn Tô Mạt bị một chút kinh hãi.

Dọc theo đường đi, xe ngựa xóc nảy, vài nha đầu líu ríu , Tĩnh thiếu gia đem Tô Mạt ôm vào trong ngực, nàng thật ra không bị xóc.

Hắn nhắm mắt lại luyện công, cũng không chen vào nói chuyện.

Tô Mạt cũng muốn làm không hiểu hắn, có đôi khi hắn thật sự nói rất nhiều, phiền nàng , có đôi khi hắn lại rất lạnh, mọi người đều nói vô cùng náo nhiệt , hắn lại bình tĩnh không nói được một lời, thật sự là mất hứng.

Một hồi yêu nghiệt tà khí, một hồi lãnh khốc thâm trầm, một hồi lại ôn nhu như gió.

Ai, nam nhân, thiện biến nha!

  Sau đó nhóm nữ hài tử mệt mỏi, đều ngủ gật, Tô Mạt liền vận công.

Hồ Tú Hồng thấy , hỏi hỏi,"Ta cũng muốn luyện."

Tĩnh thiếu gia nhìn nàng liếc mắt một cái,"Ta cũng không thu đồ đệ."

Hồ Tú Hồng lại lấy lòng Tô Mạt,"Mạt Mạt tỷ tỷ, ngươi dạy ta."

Tĩnh thiếu gia thật sự là bất đắc dĩ, tiểu nha đầu Tô Mạt này, cùng tiểu cầu vồng hợp nhất , cơ bản hữu cầu tất ứng, hắn cũng không nghĩ mình đem độc môn nội công tùy tiện dạy cho người khác.

Hắn chỉ nói:"Quên đi, ta dạy cho ngươi đi."

Hắn nói một bộ khẩu quyết cho Hồ Tú Hồng, lại khác với bộ của Tô Mạt.

Tô Mạt nghe ra thấy khác, cười hì hì nhìn hắn.

Hắn véo chóp mũi của nàng,"Nếu tiểu cầu vồng so với ngươi giỏi hơn, ngươi nhìn mà bẽ mặt."

Tô Mạt cười hì hì nói:"Thủy Muội, ngươi cũng nhớ kỹ, về nhà về sau mỗi ngày luyện, cường thân kiện thể ."

Thủy Muội thực thực ngoan đáp ứng rồi, cũng đứng lên học.

Dọc theo đường đi thành chương trình học nội công, nhưng thật ra cũng không phiền hà, cũng không phiền muộn.

Buổi trưa, lúc đến đại hòe thụ thôn, đầu thôn hai bên trông hai mươi mấy cây hòe lớn, tán cây thật lớn, cây cối âm u thật sâu.

Thủy Muội vui vẻ nhảy xuống xe,"Đến rồi, hoan nghênh các ngươi đến nhà cậu ta, nơi này tốt lắm."

Tĩnh thiếu gia thản nhiên nói:"Cho A Lí cùng các ngươi đi."

A Lí vẫn mang theo bên người đám tôi tớ kia, bọn họ rất ít nói chuyện.

A Lí hơn nữa trầm mặc, làm cho người ta ít chú ý.

A Lí tiến lên, cung kính hành lễ,"Dạ thiếu gia!"

Thủy Muội có điểm thất vọng, Tĩnh thiếu gia cao quý tao nhã, tuấn mỹ bất phàm, nếu như đi đến nhà cậu, toàn thôn đều sẽ náo động.

Tô Mạt biết bảo hắn đi mấy loại trường hợp này có điểm khó xử, nhân tiện nói:"Cho A Lí theo giúp chúng ta, là chính hắn ngốc , chúng ta không cho hắn ăn ngon ."

Chờ mọi người đều đi xuống , nàng mới thấp giọng nói:"Ta biết tâm tư của ngươi, ta sẽ làm như vậy ."

Tĩnh thiếu gia hai mắt sáng lên, dừng ở nàng, tiểu nữ nhân này, giống như đi guốc trong bụng hắn, thật sự là thông minh đến cực điểm.

Hắn không có nhìn lầm, nàng xứng đôi với hắn.

Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói:"Muốn làm cái gì, liền giao cho A Lí, hắn rất lợi hại."

  Tô Mạt nhăn nhăn mũi, làm ra bộ đáng yêu,"Đã biết, Tĩnh Ác Ma!"

Cố ý kéo dài âm cuối, hì hì cười, chui ra khỏi xe ngựa.

Tĩnh thiếu gia nhìn nàng ánh mắt trở nên xa xưa sâu xa, ôn nhu yên tĩnh.

A Lí lập tức tiến lên thân thủ đem nàng ôm xuống xe ngựa.

A Lí mặc quần áo bình thường, giống tiêu chuẩn của hạ nhân, không giống bộ dạng có tiền.

Tuy rằng cao lớn, nhưng khí thế giấu phía trong, cũng nhìn không ra bộ dạng có võ công.

Nếu không lên tiếng, sẽ làm cho người ta xem nhẹ sự tồn tại của hắn

Thủy Muội cõng bọc quần áo nhỏ của nàng, Hồ Tú Hồng kéo tay Tô Mạt, tò mò nhìn hai bên vườn rau, tình thế, còn có mấy hố phân, đen tuyền , thực dọa người.

Tô Mạt lại đang suy nghĩ chuyện gì, trên đường vào thôn người dân đi ra nhìn thấy bọn họ, rất là tò mò.

Trong đó Tô Mạt khí chất rất thưởng mắt, bộ dạng lại phấn điêu ngọc mài , vừa thấy chính là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc đi ra, không giống như đứa trẻ quê mùa.

Thủy Muội kiêu ngạo mà ngẩng đầu, bước đi nhanh, đến trước cửa nhà, nàng hô lớn:"Cậu, mợ, Thủy Muội đến đây."

Sau một lúc lâu, trong phòng nghe tiếng bước chân đi ra của hai vợ chồng, nam nhân tráng kiện, mặt đen, lỗ mũi rất lớn. người phụ nữ thấp bé, da mặt vàng, chân thô to, một đôi mắt hình tam giác.

Nam nhân giọng ồm ồm ,"Ngươi như thế nào lại tới đây?"

Một chút cũng không nhiệt tình.

Hồ Tú Hồng nhấp mím môi, mắt tối sầm lại.

Thủy Muội hãy còn chư hiểu, vui mừng liền thỉnh an cậu mợ,"Ta về sau ở với cậu. Ta có khả năng sống, không ăn không ngồi rồi ."

Mợ dậm chân, một tiếng thét chói tai,"Như vậy sao được? Ngươi có khả năng làm việc gì?"

Lập tức thấy được Tô Mạt, còn có A Lí đi theo, đề phòng nói:"Các ngươi là người nào?"

Không phải là Thủy Muội bị các ngươi lừa nhị thúc gia mang đi chứ.

A Lí tiến lên, hắn vốn nghiêm túc lạnh lùng không nói gì, nay cũng chỉ cứng rắn một câu,"Chúng ta có chuyện nói cùng hai vị."

Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt cho nhau, nhìn Thủy Muội nói:"Ngươi mang khách đến Tây Sương ốc trước đi, đợi lát nữa biểu ca của ngươi trở về cùng ngươi chơi đùa."

Bọn họ mời A Lí vào nhà chính, Tô Mạt cho Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội đi qua, nàng đi theo A Lí vào nhà giữa.

  Tô Mạt liếc mắt một cái đánh giá, nhà cậu Thủy Muội không nghèo nàn, là một nông gia bình thường, trong phòng còn bày mấy thứ đồ vật, tuy rằng không đáng giá lắm, nhưng có thể coi như là có vẻ phát triển, trong nhà nếu không có tiền nhàn rỗi, cũng rất nhàn hạ. Nghe nói bọn họ trước kia còn đem mẫu thân lưu lại tiệm bánh ngọt, cũng buôn bán lời rất lời.

Cậu Thủy Muội họ Trương, kêu Đại Quý, trước kia muội muội muội phu không ít lần trở về hỗ trợ , sau khi muội muội muội phu qua đời còn này nọ, Thủy Muội bị nhị thúc nhị thẩm đánh, nói bọn họ nuôi Thủy Muội, là muốn họ lưu Thủy Muội .

Trương bà tử cũng không pha trà,"Hai vị rốt cuộc là loại người nào?"

Tô Mạt nhìn thoáng qua ghế dựa, cũng sạch sẽ, A Lí lập tức tiến lên dùng khăn xoa xoa, lại lấy ra một khối thượng đẳng thêu lộng lẫy đặt lên, ôm Tô Mạt ngồi lên.

Tô Mạt cúi nhìn hai chân nhỏ, cười nói:"Thủy Muội bị người bán đi, thiếu gia chúng ta thấy nàng đáng thương đem nàng chuộc về, nàng nói muốn đến nhà cậu......"

"Cái gì?" Trương Đại Quý nóng nảy,"Chúng ta cũng không có tiền, ai bán nàng, người đó trông nom đi."

Tô Mạt mắt hơi nhắm lại, khóe môi hơi hơi gợi lên, cười nói:"Thủy Muội nói nàng và các ngươi là người thân. Nàng cha mẹ không có, nhị thúc nhị thẩm lại là người xấu."

Trương bà tử điêu ngoa, khoanh tay lại nói:"Không có tiền không có tiền, các ngươi đi nhanh đi."

Ngoài cửa chân tường, Thủy Muội cắn môi, nước mắt rơi lã chã.

Hồ Tú Hồng nắm tay nàng, nắm cả bả vai của nàng, giúp cho nàng không còn khổ sở.

Trong phòng Tô Mạt cười cười,"Như vậy a," Nàng nhìn A Lí nói:"Thiếu gia không phải nói Thủy Muội rất đáng thương, cho một ngàn lượng bạc sao?"

A Lí nói dạ và lập tức lấy ra một xấp ngân phiếu ở trên bàn.

Trương Đại Quý cùng lão bà đỏ mắt, đưa tay cướp lấy.

Tô Mạt nhanh tay, đem ngân phiếu phủi qua lại,"Chẳng phải các ngươi không quan hệ sao."

Hai vợ chồng khó dằn nổi nói:"Có có, Thủy Muội là ngoại nữ của chúng ta sinh ra, chúng ta không dưỡng thì ai dưỡng. Nhị thẩm nhị thúc đó là súc sinh."

Tô Mạt gật gật đầu,"Vẫn là hai vị tốt, Thủy Muội làm phiền."

Nàng đem ngân phiếu cất trong lòng, nhìn A Lí nói:"Chúng ta đi trở về."

Vợ chồng Trương Đại Quý sắc mặt rất là khó coi,"Vị tiểu thư này, đây là đùa giỡn chúng ta sao?"

  Một ngàn lượng bạc kia, thỏa sức cho hắn vẫy vùng, bọn họ một năm mới kiếm không đến hai mươi lượng bạc, một ngàn lượng, thì phải là phát tài . Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể cho bọn họ đi, cho dù là lừa cũng muốn lưu lại.

Tô Mạt kinh ngạc nói:"Các ngươi không phải nói dưỡng Thủy Muội sao?"

Trương bà tử nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngươi đem ngân phiếu lưu lại."

Tô Mạt nở nụ cười,"Một ngàn lượng bạc, Thủy Muội ở nơi nào đều rất tốt, sẽ không phiền các ngươi."

Trương Đại Quý đứng lên, chặn bọn họ lại.

Trương bà tử đột nhiên chuyển tròng mắt, túm túm cánh tay Trương Đại Quý,"Đi, các ngươi đi đi. Đem Thủy Muội cho chúng ta lưu lại. Chúng ta dưỡng."

Trương Đại Quý nóng nảy,"Ngươi điên ư. Làm cái gì mà ăn."

Trương bà tử dùng sức nháy mắt cho hắn, Trương Đại Quý thấy thế mới nhịn,"Đi."

Trương bà tử lại nói:"Mời khách quan ở lại hai ngày, các ngươi đưa Thủy Muội đến vất vả , chúng ta cũng không thể không báo đáp. Tuy rằng không có gì, nhưng là lo hai bữa cơm vẫn là có thể ."

A Lí mặt không chút thay đổi, không để ý tới nàng, nàng đành phải cười hỏi Tô Mạt.

Tô Mạt nghĩ nghĩ,"Chúng ta phải hỏi thiếu gia."

Trương bà tử cười đến trên mặt đều nếp nhăn, nói:"Mong là thiếu gia cũng đến."

Tô Mạt lắc đầu," Thiếu gia chúng ta không theo đến gặp người. Chúng ta đi Bạch Thủy Đầu ở một đêm, ngày mai đi."

Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói tức giận của một nam hài tử,"Ngu ngốc, ngu ngốc, không bao giờ mang ngươi đi chơi nữa."

Tô Mạt nhìn qua, chỉ thấy phía sau bình phong chạy tới một nam hài tử, bộ dạng lưu manh, trong tay kéo một tiểu nam hài nhi sáu bảy tuổi.

Bị kéo tay chân bất lợi, miệng cũng méo, chỉ biết ngây ngô cười.

Tô Mạt tâm trầm xuống, có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua trương bà tử.

Phụ nữ này nghĩ lưu giữ Thủy Muội cho con hắn làm con dâu, nếu không coi hắn ngốc như vậy, nhà ai gả nữ nhi cho hắn?

Nàng nhảy xuống ,"Chúng ta trước hết đi lên trấn trên. Ngày mai các ngươi tìm chứng nhân, chúng ta đem khế ước bán mình của Thủy Muội hủy trước mặt mọi người. Nàng liền tự do."

Trương bà tử theo sát sau nàng,"Ta xem tiểu thư vẫn là trước mang Thủy Muội đi, trong nhà lộn xộn chưa dọn dẹp, ban đêm chúng ta dọn dẹp sương phòng cho nàng ở."

  Tô Mạt cười cười,"Cũng được, tùy ngươi ."

Nàng vẫy tay một cái, nói:"Tiểu cầu vồng, Thủy Muội, đi thôi."

Nam hài nhi đang ở chân tường kéo tóc Thủy Muội,"Thủy Muội, ngươi tới làm con dâu nhà ta đi. Tiểu cô năm ấy đồng ý, cho ngươi làm vợ ta."

Hồ Tú Hồng nổi giận, đạp hắn một cước,"Cút ngay."

Nam hài nhi cũng tức giận,"Làm sao thế nha đầu ngang tàng!"

Trương Đại Quý quát bảo con ngưng lại, hai vợ chồng đưa bọn Tô Mạt rời đi, nhìn bọn họ rời thôn trên một chiếc xe ngựa to.

Hai vợ chồng nhìn nhau cười, loại này xe ngựa là tốt nhất Bạch Thủy Đầu, rất nhiều tiền mới thuê được, hai người cắn đầu lưỡi, Trương Đại Quý cũng không về nhà, lập tức hướng thôn sau chạy tới , ngay cả mọi người hỏi trong nhà có ai viếng thăm hắn cũng không kịp đáp.

Tô Mạt trở về xe ngựa, Tĩnh thiếu gia vẫn ngồi chỗ đó thấy bọn họ trở về, đem Tô Mạt ôm vào trong lòng, hỏi:"Như thế nào."

Tô Mạt thở dài, bên kia Thủy Muội nước mắt lưng tròng , Hồ Tú Hồng liên tục phẫn nộ,"Kia làm sao là cậu mợ, quả thực là hai ma cà rồng. Nghe thấy ngoại sinh nữ gặp nạn , liền ra bên ngoài đuổi, về sau có tiền liền lập tức cướp lấy, sau lại không biết là lạ ở chỗ nào, thế nhưng đồng ý rồi, còn nói ngày mai đến trấn trên tìm chúng ta." Thật không biết bọn họ có chủ ý gì.

Tô Mạt nghiêng người nằm úp sấp với đến cửa kính xe,"A Lí, ngươi đi làm chút chuyện."

A Lí nghiêng người lại, khom người, thực dáng vẻ cung kính, đối với nữ nhân thiếu gia thích, so với thiếu gia còn cung kính hơn mới được.

Tô Mạt thấp giọng phân phó vài câu, A Lí lên tiếng, cũng không lại chỗ Tĩnh thiếu gia xin chỉ thị, lập tức lắc mình đi.

Hồ Tú Hồng kinh ngạc nhìn Tô Mạt,"Ngươi cho hắn đi đánh bọn Trương Đại Quý à?"

Thủy Muội cũng nóng nảy, xua tay nói,"Không, không cần đánh bọn họ."

Hồ Tú Hồng kéo tay nàng,"Vì sao không thể, lúc này ngươi về ở với bọn họ. Sẽ đánh bọn họ một chút, làm cho bọn họ đối với ngươi tốt, nếu không sẽ giết bọn họ."

Tô Mạt trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, Hồ Tú Hồng lập tức khí thế chùng xuống dưới,"Mạt Mạt tỷ tỷ, ngươi nói làm sao bây giờ."

Tô Mạt cười nói:"Đương nhiên phải dùng trí."

  Thủy Muội ô ô khóc lên, Tô Mạt ôn nhu nói:"Ngươi nguyện ý đi theo chúng ta không? Tĩnh thiếu gia sẽ bảo vệ ngươi."

Thủy Muội vừa nghe, lập tức quỳ xuống, Tô Mạt muốn nâng nàng dậy, Tĩnh thiếu gia đem nàng ôm lấy, đợi Thủy Muội cung kính dập đầu lạy ba cái, mới buông ra nàng.

Tô Mạt bấm hắn một chút, vội hỏi:"Đừng như vậy. Chúng ta là hảo tỷ muội . Ta xem Trương Đại Quý không có hảo ý, phụ nữ kia cũng nghĩ cho ngươi làm vợ con ngốc của hắn."

Thủy Muội nước mắt liên liên , nức nở một chút, kiên định nói:"Tiểu thư, về sau ta chính là nha đầu của ngươi, cầu ngươi thu nhận ta."

Tô Mạt nắm tay nàng cùng Hồ Tú Hồng,"Chúng ta không phải hảo tỷ muội sao? Như thế nào là nha đầu?"

Tĩnh thiếu gia lại ôm eo nàng, thản nhiên nói:"Đi theo nàng, sẽ cả đời nguyện trung thành, không thể có nửa điểm dị tâm. Ngươi nếu là làm không được, ta có thể cho ngươi bạc, ngươi đi nơi khác ở."

Thủy Muội lắc đầu, ánh mắt kiên định, nàng xoa xoa lệ,"Ta muốn đi theo tiểu thư, cả đời nguyện trung thành."

Tô Mạt thở dài, bất mãn trừng mắt nhìn Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái, hắn lại mỉm cười, bừng tỉnh cảnh xuân mãn nhãn, tươi đẹp vô song,"Hảo, ta đây cũng cam đoan, sẽ làm ngươi có cuộc sống hơn người."

Rất nhanh, bọn họ ở Bạch Thủy Đầu trấn trên khách sạn lớn nhất ở, thưởng cho Thủy Muội, Tĩnh thiếu gia yêu cầu Tô Mạt cùng hắn một phòng.

Bị hắn cõng vào phòng, Tô Mạt oán hận cắn lỗ tai hắn," Tĩnh Ác Ma, ngươi hơi quá đáng. Làm sao có thể cô nam quả nữ sống chung một phòng?"

Tĩnh thiếu gia đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn mềm mại, cười xấu xa nhìn nàng,"Tiểu Mạt Lị, ngươi sợ cái gì. Ngươi nhỏ như vậy, ta có thể đối với ngươi như vậy sao?"

Hắn bất quá là muốn lúc nào cũng khắc khắc nhìn thấy nàng, xem bộ dạng thức, bộ dạng ngủ, bộ dạng vui của nàng thôi.

Tô Mạt hai má ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,"Các nàng sẽ hiểu lầm ."

Tĩnh thiếu gia ha ha cười,"Các nàng sẽ không. Ta cũng không phải sắc quỷ, không cầm thú như vậy."

Tô Mạt đá hắn một cước,"Ngươi là ác ma."

Hắn thâm tình nhìn nàng,"Ta là ác ma yêu thương của ngươi."

Tô Mạt lăn lông lốc đứng lên,"A Lí đã trở lại sao?"

A Lí ở ngoài cửa lập tức đáp lại,"Tiểu thư, có thuộc hạ."

Tô Mạt cho hắn tiến vào đáp lời,"Như thế nào?"

  A Lí vẻ mặt y như trước không chút thay đổi nói:"Trương Đại Quý lại dám chạy tới trong thôn hang ổ của bọn cường đạo báo tin, khiến bọn họ ban đêm dẫn người đánh cướp chúng ta."

Hắn lại giải thích hang ổ cường đạo kia, bọn chúng ở tại Hắc Hổ sơn, đầu lĩnh đại đương gia kêu là Lưu Hắc Hổ, thủ hạ có ba trăm năm mươi người.

Người người hung hãn khác thường.

Bọn họ chiếm cứ địa thế hiểm yếu, vị trí vô cùng thuận lợi, quan phủ cũng phải bó tay, bọn chúng thường cướp bóc người qua đường xung quanh vùng.

Nhưng bình thường chúng không dám vào thành, cũng rất ít quấy rầy dân bản địa.

Lần này thế nhưng lại dám vào thành, cũng thật sự thấy tiền sáng mắt.

Ánh mắt Tô Mạt phát lạnh, hừ một tiếng:"Hai tên cẩu tạp chủng xấu xa đó, không thu thập bọn họ một phen xem chúng còn dám coi trời bằng vung không ?"

Tĩnh thiếu gia nhìn A Lí một cái:"Ngươi cùng A Thành ngay bây giờ dẫn người đi chặn bọn chúng lại......"

"Không cần!" Tô Mạt lập tức kháng nghị,"Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi, không thể cái gì cũng dựa vào ngươi." Ánh mắt nàng lạnh lẽo như tuyết, làm sao giống tiểu nha đầu bảy tuổi.

"Ta muốn dựa vào trí tuệ của chính mình!"

Hai tay Tĩnh thiếu gia gối lên sau đầu, thanh âm cười lang lảnh,"Tốt, ta kiêu hãnh vì nàng, Tiểu Mạt Lị!"

A Lí cụp mắt xuống, trong lòng lại vui vẻ, thiếu gia thật sự thay đổi rồi, đã trở lên cởi mở hơn.Từ khi ở cùng một chỗ với Tô tiểu thư, hầu như mỗi ngày đều cười, so với trước kia hoặc là khuôn mặt lãnh khốc, hoặc là cười âm u, thật đúng là......

Ánh mắt Tĩnh thiếu gia lạnh lạnh ngưng đọng nhìn A Lí,"Nghĩ cái gì đó?"

A Lí vội lắc đầu:"Không có, thuộc hạ cáo lui."

Đầu óc Tô Mạt suy nghĩ một lát liền nảy ra chủ ý, nàng quay đầu đi đến bên người Tĩnh thiếu gia:"Tĩnh ác ma, ngươi phối hợp một chút ."

Hắn híp mắt, vuốt lấy khóe môi, bộ dáng cười xấu xa,"Nàng báo đáp ta như thế nào đây?"

Tô Mạt làm ra biểu tình dữ tợn:"Mỗi lần cái gì cũng đòi phải báo đáp, ngươi rất tham lam, không cần ngươi nữa."

Nàng đứng dậy hướng ra bên ngoài cửa nói:"A Lí, trừ ngươi cùng A Thành ra, những người khác hãy để họ ẩn nấp đi, không cần hiện thân, đi đánh tiếng với khách sạn, mặc kệ ai tới hỏi, chúng ta chỉ là một vị thiếu gia ốm yếu, ba tiểu nha đầu, hai người hầu ngốc nghếch, ngươi kêu A Thành giả trang ngốc một chút."

A Lí ở bên ngoài đáp ứng, sau đó đi hành sự.

  Tĩnh thiếu gia mỉm cười nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu này, luôn làm cho hắn kinh hỉ, hắn sẽ ngắm nhìn thật kĩ nàng sẽ đùa giỡn thế nào đây.

Chỉ chốc lát, A Lí trở về ngoài cửa,"Tiểu thư, làm xong rồi."

Tô Mạt chân không nhảy xuống đất, Tĩnh thiếu gia cau mày, nhanh như chớp ôm nàng trở lại, không vui nói:"Đeo giầy vào."

Tô Mạt chép miệng, hừ một tiếng,"Ta không muốn đeo."

Hắn bất đắc chau mày, quỳ xuống dưới chân nàng, nhấc chiếc giày nhỏ nhắn của nàng lên, lại cầm bàn chân nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng đeo giày vào.

Hết thảy đều rất tự nhiên, không có nửa điểm do dự cùng biểu tình khác, hết sức chuyên chú giống nhau hắn sinh ra là để giúp nàng đeo giầy.

Cho dù là công việc của hạ nhân, hắn cũng làm thành tao nhã đẹp mặt như vậy, như thể là đang hoàn thành một sứ mệnh thần thánh.

Tô Mạt ngây ngô, tuy rằng nàng không biết Tĩnh ác ma rốt cuộc là thân phận gì, nhưng khí chất tỏa ra từ hắn cao quý thanh nhã, thế nào cũng là con nhà quan to, quý nhân. Nàng nói không đeo giầy bất quá là cảm thấy sẽ mau quay về, hơn nữa nàng cũng chỉ cố ý trêu hắn, ai bảo hắn làm cái gì cũng đòi thù lao a.

Kết quả......

Hắn lại tự mình giúp nàng đeo giầy, làm công việc của một hạ nhân.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, thanh âm thấp xuống:"Tĩnh ác ma, ngươi......"

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đen láy chớp động, thuận thế đem nàng ôm xuống dưới, làm cho nàng và tư thế quỳ của hắn có tư thế mặt đối mặt với nhau:"Tiểu Mạt Lị, đều nói tặng giầy cho nữ nhân của mình, sẽ làm nàng ta rời đi, nhưng nếu đeo giầy cho nữ nhân mình yêu, sẽ khiến nàng ta đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh mình."

Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, Tĩnh ác ma này, như thế nào lại ôn nhu như vậy, buồn nôn như vậy?

Hắn, hắn, hắn đã xuyên trúng nhược điểm của nàng.

Nàng kiếp trước tuy rằng chưa có đi hẹn hò, nhưng là cha cùng ông nội luôn giáo huấn đổ vào tai nàng, một người đàn ông vô luận cao quý cỡ nào, có quyền thế ra sao, nếu anh ta chịu ngồi xổm xuống, giúp con xỏ giầy một lần, như vậy anh ta thật lòng thật dạ yêu con.

Không được, nàng dường như không kìm chế nổi những giọt lệ rồi.

Nàng hít sâu, nhịn xuống, nhịn xuống, nàng hiện tại chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, không thể trưởng thành sớm như vậy được.

Nàng nhếch miệng, cười hắc hắc, nhấc mạnh chân đá hắn một cước, bày ra một tư thế muốn đánh nhau kịch liệt:"Tĩnh ác ma, ngươi đeo giầy cho ta, là muốn ta đánh ngươi, ha ha!"

Tĩnh thiếu gia cười ha ha, nha đầu kia rất đáng yêu, quả thực là bảo bối a.

Không đúng, là tòa núi ngọc, vô cùng vô tận, có thể khai phá liên tục.

Hắn thực chờ mong, muốn nhìn một chút trong cái đầu nhỏ bé kia rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu điều mà hắn không biết.

Tô Mạt lại lặng lẽ giao phó một ít chuyện cho A Lí tự mình đi làm.

Đảo mắt đêm đã xuống, đã ăn cơm chiều xong, nói chuyện chốc lát, Tô Mạt để Hồ Tú Hồng cùng Thủy Muội sớm một chút đi nghỉ ngơi, lại kêu A Thành phụ trách âm thầm bảo vệ các nàng.

Nàng lại cùng Tĩnh thiếu gia chơi cờ dưới ánh đèn, để A Lí ở tại phòng hạ nhân.

Tô Mạt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, cười cười, ngáp một cái:"Thiếu gia, buồn ngủ quá nha, chúng ta ngủ đi."

Tĩnh thiếu gia tự nhiên muốn phối hợp với nàng, làm bộ như bộ dáng ốm yếu, thường thường ho khan, thở gấp nói:"Ta, ta ngủ không được, ngươi, ngươi cũng không...... Khụ khụ...... Không biết, ta...... Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ."

Tô Mạt săn sóc nói:"Thiếu gia, thiếu gia, mau đi nằm ."

Nàng giúp đỡ Tĩnh thiếu gia lên giường, đỡ hắn nằm xuống, sau đó đắp chăn giúp hắn.

Tĩnh thiếu gia nội lực cao thâm, nghe được bên ngoài tiếng bước chân nhẹ khẽ bước, lập tức "Phốc" một tiếng vang lên, có người chọc thủng cửa sổ giấy, hướng thổi khói mê vào trong phòng.
Hắn ngừng hô hấp, ôm Tô Mạt một phen, dùng chăn trùm kín đầu nàng, sau đó làm cho nàng bế khí, hắn lại đưa vào nội lực vào trong cơ thể nàng, như vậy khói mê đối nàng sẽ không có hiệu quả, cũng sẽ không thương tổn thân thể nàng.

Sau một lúc lâu, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, có người nhảy vào, tìm kiếm khắp nơi.

"Lão đại, cái gì cũng không có."

Quần áo bọn họ đều thoát ra để ở bên cạnh, chẳng những không tìm được một ngân phiếu ngàn lượng, thứ khác cũng không đáng giá.

Nhưng là nhìn quần áo Tĩnh thiếu gia, tuyệt đối là loại gấm vóc cực kì đáng giá, một khúc vải ít nhất cũng mấy trăm lượng bạc, khẳng định chủ nhân của nó là rất có tiền.

"Lão đại, đều hôn mê rồi, căn phòng kia cũng không đáng giá."

"Đúng rồi, Hổ Vĩ, ngươi không phải nói tên ngốc kia hôm nay tiền trang sao ?"

"Lão đại, đúng vậy."

"Bọn họ khẳng định là đi gửi tiền vào tiền trang rồi."

"Lão đại, chúng ta có cần trói bọn chúng lại hay không?"

Lão đại kia "phốc" một cái, gõ xuống đầu ai đó "Ngu ngốc, đây là Bạch Thủy Đầu, ngươi cho là là vùng hoang vu dã ngoại à? Chúng ta cũng chỉ có thể vụng trộm đến, lặng lẽ đi về."

  Bạch Thủy Đầu là trấn lớn bên cạnh sông, thương nhân thường xuyên lui tới buôn bán, binh lính tuần tra cũng nhiều, cường đạo nào dám tùy tiện viếng thăm, cho dù đến, nhiều nhất chỉ khoảng mười mấy tên.

Hơn nữa cho dù biết bọn họ cất tiền ở tiền trang, cũng không có biện pháp, tiền trang mở ở nơi nào, tự nhiên sẽ có thế lực và tay chân bảo vệ, nếu không không phải đều bị cướp sạch hay sao?

Kia lão đại quả quyết :"Ngày mai bảo Trương Đại Quý mời bọn họ uống rượu."

Lại vang lên giọng nói thì thì thầm thầm, một vài người thấp giọng ủng hộ :"Lão đại anh minh."

"Chuồn mau!"

Mấy người trong nháy mắt chuồn không còn bóng người.

Tĩnh thiếu gia lắng nghe một chút, thấy bọn chúng quả đã rời đi thật, hắn kéo chăn ra, lưu chuyển nội lực, hai mắt chăm chú nhìn gương mặt nàng.

Chỉ thấy nàng mân mê miệng, cặp mắt sáng trong suốt mỉm cười.

Hắn rung động, nhưng nhịn xuống, ra sức nhắc nhở chính mình, nàng còn rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ......

"Bọn họ đi rồi."

Tô Mạt đá đạp chân lung tung cười ha ha:"Mau đi xem một chút Tiểu Cầu Vồng các nàng có xảy ra chuyện hay không ?"

Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng:"Ngủ đi, có A Thành, bọn họ không sao ."

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tô Mạt rời giường rửa mặt, sau đó thảnh thơi đi đại sảnh ăn điểm tâm sáng, chờ vợ chồng Trương Đại Quý đến.

Thủy Muội con mắt sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc, nhưng biểu tình kiên định rất nhiều. Xem ra đối vợ chồng Trương Đại Quý đã không còn ôm ảo tưởng rồi.

Thời điểm cha mẹ còn sống, nàng cũng từng rất hạnh phúc, nhưng bọn họ vừa qua đời, mọi thứ trong nhà đều bị nhị thúc nhị thẩm chiếm lấy.

Nàng mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai cái canh giờ, cơm cũng ăn không đủ no, làm nhũng việc không khác hạ nhân là mấy, còn phải đi ra ngoài bán hoa.

Nếu không phải gặp được tiểu thư cùng thiếu gia, nàng khẳng định sống không được bao lâu .

Cho nên nàng muốn một lòng một dạ đi theo bọn họ, cố gắng làm việc, báo đáp bọn họ.

Xe ngựa vợ chồng Trương Đại Quý vội vàng đến, Tô Mạt kêu Tĩnh thiếu gia bọn họ đi vào phòng chờ tin, nàng cùng A Lí phụ trách đàm đạo cùng hai vợ chồng họ, lại phân phó ít việc.

Cùng đi với bọn họ đến còn có năm đại hán, dáng người vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn giống kẻ giết heo, rất dữ tướng.

Tô Mạt lập tức phán đoán kia là đồng bọn cường đạo, bởi vì có sự kiêng nể trên trấn cho nên chỉ tới đây có 5 người, đóng giả nhân chứng cùng thôn của Trương Đại Quý.

Tô Mạt làm bộ không biết, nhiệt tình đón tiếp bọn họ.

Vợ chồng Trương Đại Quý bởi vì lĩnh giáo qua sự khéo ăn khéo nói của Tô Mạt, cho nên cũng không dám sơ suất, cười theo giới thiệu , đầu lĩnh kia kêu là Lưu Hắc Hổ.

  Thực tế là đại đương gia của Hắc Hổ sơn, nghe nói có ba trăm năm mươi huynh đệ.

Lưu Hắc Hổ cao lớn thô kệch, hắn đứng đó cơ bắp trên cánh tay đen sì sì cuồn cuộn săn chắc, rất là uy vũ giống hệt hắc tháp.

Ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó Tĩnh thiếu gia âm thầm lo lắng, sợ Tô Mạt bị thiệt thòi, Tô Mạt lại không lo lắng, lén lút ra kí hiệu bằng tay để hắn yên tâm.

Mọi người ở trên lầu một gian phòng nhã nhặn yên tĩnh đàm đạo, A Lí phân phó tiểu nhị mang đồ ăn lên.

Rượu ngon đồ ngon được liên tục mang lên nườm nượp, vợ chồng Trương Đại Quý chưa từng gặp qua chuyện này, ngày thường cũng ăn uống tiết kiệm, lập tức bất chấp người nói chuyện bên cạnh, xé một cái đùi gà béo ngậy gặm.

Lưu Hắc Hổ ho khan một tiếng, trừng ánh mắt, sát khí bắn ra bốn phía.

Trương Đại Quý lập tức ha ha cười:"Tô tiểu thư, có thể đàm đạo được chưa? Vị này chính là người thôn chúng ta, hắn làm nhân chứng là thích hợp nhất. Nếu chúng ta về sau dám đối với Thủy Muội không tốt, hắn cũng có thể giám sát."

Lưu Hắc Hổ đứng dậy chắp tay, phóng ra khí thế.

Tô Mạt nhìn bọ dáng dữ dằn của hắn, đột nhiên trong lòng có chủ định, muốn thay đổi kế hoạch bất ngờ, nàng kề tai nói hai câu với A Lí, hắn gật đầu, đi ra ngoài phân phó.

Tô Mạt đứng dậy nói:" Thiếu gia chúng ta có chút không thoải mái, ta đi xem một chút coi sao, các vị xin từ từ dùng bữa, bữa ăn hôm nay ta mời."

Nói xong liền đi trước.

Nàng vừa đi, bên kia Lưu Hắc Hổ lập tức sai người móc ra thuốc mê bỏ vào trong trà rượu, thức ăn của Tô Mạt cùng A Lí, sau đó bọn họ ăn uống tự nhiên.

Trên bàn lớn bày biện hơn mười món, lại là phần đôi, chủ khách mỗi bên mỗi món một suất.

Rất nhanh, Tô Mạt cùng A Lí trở về, hai người ngồi xuống, Tô Mạt móc ra một túi trân châu từ trong túi, làm bộ như vô tình lập tức đánh rơi trên mặt đất, nàng a một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống nhặt.

Đám người Trương Đại Quý nhìn những viên trân châu to tròn trượt đi, đều là mặt hàng thượng đẳng, cũng làm bộ nói:"A, Tô tiểu thư chúng ta giúp ngươi nhặt."

Nhặt hết lên, Tô Mạt phát hiện nhặt trở về không đến một nửa, nàng chỉ cười cười.

"Mọi người mời dùng cơm, dùng xong rồi chúng ta bàn lại."

Đám người Trương Đại Quý vội vàng nhìn A Lí, hắn đã bưng rượu lên uống.

Lưu Hắc Hổ nhẹ nhàng thở ra, bởi vì hắn nhìn ra được A Lí là người có võ công.

Tô Mạt không uống rượu chỉ ăn vài miếng, nàng bắt đầu nói,"Ai nha, có chút đau đầu."

Đám người Trương Đại Quý nhìn nhau cười, bắt đầu yên tâm ăn uống thả cửa.

Đột nhiên vợ chồng hai người cảm thấy không đúng a:"Ôi, tại sao đầu ta choáng váng ?"

Phù phù một tiếng, ngã ngửa một cái đổ sập xuống đất.

Năm người Lưu Hắc Hổ bọn họ cũng có hai người hôn mê bất tỉnh.

Còn có Lưu Hắc Hổ cùng thân nhất tín hai cái, mặc dù có điểm mơ hồ, nhưng cũng còn không có sự.

Lưu Hắc Hổ nhìn A Lí đã hôn mê, Tô Mạt mơ mơ màng màng, một tiểu nha đầu không có gì đáng sợ, hắn thở phì phì tiến đến vả một bạt tay vào thủ hạ của hắn:"Không phải hạ dược mê bọn chúng sao? Ngươi thế nào ngay cả chính mình cũng hạ dược."

Tô Mạt vụng trộm cười.

Thủ hạ kia oan uổng muốn chết a, hắn rõ ràng đã cho mê dược vào trà rượu thức ăn bên phía Tô Mạt, nhưng tại sao ngay cả bản thân người hạ dược cũng mê man kìa?


 Lưu Hắc Hổ đứng dậy, thoáng cái đã nhấc Tô Mạt lên, hung dữ trừng mắt với nàng:"Tiểu nha đầu, nói! bạc của các ngươi cất ở đâu, không nói ta giết ngươi."  

"Loong coong" một tiếng, hắn rút chủy thủ ra, trước mắt Tô Mạt phát sáng choang. 

Tô Mạt sợ Tĩnh thiếu gia phá hư chuyện tốt của nàng, vội hỏi :"Không có việc gì, không có việc gì, tiền dễ nói chuyện. Thiếu gia ta bảo ta cất bạc ở tiền trang. Hắn bệnh rất nặng tạm thời không trở về nhà, chúng ta đem năm vạn lượng bạc hóa cất ở đó, về sau ở nơi đây mở cửa tiệm." 

Lưu Hắc Hổ ánh mắt dữ tợn trợn trừng:"Bán hàng hóa gì?"

Tô Mạt khoa tay múa chân một chút:"Chính là trân châu đó thôi, có phỉ thúy, tiền vốn năm vạn lượng, nếu mua ít nhất hơn năm mươi mấy vạn lượng. Cho dù là một lần đổi hết ra, cũng có thể có giá hơn ba vạn."

Ba người Lưu Hắc Hổ vừa nghe hai mắt phát sáng, nhìn vợ chồng Trương Đại Quý liếc mắt một cái, vốn nghĩ đến chỉ mấy ngàn lượng, không nghĩ tới lại đánh được mẻ cá lớn, nếu như vậy không bằng độc chiếm một mình.

Tô Mạt cười thầm:"Không bằng như vậy, các ngươi đừng giết ta, ta và các ngươi hợp tác, đến lúc đó các ngươi cho ta một ngàn lượng là tốt rồi, như vậy ta có thể bỏ chạy rồi."

Lưu Hắc Hổ đánh giá nàng:"Ngươi vì sao muốn trốn đi."

Tô Mạt lập tức bịa ra câu chuyện của chính mình, đơn giản thiếu gia con riêng của một quý nhân ở kinh thành, nàng là bị cưỡng bức đến hầu hạ hắn, thường xuyên bị đánh mắng, bởi vì thiếu gia biến thái, thích đánh người.

Nàng ô ô khóc vài tiếng, nâng cánh tay lên cho hắn xem, quả nhiên trên da thịt trắng noãn có vài vết bầm tím. Trên cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết kia, những vết tím bầm đó nếu nhìn vào càng nổi bật rõ rệt, khiến người ta không đành lòng.

  Ẩn tránh ở chỗ tối Tĩnh thiếu gia cơ hồ muốn điên rồi, tiểu nha đầu này sẽ không vì diễn như thất mà tự mình gây ra những vết tím đó chứ, còn cho những nam nhân đó thấy qua da thịt của nàng, nhất định phải giết bọn chúng.

Hơn nữa, cũng dám...... Nói bừa thân thế hắn, thật sự là tiểu nha đầu to gan lớn mật.

Tô Mạt cười thầm, dựa vào bản lĩnh của nàng làm vài vết bầm tím còn không dễ dàng, nhưng những vết này là thật sự, đều tại nàng, mỗi khi thức dậy hay vươn vai, kết quả là đánh vào thành lan can giường, da thịt nàng rất mềm mại nên để lại vết tím nhanh chóng.

Vừa vặn đem ra dùng một chút.

Lưu Hắc Hổ đồng tình nàng:"Nếu đã như vậy, đem tiểu tử kia cũng trói lại."

Tô Mạt khoát tay:"Không làm vậy được. Các ngươi chán sống rồi sao, nếu dám trói hắn, mặc kệ hắn chết hay không chết, bị thương hay không bị thương, chỉ cần bị trói, trong kinh khẳng định sẽ phái ra đội vệ binh bí mật nhất lợi hại, thừa dịp này xông lên núi, một đám các ngươi cũng đừng nghĩ sống sót."

Hai thủ hạ Lưu Hắc Hổ rùng mình một cái:"Lão đại, chúng ta vẫn là biết khôn mà dừng lại."

Tô Mạt nói:"Mang theo lương khô và nước, các ngươi cõng ta, chúng ta đi chuộc lại tiền."

Nàng lại lấy ra một xấp ngân phiếu,"Ta nơi này có một ngàn lượng, các ngươi có hay không hai ngàn lượng?"

Lưu Hắc Hổ khó hiểu.

Tô Mạt giải thích:"Chúng ta cất ở đó là thế chấp, muốn cất ở đó mãn nửa năm mới có thể thu về, vừa mới gửi, nếu muốn đem tiền về, thì phải trả thêm hơn ba ngàn lượng bạc."

Một thủ hạ của Hắc Hổ gật đầu nói "Đại ca, đúng là có chuyện như thế."

Lưu Hắc Hổ lập tức nói:" Tiền trang chúng ta cũng có tiền, rút hai ngàn lượng cho ta."

Thủ hạ kia lập tức đi chuẩn bị, Lưu Hắc Hổ thấy Tô Mạt dáng vẻ mềm mại trắng trẻo, lại xinh đẹp như búp bê bằng sứ, nhất thời yêu thích không buông tay, đem nàng bế lên,"Ta cõng ngươi đi."

Tô Mạt nói cảm ơn, ghé vào đôi vai rộng lớn của hắn.

Nàng quay đầu, nhìn lại chỗ ẩn núp trên xa nhà Tĩnh thiếu gia, hắn híp mắt, nhìn nàng cảnh cáo. Tiểu nha đầu, nếu dám gây ra bất cứ vết thương nào, về sau hắn nhất định sẽ đem nàng giam cầm chặt chẽ bên người.

Tô Mạt hướng hắn dúng tay ra hiệu, cười hì hì trên lưng Lưu Hắc Hổ, hắn cõng nàng đi ra ngoài.

Bọn họ theo hậu viện khách sạn đi ra ngoài, sau đó lập tức đi Vạn Thông tiền trang. 

  Tiền trang Lưu chưởng quầy tự mình đi ra tiếp đãi, thấy Tô Mạt liền cung kính, Tô Mạt đem biên lai cất giữ hàng trình ra để hắn xem.

Hắn lập tức nhăn mày lại :"Tô tiểu thư, vừa mới gửi."

Tô Mạt hướng Lưu Hắc Hổ hếch cằm, Lưu Hắc Hổ trừng mắt nhìn thủ hạ giương mắt một cái, hắn "ba" một tiếng, đập xuống bàn một xấp ngân phiếu.

Chưởng quầy nhìn thấy, kiểm kê số lượng:"Nếu như thế, mười ngày sau tới lấy đi."

Nói xong muốn tiễn khách.

Lưu Hắc Hổ nóng nảy túm lấy cổ áo hắn:"Làm sao phải mười ngày? Hôm nay ta phải lấy."

Lưu chưởng quầy nhíu mi, có chút đăm chiêu nhìn hắn:"Các ngươi không là phải cường đạo chứ?"

Lưu Hắc Hổ thần sắc đại biến, lập tức nhìn về phía Tô Mạt, nếu nàng nói là đúng, bọn họ liền đi tong, tiền trang có thể có tay chân rất hung ác.

Ba nam nhân lập tức chuẩn bị ra tay.

Tô Mạt cười cười, chậm rãi mở miệng:"Lưu chưởng quầy, ngài khẩn trương rồi, đây là người cộng tác với chúng ta thiếu gia. Vẫn là đưa hàng cho chúng ta đi, tiền đã giao đủ rồi."

Lưu chưởng quầy thở dài:"Không phải không đưa. Nhưng chúng ta nơi này có quy củ, gửi vào và lấy ra không cùng một người thi hành, nếu không bạc trong tiền trang chẳng phải là bị người khác làm sổ sách lộn xộn tham ô hết sao. Muốn lấy tiền phải chờ Vương chưởng quầy. Hắn mấy ngày nay bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi , mười ngày sau mới làm việc."

Lưu Hắc Hổ nói năng thô lỗ:"Làm cái gì mà mười ngày, các ngươi phái người đi lĩnh không được à?"

Lưu chưởng quầy lắc đầu.

Tô Mạt cười nói:"Lưu chưởng quầy, chúng ta thiếu gia có chuyện gấp, vốn là muốn lưu lại đây, sau đó lại tìm được cửa hàng ở địa phương khác, cần vận chuyển hàng hóa qua đó. Như vậy được không, ngươi viết cho chúng ta vài chữ làm chứng, chúng ta đi tìm Vương chưởng quầy, để hắn ký tên đóng dấu. Sau đó chúng ta lại cầm đến. Lúc đó có thể lấy hàng ra được chứ."

Lưu chưởng quầy gật gật đầu,"Cũng được."

Hắn lập tức tiến vào nội thất viết bằng chứng, rất nhanh đã viết xong, giao cho Tô Mạt, Tô Mạt đưa cho Lưu Hắc Hổ giữ, sau đó hỏi Lưu chưởng quầy đường đi đến nhà của Vương trưởng quầy.

Vương chưởng quầy ở Đại Vương trấn, cách nơi này khoảng ba mươi dặm, nhưng nơi đó có vẻ hẻo lánh, nếu đi những con đường tấp nập, đi đường vòng phải hết 60 dặm. Lộ đường ba mươi dặm này không có chỗ nghỉ chân.

Lưu Hắc Hổ cầm bằng chứng chờ, cũng không dong dài:"Thuê xe đi."

Rất nhanh, bốn người bọn họ mướn một chiếc xe ngựa đi, còn mua kiểu thức ăn linh tinh như bánh nướng, gà nướng, lại đổ đầy hai thùng nước uống đem đi.

  Từ lúc lên xe, Tô Mạt mà bắt đầu yên tâm ăn uống, mấy người kia vừa mới ăn uống thỏa thể ở khách sạn nên không đói bụng.

Thời điểm di được 7,8 dặm, đột nhiên con ngựa đó như phát điên hoảng loạn, nam nhân đó

cũng không khống chế được nó. Lưu Hắc Hổ bọn họ cũng đều đi xuống chế phục ngựa.

Tô Mạt nhân nhân cơ hội đem ăn uống đều làm bộ vô ý đẩy xuống xe đi, bên cạnh chính là một con sông lớn, tất cả nước uống, gà nướng, bánh nướng đều lăn xuống sông.

Tô Mạt giả bộ chính mình cũng thiếu chút ngã xuống, ngã xuống bên cạnh hồ nước.

Lưu Hắc Hổ sải bước lớn tiến lên kéo nàng đứng lên,"Không bị sợ hãi chứ?"

Tô Mạt giả bộ khóc một lúc, lại tiếc nuối nhìn về nơi nước uống và thức ăn bị rớt xuống.

Đối với việc Lưu Hắc Hổ chủ động quan tâm nàng như vậy, có điểm ngạc nhiên, không nghĩ tới thủ lĩnh bọn cướp đối với tiểu hài tử lại tốt như vậy.

Lưu Hắc Hổ nói:"Không phải lo, không ăn không uống cũng không thành vấn đề."

Tô Mạt cười trộm, ngựa nổi chứng không thể sử dụng nữa, mang theo cũng chỉ có phiền toái, nhưng bỏ lại thì phải đền tiền, tiều thuê là một xâu, tiền đặt cọc là ba mươi lượng bạc, nếu không quay về trả lại ngựa, sẽ không lấy lại được tiền cọc.

Lưu Hắc Hổ đành phải để lại một thủ hạ ở đây chờ bọn hắn.

Hắn cùng một người khác tiếp tục cõng Tô Mạt đi Đại Vương trấn.

Lại đi được hơn mười dặm, một thủ hạ khác đi đứng mềm nhũn:"Ai..ôi, ta sao lại choáng váng đầu óc thế này."

Thoáng cái đã hôn mê.

Tô Mạt càng buồn cười, bọn họ hạ mê dược, tự mình cũng ăn phải một ít, may mắn A Lí cũng hạ một ít dược khác, nếu không bọn họ đều hôn mê, không vui chút nào.

Lưu Hắc Hổ thân thể cường tráng, xem ra phải chốc lát nữa.

Tô Mạt luống cuống nhìn bọn họ,"Làm sao bây giờ a."

Lưu Hắc Hổ đá thủ hạ kia một cước:"Đồ vô dụng. Chúng ta đi, hắn trong chốc lát liền tỉnh. Nơi này cũng không có sói."

Hắn cõng Tô Mạt tiếp tục đi, sau đó bước chân của hắn cũng có chút hư ảo, vẫn cố chống đỡ, rốt cục đến được Đại Vương trấn, hỏi thăm chỗ ở của Vương chưởng quầy, kết quả hắn không ở nhà, đã đi Lâm Gia thôn rồi.

Lưu Hắc Hổ muốn điên rồi, muốn lấy tiền mua chút đồ ăn, phát hiện mình không mang tiền, đều để ở chỗ thủ hạ của hắn.

Muốn hạ mình đi xin, lại không cúi đầu được.

Hắn đã quen cướp bóc , không có thì đi cướp, đi cầu xin giúp đỡ, xin ăn, hắn làm không được.

Nhưng theo tình huống hiện tại, cướp cũng không cướp được, đành phải tiếp tục đi.

  Tô Mạt đã ăn no nê, uống không ít nước, hơn nữa vẫn được hắn cõng, một chút cũng không mệt.

Đi một hồi lâu, Lưu Hắc Hổ cảm thấy bản thân nhu sắp hôn mê, buông Tô Mạt xuống bên cạnh một sông nghỉ ngơi, rửa mặt, uống miếng nước.

Tô Mạt vội ngăn hắn,"Này, đừng uống."

Lưu Hắc Hổ kinh ngạc nhìn nàng.

Tô Mạt nhắc nhở nói :"Ta nói ngươi nghe nè. Nước không sạch sẽ, có vi khuẩn mà ngươi không nhìn thấy, chui vào bụng ngươi, sẽ dần lớn lên. Thôn chúng ta có người, uống nước ở sông, kết quả sinh bệnh. Bụng giống y như người mang thai. Sau đó chết đi, thiệt nhiều sâu từ bụng chui ra......"

Lưu Hắc Hổ lập tức ói ra, nôn khan, càng thêm suy nhược.

Tô Mạt cười đến vỡ bụng, hảo tâm nói:"Ngươi chờ đó."

Nàng nhìn hắn, dùng trủy thủ đào không ít cỏ tranh cho hắn ăn, hơi ngọt , ăn không no nhưng là ít nhất có thể giải khát một chút.

Nhưng thứ này lại như một ngòi nổ, càng khiến cho người ta muốn uống nước, muốn tu ừng ực uống một trận thoải mái.

Nhai nửa ngày quai hàm Lưu Hắc Hổ đều tê cứng.

Tô Mạt nói:"Đi thôi."

Nàng cũng không cần cõng nữa, không phải thông cảm với Lưu Hắc Hổ, mà là sợ hắn ngã, nện trúng người nàng.

Nàng thuận tay đem trủy thủ Lưu Hắc Hổ cắm ở trên lưng, miệng ăn cọng cỏ tranh, nhìn thật giống như bộ dáng của tiểu nữ hiệp.

Bọn họ muốn đi Lâm Gia thôn người nhà Vương chưởng quầy nói hắn đi bái phỏng người ta, đến đó kết quả người ta nói hắn sớm đi rồi, còn chỉ cho bọn họ phương hướng.

Lưu Hắc Hổ cơ hồ bị chọc giận đến ngất xỉu, cảm thấy mẹ nó hôm nay thực không thuận lợi.

Tô Mạt nhìn hắn trong lòng càng vui, làm bộ hảo tâm nói:"Lý đại thúc, không bằng đi xin chút cơm ăn."

Nàng cố ý nói xin cơm cho trêu chọc hắn, Lưu Hắc Hổ vốn còn có chút tâm tư, hiện tại cũng không có cách nào, cắn răng nói tiếp tục đi tìm.

Trên đường nhìn thấy một gốc cây du thụ, rốt cục nhịn không được nhảy bổ thân cây, nhét đầy mồm ngấu ngiến ăn trái du *( một loại quả hình giống đồng tiền). Nhìn bộ dạng hắn ăn điên cuồng như kia, Tô Mạt nhịn không được cười, vụng trộm nhặt cục đá hướng tới ngôi nhà gần cây đại thụ đó ném.

Bên trong có một tiếng nam nhân rống to :" Tên trời đánh nào vậy?"

Lập tức chạy đến, vừa vặn thấy Lưu Hắc Hổ đang ăn trộm quả du, tức giận lao đến chỗ cây:"Ngươi là ai, lại đi ăn trộm quả du của nhà ta!"

Tô Mạt lôi kéo Lưu Hắc Hổ bỏ chạy. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top