Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁🍁🍁 Chương 128: NT3 🍁🍁🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách...

Quản gia ngạc nhiên nhìn thấy cô chủ nhà mình đưa người đàn ông đó vào.

Trước đây cũng có rất nhiều thiếu gia nhà giàu dùng khổ nhục kế để theo đuổi cô chủ giống như này rồi nhưng mà cô chủ chẳng thèm đoái hoài gì tới, ngay cả một cái liếc mắt cũng không.

Đám thiếu gia đó đợi lâu rồi cũng sẽ chán nản tự động bỏ cuộc rời đi, không có ai đứng ở cổng cả ngày một bước không rời như người đàn ông này cả.

Ninh Tri quay đầu nhìn cái đuôi Lục Tuyệt lẽo đẽo theo sau cô, thấy cô nhìn lại, hai mắt anh lập tức sáng lên: "Tri Tri."

Là ánh mắt ấy, dường như trong mắt anh chỉ chứa mỗi mình cô, chỉ nhìn thấy cô. Cô đã bị ánh mắt như thế đánh gục, chấp nhận cho Lục Tuyệt vào nhà.

Ninh Tri bỗng thấy hơi hối hận vì khi nãy đã mềm lòng.

Nghĩ đến Lục Tuyệt đứng bên ngoài cả ngày, sắc mặt trắng bệch tái nhợt, môi khô khốc, Ninh Tri nói: "Chú Lương, chuẩn bị cơm chiều đi ạ."

"Vâng thưa cô chủ."

Ninh Tri rót một cốc nước cho Lục Tuyệt: "Anh uống nước trước đi. Đợi chốc nữa ăn cơm thì về nhà của mình, đừng có ngốc nghếch đứng mãi ở cửa nữa."

Lục Tuyệt vui vẻ nhận lấy cốc nước Ninh Tri đưa cho anh, cúi đầu im lặng ngoan ngoãn uống.

"Có rất nhiều người theo đuổi tôi, anh cũng không phải người đầu tiên đứng đợi trước cửa nhà tôi như thế. Làm vậy đối với tôi chẳng có tác dụng gì cả đâu, đừng phí công nữa." Ninh Tri nói thẳng ra.

Nghe được có rất nhiều người theo đuổi Tri Tri, ánh mắt Lục Tuyệt lập tức ảm đạm, giọng điệu nôn nóng: "Tri Tri không thích những người khác."

Ninh Tri gật đầu: "Tôi sẽ không thích những người đó."

Nghe vậy, khóe môi Lục Tuyệt khẽ nhếch lên.

"Tôi cũng sẽ không thích anh."

Lúm đồng tiền nho nhỏ vừa mới xuất hiện liền biến mất, anh cụp mắt lại, giọng nói khàn khàn bướng bỉnh cố chấp: "Anh thích Tri Tri."

Anh ngây ngô thẳng thắn nói ra, vừa chất phác lại thành thật: "Thích Tri Tri, thích nhất Tri Tri."

Anh mặc một thân quần áo màu đỏ, tóc mái ôm sát trán, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú đầy nghiêm túc, quả quyết bộc bạch nói thích cô. Tim Ninh Tri bỗng dưng hẫng một nhịp.

Lúc này, người hầu đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi: "Cô chủ, mời dùng cơm."

"Được." Ninh Tri kìm lại nhịp tim nhanh bất thường của mình: "Ăn cơm xong thì anh đi đi."

Lục Tuyệt mím chặt môi không đáp gì.

Thật nhiều món ăn ngon được bày biện trên chiếc bàn dài.

Thắt lưng Lục Tuyệt thẳng tắp, ỉu xìu chán chường múc từng muỗng cơm. Anh ăn rất chậm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ninh Tri ngồi ở đối diện.

Khuôn mặt Ninh Tri nhỏ nhắn, xinh đẹp, cái miệng chúm chím đang nhai nuốt, gò má hơi phồng lên, Lục Tuyệt nhìn mà ngây người.

Tri Tri đẹp.

Ánh mắt anh nóng rực, nhìn chằm chằm cô trắng trợn như vậy, Ninh Tri không thể nào vờ như không thấy gì được. Cô trừng mắt với Lục Tuyệt: "Đừng nhìn tôi, ăn đi."

Lục Tuyệt bị bắt quả tang cũng không cảm thấy xấu hổ, ngoan ngoãn cùi đầu ăn cơm, chốc lát sau anh lại tiếp tục nhìn Ninh Tri.

Nhìn rồi lại nhìn, có ngắm thế nào cũng không đủ.

Cho dù Ninh Tri có cố gắng bình tĩnh, trấn định đến đâu thì cũng bị Lục Tuyệt nhìn đến mức mặt nóng lên. Anh không biết thế nào là đủ, càng không biết cái gì gọi là kiềm chế.

Dùng xong cơm chiều, Ninh Tri bảo Lục Tuyệt rời đi.

Sắc trời bên ngoài đã tối, Lục Tuyệt chẳng muốn xa Ninh Tri chút nào, sợ rằng cô sẽ lại biến mất một lần nữa.

"Tôi sẽ bảo quản gia tiễn anh ra ngoài." Lại nhìn thấy đôi mắt trông mong van nài của Lục Tuyệt, Ninh Tri né tránh đi, lạnh lùng nói.

Lục Tuyệt mím môi, ánh mắt cứ như dính chặt vào người Ninh Tri, anh ngoan ngoãn nói: "Tri Tri, ngày mai gặp lại."

Ngày mai anh sẽ lại đến tìm Tri Tri.

Ninh Tri sững người, lạnh lùng nói: "Ngày mai đừng tới nữa."

Lục Tuyệt cụp mi che đi vẻ buồn bã trong mắt: "Muốn đến, muốn gặp Tri Tri."

Ninh Tri nghiệm mặt.

"Cậu Lục Tuyệt, mời đi lối này." Quản gia đến tiễn khách.

Lục Tuyệt xoay người rời đi, đi được vài bước anh lại quay đầu lại dùng ánh mắt long lanh trông mong nhìn Ninh Tri, hy vọng Ninh Tri sẽ cho anh ở lại.

Ninh Tri vờ như không nhìn thấy sự níu kéo trong mắt anh.

Lục Tuyệt cúi đầu, đôi môi mím chặt, cứ như chú cún mong được chủ nhân vuốt ve nhưng cuối cùng lại bị chủ nhân hắt hủi, đáng thương vô cùng.

Ngoài cửa, tài xế nhà họ Lục vẫn luôn trông ngóng cậu chủ nhà mình, nhìn thấy anh bước ra từ cổng nhà họ Ninh thì vui mừng không thôi.

Khổ nhục kế quả thật có tác dụng, cậu chủ đứng cả ngày trời cuối cùng cũng thành công bước vào cảnh cổng nhà họ Ninh.

Anh ta nghe nói người theo đuổi cô Ninh xếp hàng dài cả một khu phố mà chưa ai có thể làm cô Ninh liếc mắt một cái, không ngờ cậu chủ nhà mình lại có thể nói chuyện được với cô Ninh.

Thấy Lục Tuyệt đi tới, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa: "Mời cậu hai."

Cả người Lục Tuyệt ỉu xìu, chỉ mới bước được mấy bước thôi mà anh đã bắt đầu nhớ Tri Tri rồi.

...

Hôm sau, Ninh Tri lại nghe được quản gia báo cáo.

"Cô chủ, cậu Lục ngày hôm qua lại tới nữa rồi. Hiện tại đang đứng trước cổng chính, có cần mời cậu ấy vào không?"

Ninh Tri không ngờ Lục Tuyệt lại đến nữa, suy tư một chốc: "Mặc kệ anh ta đi."

"Vâng thưa cô chủ." Quản gia vốn tưởng rằng hôm nay cô chủ cũng sẽ để cho anh vào như hôm qua, không ngờ sắc mặt cô chủ vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, hoàn toàn không có ý định đoái hoài gì đến cậu Lục kia.

Ăn bữa sáng xong, Ninh Tri cho người chuẩn bị xe, hôm nay cô có hẹn.

Xe chạy ra khỏi cổng sắt lớn, Ninh Tri thấy Lục Tuyệt đứng ở cửa. Hôm nay anh vẫn mặc một thân màu đỏ, trong tay ôm một bó hoa hồng đỏ tươi.

Gương mặt anh tuấn của anh còn đẹp hơn cả hoa nữa.

Lục Tuyệt đứng ở cửa như cảm thấy được điều gì, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chiếc xe phóng ngang qua trước mặt anh.

Lục Tuyệt thoáng nhìn thấy Ninh Tri ở trong xe.

Tri Tri đi ra ngoài rồi.

Quản gia đi ra: "Cậu Lục, mời cậu trở về đi. Cô chủ nói, dù cậu có chờ thế nào thì cô chủ cũng sẽ không để ý đến cậu đâu."

"Chờ Tri Tri." Lục Tuyệt cố chấp và bướng bỉnh.

Thời tiết giữa hè càng ngày càng nóng hơn, cái nắng như thiêu như đốt ngay cả cây cối ven đường cũng có quắp lại, bầu không khí oi bức khiến cho lòng người bực bội theo.

Cách đó không xa, tài xế vẫn luôn dõi theo Lục Tuyệt ngây ngốc ôm bó hoa đứng dưới ánh nắng gay gắt mà chờ mà đợi. Anh ta không kiềm được tiếng thở dài.

Rõ ràng cô Ninh không có ý gì với cậu chủ, ngày hôm qua đồng ý cho vào chẳng qua cũng chỉ là phép lịch sự mà thôi.

Lục Tuyệt mặc bộ đồ thể dục áo liền mũ màu đỏ, anh không cảm thấy nóng nhưng không có nghĩa là anh không nóng.

Trên trán, trên mặt, trên cổ đều chảy đầy mồ hôi, đôi môi mím chặt, khuôn mặt bị phơi nắng đỏ bừng, nhưng anh vẫn cố chấp kiên trì đứng thẳng ở đó không nhúc nhích.

Buổi chiều khi Ninh Tri trở về, đập vào mắt cô là hình ảnh như vậy.

Anh vẫn chưa rời khỏi.

Trong xe, Ninh Tri chỉ đánh mắt nhìn một cái là định quay đầu đi nơi khác ngay. Nhưng ngay sau đó, Lục Tuyệt cứ như cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ngẩng đầu lên chạm mắt với cô.

Nhìn thấy cô, ánh mắt Lục Tuyệt lập tức sáng rực lên, tựa như anh có thể đợi đến khi nào cũng được.

Trái tim nhỏ bé của Ninh Tri như bị một thứ gì đó đập mạnh vào, tê liệt.

"Tri Tri."

Từ khẩu hình của anh, Ninh Tri biết rằng anh đang gọi tên cô.

Trái tim Ninh Tri lại lần nữa đập mãnh liệt, nó không nghe theo sự kiểm soát của cô nữa rồi.

Xe chạy ngang qua trước mặt Lục Tuyệt, sau đó lại vào nhà họ Ninh, đóng cổng lại.

Lục Tuyệt không còn nhìn thấy Ninh Tri nữa.

Bó hoa hồng trong tay đã phơi nắng để héo rũ, mất đi vẻ tươi tắn ban đầu, Lục Tuyệt ôm lấy nó, hoa và người cùng đáng thương.

Anh vẫn tiếp tục đứng đó, muốn đợi Tri Tri. Trong lòng anh đang rất vui vì hôm nay được gặp Tri Tri đến hai làn.

Lục Tuyệt vẫn đang trông mong được gặp lại Tri Tri, tặng hoa cho cô.

Anh đã lên mạng tra được, thì ra muốn theo đuổi con gái thì phải tặng hoa. Hôm qua anh thật quá ngu ngốc vì không tặng hoa cho Tri Tri.

Lục Tuyệt cúi đầu nhìn bó hoa mình cầm trong tay, ảnh mắt anh ủ rũ, hoa bị phơi nắng không còn xinh đẹp nữa rồi.

Khi Ninh Tri bước ra vừa lúc thấy Lục Tuyệt mặc bộ đồ đỏ đang cẩn thận che chở cho bó hoa trong lòng, tay kia còn đang cố gắng che chắn cho bó hoa.

Dưới ánh mặt trời, dáng vẻ anh tuấn tú, trên người là bộ đồ màu đỏ, ôm bó hoa đỏ. Hoa và người, đều đẹp.

Ninh Tri rung động mãnh liệt không giải thích được.

Không thể không thừa nhận, mỗi một chỗ trên người Lục Tuyệt đều hợp với thẩm mỹ của cô.

Ninh Tri cảm thấy mấy ngày nay tim cô luôn bị nhiễu loạn, đập lộn xộn hết cả lên, chắc chắn là do bị sắc đẹp của Lục Tuyệt mê hoặc rồi.

"Tri Tri." Lục Tuyệt ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ninh Tri, con ngươi ảm đạm nháy mắt sáng rực lên.

Anh lại được gặp Tri Tri rồi.

"Tôi đã bảo anh đừng đến nữa..."

"Tặng Tri Tri."

Ninh Tri còn chưa nói xong, trong lòng cô đã bị một bộ hồng to lấp đầy.

Ninh Tri sững người, không đưa tay nhận: "Tôi không thích hoa."

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang theo vẻ nghi ngờ: "Tri Tri thích cái gì, anh đi mua."

Mua hết cho Tri Tri.

Ninh Tri nghiêm mặt nói: "Tôi không thích cái gì hết, anh đừng có đến đây nữa."

"Không thể đồng ý với Tri Tri được." Lục Tuyệt ôm bó hồng trở lại, phơi nắng cả ngày dài, hoa hồng rụng rời rơi lả tả xuống đất. Anh gục đầu, giọng nói ỉu xìu lại cố chấp: "Anh muốn gặp Tri Tri, muốn đến."

Sợ Ninh Tri cho rằng mình không nghe lời, anh mỉm môi, hàng lông mi dài khẽ run, trông đáng thương vô cùng: "Anh sẽ không làm phiền Tri Tri."

Anh sẽ chỉ đợi ở cửa, lúc nào Tri Tri muốn thấy anh thì đi ra gặp anh.

Chỉ cần anh biết Tri Tri ở nơi này là được rồi.

Không giống như trước kia, sau khi Tri Tri biến mất, anh đã đợi Tri Tri rất lâu, rất lâu, nhưng vẫn không đợi được Tri Tri.

Lục Tuyệt đứng trước mặt mình hai mắt long lanh, tóc mái trên trán lộn xộn, gương mặt lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên vì nắng. Nhìn thấy anh như vậy, không hiểu sao Ninh Tri lại có cảm giác tội lỗi, như thể cô không nên bắt nạt anh như này.

Nghĩ thế, Ninh Tri vươn tay cầm lấy bó hoa trong tay Lục Tuyệt, cô cúi đầu, liếc mắt nhìn rồi nói: "Xấu."

Hai mắt Lục Tuyệt sáng lên: "Tri Tri xinh đẹp, hoa không đẹp bằng Tri Tri."

Tri Tri là đẹp nhất.

...

Trong phòng khách...

Quản gia lại lần nữa nhìn thấy cô chủ nhà mình đưa cậu Lục vào. Ông ấy còn nhớ rõ sáng nay vẻ mặt cô chủ rất bình tĩnh, lạnh giọng nói ông không cần để ý đến cậu Lục.

Đây là lần thứ hai cô chủ làm trái lại lời nói của mình.

Ninh Tri ngồi xuống ghế sô pha, Lục Tuyệt ngây người đứng trước mặt cô.

"Ngồi đi, còn đứng chưa đủ sao?" Ninh Tri đặt bó hoa trên bàn.

Lục Tuyệt ngồi vào bên cạnh Ninh Tri: "Tri Tri."

Ngón tay thon dài lặng lẽ kéo vạt áo Ninh Tri: "Tri Tri."

"Tri Tri, Tri Tri."

"Tôi đây."

Lục Tuyệt vui vẻ, lúm đồng tiền bên má lại xuất hiện. Trước đây mỗi lần anh gọi, Tri Tri đều không thèm trả lời.

Bây giờ thì khác rồi, Tri Tri đã đáp lại.

—————————————————————

Lời tác giả: Đây là Tuyệt Tuyệt trong nhiệm vụ xuyên đến tương lai. Sau khi Tri Tri cứu anh không cho anh tự hại chính mình thì anh vẫn luôn đợi Tri Tri.

Bây giờ anh đã tìm được Tri Tri không xuyên sách, với một thân phận mới.

—————————————————————

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍

👇👇👇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top