Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cảnh báo tử vong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bệnh tĩnh mịch, yên ắng chỉ nghe thấy tiếng 'tít tít ...' vang lên từ điện tâm đồ, phía trước bệ cửa sổ đặt chậu cây xanh lá, dưới ánh mặt trời xanh mướt ướt át.
Kỷ Khanh Khanh đi đến trước giường bệnh, vô cùng tiếc nuối nhìn người đàn ông đang hấp hối trên giường bệnh.
Trong tiểu thuyết người đàn ông này đúng ra đã chết mấy ngày rồi, nam chính cũng nhờ vậy mà không mai danh ẩn tích sống khổ cực mà trở về Lục gia.
Đó là một người ưu tú, tuy vậy anh lại không thể chống lại sinh lão bệnh tử.
Người bình thường là đã chết trong 3 ngày, nhưng anh lại có thể cầm cự một tháng.
Cho dù nói tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang chết không đem đi thứ gì, nếu mua không được tính mạng, thì cũng trở nên vô dụng.
Dù anh ta có cả trăm tỷ, mua không được số mạng, nhưng lại có vô số giáo sư chuyên gia toàn lực cứu chữa cho anh, để anh có thể cầm cự tình trạng nguy hiểm này trong một tháng!
Bởi vậy mới thấy, "thứ" mà sống không mang theo chết không đem đi, vẫn là quan trọng!
Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh, nhìn gương mặt tinh tế như điêu khắc, lạnh lùng thâm thuý, lần nữa cảm thán tạo hoá thần kỳ.
Có người phụ nữ nào nhìn thấy người này mà không động lòng cho được!
Người đàn ông này trời xui đất khiến lại thành chồng của mình, Kỷ Khanh Khanh có cảm giác kỳ diệu như đang mơ vậy.
"Anh yên tâm, tôi sẽ thay anh hiếu thuận với ông, chăm sóc ông lúc tuổi già."
Trên giường bệnh, người đàn ông mí mắt nhấp nhô, nhíu mày lại, ngay sau đó hai mắt hé mở, có lẽ do ánh sáng mạnh, không thể mở lớn, mơ mơ màng màng nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh .
Kỷ Khanh Khanh đối mặt với cặp mắt mệt mỏi kia, tim nhảy thót lên.
Tỉnh?
"Anh... anh tỉnh rồi?"
Kỷ Khanh Khanh không thể tin nỏi nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh đừng vội, tôi gọi lão tiên sinh đến!"
Thương thế nghiêm trọng, trưởng khoa nói, các cơ quan bắt đầu suy kiệt, tử vong, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Hôn mê hơn một tháng, nhưng bây giờ lại tỉnh dậy, Kỷ Khanh Khanh đoán chừng, chắc là hồi quang phản chiếu*.
*sự minh mẫn cuối cùng trước khi ra đi.
Kỷ Khanh Khanh còn chưa kịp kéo cửa phòng bệnh ra, anh ta phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, ngay sau đó trong phòng vang lên một tràng tiếng "Tít" thật dài, như muốn phá vỡ màng nhĩ người khác.
Hiển thị điện tâm đồ đang bình ổn nhưng sau đó kéo dài một đường thẳng.
Người này lại hôn mê lần nữa.
"Bác sĩ!" Kỷ Khanh Khanh ra ngoài hô lớn.
Bác sĩ và y tá từ ngoài tiến vào, " Nhanh! Cấp cứu!"
"Không có nhịp tim!"
"Chuẩn bị shock điện!"
Kỷ Khanh Khanh giật mình đứng ngơ ngác trong phòng nhìn đường thẳng kia, đầu óc mơ màng.
Anh ta, cứ như vậy mà chết trước mặt mình?
Mới rồi còn thở, tim còn đập, chưa đến một phút đã die rồi?
Đầu óc Kỷ Khanh Khanh trống rỗng, trong đầu đầy ấp tiếng điện tâm đồ bén nhọn kia, va vào tai bỗng dưng hoảng hốt.
Thêm ba y tá vội vàng chạy đến đụng trúng cô, thân thể Kỷ Khanh Khanh trọng tâm không vững cả người té về phía trước, nhào trúng người đàn ông trên giường bệnh.
Tất cả mọi người trợn mắt nhìn.

"Kỷ tiểu thư, mời cô ra ngoài..."
--- Tít tít tít
Điện tâm đồ lại đo được nhịp tim, ngay lúc Kỷ Khanh Khanh té ngã vào người bệnh nhân trong nháy mắt, nhịp tim quỷ dị nhảy lên, dần dần bình ổn lại, người đàn ông trên giường bệnh đang trên đường đến cái chết hấp hối một tháng trời, chậm rãi mở mắt, khôi phục lại sức lực và sinh mệnh.
~~" Tôi nói, chỉ cần để Kỷ Khanh Khanh và anh có bất kỳ tiếp xúc nào với thân thể, anh có thể sống sót."
Âm thanh máy móc vang lên trong đầu giống như của Kỷ Khanh Khanh, giờ phút này cũng xuất hiện trong đầu Lục Lệ Hành ngay tại lúc khải tử hoàn sinh.
Thời gian quay ngược lại 10 phút trước.
Kỷ Khanh Khanh sau khi ký tên mình trước cửa phòng bệnh, trong này đầu ngón tay của Lục Lệ Hành khẽ nhúc nhích.
Tai hoạ sắp tới, suy nghĩ của người đàn ông quay lại, trong đầu vang lên âm thanh giống như của robot.
~~"... Kỷ Khanh Khanh trẻ tuổi xinh đẹp, sức sống mãnh liệt, bên cạnh cô ấy, anh có thể sống sót."
Lục gia không có truyền thống tin vào chuyện huyền học, Lục Lệ Hành tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh , càng muốn tin tưởng đây là di chứng mà anh bị đụng trúng khi bị tai nạn giao thông.
~~" Cơ quan nội tạng của anh đã bắt đầu suy yếu, trong vòng 10 phút nếu không cùng với thê tử của anh Kỷ Khanh Khanh có bất kỳ tiếp xúc nào trên thân thể, như vậy hô hấp sẽ suy kiệt, chỉ còn 10 phút chờ anh tử vong."
Thân thể mình bản thân cũng rõ ràng, hô hấp của Lục Lệ Hành đã tốn sức, cả người lâm vào mảnh hỗn độn không sử dụng được một chút sức lực.
Anh chậm rãi mở hai mắt, ánh sáng chói chang khiến anh không tự chủ nheo lại, nhìn thấy người con gái ngồi bên giường.
Gương mặt không trang điểm, con ngươi đen nhánh lộ ra tâm tình đang khẩn trương.
Tay của cô ấy vịn vào mép giường của anh, anh có thể chạm vào tay cô.
~~"Cảnh báo tử vong, mời trong vòng 1 phút cùng vợ anh Kỷ Khanh Khanh có bất kỳ tiếp xúc thân thể, nếu không hô hấp sẽ suy kiệt!"
"Anh ... anh tỉnh rồi?"
"Anh đừng vội, để tôi gọi lão tiên sinh đến."
~~" Còn 30 giây."
"A..." Lục Lệ Hành kêu lên một tiếng đau đớn, mỗi tấc da thịt trên thân thể, mỗi tấc xương cốt như bị nghiền đi nghiền lại vô cùng đau đớn, không cách nào kháng cự, không thể chịu đựng nổi chỉ có thể bất lực run rẩy.
Ngay sau đó, như có một mảnh lớn đem linh hồn rã rời của anh kéo vào vực sâu đen tối.
Anh nhắm hai mắt.
Mệt mỏi quá.
Tất cả cảm giác chỉ còn một âm thanh duy nhất, Kỷ Khanh Khanh thất kinh la lớn muốn phá màng nhĩ : "Bác sĩ!"
Sau đó là tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
"Nhanh! Cấp cứu!"
"Không có nhịp tim!"
"Chuẩn bị shock điện!"

Ong----
Lục Lệ Hành cảm giác thân thể vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ như muốn rời khỏi nhân thế huyên náo này.
Ngay một giây trước khi mất đi tất cả cảm giác , tựa hồ có người ôm lấy anh, đem linh hồn của anh kéo lại trong thân thể.
"Kỷ tiểu thư, mời lập tức ra ngoài..."
~~" Cùng Kỷ Khanh Khanh tiếp xúc thân thể, HP + 0.5, mỗi một điểm HP tương đương một giờ."
Trong phòng bệnh lại một hồi rối loạn.
Thiết bị giám sát điện tâm đồ lại trở nên bình ổn, Lục Lệ Hành một lần nữa mở mắt ra.

Lục lão tiên sinh từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cháu trai mình tỉnh lại, vui mừng quá đỗi, trong mắt thấp thoáng lệ, " Tỉnh, cuối cùng cũng tỉnh ..."
Một tháng qua nơm nớp lo sợ đêm không yên giấc, cuối cùng không phụ lòng ông ngày ngày liên tục cầu nguyện, cháu trai gần như hấp hối cuối cùng cũng tỉnh lại.
Lục Lệ Hành đảo mắt qua nhìn tất cả mọi người trong phòng, nhắm mắt lại, sau đó bình tĩnh mở ra.
"Ông nội, cháu xin lỗi, đã để ông lo lắng rồi." Lục Lệ Hành vừa tỉnh lại, thân thể suy yếu, thanh âm hơi khàn, ánh mắt sáng như tuyết như đao, tuy trước đó còn suy yếu rã rời, chuẩn xác nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh ," Cô ta là ai?"

Lục lão gia tự đem Kỷ Khanh Khanh kéo trước mặt, "Đừng trách ông tự mình chủ trương, đây là thê tử ông định ra cho cháu, tên là Kỷ Khanh Khanh. "
Ánh mắt của Lục Lệ Hành tĩnh mịch, ảm đạm, không nói tiếng nào mà chỉ nhìn 'người vợ' của anh, ý tứ dò xét trắng trợn.
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu, hoàn toàn không dán đối mặt với Lục Lệ Hành, trong nội tâm không khỏi hoảng hốt.
Bác sĩ liên tục kiểm tra thân thể, nhìn từng dãy số liệu nối tiếp nhau trong tài liệu, ông nhíu mày.

Lục Lệ Hành bệnh nặng nằm một tháng, nhiều lần thiếu chút nữa không thể cứu chữa, tất cả cơ quan nội tạng đều suy yếu, dù cho y học hiện đại, cũng vô phương cứu vãn tính mạng của anh.
"Lão tiên sinh, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Lục lão gia mắt nhìn Lục Lệ Hành, nhẹ gật đầu, người ở bên ngoài nâng ông cùng bác sĩ y tá trong phòng bệnh rời khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang, bác sĩ sắc mặt nặng nề nhìn Lục lão tiên sinh:" Lục tiên sinh một tháng trước gặp tai nạn, lúc đưa đến bệnh viện thương thế vô cùng nghiêm trọng, bắt đầu suy yếu, trải qua một tháng cứu chữa, thân thể cậu ta như nỏ mạnh hết đà, ngày hôm nay lại có thể tỉnh lại... Rất xin lỗi lão tiên sinh, y học hiện đại đã vô phương cứu vãn sinh mệnh của Lục tiên sinh."
Lục lão tiên sinh lần Phật châu, không nói gì.

"Lão tiên sinh, tôi biết ngài sốt ruột cháu trai mình, nhưng trận tai nạn này của Lục tiên sinh thương thế quá nghiêm trọng, một tháng bất quá chỉ cầm hơi cho cậu ta, nếu trị liệu thêm, đối với Lục tiên sinh mà nói, cũng chỉ thêm thống khổ mà thôi."
Bác sĩ đẩy gọng kính vàng trên sóng mũi, thở dài nói :"Là một người bác sĩ, đã tận lực cầm được một đoạn thời gian cho Lục tiên sinh, tôi rất tiếc."
Lục lão tiên sinh bỗng nhiên siết Phật châu, đây là cháu trai ông nhìn nó lớn lên, còn mong nó cưới vợ sinh con, bây giờ chỉ còn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lục lão tiên sinh thân thể bất ổn, lùi lại về sau.

Bác sĩ vội đỡ lấy ông "Lão tiên sinh, hãy bảo trọng thân thể."
Lục lão tiên sinh chadn nản thất vọng nhắm mắt,"Ta hiểu rồi, bác sĩ Trần, cảm ơn mọi người ở bệnh viện trong thời gian này đã dốc lòng chữa trị cho cháu trai ta!"
"Đây là việc chúng tôi nên làm."
Cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn hai người Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành.
Kỷ Khanh Khanh nhìn người đàn ông suy yếu nằm trên giường bệnh, đáy mắt dâng lên thương cảm vô hạn.

Thật đáng thương, thân thể yếu ớt thành bộ dạng này, không biết bản thân còn bao nhiêu thời gian, có lẽ một đêm nào đó ngủ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, bây giờ thanh tỉnh, bất quá chỉ là chống đỡ sinh mệnh, hồi quang phản chiếu mà thôi.
Kỷ Khanh Khanh thay anh dém lại góc chăn, trời cao ban cho người này một vẻ bề ngoài không thể bắt bẻ, gia thế hiển hách, đầu óc cơ trí, đứng ở đỉnh cao danh vọng, lại mất sớm lúc còn trẻ.
Đối với người sắp chết, Kỷ Khanh Khanh luôn mềm lòng.
"Vợ?" Lục Lệ Hành đầu ngón tay vô thức vuốt ve góc chăn, giọng điệu thản nhiên, không nghe ra vui buồn, "Cô là người vợ mà ông tôi tìm cho tôi, tôi không có bất kỳ ý kiến nào."
"Tôi cũng không biết Lục lão tiên sinh vì sao tuyển tôi làm vợ anh, nhưng tôi là vợ anh, thời gian về sau, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh." Để anh ra đi không nuối tiếc.

Lục Lệ Hành ánh mắt thanh lãnh không hề chớp mắt nhìn cô, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm, nhìn không ra mánh khoé cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Anh gặp qua rất nhiều phụ nữ, kể cả được xưng là thiên tư quốc sắc thiên hương của không làm dậy nổi dục vọng của anh.
Nhưng người con gái này không giống, cô ở bên cạnh anh, như vậy anh mới được sống.
"Tôi không biết lai lịch của cô, cũng như lời cô nói, cô và tôi không biết lý do vì sao ông nội để cô thành vợ của tôi , nhưng tôi hy vọng cuộc sống sau này, cô hãy thể hiện chính bản thân của mình."
Kỷ Khanh Khanh biết tên này tính cách lạnh lùng, không gần nữ sắc, nghe giọng điệu giống như không hài lòng bản thân cô lắm.
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, môjt người chưa từng gặp mặt lại thành vợ mình, người đàn ông này trong lòng cũng không nguyện ý?
Lục Lệ Hành sắc mặt tái nhợt, người nằm trên giường một tháng thân hình gầy đi không ít, đáy lòng Kỷ Khanh Khanh thầm thở dài, cũng không biết mình có bao nhiêu điểm đối với thân thể này, có điều lúc này, hắn ta còn đàng hoàng chững chạc ở đây bàn bạc vấn đề thân phận với cô.
"Tôi đã rõ, anh yên tâm, ở bên ngoài tôi sẽ không nói mình là vợ của anh."
Lục lão tiên sinh bên ngoài nói chuyện với bác sĩ còn chưa quay lại, trong phòng chỉ có hai người có chút không được tự nhiên.

"Anh hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đi trước." Kỷ Khanh Khanh cười cười chuẩn bị rời đi.
Thái độ Lục Lệ Hành không tốt cô có thể hiểu được.
Cho dù ai gặp tai nạn giao thông, nằm trên giường một tháng, khi tỉnh dậy lại sống không được bao lâu, còn thêm một người vợ hữu danh vô thực, tâm tình đều sẽ không tốt.
Cô không phải không biết, cô còn ở nơi này, Lục Lệ Hành chỉ sợ không thể bình an giây phút cuối cùng, nếu đã như vậy, tại sao còn ở đây khiến người ta chán ghét?
~~"Cảnh báo tử vong,trong vòng 5 phút, hãy cùng Kỷ Khanh Khanh hoàn thành nhiệm vụ trao đổi danh xưng"

Lục Lệ Hành : " Trao đổi gì?"
~~" Hiện tại hai người đã là vợ chồng, đương nhiên hãy tiến hành trao đổi. Hãy gọi Kỷ Khanh Khanh là Bà xã, và hãy để Kỷ Khanh Khanh gọi anh là Ông xã một lần."
Lục Lệ Hành : "..."
Tác giả có lời :
# Lão công mỗi ngày tự vả mặt mình làm sao đây #

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top