Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Phong ba bão táp

Đồng tử huyết dịch yêu dã nhìn lên phía bầu trời ngoài kia qua lớp kính mỏng xuyên thấu qua từng đám mây, căn phòng được bao trùm bởi bóng tối, lác đác len lỏi chút ánh sáng của vầng trăng. Nương theo ánh sáng có thể nhìn thấy rõ sườn mặt của kẻ mang đôi mắt đỏ như máu, mái tóc bạch kim càng làm nổi bật góc cạnh mị hoặc của nam tử nọ.

Khoác lên mình chiếc áo sơ mi đen, một vài chiếc cúc phần trên bật tung làm lộ rõ vòm ngực săn chắc màu đồng cổ gợi cảm thật kích thích thị giác con người.

Thân hình lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối, trên tay người đàn ông cầm một chiếc ly rượu đỏ, cẩn thận đung đưa rồi đưa lên miệng nhấm nháp, khóe miệng hơi cong chứng tỏ tâm trạng y rất tốt.

"Hồi chiều tại Mê Sa Quán đã xảy ra tranh chấp giữa Lãnh Dục và Tề Triết vì nhị tiểu thư của Ứng gia Ứng Trúc Đan"

Thình lình trong bóng tối một dáng người kỳ dị bí ẩn xuất hiện quỳ xuống mặt sàn lạnh lẽo cung kính bẩm báo đối với người đàn ông mang đồng tử huyết sắc chói mắt nọ, chỉ nhìn thấy tấm lưng thấp thoáng cùng tiếng va chạm của thủy tinh bởi chiếc ly rượu.

Người quỳ đằng kia rất có quy củ đôi ba câu đã nêu rõ tình huống cụ thể nguyên do và hàm ý của sự việc.

Không khí im lặng nghẹt thở, đôi mắt của người đàn ông khẽ đảo qua, nghiêng mặt dựa vô lớp kính mỏng, giọng nói trầm ấm không nóng không lạnh nói:

"Ừ...Tiểu thiếu gia dạo này thế nào?"

Nam nhân chỉ hờ hững không chút để ý tin tức vừa rồi của thuộc hạ, tựa như chuyện này một chút cũng không can hệ gì đến y. Mà y lại hỏi một câu vốn chẳng có một tý liên quan nào.

Tên thuộc hạ khóe miệng co giật khó khăn nhìn nam nhân, này, không phải đang bàn chuyện của 2 gia tộc vì một người đàn bà sao? Người hỏi tiểu thiếu gia làm gì? Tính tình của y không phải hắn không biết nhưng cũng quá thất thường, đôi lúc làm hắn không kịp trở tay.

"Tiểu thiếu gia...ngài ấy..."

"Nó bị gì?" Y cau mày quay lưng nhìn thuộc hạ

"Dạo này tiểu thiếu gia luôn mực đòi gặp chủ nhân. Ngài ấy rất nhớ người...đôi lúc khóc nháo đòi gặp...thuộc hạ thấy có nên..." Thuộc hạ e dè cẩn thận thuật lại sự việc, lưu ý nhìn sắc mặt người phía trước.

"Được rồi. Việc này tạm gác lại...ta sẽ xử lý...Đao Tự..." Y ngồi xuống xoa mi tâm đặt chiếc ly bên cạnh hạ giọng ra lệnh cho thuộc hạ Đao Tự đang quỳ kia.

"Có thuộc hạ..." Đạo Tự nhanh chóng đáp

"Chuyện của tiểu thiếu gia ngươi nên biết cái gì nên nói cái gì không chứ?" Đôi con người tàn nhẫn lạnh lùng nhìn Đao Tự.

Đao Tự cảm giác thật khủng bố bởi ánh nhìn tràn ngập âm u băng huyết của người đàn ông này, lông tơ cả người dựng đứng lên.

"Thuộc hạ đã rõ" Đao Tự biết ý tứ cảnh cáo uy hiếp của y, chuyện về tiểu thiếu gia e rằng phải giấu một thời gian rồi.

Mà hắn sợ là hắn không giấu được chủ nhân. Phải biết rằng không có gì có thể qua mắt được chủ nhân. Hắn phải cố gắng tránh mặt chủ nhân, nói ít làm nhiều nếu không chỉ sợ ngày tháng phía sau sẽ bị người đàn ông này cho ăn hành.

"Không chỉ ngươi mà còn có..." Y bồi thêm một câu mập mờ khiến Đao Tự khóc không ra nước mắt, trong lòng kêu gào 'còn có để cho hắn đường sống không?' mình hắn đã khổ còn phải cố gắng canh chừng miệng lưỡi của lũ người phía dưới so với chết trên chiến trường còn thống khoái hơn.

"Vâng"

"Sắp tới ta sẽ đi Tam giác vàng, ngươi đi chuẩn bị đi" Y nhắm mắt dựa đầu vô ghế sa lông phân phó nói

"Vâng"

"Còn nữa. Việc này phải bí mật"

Đao Tự thật muốn rống, tên này nghiện 'bí mật' rồi phải không? Cái gì cũng phải giữ bí mật, y còn để chủ nhân trong mắt không vậy. Biết rằng y là cánh tay phải đắc lực của chủ nhân, nếu có sai thì chủ nhân cũng sẽ không cùng y so đo nhưng trong lòng hắn 'tên này hoàn toàn coi mình thành chủ nhân' mọi chuyện tự ý quyết định. Hắn thật bất bình thay chủ nhân.

"Phó hộ pháp việc này e là không ổn lắm. Chúng ta nên nói với chủ nhân một tiếng..." Đao Tự ngập ngừng nêu ý kiến.

"Hửm...ta tự có sắp xếp của mình. Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Nói ít đi...nếu không..." Y mở mắt lạnh lùng nhìn Đao Tự, ngữ khí hung ác tràn đầy uy nghiêm của cấp trên. Đôi mắt ngày càng đỏ thẫm khí thế sát phạt khiến Đao Tự run rẩy, mồ hôi túa ra, cắn răng nhận lệnh:

"Vâng. Thuộc hạ đã rõ"

[...]

Ứng gia biệt thự

Hiện giờ Ứng gia đang rất loạn lên vì chuyện của nhị tiểu thư Ứng Trúc Đan. Trong khi tâm trạng của người Ứng gia sốt ruột, sợ hãi, lo lắng thì Phù La ngược lại rất vui vẻ, trong lòng xuân tâm nhộn nhạo nhưng bên ngoài vẫn mang dáng vẻ đố kỵ ngàn năm không đổi với chị gái mình.

Trong sảnh nhà Ứng gia, hai vị chủ nhân đứng đầu là Ứng gia chủ Ứng Trì và phu nhân Diêu Tư Thục sắc mặt vô cùng đặc sắc ngồi ở chính giữa của ghế quý phí, khí thế sang trọng nghiêm cẩn nhìn Phù La và Ứng Trúc Đan đang đứng trước mặt họ.

Một cô hầu gái tên A Huyên chầm chậm bưng trà để xuống trước mặt 2 vị chủ gia sau đó nhanh chóng lui xuống.

Bầu không khí im ắng chỉ còn tiếng đồng hồ 'tích tắc' vang lên.

*Choang*

Tiếng vỡ tách trà phá tan sự yên ắng mà người tạo ra tiếng động lớn còn có quyền làm bây giờ chính là vị baba tôn kính hiện giờ Ứng cặn bã Ứng Trì.

"Lão gia bớt giận, có gì từ từ nói" Ứng phu nhân thấy lửa giận của chồng mình vội vàng trấn an khuyên nhủ. Phù La nhướng mày mỉa mai cười nhạo.

Nếu đổi lại là cô thì Ứng phu nhân sợ rằng 'dầu đổ thêm lửa', bà ta còn có lòng tốt an ủi bênh vực sao?

Giá trị một con người rất khác nhau.

"Mặt mũi của ta đều bị con vứt đi rồi" Ứng Trì tức giận giáo huấn Ứng Trúc Đan nhưng ngữ khí có điểm dừng mang chút 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép', chứ không gay gắt như người ta nghĩ.

Phù La càng cười tươi hơn. Không phải vì vui nếu để ý kỹ đó là nụ cười trào phúng nhưng trong mắt người lại trở thành hả hê khi thấy người gặp họa.

Diêu Tư Thục sắc mặt khó coi nhìn thấy cô ta cười nhạo, bà ta gằn giọng lên án Phù La.

"Cô còn cười được, trong nhà xảy ra chuyện, đây là thái độ nên có sao?"

Chuyện của Ứng gia các người từ khi nào cùng Phù La tôi có quan hệ chứ? Cô không cười chả nhẽ khóc.

"Tốt! Tốt! Các ngươi quả thật khiến ta thất vọng" Ứng Trì vỗ trán trừng mắt nhìn cô.

Này! Tôi cùng ông có cái rắm, nhìn bổn tiểu thư làm gì? Con gái bảo bối ông gây chuyện chứ có phải tôi đâu.

Phù La trong lòng thầm nguyền rủa Ứng Trì tích cực thì chị gái cô Ứng Trúc Đan liền diễn một tuồng nước mắt cá sấu như mưa quỳ xuống mà khóc như chưa từng khóc.

Kỹ thuật cũng con mẹ nó tốt quá.

Nói khóc là khóc.

Thế nhưng lời nói của cô ta mới khiến Phù La muốn vỗ tay khen tặng danh hiệu Ảnh hậu.

"Ba! Là Đan nhi...làm...hức...hức...không liên quan đến Phù La...hức...người muốn đánh....hức....hức....muốn mắng...cứ nhằm vô con..."

Ứng Trúc Đan đầu óc có vấn đề sao? Tại sao chuyện gì của cô ta không có Phù La không được. Muốn dùng cô để nâng bản thân mình lên, cũng nên hỏi cô có đồng ý không?

Nếu không có Phù La không biết chị gái sẽ dùng ai để làm bàn đạp đây.

Ồ! Dù sao cô ta cũng là nữ chủ chắc không thể thiếu pháo hôi và nhân vật phụ trợ giúp cô ta rồi.

Ví dụ như bây giờ, vẻ mặt của 2 phụ huynh xót xa không nỡ cỡ nào. Thật chói mắt, thật đáng ghét

"Đan nhi đáng thương của mẹ..." Ứng phu nhân đau lòng đỡ cô ta, suýt xoa cẩn thận ôm vào lòng, vỗ về tấm lưng đang run rẩy.

Đôi mắt vốn chứa đầy khiêu khích của Phù La trở nên âm hiểm lạnh lùng hơn cả nhìn 2 mẹ con đang diễn kịch 'tình mẫu tử cao quý' kia.

Bọn họ đang động điều tối kỵ của cô.

Phù La siết tay cắn môi cúi đầu cố gắng áp chế từng mạch máu đang kêu gào trong người của cô lúc này.

"Haiz..." Ứng Trì thở dài, biết rằng ông không nỡ trách phạt con gái bảo bối rồi. Ứng phu nhân thấy biểu tình đau đầu thở dài của ông, tâm đang treo lơ lửng thoáng buông xuống, nhẹ nhàng thở phào, cho con gái ánh mắt mọi chuyện ổn cả.

Nguyên bản khuôn mặt đáng thương đầy nước mắt của Ứng Trúc Đan được thay thế bằng nụ cười hài lòng rực rỡ.

Cô ta nhanh chóng đứng dậy ngồi cạnh Ứng Trì nũng nị mà nói:

"Cha! Con biết là người thương con nhất mà" Bộ dáng ngọt ngào đáng yêu chọc Ứng Trì vui vẻ xoa đầu cô ta.

Hừ! Khung cảnh gia đình ấm áp, hài hòa cỡ nào! Cô giống như vật dư thừa không nên có ở đây.

Đã từng...Phù La là nhân vật chính trong bức tranh đẹp vào 7 năm trước.

Không được. Bây giờ không phải lúc để lật mặt. Thời cơ chưa chín mùi, cô phải nhịn, nhịn...

Thành bại tất cả đều phụ thuộc vào lần này. Cô phải làm tốt.

"Con nghĩ như thế nào về Lãnh Dục" Ứng Trì nghiêm túc nhìn Ứng Trúc Đan nói.

"Ba...ba...nói...cái gì?" Ứng Trúc Đan phản ứng trì độn vì lời nói của ông, không hiểu được hàm ý của ba mình.

"Trì...ông định làm gì?" Ứng phu nhân cũng hoang mang không rõ nhìn chồng mình.

Nhìn biểu tình hai mẹ con, Ứng Trì thập phần hổ thẹn nghẹn ngào nói:

"Lãnh gia muốn kết thông gia với Ứng gia" Hơi dừng lại ông liền bỏ bàn tay mình trên đầu Ứng Trúc Đan xuống, tránh đi con mắt trong suốt con gái mà lấy hết hơi nói:

"Đối tượng là con - nhị tiểu thư Ứng Trúc Đan"

"A"

Ứng phu nhân cùng Phù La há hốc mồm kinh ngạc, sợ hãi hét lên bởi lời nói vừa rồi.

Ứng phu nhân một bên vừa mừng vừa lo sợ, còn cảm thấy bản thân thật có phúc, con gái được Lãnh gia coi trọng sau này cuộc sống của bà với con gái chính là trải đầy hoa hồng nhưng bên phía Tề gia có chút khó khăn...

Ngày cả bản thân Phù Là cũng phải giật mình bởi sự việc này.

Mặc dù Phù La biết là Lãnh Dục có hứng thú với Ứng Trúc Đan nhưng cô không ngờ hắn sẽ đưa ra quyết định này. Cô nhớ trong sách không có tình tiết cẩu huyết này chứ, hay là do cô nên xuất hiện hiệu ứng bươm bướm, cô bị phản pháo.

Cái này người ta gọi là 'trộm gà không được còn mất nắm thóc'.

Cô vốn muốn lợi dụng Ứng Trúc Đan để gây mâu thuẫn cho 2 gia tộc, để họ chia năm xẻ bảy đối đầu với nhau.

Tề gia không những bị ngoại chiến Lãnh gia để ý, mà còn có lục đục nội bộ đấu đá không kém vì quyền thừa kế giữa anh em.

Còn Lãnh gia, với tính cách chiếm hữu ngông cuồng bá đạo của Lãnh Dục đương nhiên sẽ không để yên, chuyện sẽ càng nháo lớn hơn.

Hai gia tộc chiến thì không thể thiếu kẻ trung gian thứ 3 là Ứng gia rồi. Ứng gia là con tốt thí, một lý do, ngòi nổ để kích hoạt trận chiến này. Bị kẹp ở giữa Ứng gia buộc phải lựa chọn đứng về phe nào.

Việc này tương đương với đánh cược. Thắng làm vua thua làm giặc. Nếu Ứng gia lựa chọn sai đồng nghĩa với việc cơ nghiệp trăm năm bị hủy hoại hoàn toàn.

Theo những gì cô hiểu biết dựa trên giao tình của Tề gia với Ứng gia thì Ứng Trì chắc chắn sẽ một lòng phò tá Tề gia đánh đổ Lãnh gia.

Mặc dù Lãnh gia so với 2 nhà Tề-Ứng thế lực quả thật rất lớn vì Lãnh gia có chút quan hệ với giới hắc đạo khiến Tề-Ứng kiên kỵ một phần nhưng 1 với 2 thì chỉ sợ Lãnh gia phải phí một phen tương tàn.

Tình nghĩa 2 bên bất quá cũng được đo bằng lợi ích tính toán.

Cái sợi dây mỏng manh đó muốn đứt cũng dễ quá. Cô còn tưởng cần một thời gian nữa để làm rạn nứt quan hệ hai bên.

Không ngờ cô mới chỉ đưa một Lãnh gia vô đã không chịu nổi. Thật nhàm chán. Không có hứng thú để chơi tiếp.

Ứng Trì luôn đặt bản thân ông ta lên trên tất cả. Đối với người khác ông ta chỉ có khái niệm: bán hoặc mua.

Tình cảm dành cho Ứng Trúc Đan chính là nửa thật nửa giả.

Tuy nhiên Phù La đã đoán sai rồi. Ứng Trì là thật tâm yêu thương cưng chiều Ứng Trúc Đan, không biết có phải do ánh hào quang của nữ chủ khiến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở không. Nhưng một kẻ cặn bã như Ứng Trì luôn đặt nặng vấn đề lợi ích lên trên mà thật tâm đối xử với một người quả là chuyện không thể. Kể cả đối với người mẹ quá cố hay đứa con đã chết trong quá khứ ông ta cũng không chút dụng tâm nào.

Giống như hiện tại chỉ cần ông ta mạnh mẽ bức ép Ứng Trúc Đan kết hôn với Lãnh Dục, có thể hoàn toàn xem nhẹ cảm xúc của con gái mình nhưng ông ta lại hỏi ý kiến của Ứng Trúc Đan.

Điều này thể hiện gì?

Có lẽ do tức giận đến váng đầu óc nên Phù La đã không chú ý điểm này hoặc cô đang cố ý trốn tránh sự thật. Tìm cho mình một cái cớ, bào chữa tất cả, cô đã tự tạo một lớp vỏ, một thế giới bất khả xâm phạm để tự lừa mình dối lòng.

Phù La cũng là con người, cô cũng có sự yếu ớt, cô khao khát được yêu thương nhưng trái tim lẫn linh hồn cô bị tổn thương nặng nề. Cô thà lẩn trốn để giữ lại chút niềm hi vọng mong manh còn hơn là đối diện với thực tế nghiệt ngã.

Chẳng phải trước đây khi còn là Ô Lạp Noãn Khiết cô cũng như vậy.

Thói quen là một thứ đáng sợ, nó đã ngấm sâu vào xương tủy, ăn sâu vô tâm trí, cắm rễ tận cùng đáy lòng 'sự bất lực'.

Tựa như một màn tái hiện trước mắt Phù La, như một thước phim ngắn quay chậm, trơ mắt nhìn đám cháy...từng chút...thiêu cháy...tất cả...trở thành 'đống tro tàn'.

Trái tim co rút từng trận, nhói đau vô cùng.

"Lãnh gia không biết Đan nhi là vợ sắp cưới của Tề Triết sao?" Ứng phu nhân cau mày nhắc nhở cắt đứt dòng hồi tưởng của Phù La khiến tâm trí của cô một lần nữa đặt lên cái gia đình mục rữa này.

"Hắn làm sao không biết?" Ứng Trì vò đầu bức tai

"Hắn...hắn...vì sao còn muốn..." Ứng phu nhân kinh ngạc dò hỏi

"Tác phong của Lãnh Dục từ trước đến nay không phải bà không rõ đấy chứ? Hắn muốn gì còn cần lý do" Ứng Trì chán nản nói

"Đây rõ ràng là cướp người trắng trợn. Lão gia...định tính thế nào" Ứng phu nhân tỏ vẻ không vừa ý đối với hành động trơ tráo của Lãnh Dục thế nhưng trong lòng bà ta thì ai biết được bà ta có thật sự như vẻ bề ngoài biểu hiện không?

Sợ rằng so với ai thì Diêu Tư Thục cao hứng không kịp đi.

"Ngoại trừ đưa Đan nhi cho Lãnh Dục còn có thể thế nào nữa"

"Phía Tề gia thì sao?Làm vậy có hơi bất công"

"Tề gia tôi sẽ cố gắng bồi tội" Ứng Trì thở dài áy náy nói: "Thực ra hôn ước giữa Tề Triết với Đan nhi không được công bố nên cũng không thể xem là thật"

Lão già này cư nhiên phủ sạch quan hệ với Tề gia. Ai mà không biết bọn họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ trong giới thượng lưu, chỉ đợi hai người họ trưởng thành thì kết hôn.

Giờ đây thấy Lãnh gia so với Tề gia tốt hơn nên lão mới quyết định thúc đẩy hôn sự nhanh chóng. Loại người đứng núi này trông núi nọ thật khiến người ta chán ghét.

Ứng phu nhân gật đầu tán thành: "Ông nói đúng"

"Đáng tiếc hai ta chỉ có một mình Đan nhi nếu không tôi sẽ bù đắp cho Tề gia một đứa con gái rồi" Nói rồi ra vẻ tiếc hận.

Hừ! Lão già này cũng quá tham lam, một mình nuốt 2 con cá lớn, không muốn đắc tội với bên nào.

Đáng tiếc, Lão muốn vẹn cả đôi đường?

Trong Ứng gia ngoại trừ vị Đại tiểu thư quá cố thì cũng chỉ còn phế vật Tam tiểu thư Phù La. E ngại là bộ dáng xấu xí khiến Tề gia chán ghét.

Phù La nhìn thấy 2 vị kia dùng ánh mắt như hổ rình mồi dò xét cô, cô vẫn coi như bản thân ngu đần cái gì cũng không biết, trong lòng có bao nhiêu châm chọc đối với chiêu trò kém cỏi của 2 người lại không nhìn ra được.

Muốn đánh chủ ý lên cô.

Còn phải xem cô có muốn hay không?

Tề Triết! A! Cô nghĩ kế hoạch nên thay đổi chút.

Gió vẫn theo chiều cô mong muốn.

Mà lần này con rối...cô sẽ tỉ mỉ mài dũa hơn.

Ứng Trúc Đan yên lặng ngồi một bên nhìn ba mẹ nói chuyện. Cô ta có ý kiến việc trở thành vị hôn thê Lãnh Dục hay không? Mà cô ta quan tâm nhất là ba mẹ sẽ đem Phù La cho Tề Triết.

Cô ta không cam lòng nhường Tề Triết cho dã chủng Phù La kia.

Triết caca tốt đẹp cỡ nào. Phù La là cái gì? Căn bản không xứng với anh ấy.

Ngoại trừ Ứng Trúc Đan cô ra còn ai có thể đứng bên cạnh anh ấy hợp hơn.

[Cửu: Nữ chủ nguyên vị có vẻ bị ATSM quá rồi!]

Phù La! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô toại nguyện.

Đôi mắt cay độc như rắn rết đâm xuyên vào người Phù La khiến cô muốn không chú ý không được.

Phù La khiêu mi nhìn Ứng Trúc Đan kiêu ngạo khiêu khích nhìn, hận ý ngùn ngụt.

Ân. Đến đây đi. Chị gái kính mến Phù La sẽ hảo hảo phụng bồi.

Đảm bảo không khiến chị thất vọng, bởi tác phẩm nghệ thuật của cô làm sao thiếu mất đi được một gia vị tuyệt hảo như nữ chủ Ứng Trúc Đan chứ.

===

Vài lời Cửu: Mặc sức liên tưởng hình tượng Tề Triết kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top