Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 9: Hành trình

Hai xe quân dụng dừng ở kho hàng một chút, cẩn thận sắp xếp lại hành trang, để lên xe đầy đồ ăn, còn lại đã sớm bị A Chiêu thu vào không gian. Cô không có ý định để lộ không gian nghịch thiên của mình... ờ thì của nữ chủ... Mà quan trọng gì, mạnh được yếu thua vậy thôi.

Đường đi của họ theo lộ trình cô định ra có đi qua con đường nữ chủ sẽ đi qua, cô không có ý định gì với hậu cung của Hoa Kỉ không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua cho đống vật tư cùng kho vũ khí họ vô tình phát hiện được a.

Cùng năm quân nhân nói chuyện một chút về hướng đi, bọn họ tuy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì. Ân Nhật Nhật cần kích phát dị năng của họ, không thể dùng dằng tăng hệ số nguy hiểm nên chỉ có thể tìm lúc thích hợp ép người vào tuyệt cảnh.

Một tháng đầu hẳn là không có gì qua nguy hiểm, cô đã tích sẵn 7 vị trí nhất định phải qua trên bản đồ, hi vọng một tháng này có thể thành công càn quét 3 điểm, sau đó dành hai tháng cho 4 điểm còn lại. Ba tháng tới căn cứ, cô không hi vọng thế cục ở thành phố F hoàn toàn nằm trong tay Lạc Cẩm nhưng lúc cô đến hẳn phải có một lượng người nhất định.

Ân Nhật Nhật ngồi cùng năm quân nhân bàn tính một hồi, xem xét lại tốc độ, tích một số trạm xăng cần đi qua, thoáng chốc đã qua một đêm. Ân Nhật Nhật vốn định đi xếp lại chút đồ để trên sàn xe chợt nghe một góc có tiếng kinh hô.

Cô chạy lại, Ân mẫu ngồi một bên che miệng nhìn Chris đang bị một lồng năng lượng đen đặc bao lấy, nâng anh lơ lửng trên không.
Chừng năm phút, năng lượng tự hướng về phía Chris mà thu lại, cuối cùng biến mất.
Chris rơi xuống, đôi mắt mệt mỏi mở ra, đảo qua.

Ân Nhật Nhật nhìn anh ngẩn ra. Hệ thống cho cô biết dị năng của Chris là chữa trị, một loại chữa trị đặc biệt.

Trước khi tận thế, anh đã có dị năng quét xuyên thấu, bây giờ bị lột sạch, nhận lại dị năng chữa trị kì lạ. Theo hệ thống giải thích, nước trong không gia phản ứng với thiện tính của nữ chính, giúp ích rất lớn cho việc củng cố dị năng, cộng hưởng với người có dị năng, sinh ra dị năng trị liệu với hình thái khác nhau. Của Chris là một trong số đó, mở ra năng lựcchuyển thương tích vào không gian hư vô.

Lồng năng lượng kia là một loại không gian một chiều, chỉ vào không ra, tất nhiên, nó chỉ nhận thương tích. Ân Nhật Nhật khá vui, có dị năng giả hệ trị liệu là một ưu thế lớn, mặc dù nó nhìn không được như của nữ chính, bạch quang ngời sáng, hơi ấm chan hòa.

Nói qua tình hình với Chris một chút, thấy anh gật đầu đồng ý, tin tưởng nhìn cô, Ân Nhật Nhật đột nhiên cảm thấy bỏ đám đồng đội heo kia đi thật tốt.

7h sáng, nhóm người lên xe quân dụng rời khỏi kho hàng, hướng tới điểm đầu tiên trên bản đồ. Mỗi xe bốn người, lái xe của Ân Nhật Nhật là Lã Tiểu Lam, một quân nhân mới nhập ngũ, năm nay hai sáu tuổi, chưa trải nhiều, rất thích bát quái tán nhảm. Chris là gương mặt thân quen của mấy tờ báo kinh tế, bị cậu ta hỏi vòng quang thực phiền. Ân Nhật Nhật nghĩ một chút cảm thấy thật kì, quân nhân không phải đều là ít lời lạnh lùng khô cứng sao.

Thế là Ân Nhật Nhật bắt đầu cùng Tiểu Lam đàm đạo về cuộc sống quân nhân.
Nói một hồi, Ân Nhật Nhật nhìn ra ngoài cửa xe, hai bên đường lúc này xơ xác tiêu điều, hẳn người dân đã nhận được lệnh cấm cùng báo động về bệnh dịch của Chính phủ, đóng cửa không dám ra ngoài. Cô nhìn những cánh cửa đóng, tựa như xuyên qua đó nhìn thấy được những con chuột trong bình chờ đợi, đợi quân đội, đợi chính phủ, một đợt tiêm phòng diện rộng.
Khi cái đói cào xé, cánh cửa sẽ bật mở, họ sẽ chậm rãi đi ra, chạy tới siêu thị, cửa hàng. Một nhóm đầu tiên có kẻ không về, có kẻ mang về lương thực, bỏ lại đằng sau là đồng bạn, là lương tâm. Dần dần sẽ có nhiều kẻ ra ngoài hơn, sẽ có kẻ dẫn đầu lập ra căn cứ, nếu có thực lực, họ sẽ biết cánh làm thế nào để an toàn, nếu ngu dốt, đơn giản là nhét chính mình vào một cái bình lớn hơn, chờ đợi lúc bị xé nát sau khi những bức tường bị đập vụn.

Con người có tiềm lực vô biên, họ trải qua thi triều tưởng như sẽ bị nhấn chìm, cuối cùng vẫn sẽ có một ít người sống sót, co cụm lại thành một đám, đứng lên trong đống đổ nát, tiếp tục leo lên đỉnh chuỗi thức ăn. Đó là nhân loại.

Khép mắt lại, bỏ lại một mảng tiêu điều cùng mấy tang thi du đãng, Ân Nhật Nhật thở dài, là một nhân loại khao khát leo lên đỉnh kim tự tháp, cô hiểu vị trí cao nhất sẽ chỉ có một, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng ai chia sẻ, nếu có, hẳn sẽ là hắn đi, một người đã vì cô mà chết.

Thật lâu rồi không nhớ hắn.

--------------------------------------------------------------
Hoa Kỉ thu lại dị năng, sắc mặt có phần mệt mỏi.
Hai người hôm trước cô cứu về đã rời đi, ở đây bây giờ chỉ còn Trầm Hạo và Dương Tử Âu có khả năng chiến đấu.

Dương Tử Âu đã liên lạc được với Dương gia bên kia, nói sẽ phái người đưa họ đến quân bộ. Trầm Hạo cùng Dương Tử Âu đều ở đây, cô đành phải cứu người giúp việc bị thương.

Như vậy rõ ràng không giống trong truyện. Đáng lẽ Ân Nhật Nhật phải ở đây hạch sách phiền phức, đáng lẽ mọi người phải đón nhận cô như một vị cứu thế, đáng lẽ hai ngời kia không nên rời đi, không nên gật đầu chào cô như người xa lạ.

Dường như Hoa Kỉ không nhận ra Dương Tử Âu không nên xuất hiện lúc này, hay đúng hơn, cô đã cho rằng nam nhân tốt đế bên cô đã trở thành một điều nghiễm nhiên. Hoa Kỉ không nhận ra cô đang thay đổi.

Kéo lại áo khoác trên người, Hoa Kỉ rời khỏi ghế, đến phòng bếp, lấy trong không gian ra mấy quả cam, vắt nước rót ra hai chiếc ly, cô lại cắn răng cắt một đường không lớn không nhỏ lên bàn tay.

Hai ly nước cam, cùng một câu thoại, cùng một dáng điệu, Hoa Kỉ không nhận ra tia khác lạ cùng xa cách trong ánh mắt Dương Tử Âu hay Trầm Hạo.

Hai nam nhân đều yêu cô, một tiếng sét ái tình làm họ mê man lại bị những tâm cơ tầm thường của cô lay tỉnh, họ bắt đầu có những suy nghĩ phức tạp về cô.

Khi một đóa bạch liên hoa đã không còn thiên trân thanh thuần, không còn là tâm ái của những nam nhân cường đại, thời loạn thế đã ở ngay trước mắt, cô gái xinh đẹp nhưng tầm thường có thể trở thành gì đây?

Đến lúc Hoa Kỉ nhận ra, tất cả đã trở thành vô nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top