Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Manh mối

Linh Đang vội lau đi nước mắt, hơi hắng giọng.

"Ai đó?"

"Anh đây." - Diệp Tử Ly lên tiếng, giọng anh trầm ấm.

Linh Đang do dự hai giây, rồi mở cửa cho anh.

Diệp Tử Ly nhìn thấy mắt Linh Đang đỏ hồng, xác nhận rằng cô vừa mới khóc. Vừa nãy khi thấy Linh Đang bước ra khỏi phòng của ông bà Diệp, anh đã định hỏi cô có chuyện gì. Không ngờ tốc độ của Linh Đang quá nhanh, khi anh đến thì cô đã đóng sầm cửa phòng mình. Anh đang suy nghĩ xem có nên gõ cửa không thì nghe được tiếng khóc thút thít vang lên. Đến tận năm phút sau khi tiếng khóc nhỏ dần, anh mới gõ cửa. Thấy được Linh Đang với vẻ mặt như vậy, Diệp Tử Ly lại đau lòng. Anh đến gần, lấy ngón cái lau nhẹ giọt nước còn đọng lại trên khoé mắt cô.

"Sao vậy? Có gì khó khăn cứ nói cho anh, anh giúp em." - Diệp Tử Ly kéo Linh Đang ngồi xuống rồi rót cho cô một ly nước ấm.

Lúc này, Linh Đang cũng đã bình tĩnh lại. Cô hơi chần chừ, không biết có nên nhờ Diệp Tử Ly giúp tìm cha mẹ không. Nói thật, Linh Đang sợ rằng, lỡ như đáp án chính xác không phải là đáp án cô muốn, cô sẽ không biết phải làm sao. Cô sợ hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Chờ cơn vui sướng qua đi, Linh Đang lại cảm thấy nhút nhát.

Cô nhấp môi, chần chờ một lát, rồi lấy chiếc vòng tay ra cho Diệp Tử Ly xem.

"Đây là chiếc vòng ba mẹ ruột để lại cho em, em nghĩ là em muốn tìm thấy bọn họ."

Diệp Tử Ly hơi sửng sốt, nhưng anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Dù 20 năm đã qua đi nhưng nếu đã là người sống thì luôn luôn sẽ có dấu vết để lại. Anh chắc chắn sẽ giúp em tìm được bọn họ."

Linh Đang ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô là ánh mắt vô cùng dịu dàng và đầy sự quan tâm của Diệp Tử Ly. Sự dịu dàng ấy thật mê người, làm cho Linh Đang không tự chủ được mà sa vào đôi mắt ấy.

Diệp Tử Ly hơi mỉm cười. Những lúc ở cùng với Linh Đang, anh như tháo dỡ hết vỏ bọc lạnh lùng của mình. Có lẽ Linh Đang chưa thấy rõ, nhưng Diệp Tử Ly ở trước mặt cô và Diệp Tử Ly trên thương trường là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau.

Chợt nhận thấy mình nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Ly hơi lâu, Linh Đang giật mình, hai gò má nóng lên. Cô nhanh chóng quay mặt đi, đầu óc cuối cùng cũng nhớ lại vấn đề chính.

Hiện tại manh mối chỉ có chiếc vòng tay này, hai người có muốn làm gì cũng không làm được. Linh Đang quyết định ngày mai sẽ đến bệnh viện nơi cô sinh ra, thử xem có thể tìm ra được thêm thông tin gì khác không.

"Linh Đang, em phải biết là anh sẽ luôn ở bên cạnh em." - Đây là câu nói cuối cùng trước khi Diệp Tử Ly rời khỏi phòng của Linh Đang. Đối mặt với cánh cửa đã bị đóng lại, trái tim Linh Đang đột nhiên ấm áp. Dù mới chỉ ở thế giới này gần một năm, cô đã cảm nhận được nhiều sự ấm áp hơn mười mấy năm lê lết ở xã hội trong thế giới cũ.

Đột nhiên, cô cảm thấy thật may mắn khi đã được đến thế giới này.

Sáng hôm sau, Linh Đang nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi ra khỏi nhà. Cô trở về ký túc xá, gửi lời bài hát cho Anh Tử rồi lên một kế hoạch cụ thể về việc truy tìm tung tích cha mẹ. Đêm qua sau khi nói chuyện với Diệp Tử Ly, cô đã suy nghĩ kỹ. Nếu cô đi tìm, kết quả tệ nhất cũng chỉ là đau lòng thêm một lần. Nếu không tìm, lỡ như cha mẹ thật sự tồn tại ở thế giới này thì sao? Tóm lại, để bản thân không hối hận trong tương lai, cô quyết định đi tìm bọn họ.

Nhà họ Diệp cũng coi như danh gia vọng tộc, đã cắm rễ ở thủ đô hơn 50 năm, vậy nên tất nhiên 20 năm trước khi bà Diệp vào bệnh viện để sinh con, nhà bọn họ sẽ chọn bệnh viện tốt nhất thủ đô lúc bấy giờ - bệnh viện Hoa Thức.

Linh Đang suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Hoa Vô Thần. Anh trả lời rất nhanh, như thể đang nhìn chằm chằm điện thoại chờ ai đó nhắn tin đến vậy.

Hôm nay vừa lúc Hoa Vô Thần không có ca trực, nên tất nhiên vị lãng tử này sẽ không từ bỏ cơ hội được ở chung với Linh Đang.

Một năm nay, nhờ có lão Vô mà Hoa Vô Thần và Linh Đang đã thân nhau hơn nhiều. Tuy rằng Hoa Vô Thần có vẻ cà lơ phất phơ nhưng không thể phủ nhận rằng anh là một vị bác sĩ vô cùng ưu tú. Anh không chỉ am hiểu lĩnh vực của mình mà kiến thức của anh về những lĩnh vực khác trong y học cũng vô cùng vững chắc, vậy nên anh đã giúp Linh Đang rất nhiều trong việc sáng tác bộ truyện Ly Ngọc Kỳ Án. Ngoài ra thì, khi một vị lãng tử quan tâm một cô gái, có thể nói rằng chỉ có chiêu thức bạn không nghĩ ra được, chứ không có chiêu thức nào anh ta không làm được. Từ việc nhỏ như nhắc nhở cô uống nhiều nước ấm mỗi ngày, luôn mang theo băng vệ sinh dự trữ trong cặp, chỉ cho cô rất nhiều mẹo dưỡng sinh, đến việc lớn như đưa cô đi chơi xa vào những ngày lễ tết, hay tặng những món quà vô cùng hợp ý cô. Cứ như vậy, sự kháng cự trong tâm lý của Linh Đang ngày càng nhỏ đi, cho đến bây giờ đã gần như hoàn toàn biến mất. Linh Đang thật sự rất trân trọng người bạn này.

Việc tìm cha mẹ cũng không có gì phải giấu, thêm nữa, càng nhiều người càng có thể tìm ra manh mối nhanh hơn. Vậy nên Linh Đang cũng kể hết cho Hoa Vô Thần về việc này. Sau khi nghe xong, anh tất nhiên muốn giúp cô. Có Hoa Vô Thần, việc tra cứu tài liệu ở bệnh viện thuận lợi hơn bao giờ hết. Mới qua một tiếng đồng hồ, hai người đã tìm ra toàn bộ hồ sơ của những sản phụ cùng sinh con gái ra vào cùng ngày với sinh nhật của Linh Đang. Kết quả rất rõ ràng, chỉ có ba người, bà Diệp, Trình Tố, và một người phụ nữ khác tên là Bùi Tố Lan. Mấy năm trước gia đình Bùi Tố Lan đã đến bệnh viện hiến máu một lần, nhóm máu không có vấn đề gì, khả năng cao là gia đình này thật sự là ruột thịt với nhau. Theo như manh mối này, lời giải thích hợp lí nhất chính là Linh Đang là con của Trình Tố. Nhưng trong hồ sơ của Trình Tố, phần "chồng" lại bị để trống. Ngoài ra, số điện thoại được ghi lại hiện giờ đã không còn được dùng nữa.

Linh Đang nhíu mày. Manh mối coi như đã bị cắt đứt tại đây. Hơn nữa, việc nguyên thân là con của Trình Tố rất có thể là sự thật.

Tuy nhiên, giác quan thứ sáu của Linh Đang nói cho cô rằng, mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.

Xem ra, chỉ còn một cách là tìm ra Trình Tố để hỏi kỹ càng về vụ việc năm đó. Cô cũng sẽ dành chút thời gian đi thăm gia đình Bùi Tố Lan để biết chắc chắn. 

Linh Đang hơi thở dài, nhưng cô cũng không nản lòng. Trước mắt chỉ có một con đường, như vậy xem ra vẫn khá là bớt việc.

Tuy bận rộn cả một buổi sáng vẫn không có thu hoạch gì, Linh Đang cũng không cảm thấy thất vọng. Cô cũng đã dự đoán trước kết quả này, dù sao mọi chuyện cũng đã qua đi 20 năm, thiếu hụt manh mối là chuyện đương nhiên.

Hoa Vô Thần khẽ vỗ vai Linh Đang coi như an ủi. Linh Đang nghiêng đầu, mỉm cười đáp lại. Ngay khi Hoa Vô Thần định nói gì đó, một vị y tá đột nhiên mở cửa, nói một cách hoảng loạn:

"Bác sĩ, có chuyện rồi. Người nhà bệnh nhân đang ầm ĩ ở bên ngoài. Bác sĩ mau đi giải quyết đi!"

Hoa Vô Thần nhíu mày, anh bảo Linh Đang ngồi chờ anh rồi nhanh chóng đi theo y tá. Linh Đang chỉ chần chờ vài giây rồi quyết định đi theo.

Khi cô tới nơi, Hoa Vô Thần đang bình tĩnh nói gì đó với người nhà người bệnh, còn người kia đang nhìn Hoa Vô Thần với ánh mắt đầy tức giận, nhưng Linh Đang lại cảm giác sự tức giận này có chút giả dối. Linh Đang khẽ nhíu mày. Tình hình có lẽ có chút không ổn, cô quyết định đến gần để xem kỹ.

Thì ra đây là cha của một cô gái vừa bị phẫu thuật thất bại xong. Theo như lời Hoa Vô Thần, bệnh của cô ấy chỉ có dưới 10% tỉ lệ phẫu thuật thành công. Mà vị bác sĩ phẫu thuật hôm đó cũng không phải là Hoa Vô Thần, chẳng qua hôm nay là ngày nghỉ của vị bác sĩ đó, mà bác sĩ trực ban cũng có một ca bệnh phải xử lý gấp nên y tá chỉ có thể nhờ Hoa Vô Thần ra mặt giải quyết.

"Tôi cũng rất hiểu sự đau buồn của bác, nhưng thật sự bệnh viện đã cố gắng hết sức có thể. Nếu ban đầu bác cho cô ấy nhập viện theo đúng thời gian bác sĩ đề nghị thì có lẽ kết quả đã khác, nhưng đến khi bệnh đã bùng nổ đến giai đoạn cuối bác mới đưa cô ấy đến thì thật sự chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Thôi, bác về nghỉ ngơi đi, làm loạn ở đây cô ấy cũng không sống lại được."

"Thôi đi, nằm viện tốn biết bao nhiêu tiền, cậu đừng cho là cậu lừa được tiền của ông đây. Giai đoạn cuối cái gì, rõ ràng là bệnh viện làm ăn thất trách, bác sĩ dỏm chứ gì. Ông đây cũng không cần nhiều, bồi thường năm trăm triệu là được." - Người đàn ông kia gào lên, như thể muốn cho toàn bộ bệnh viện biết.

Linh Đang trợn tròn mắt. Thì ra là ăn vạ. Qua đoạn đối thoại vừa rồi Linh Đang cũng đoán ra đây có lẽ là cha của người bệnh, đáng tiếc cô gái ấy đã qua đời.

Linh Đang lại bỗng nhiên cảm giác không ổn lắm. Trực giác của người phóng viên nói cho rằng người đàn ông này có vấn đề, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Hoa Vô Thần đã lắc đầu, nhìn cô rồi quay lưng đi, ý bảo cô đi theo anh.

Đúng lúc này, người đàn ông kia đột nhiên vụt lên phía trước, rút một con dao từ túi quần ra, nhắm thẳng vào bóng lưng của Hoa Vô Thần. Linh Đang lại chân nhanh hơn não, nhanh chóng vọt lên, đá văng con dao rồi cho người đàn ông một đấm vào mũi. Ông ta vội lấy tay che mũi, Linh Đang lại cho ông ta một đá vào đầu gối, khiến ông ta ngã quỵ xuống. Lúc này, cô bẻ hai tay ông ta ra sau lưng, lấy đầu gối đè vào cổ ông ta, khiến ông ta không thể nhúc nhích được.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc này mọi người mới phản ứng lại. Hoa Vô Thần vội gọi cảnh sát rồi chạy lại thế chỗ Linh Đang. Y tá cũng đem dây thừng tới, hai người trói người đàn ông này lại, vứt ông ta vào văn phòng. Chờ cảnh sát đến bắt người xong, Hoa Vô Thần nhìn Linh Đang, Linh Đang cũng nhìn Hoa Vô Thần. Hai người đột nhiên thở phào một cái, rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.

Hoa Vô Thần kéo Linh Đang lại, ôm chặt cô. Trên gương mặt anh hiện tại đầy sự sợ hãi. Tay anh tuy rằng ghìm cả người Linh Đang lại, nhưng vẫn run lên bần bật. Linh Đang bị ôm, cô sửng sốt một chút, rồi cảm thấy được hai cánh tay ôm mình đang run lên, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, một cảm giác kì lạ xẹt qua trong lòng.

Cô khẽ đưa hai tay lên, vỗ nhẹ vào lưng Hoa Vô Thần, trấn an anh. Linh Đang cũng cảm thấy may mắn vì mình đã kịp thời ngăn cản người đàn ông kia. Nếu để ông ta thực hiện được mục đích thì... Cô không dám nghĩ đến nữa.

"Được rồi, em không sao mà." - Lúc này môi Linh Đang đang kề tai Hoa Vô Thần, cô nhẹ nhàng nói, hơi ấm lại thoang thoảng phả vào tai anh.

Vị công tử đào hoa này, ấy vậy mà đột nhiên hồng hết cả lỗ tai. Anh hít sâu một hơi, rồi buông Linh Đang ra. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt Linh Đang, khẽ nói.

"Linh Đang, cảm ơn em. Nhưng lần sau đừng như vậy nữa, anh thà rằng bị thương chứ anh không hề muốn em chịu bất kì vết thương nào, hiểu không?"

Linh Đang phì cười, cô vỗ vai Hoa Vô Thần, nói:

"Anh yên tâm, nếu em không chắc chắn em sẽ không ra tay. Vừa rồi tình huống cấp bách, nhưng em cũng có thể phán đoán được phần thắng của mình là bao nhiêu. Anh yên tâm đi."

Hoa Vô Thần nghĩ lại, anh biết Linh Đang nói đúng, nhất là cú đá kia, ngầu vô cùng, cả lúc cô dùng đầu gối ghì cổ người đàn ông kia xuống sàn nhà, rồi ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt vô cùng sắc bén đó. Lúc đó anh chỉ cảm thấy, người con gái này quá chói mắt, rồi lại làm người khác mê mẩn nhìn lên.

"Được rồi, hôm nay cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh chắc em sẽ không thể tìm được thông tin nhanh như vậy. Đi ăn trưa đi, em mời."

"Tuân mệnh nữ vương đại nhân. Nhưng bữa này anh phải mời mới đúng. Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp nhé."

Linh Đang bật cười, cô chỉ cho rằng anh đang đùa. Nhưng giây phút này, lời nói này của Hoa Vô Thần thật còn hơn vàng.

Hôm nay là ngày nghỉ của Hoa Vô Thần. Bình thường anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi để thả lỏng sau những ca phẫu thuật căng thẳng, nhưng hôm nay vì Linh Đang anh đã hy sinh buổi sáng thảnh thơi của mình, Linh Đang cũng cảm thấy áy náy. Vì vậy cô quyết định mời anh đi ăn ngon một chút.

Hoa Vô Thần thích ăn đồ Tây nên Linh Đang chở anh tới quán quen của anh. Đây là một nhà hàng năm sao gần trung tâm thành phố, cũng gần bệnh viện nên hai người không cần dùng quá nhiều thời gian đi lại. Vừa lúc là giờ ăn trưa nên nhà hàng cũng khá đông người, may mà Hoa Vô Thần là khách VIP ở đây nên anh và Linh Đang đã có sẵn một bàn ngay tại ban công tầng trên, vừa yên tĩnh vừa thoải mái hơn nhiều so với tầng dưới.

Hoa Vô Thần gọi một phần beefsteak, một ly rượu vang. Linh Đang gọi theo anh. Chủ yếu là vì cô cũng không quá thích đồ Tây, nhưng lâu lâu ăn thì cũng không sao, chưa kể nhà hàng này cũng thuộc top 1, 2 trong thành phố này.

Gọi món xong, anh và cô vui vẻ nói chút chuyện nhà. Chủ đề  vẫn là chuyện tìm cha mẹ ruột của Linh Đang. Cho dù hiện tại toàn bộ manh mối đều chỉ về Trình Tố, Linh Đang vẫn có cảm giác không đúng lắm. Nhưng cô cũng không nói chuyện này cho Hoa Vô Thần vì dù sao đây cũng chỉ là cảm giác của cô, không có bằng chứng. Tóm lại, hiện tại chuyện quan trọng nhất là tìm ra Trình Tố.

Linh Đang đứng dậy đi toilet. Cửa buồng vừa khoá lại, một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên ngoài.

"Anh Vũ, em vừa gửi tin nhắn cho anh anh nhớ đọc nha. Em chắc chắn lần debut này sẽ vô cùng hoành tráng, chỉ cần anh giúp em một chút thôi. Ba mẹ không cho em vào giới giải trí, bắt em phải thi đại học xong, nhưng nếu bỏ lỡ cuộc thi này em thật sự không cam lòng. Anh giúp em đi mà."

Có vẻ là Diệp Băng Băng đang nói chuyện điện thoại với Tiêu Mặc Vũ. Linh Đang trợn mắt nhìn lên trời, đi ăn bữa trưa thôi mà cũng đụng phải nữ chính nữa, mệt mỏi. Linh Đang quyết định chờ Diệp Băng Băng đi khỏi rồi mới ra ngoài, vì cô cũng không muốn chạm mặt nữ chính lắm.

Mà, hình như Diệp Băng Băng có kế hoạch tiến quân vào giới giải trí? Vấn đề này nhờ Tiêu Mặc Vũ là đúng rồi. Tuỳ rằng nhà Tiêu Mặc Vũ không có công ty giải trí, nhưng mà nhà Thương Hiên có nha. Với mối quan hệ giữa Tiêu Mặc Vũ và Thương Hiên, chuyện Diệp Băng Băng debut có lẽ sẽ không quá khó khăn.

Linh Đang xác định Diệp Băng Băng đã rời đi, cô vội bước ra rửa tay, sửa lại tóc tai một chút. À mà vừa nãy hình như Diệp Băng Băng có nhắc đến cuộc thi gì đó? Chắc cô ta định tham gia cuộc thi tuyển chọn idol sắp tới đây. Mà thôi, cũng không liên quan đến cô, cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì.

A/N: Cầu comment cầu sao cầu khen cầu chê nhaaaaaaaaaa hiuhiuhiuhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top