Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng gió cuối cùng cũng qua đi. Hơn nữa, nhờ vào sức chiến đấu tuyệt vời, Chaeyoung đã tóm được kẻ tạt đồ bẩn lên người Lisa. Còn đích thân xách đến trước mặt Lisa nói lời xin lỗi trịnh trọng.

Sau khi kết thúc còn cho ăn giáo dục.

Người đàn ông kia sợ đến nỗi chân mềm nhũn, còn tưởng rằng bị bại lộ thì đời mình coi như xong.

Hơn nữa Chaeyoung cũng thật sự giả vờ vạch trần anh ta, kết quả không làm.

Sau khi người đàn ông kia tránh được một kiếp, như trút được gánh nặng, nhưng cũng thề, từ nay trở đi, không bao giờ kiếm tiền bất chính nữa.

Có lẽ là vì quá áy náy, người đàn ông kia cung cấp một số manh mối về người muốn chỉnh Chaeyoung.

"Cô là người tốt, tôi là người xấu. Nhưng tên xấu xa như tôi cũng muốn làm chút gì đó cho cô." Người đàn ông đó nói vậy.

Lisa nhìn bản ghi chép tin nhắn nói chuyện và ứng dụng khi hai người liên lạc, sau đó ghi lại từng cái.

Chaeyoung không hiểu: "Chỉ biết những thứ này, có thể làm được gì?".

Lisa chơi với điện thoại, mỉm cười nói: "Có một phương diện kiến thức sâu rộng. Ví dụ như, khi trò chuyện, mọi người sẽ vô tình để lộ ra chút gì đó về bản thân. Chẳng hạn như giọng nói, hoặc như câu nói cửa miệng, và vân vân."

Lisa chỉ vào những câu đó nói: "Từ thông tin này có vẻ như cái người chỉnh cậu, thích chơi cụm từ như ừ được không? Ừ, có thể làm không? Ừ, anh nhớ chú ý một chút. Ừ, không sai là làm như vậy anh nói đúng."

"Thế thì sao?"

"Chứng minh người này rất thích đánh thêm chữ ừ, hơn nữa lúc đánh xong chữ ừ phải đánh một dấu phẩy. Với lại đánh xong dấu phẩy, lúc nói những thứ khác, không thích đánh dấu chấm câu. Chúng ta có thể để ý những người xung quanh có ai nói chuyện như thế này không." Lisa không hổ là Lisa, luôn luôn có thể nhanh chóng phát hiện một số chi tiết nhỏ bên trong.

"Nhưng mà chỉ dựa vào những điều này có thể bắt được kẻ chủ mưu đằng sau à?" Chaeyoung nghe xong, vẫn cảm thấy rất khó.

"Không, rất đơn giản. Thật ra có một người mình vẫn luôn nghi ngờ."

Chaeyoung hỏi: "Ai?"

Vì vậy, Lisa đến gần bên tai Chaeyoung, nhẹ giọng nói ra.

Chương trình "Siêu cấp bạn cùng phòng" tiếp tục ghi hình, chỉ có điều Kim Seo-young rút khỏi chương trình.

Tổ chương trình lại thêm vào một người. Suy nghĩ đến việc người vào đây phải ở chung phòng với Hyun Ah, nên vẫn là người nữ tham gia như cũ.

Chaeyoung và Lisa cảm thấy cực kỳ quen thuộc khi mới nhìn thấy ảnh chụp của cô bé này. Cẩn thận nhớ lại, thì ra là Kang Jae Kyung, trước đây từng cùng Chaeyoung thử vai cho bộ "Nghe Lời Gió Nói". Trong ấn tượng thì thái độ của cô bé này rất tốt, tuy rằng khi đó diễn xuất không đặc biệt xuất sắc nhưng rất ổn.

Trong năm vừa qua, Kang Jae Kyung vẫn luôn không nổi, nhưng coi như cũng có thành công nhỏ. Dù sao trước kia, cô chỉ thỉnh thoảng diễn một vài nhân vật nhỏ. Nhưng gần đây, dần dần cũng có một số đạo diễn nổi tiếng nào đó đến chọn cô đảm nhận một số nhân vật quan trọng.

Khoảnh khắc Kang Jae Kyung nhìn thấy Lisa và Chaeyoung, trong đôi mắt như lóe lên một tia sáng.

Ban đầu, khi tất cả mọi người ngồi trò chuyện trên ghế sô pha. Lisa và Chaeyoung vừa quay xong ngoại cảnh cùng đi vào, Kang Jae Kyung đột nhiên đứng thẳng người, cúi người thật sâu với Lisa và Chaeyoung.

Chaeyoung và Lisa sợ đến nỗi đông cứng tại chỗ.

"Chào tiền bối Lisa, tiền bối Rosé! Em là Kang Jae Kyung, từng thử vai cảnh đối thoại trong "Nghe Lời Gió Nói", không biết các tiền bối còn nhớ em không. Buổi thử vai đó, diễn xuất của hai tiền bối mang lại cho em rất nhiều cảm hứng. Có thể nói rằng nếu như không có kinh nghiệm đó, có thể em đã bị nhấn chìm trong giới giải trí này rồi." Lúc Kang Jae Kyung nói chuyện, đặc biệt chân thành.

"À, là em!" Chaeyoung nhớ ra đầu tiên, lập tức ngửa mặt lên cười to, đi đến nắm tay Kang Jae Kyung, sau đó nói: "Chị nhớ em mà!"

Lisa cũng đi đến phía trước, mỉm cười: "Chị cũng nhớ rõ nha."

Sau khi Kang Jae Kyung nghe vậy, đột nhiên mũi chua xót, một hạt nước mắt lăn xuống.

Cô nhận được "Siêu cấp bạn cùng phòng", là chuyện cô hoàn toàn không ngờ tới. Nói từ một khía cạnh khác, chẳng khác nào công ty đang nói với cô, sau này sẽ tập trung trên người cô.

Ngủ đông không có tiếng tăm gì trong giới giải trí này quá lâu, có rất nhiều đường tắt đặt trước mặt, nhưng đến bây giờ cô cũng chưa từng để ý đến. Cho đến nay, cần cù chăm chỉ làm đến nơi đến chốn, rốt cuộc cũng cất đầu dậy.

Mà cô càng không nghĩ đến là, trước đây chỉ đối mặt ngắn ngủi, nhưng Chaeyoung và Lisa lại có ấn tượng đối với mình!

"Cô bé này, em khóc gì chứ?" Lisa nhìn thấy Kang Jae Kyung đứng khóc, vì vậy đưa một tờ khăn giấy cho Kang Jae Kyung.

Kang Jae Kyung xúc động, nắm lấy tay Lisa, nói: "Em xúc động! Tiền bối Lisa, em, em có thể ôm tiền bối được không?"

Kang Jae Kyung nhỏ giọng nói, lúc nói mặt còn đỏ lên.

Đột nhiên nhìn thấy thần tượng, quá xúc động không kiềm chế được, chuyện mặt đỏ lên cô cũng không khống chế được.

"Được chứ, ôm nào." Lisa nói xong, giang hai tay ra.

Vì vậy, Kang Jae Kyung giống như chú chim nhỏ hạnh phúc, lập tức nhào tới.

Lúc này, Chaeyoung đứng một bên đột nhiên ho khan vài tiếng: "Khụ khụ khụ!"

"Cả tiền bối Rosé nữa! Em có thể ôm tiền bối một cái được không?" Sau khi Kang Jae Kyung buông Lisa ra, lại đỏ mặt nhìn về phía Chaeyoung.

Chaeyoung ngây ngốc gật đầu, một giây tiếp theo lại bị chú chim nhỏ Kang Jae Kyung nhào tới ôm.

"Khụ khụ." Lisa thấy thế, cũng bắt chước bộ dáng của Chaeyoung vừa rồi ho khan vài tiếng.

Nhưng mà lần này trở lại tiếp tục ghi hình, lúc trước Bae Joohyun còn giúp Chaeyoung đấu khẩu, bỗng thay đổi thoạt nhìn sắc mặt buồn bực sầu não hơn.

Tuy rằng chuyện Chaeyoung và Lisa yêu nhau đã giải quyết rõ ràng. Nhưng... cô lại không có cách nào không suy nghĩ nhiều.

Hai người bọn họ thật sự là bạn tốt sao? Thật sự không hơn?

Bae Joohyun lại đột nhiên nhớ đến tin nhắn lúc trước cô gửi cho Chaeyoung. Chaeyoung vẫn chưa trả lời, đại biểu cho điều gì?

Thật ra tin nhắn kia, Chaeyoung thật sự không nhìn thấy. Vì Chaeyoung giữ số điện thoại cũ của Joohyun. Nhưng lúc đó Joohyun đã thay số mới. Tuy rằng Joohyun từng gửi tin nhắn thông báo cho Chaeyoung. Nhưng mà Chaeyoung lại là ung thư lười thời kỳ cuối, luôn nghĩ mai lưu lại, ngày mai lưu lại, kết quả chớp mắt một cái đến một tuần cũng chưa lưu thì đã quên sạch.

Tất nhiên, Bae Joohyun cũng không biết những điều này. Hơn nữa vì chuyện này cô đã rối rắm rất lâu.

Các cô ấy thân như vậy...

Bae Joohyun nhìn Lisa và Chaeyoung đứng chung một chỗ bộ dáng tươi cười rạng rỡ, không hiểu sao trong lòng có chút buồn.

Kang Seulgi nhìn theo hướng nhìn của Bae Joohyun, trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, cầm lon rượu do nhà tài trợ của tổ chương trình cung cấp uống vài hớp, sau đó bóp nát ném vào thùng rác.

Buổi tối khi đi ngủ, Kang Seulgi đang chuẩn bị tắt mạng di động, kết quả vừa cúi đầu, cô lại thấy bạn gái cũ nhắn tin đến.

Nội dung là: "Gần đây Seulgi có rảnh không?"

Wow. Bao lâu không liên lạc rồi?

Kang Seulgi làm ổ trên ghế sô pha, nhìn màn hình điện thoại suy tư một lúc lâu.

Sau đó trả lời một câu: "Có chuyện gì?"

Đối phương lập tức trả lời: "Sao nói chuyện lạnh lùng vậy? *-*// Seulgi nói sau chia tay vẫn có thể làm bạn mà?"

Lời nói dối khách sáo thế cô cũng tin? Kang Seulgi im lặng nói thầm trong lòng một câu, lại trả lời một câu: "Vậy thì sao?"

"Em thấy Seulgi Gấu trên ti vi, hình như sau khi rời khỏi em Seulgi tốt hơn hẳn nhỉ."

Nói nhảm. Kang Seulgi không phản ứng chỉ trở mình. Bae Joohyun đang tắm, tiếng nước ào ào róc rách.

Sau một lúc, Bae Joohyun tắm rửa xong, đi ra nằm lên giường. Bae Joohyun quay đầu định nói gì đó với Kang Seulgi.

Nhưng Kang Seulgi vừa nằm ngửa ra, đối phương lại nhắn đến.

"Đừng phớt lờ em, như vậy em rất sợ."

Kang Seulgi nhìn xong, để qua một bên.

"Thấy tin nhắn nhưng không trả lời, là loại tâm lý gì?" Bae Joohyun ngủ bên cạnh, lẩm bẩm nói.

Kang Seulgi nghe vậy, quay mặt đi và nói: "1577-1366 *."

* 1577-1366: Đường dây nóng phục vụ khách hàng của viễn thông Hàn Quốc.

"1577-1366 sẽ bảo cậu đừng để ý đến người đó sao?"

"Cậu thấy nội dung?" Vẻ mặt Kang Seulgi khiếp sợ. Người có độ cận thị nặng như cô hoàn toàn không thể nào hiểu được làm sao Bae Joohyun có thể thấy từ khoảng cách này! Ở giữa cô và Bae Joohyun cách nhau một cái gối! Không sai, size giường này rộng.

"Mắt trái tôi thị lực 5.1, mắt phải thị lực 5.0. Vừa rồi vô tình nhìn thấy, xin lỗi. Tôi cũng không muốn nhìn trộm cậu." Bae Joohyun nói xong, nằm ngửa ra.

Kang Seulgi cầm điện thoại, trong lòng cảm thán thị lực đáng sợ kia của Bae Joohyun. Nhưng mà, mắt có thị lực tốt như vậy làm gì? Còn không phải là mắt mù? Cả đống người bên ngoài đều nhìn ra được Kang Seulgi cô rất quan tâm Bae Joohyun, nhưng mà Bae Joohyun vẫn luôn không nhìn thấy.

"Không muốn trả lời tin nhắn, có phải là đại biểu cho việc... không muốn để ý đến người kia hay không?" Bae Joohyun suy nghĩ một hồi, lại hỏi.

Kang Seulgi trả lời: "Ít nhiều gì thì cũng có một chút."

Bae Joohyun nghe vậy, quay đầu nhìn cô. Dường như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nhớ đến khắp nơi đều là camera, vì vậy cô nuốt lại lời muốn nói, nhắm mắt ngủ.

"Đúng rồi, fan của cậu tăng thật nhanh. Có cảm tưởng gì không?" Kang Seulgi tìm chủ đề nói.

Nhưng mà vừa quay đầu, lại phát hiện Bae Joohyun đã ngủ.

"Được rồi. Ngủ ngon, thế giới." Kang Seulgi tắt đèn, cũng đi ngủ. Chỉ là, cô không thể nào ngủ được.

Nói chứ, Bae Joohyun đắc tội với Hyun Ah, chương trình này tiếp tục ghi hình có lẽ sẽ khá xấu hổ?

Lúc nửa đêm, Kang Seulgi tỉnh dậy vì khát nước, xuống giường rót nước uống.

Nhưng lúc thức dậy, phát hiện hình như Bae Joohyun không đắp kín chăn. Vì vậy Kang Seulgi mơ mơ màng màng sửa chăn lại, đắp lại cho Bae Joohyun. Hơn nữa, sợ không khí quá lạnh sẽ làm Bae Joohyun bị cảm, cô còn cố ý cầm điều khiển điều hòa, để lại gần trước mắt tìm được cái nút chính xác, nâng cao số độ.

Qua ba ngày Hyun Ah mới về ghi hình.

Đi đến gian phòng kia, buông đồ vật xuống, cô ta chào hỏi ngọt ngào với camera.

Tuy rằng thật sự không muốn gặp mặt Park Chaeyoung, nhưng cô ta vẫn muốn làm tiếp chương trình này.

"Nghe nói rằng tôi có một người bạn cùng phòng mới. Hôm nay có chuẩn bị một món quà nhỏ, không biết cô ấy sẽ thích hay không nữa." Hyun Ah đặt một hộp nhỏ ở phía trước camera, mỉm cười lắc lắc, sau đó tiếp tục nói: "Hy vọng cô ấy sẽ thích nó!"

Sau đó, Hyun Ah đi đến siêu thị, mang theo túi đồ vật lớn trở lại. Bây giờ cô ta là người duy nhất bên trong biệt thự, vì vậy nó trông rất trống trải.

Cô ta mua rất nhiều các thức ăn, để vào nhà bếp, xắn tay áo lên và bắt đầu rửa sạch.

Bạn không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể thể hiện sự quyến rũ, đây là định luật cuộc đời của cô ta bây giờ.

Rất ít ngôi sao biết làm đồ ăn, kỹ năng này rất có khả năng thêm điểm.

Thật ra cô ta làm đồ ăn cũng bình thường, nhưng thời gian gần đây đã học thêm, cảm thấy tay nghề khá tốt.

Sau đó, chia xong phần ăn, Hyun Ah cầm món tráng miệng để vào trong tủ lạnh. Làm tổng cộng bảy phần, trừ bản thân thì mỗi người có một phần.

Bae Joohyun là người đầu tiên trở về, vào buổi tối lúc tám giờ, khóa cửa quán trà sách quay về.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hyun Ah ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

"Chào." Sau khi thấy Bae Joohyun, Hyun Ah vẫy vẫy tay chào hỏi với Bae Joohyun.

Sau khi Bae Joohyun nhìn thấy, nghĩ đến dù sao bây giờ cũng đang ghi hình chương trình, vì vậy vẫn đi đến.

"Nào, đây là cho chị, nếm thử nhanh đi! Có thể tay nghề không được tốt, nhưng mà em dám bảo đảm, món này em làm rất nghiêm túc rất nghiêm túc." Hyun Ah nói, bưng từ tủ lạnh ra.

Đó là một cái bánh pudding.

Bae Joohyun cầm lên tay, nếm thử một miếng, thì không muốn ăn tiếp. Đối với người làm đồ ngọt tuyệt nhất như cô, mùi vị như vậy thật sự quá bình thường.

"Còn có cái này." Hyun Ah nói, sau đó lấy ra một chiếc vòng tay, giơ lên trên không, nói: "Ngày hôm trước khi đi mua sắm đã thấy, sau đó cảm thấy rất đẹp, rất thích hợp với chị, nên mua ngay."

Đó là một vòng đeo tay màu bạc, bên trên có ba đóa hoa nhỏ màu be, ở giữa mỗi bông hoa có một viên pha lê nho nhỏ màu tím. Thoạt nhìn nó có vẻ đơn giản và thanh lịch.

Bae Joohyun nghiêng đầu nhìn, không hiểu tại sao Hyun Ah muốn tặng thứ này cho mình. Không phải mình từng chọc tức cô ta sao? Lúc gặp mặt không phải sẽ xấu mặt sao?

Tất nhiên Hyun Ah không nghĩ như vậy. Cô ta bị Bae Joohyun chọc tức, không hề sai. Tuy nhiên, vào lúc này, nếu mình để cho người ta thấy ngay cả khi mình bị chọc tức cũng không tính toán, nhưng lại tỏ ra rất độ lượng, công chúng nhất định sẽ càng khen ngợi.

Hơn nữa, nếu Bae Joohyun cứ giữ chặt không tha, các bạn khán giả chắc chắn sẽ cảm thấy rằng Bae Joohyun là người không biết xử sự.

Vào lúc này, Chaeyoung trở lại.

Sau khi nhìn thấy Hyun Ah, cô bỗng không phản ứng kịp.

"Chị về rồi à?" Hyun Ah nhanh chóng đứng dậy.

"Đúng vậy, lâu rồi không gặp, thế nào rồi?" Chaeyoung lấy túi xách trên vai xuống, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

"Đầu của tôi hơi khó chịu, hai người nói chuyện trước đi." Ngay sau đó, Bae Joohyun đứng dậy bỏ đi.

Vì Chaeyoung đột nhiên xuất hiện, nên vòng tay của Hyun Ah không thể tặng đi.

Chaeyoung vội vàng quay đầu lại hỏi Bae Joohyun: "Không thoải mái sao? Có thuốc không?"

"Không sao, em có." Bae Joohyun hơi nghiêng đầu trả lời.

Lúc trước Bae Joohyun giúp mình như vậy, Chaeyoung vẫn ghi trong lòng. Tuy rằng nhận thêm không ít chuyện xấu, nhưng phần tâm ý này của người ta rất đáng quý.

Nhưng mà không biết vì sao, khi tiếp tục quay về ghi hình, Chaeyoung lại cảm thấy hình như Bae Joohyun luôn vô tình hoặc cố ý né tránh mình.

Có phần nào sai sao?

"Chaeyoung a, nào, cái này chị cũng có phần nè." Hyun Ah bưng một phần pudding đến trước mặt Chaeyoung.

Sau khi Chaeyoung nhìn thấy, đột nhiên hai mắt phát sáng, nói: "Không tệ, rất giỏi, tay nghề rất khéo!"

Ngay sau đó cô ăn một miếng, lại phát ra cảm thán lần nữa.

Hyun Ah thấy dáng vẻ Chaeyoung vẫn không có phòng bị mình như trước, vậy nên yên tâm. Dù sao, cô ta rất sợ việc làm lúc trước bị Chaeyoung nhìn ra được sơ hở.

Nhưng mà trong lòng Chaeyoung nói thầm: "Đúng là Hyun Ah?"

Dự cảm của Lisa luôn luôn rất khó sai.

Đầu tiên, Hyun Ah thật sự coi như là có khúc mắc với mình. Sau đó mình dần dần nổi tiếng, danh tiếng của Hyun Ah gần đây có hơi suy giảm, những lúc như thế này, rất đố kỵ mình, nhất định là Hyun Ah.

Đáng sợ hơn là, Lisa dự đoán nói trong lần ghi hình chương trình này, Hyun Ah nhất định sẽ tỏ ra tích cực hơn so với trước kia, hơn nữa sẽ đối xử tốt với tất cả mọi người. Vì trước đó cô ta làm chuyện trái lương tâm, nên sẽ nghĩ hết biện pháp tạo hình tượng của mình hết sức tốt đẹp.

Điều này, cũng bị Lisa nói đúng.

Nên, thật sự là cô ta?

Ăn rồi ăn, Chaeyoung buông bánh pudding xuống, sau đó lấy điện thoại ra, nói: "Chị nghĩ, thấy rằng mấy người chúng ta nên tạo một nhóm. Lúc không có chuyện gì thì vào nhóm tán dóc, như vậy thuận tiện hơn, nên chị đã tạo một cái! Mọi người đều đã vào đó, chị vốn muốn hỏi em một chút, vì chị không có số của em, nên không thể nào kéo em vào được, không nghĩ đến về tới đã thấy em rồi."

Chaeyoung nói rồi đưa điện thoại cho Hyun Ah.

Hyun Ah nhìn xuống, thấy Chaeyoung thật sự tạo nhóm, nên nói: "Ha ha ha, em cũng không thể bị bỏ rơi được! Để em tự xin gia nhập!"

Hyun Ah nói xong, lập tức xin gia nhập nhóm.

Sau khi đồng ý thêm thành viên, Chaeyoung sờ cằm, nhìn tên Hyun Ah, rơi vào trầm tư.

"Đúng rồi, chị cũng kết bạn riêng với em đi!" Chaeyoung thấy Hyun Ah đã tham gia, lại gửi lời mời kết bạn với cô ta.

Sau khi Hyun Ah đồng ý, Chaeyoung gửi cho Lisa một tin nhắn.

"Đã thêm cô ta."

"Tốt." Lisa chỉ trả lời lại một chữ.

"Siêu cấp bạn cùng phòng" tiếp tục ghi hình, vẫn hấp dẫn rất nhiều khán giả như trước.

Cũng có lẽ là vì lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên cho dù không tuyên truyền cũng sẽ khiến một đám người cắm điểm chờ đợi.

Dù sao, mọi người đều rất tò mò, một đám người như vậy, tụ lại một chỗ, sẽ phát sinh chuyện gì.

Giữa chừng lúc không tham gia ghi hình, Chaeyoung và Lisa đi vào cùng nhau.

"Cậu và Hyun Ah nói chuyện với nhau chưa?" Lisa nhận lấy điện thoại trong tay Chaeyoung liền hỏi.

"Không có, không biết nói chuyện gì." Nói chuyện phiếm với người mình không thích, Chaeyoung hoàn toàn không biết nên tạo chủ đề gì.

"Để mình vậy." Lisa mở khung nhắn tin với Hyun Ah.

Suy nghĩ một lúc lâu, đánh một hàng chữ gửi qua: "Có ở nhà không? Lần trước em làm bánh pudding cũng không tệ lắm, tự học phải không? Hay là nhìn thấy trong sách nào vậy? Chị muốn học làm cho mẹ chị ăn."

Chaeyoung thấy Lisa gửi một đống chữ đó xong, không khỏi giơ ngón cái lên. Lợi hại. Tạo đề tài như vậy không phải được rồi sao?

"Ăn ngon thật không? Ừ, em thật sự rất vui tìm xem hướng dẫn trên mạng đợi một lát em chia sẻ cho chị."

Qua gần mười phút, Hyun Ah nhắn tin lại.

Chaeyoung nhìn xong, mắt lập tức mở lớn hơn.

"Đúng không? Thói quen của con người, có đôi khi rất đáng sợ." Lisa nói xong, lại bổ sung: "Thật ra cô ta không chỉ thích nói chuyện phiếm. Những bài đăng IG của cô ta, cũng thường xuyên sẽ như vậy. Nhưng vì từng bị cười nhạo, có người hỏi cô ta có phải giáo viên thể dục dạy ngữ văn cho cô ta hay không, nên những bài đăng weibo về sau của cô ta chú ý rất nhiều. Nhưng mà bình thường nói chuyện phiếm vẫn theo thói quen."

"Cậu còn theo dõi IG của cô ta..." Chaeyoung tỏ ý, người mình không thích, xưa nay cô đều không lướt xem.

"Vì mình cũng được coi như là một tài khoản giải..." Nói đến đây, Lisa lập tức ngừng lại.

Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là nói ra mình là một tài khoản Blogger giải trí, tất nhiên thường xuyên để ý đến tình hình trong giới giải trí. Nàng không chỉ là Blogger giải trí, nàng còn muốn mở một công ty diễn xuất, thêm những người mới có tiềm năng đến đây.

Chaeyoung không hiểu nên hỏi: "Tài khoản giải... gì?".

Lisa vội vàng che giấu: "Fan hâm mộ trung thành của tài khoản giải trí ấy, rảnh rỗi thì xem tin đồn về người khác cũng rất thú vị, nên có đôi khi không biết sao lại tìm đến tài khoản của các ngôi sao khác dạo một vòng thôi."

Chaeyoung không hề nghi ngờ, gật đầu nói: "Hình như mình cũng thường xuyên đi rất nhiều nơi này nơi kia vốn chưa từng nghĩ sẽ đến... Nhưng mình lỡ tay nhấn tim, đôi khi lưu lại dấu chân trên một số nơi kỳ quái, thật sự rất xấu hổ. Nên vẫn thường chơi bằng tài khoản phụ tương đối an toàn hơn."

"Ồ? Vậy thì cậu nói một chút đi, cậu lưu lại dấu chân trên một số nơi kỳ quái nào? Tại sao lại cảm thấy xấu hổ nhỉ?" Lisa nói rồi dựa sát vào Chaeyoung.

Chaeyoung đột nhiên đỏ mặt nói: "Không có gì đâu!" Bởi vì cô chợt nhớ ra rằng hôm qua cô đã phát hiện ra, khi mình lướt một số thứ, trong một tài khoản quảng bá bách hợp đăng một bức tranh manga siêu nóng bỏng có lượt thích rất khủng.

Hơn nữa, cô thực sự chạy đến tìm đọc.

Thực sự nóng bỏng, trần trụi nóng bỏng! Phải nói rằng ở một số khía cạnh trí tưởng tượng của người dân đảo quốc này thực sự vô cùng lớn. Thế nào là tư thế mới, đó mới gọi là tư thế mới!

Bên trong có rất nhiều tư thế khiến người ta hoa cả mắt!

"Phải không?" Lisa giơ ngón tay chọc gương mặt Chaeyoung.

"Cậu, có phải cậu hiểu sai đến ngõ ngách góc rẽ nào rồi không?! Mình nói cho cậu biết, mình là người đứng đắn, mình mới không xem mấy cái thứ bậy bạ như cậu tưởng tượng!"

"Thứ... cậu nghĩ trong đầu mình có mấy thứ bậy bạ gì thế?" Lisa cố tình sát lại gần, lời nói như mang theo móng vuốt nhỏ, không ngừng cào cào bên tai Chaeyoung.

"A ha ha ha! Sao mình biết được!" Nói đến đây, đột nhiên Chaeyoung lại nhớ tài khoản kia thường đăng một số đoạn ngắn bậy bạ, blogger táo bạo mà, mặc dù mỗi ngày đều lo lắng blogger có thể bị báo cáo hay không. Tuy nhiên, thấy blogger vẫn sống tốt đến bây giờ, cô cũng không quá lo lắng.

"Thật lâu không được chạm vào..." Lisa dán sát sau lưng Chaeyoung, giọng nói mềm mại: "Cậu sẽ không cô đơn chứ."

Chaeyoung đỏ mặt bướng bỉnh nói: "A ha ha ha! Bà đây mới không cô đơn! Chạy ngược chạy xuôi mỗi ngày, rất thỏa mãn, món ăn tinh thần của mình phong phú đến nỗi có thể đi qua xuân hạ thu đông đó!"

"Thật sao? Mình lại không nói về món ăn tinh thần nha. Mình nói chính là..."

Lúc này, Chaeyoung nhận được một cú điện thoại, vì vậy lời nói của Lisa bị gián đoạn.

Thì ra là chuyển phát nhanh.

Sau khi nhận được chuyển phát nhanh, Chaeyoung ôm đồ chuyển phát nhanh ném sang một bên, rồi nói: "Được rồi, chúng ta, khụ khụ, tiếp tục chủ đề về Hyun Ah thôi!"

"Haha, cậu không mở chuyển phát nhanh à?"

"Chuyển phát nhanh có gì hay đâu mà mở! Không mở!" Khuôn mặt của Chaeyoung đã sắp đỏ đến bùng nổ.

"Không hợp với phong cách của cậu nha. Không phải chỉ cần cậu nhận được chuyển phát nhanh, thì ném tất cả mọi chuyện sang một bên à? Hơn nữa nếu cậu không thể tìm thấy kéo, thậm chí cậu còn có thể trực tiếp dùng răng xé, sao hôm nay không mở đi?" Lisa suy nghĩ nhạy bén, khiến cho người ta rất khó có thể tưởng tượng ra.

"Không mở không mở mình sẽ không mở! Nhanh, quay lại chủ đề chính!" Chaeyoung cầm điện thoại ngồi xuống.

"Nó chắc chắn là một cái gì đó mà không thể để người ta nhìn thấy."

"Tuyệt đối... không phải!"

Đúng lúc này, điện thoại Lisa vang lên. Sau khi nhận cuộc gọi xong, Lisa miễn cưỡng nói rằng chỗ Jisoo có việc tìm mình, nên phải đến đó.

Chaeyoung hơi ngạc nhiên.

Lại phải đi rồi?

Ở lại đây đã được bao lâu đâu? Còn chưa tới một giờ.

Thế nhưng cho dù có không nỡ thế nào đi nữa, thì cũng không có cách nào.

"Làm việc tốt nhé! Cố gắng lên! Cố gắng!" Chaeyoung ôm lấy Lisa.

Lisa đi rồi, Chaeyoung ngồi đó đợi thật lâu mới phục hồi tinh thần. Đã bao lâu rồi không cùng nhau vui chơi? Tham gia chương trình cũng không dám làm hành động gì quá giới hạn, mặc dù ở chung với nhau nhưng vẫn rất có cảm giác trói buộc.

Suy nghĩ một lúc, Chaeyoung để điện thoại xuống, bắt đầu xé mở chuyển phát nhanh.

Nhưng mà cầm gói chuyển phát nhanh tìm một lúc, không biết kéo để ở nơi nào, vì vậy cô ngồi xuống, ôm gói chuyển phát nhanh bắt đầu cắn lớp nhựa trong suốt bên trên.

Vừa để lên miệng, cô đột nhiên nhớ lại lời Lisa đã nói, Chaeyoung dừng lại.

Nếu không thể tìm thấy kéo, cho dù là dùng miệng, cũng phải xé mở chuyển phát nhanh... Trời ạ không thể tin được, vậy mà cô thực sự là như thế này!

Mặc kệ, Chaeyoung tiếp tục dùng miệng xé gói chuyển phát nhanh.

Sau đó, cô lấy ra một cuốn sách mới tinh từ bên trong ra.

Thật ra, kể từ khi xem "Nghe Lời Gió Nói", cô đã bị cuốn hút bởi tiểu thuyết bách hợp.

Sau đó, cô tìm đến một trang web tiểu thuyết bách hợp, bắt đầu tìm tiểu thuyết để đọc.

Có một người tác giả tên là "Cá Muối" viết một bộ truyện không thể không khen ngợi! Điều quan trọng nhất là một số cảnh hành động cô đã viết phải nói là tuyệt không thể tả. Chỉ là bây giờ rất nghiêm, bình thường cô sẽ không viết ra. Sau khi cuốn tiểu thuyết của Cá Muối hoàn thành, in theo yêu cầu, đồng thời hứa hẹn trong bản in theo yêu cầu sẽ có thịt thơm.

Vì vậy, Chaeyoung không nói hai lời, bỏ tiền ra mua mua mua!

Hai tháng trước đã chuyển khoản đặt hàng, mấy ngày gần đây mới giao hàng, có thể nói rằng cô thật sự chờ đợi đến trái tim đã phát hoảng!

Mở gói chuyển phát nhanh ra, sau đó mở cuốn sách, Chaeyoung trực tiếp vào chủ đề chính, tìm kiếm nội dung cô muốn xem.

Nhưng mà đúng vào lúc này, cánh cửa vang lên tiếng răng rắc.

Không có một chút phòng bị nào, gương mặt của Lisa đã xuất hiện trước mặt Chaeyoung.

Tay Chaeyoung đang mở cuốn sách run rẩy.

"Vừa đi ra ngoài lại nhận được điện thoại, Jisoo unnie nói hay là..." Lisa vừa nói chuyện, vừa giữ cánh cửa để đóng lại, kết quả lúc ngẩng đầu lên và thấy Chaeyoung ngớ ngẩn cầm trong tay một cuốn sách.

"Cuốn sách gì vậy? Đây là đồ chuyển phát nhanh của cậu à?"

"Phải! Khám phá cuộc sống!" Chaeyoung gật đầu. Lúc này, một tấm thẻ kẹp sách bay xuống, bên trên toàn là tranh minh họa rất nóng bỏng.

Vì vậy, Lisa chạy nhanh tới, nhặt tấm thẻ kẹp sách trên mặt đất lên trước Chaeyoung, sau khi xem xong cười đến tà ác.

"Ôi... Đây là cuốn sách gì vậy?" Chaeyoung thấy thế, cứng đờ cúi đầu, máy móc cầm cuốn sách, nâng lên không khí.

"Ôi trời ôi, rốt cuộc đây... là bảo bối phương nào vậy?" Chaeyoung khép trang sách lại.

Chân mày của Lisa khẽ nhếch một cái.

"Ôi trời ôi, rốt cuộc... đây là cuốn sách gì vậy? Ôi người bán à người bán, sao mấy người có thể gửi sai đồ cho tôi vậy..." Chaeyoung tiếp tục giả ngây giả dại.

Lisa đứng đó, mỉm cười, khoanh hai tay lại, cầm thẻ kẹp sách vén tóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top