Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Tuyết Tễ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng Đế!" Thuận Chiêu Quân đi đến, chưa thấy bóng dáng đã nghe thấy tiếng gọi từ xa.

Hoàng Thượng kêu một tiếng quân phụ, khôi phục chút tỉnh táo, trầm mặc xoay người bước tới.

Tử Kỳ đứng lại, không lôi kéo cậu nữa, Tuyết Tễ vươn tay ra, yếu ớt gọi Thuận Chiêu Quân.

Vẻ mặt Thuận Chiêu Quân vô cùng nghiêm khắc, nhưng vẫn có chút nhân từ, ông gỡ chuỗi phật châu trên tay ra, ném vào người Tuyết Tễ.

"Đứa nhỏ đáng thương, chấp niệm thành ma... Phật tổ phù hộ, Phúc Khê, cho cậu ta chết thống khoái đi."

Cận thị bên cạnh Thuận Chiêu Quân rút đao ra, nhưng lại nghe Thuận Chiêu Quân dặn dò: "Lục cung đều ở đây, không tiện thấy máu, coi như là tích phúc cho Nhị Hoàng Nữ."

Cận thị thu đao lại, lạnh mặt tiến lên, tay không bẻ gãy cổ Tuyết Tễ.

Tiếng xương gãy vang lên, dọa các Cung thị sợ chết khiếp, ánh mắt Thuận Chiêu Quân lạnh như băng, đảo qua mấy người các chàng, trầm giọng nói: "Tất cả các con, chẳng ai được tích tự gì cả, bản quân giao Hoàng Đế cho các con, thế mà chỉ toàn một lũ ăn hại, chuyện tốt thì thiếu việc xấu có thừa."

Ông giơ tay ra, cận thị vội vàng đỡ lấy, uy nghiêm khí thế đi tới chủ vị, nói rằng: "Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, tránh cho tiền triều suy đoán lung tung. Trong lòng Hoàng Đế cần phải có chủ kiến, đường dường là người được trời chọn, há lại để một Tư thị nhỏ bé làm loạn tâm tư."

Hoàng Đế chống tay lên bàn trà, trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói: "Phụ quân dạy phải."

"Cung nhân của Trường Lệ Cung, lôi ra trượng sát toàn bộ đi." Thuận Chiêu Quân nói: "Người trong cung cũng nên học cách quản lý đầu lưỡi của mình cho tốt rồi."

Chư quân đáp phải.

"Trinh Tư thị vốn là người của cung nào?"

Hạ Ngọc mơ mơ màng màng nghe thấy câu hỏi này, giãy giụa đứng dậy, nhưng đầu óc nặng nề tay chân vô lực, không cách nào lên tiếng hồi đáp.

Trong cơn mờ mịt, chàng nghe thấy tiếng Tương Quân và Dung Quân trả lời, Tương Quân còn dẫn Châu Cơ và Triều Lộ chen vào đây, ân cần đỡ chàng đứng vững.

Thuận Chiêu Quân lẩm bẩm: "Văn Trì chính? Hàn Lâm Viện Hạ gia..."

Không có gì uy hiếp.

Hoàng Đế phát bực: "Quân phụ, không liên quan gì đến chàng ấy, Trinh Tư thị là người Phong Tú đưa..."

Hạ Ngọc nghe thấy Thuận Chiêu Quân nhắc đến mình, chẳng biết tại sao, chàng đột nhiên thanh tỉnh lại, vội dập đầu nói: "Thần thị có tội, giáo hạ không nghiêm, xin nhận trách phạt..."

"Cấm túc ba tháng." Thuận Chiêu Quân lạnh nhạt cắt lời. Văn Trì chính phạt nhẹ thôi là được, vốn dĩ Thuận Chiêu Quân muốn phạt đám cung nhân của Đinh Phương Cung thật nặng để răn đe, dạy cho nô tài các cung khác biết sợ, thu liễm tính tình, biết cái gì nên nói cái gì không, nhưng ông thấy hai thị tòng của Hạ Ngọc đều đang quỳ phía sau kính cẩn dập đầu, bên cạnh Hạ Ngọc chỉ có Tương Quân chăm nom, cũng là một kẻ không nhà không có gì uy hiếp, suy nghĩ một hồi, thấy thật mệt mỏi, không phản ứng gì thêm nữa.

"Tất cả các cung giải tán đi, hy vọng chuyện này đủ cảnh tỉnh các con. Sau tế tổ tháng năm còn có cung tuyển, đây mới là điều các con nên quan tâm." Sau khi Thuận Chiêu Quân giáo huấn liền đuổi cả phòng quân thị đi.

Hoàng Đế mệt mỏi không chịu được: "Quân phụ, cung tuyển coi như thôi, trẫm không có tâm tình..."

"Nói cái lời hồ đồ gì thế! Chẳng lẽ muốn để tiền triều biết, hậu cung dưới sự quản lý của con thật là một mớ hỗn loạn sao?" Thuận Chiêu Quân lạnh lùng quát lớn: "Cung tuyển vẫn như cũ, chuyện của Trinh Tư thị cứ qua như vậy đi, không cần nhắc lại, Hoàng Đế nên suy nghĩ cho Hoàng Trưởng Nữ một chút, nếu như sau này Hoàng Đế vẫn canh cánh chuyện cũ, những gì xảy ra hôm nay chính là thanh đao gây hiềm khích giữa tỷ muội chúng nó, vậy chẳng phải là chôn xuống một mầm họa sao?"

Hoàng Đế hít sâu một hơi: "Trẫm biết rồi."

"Quan trọng là Đức Quân Hà Quỳnh, hắn bạn giá (1) nhiều năm, nhưng lại ở trong cung tàng độc, âm mưu lấy mạng người khác, kẻ này không thể giữ." Thuận Chiêu Quân nói: "Ta nghe nói Hà gia ở tiền triều cũng ỷ công tự mãn, ngang ngược càn rỡ, mẫu thân và tỷ tỷ của hắn đưa đẩy lôi kéo rất nhiều triều thần ở Hộ bộ và Lại bộ, Hoàng Đế muốn sớm giải quyết bọn họ thì nên quyết định đi, cơ hội tốt như vậy sẽ không đến lần hai đâu."

Ánh mắt Hoàng Đế trầm xuống, thấp giọng nói: "Trẫm hiểu rõ."

Thái y tiến lên, nói Thuần Quân đã tỉnh.

Hoàng Đế muốn vào thăm, nhưng bị Thuận Chiêu Quân ngăn lại.

Thuận Chiêu Quân hỏi Thái y kia: "Lý đại nhân, bản quân nhớ là, trong nhà ngươi có một đứa con trai, năm nay mười chín, vẫn chưa có hôn phối."

Thái y chấn kinh, vội đáp: "Nhi tử của thần tướng mạo xấu xí, tính tình lầm lì, không hợp thị giá (1)."

Thuận Chiêu Quân nói: "Quan trọng là thiện tâm, cung tuyển lần này để hắn tham dự đi, đương nhiên vẫn là Hoàng Đế làm chủ."

Hoàng Đế ừ một tiếng, bước vào nội điện.

Lý Thái y nhắm mắt, thở dài trong lòng. Đây là muốn giữ nhi tử của bà làm con tin, tạo áp lực để bà ngậm miệng không nói một lời nào về chuyện xảy ra hôm nay.

Thuận Chiêu Quân cười nói: "Trong nhà ngươi cũng chỉ có một nhi tử này thì phải, thật là hiếm thấy."

Lý Thái y sầu không thể tả, lập tức tỏ thái độ, xin thề bản thân sẽ không nói một chữ nào hết.

"Hôm nay chỉ là Thuần Quân ốm bệnh, Nhị Hoàng Nữ bị phong hàn, hiểu chưa?" Thuận Chiêu Quân nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Sau này, còn cần Lý Thái y nhọc lòng coi sóc."

Mấy ngày trôi qua, nghe nói Nhị Hoàng Nữ lành bệnh, nhưng cả lục cung không ai thấy Nhị Hoàng Nữ. Chỉ là Hoàng Đế, sau khi hạ triều, sẽ đến cung của Phùng Tố, ôm Nhị Hoàng Nữ nói chuyện.

Hạ Ngọc bị phạt cấm túc, dựa vào những gì Triều Lộ và Châu Cơ thăm dò, biết được tình trạng của Phùng Tố đã tốt lên, Nhị Hoàng Nữ cũng không còn gì đáng ngại.

Trước khi tế tổ tháng năm, Thuận Chiêu Quân triệu hết quân thị của lục cung đến Tây Cung, làm pháp sự cùng với Trưởng Hoàng Nữ ở Phật Đường, thắp hương cầu phúc.

Tế tổ tháng năm, gió êm biển lặng. Nghe nói, Hoàng Đế tự mình ôm Nhị Hoàng Nữ tế bái, cả quá trình không buông đứa bé ra một khắc nào.

Hạ Ngọc cũng không nghe thêm được tin tức gì, nhưng Triều Lộ lại nói, khi mọi người nhắc đến Nhị Hoàng Nữ thì giọng điệu rất không bình thường, hình như còn ẩn giấu điều gì đó.

Cung tuyển cuối tháng do Dung Quân lo liệu. Sau khi cung tuyển kết thúc, tân nhân nhập cung. Lần này Hoàng Đế không có tâm trạng, chỉ chọn ba người. Những người còn lại thì Hoàng Đế ban một ít cho mấy muội muội đã thành thân và phong vương, coi như làm thêm vài hỉ sự.

Hạ Ngọc chưa gặp ba vị tân nhân kia, chỉ nghe chuyển lời rằng vị phân đều không thấp.

Công tử đích xuất của nhà Ngự sử tuần muối thuộc Sở muối Đông Nam, Tiết Phất, mười bảy tuổi, phong là Tiết Quân.

Tam công tử của Cảnh Hầu Tây Nam, Minh Sử Độ, mười sáu tuổi, phong Duệ Quân.

Nhi tử độc nhất của Ngự Thái Y (2) thuộc Thái Y Viện, Lý Kinh Mặc, mười chín tuổi, phong Dụ Trì chính.

Tuy Hạ Ngọc đang bị cấm túc, nhưng vẫn nhận được lễ vật ra mắt của cả ba.

Triều Lộ nói: "Ba người này, xem ra đều không phải dạng lơ mơ."

Lại mấy ngày sau, Châu Cơ nói khẽ với Hạ Ngọc: "Dụ Trì chính mới được Hoàng Thượng tân phong ấy, có tật nói lắp, tuổi cũng không nhỏ."

Hạ Ngọc ngẩn người, vội bảo: "Dặn người trong cung của chúng ta, sau này nếu gặp thì không được cười nhạo, chúng ta qua lại với các thị quân khác thế nào thì cứ qua lại với hắn y như thế."

Sau cung tuyển, lúc này Hoàng Đế mới hạ đao, chuyện Đức Quân mang độc vào cung, ý đồ mưu hại hoàng tự chấn động tiền triều, Hoàng Đế sấm rền gió cuốn, chỉ sớm chiều hôm đó, Hà gia bị xét nhà điều tra.

Đêm đó, Hoàng Thượng đến cung của Tương Quân.

Tương Quân không nói hai lời, quỳ xuống tận tâm tận lực hầu hạ. Đến khuya, Hoàng Thượng lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ được.

"Hắn hủy hoại Phong Tú của trẫm." Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng: "Bây giờ, mỗi lần Trẫm nhớ đến Dư Đế Quân, khuôn mặt của tiện nhân kia cũng hiện lên trước mắt trẫm..."

Câu nói này, nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

Tương Quân ôm Hoàng Đế, hôn thẳng một đường từ môi nàng xuống, lúc nàng vui sướng nhất, chàng ta nói: "Vậy thì không nghĩ đến hắn nữa, nghĩ đến Ngọc ca."

"Hạ Ngọc..." Sau vài tiếng thở, mới nghe Hoàng Thượng nói tiếp: "Chàng ấy không đủ để trẫm nghĩ đến..."

Hạ Ngọc nhạt nhẽo vô vị, vô cùng nhàm chán, khi nào muốn tĩnh tâm, nàng mới đến cung của Hạ Ngọc.

Có điều, nói là nói vậy, nhưng trong lòng Hoàng Đế đúng là thèm cháo trắng cải xanh.

Lần kế tiếp tới thăm hậu cung, Hoàng Đế di giá Đinh Phương Cung, Hạ Ngọc còn chưa được giải cấm túc, đang điên cuồng bổ sung số kinh Phật mà Thuận Chiêu Quân yêu cầu. Đầu tháng này Thuận Chiêu Quân dặn lục cung sao kinh, Hạ Ngọc không thích Phật không tin Phật, lại mải chìm đắm vào sách vở, đến tận hôm qua Tây Cung sai người đến thúc giục, chàng mới bất đắc dĩ thức đêm soi đuốc chép bù.

Hoàng Thượng giá lâm, phản ứng đầu tiên của chàng là, thôi xong, e là không xử nổi đống kinh Phật này rồi. Sau đó mới thấy kỳ quái, sao nàng đột nhiên lại nhớ đến mình lúc này?

Lần này Hoàng Thượng không phí một lời nào, cho cung nhân lui xuống, nhanh gọn dứt khoát ngủ Hạ Ngọc, hơn nữa còn trầm mặc dị thường, ánh mắt vô cùng đáng sợ.

Hạ Ngọc hiểu rõ, đây là nàng đang lôi mình ra để phát tiết oán giận. Sau ba bốn lần lăn tới lăn lui, Hoàng Đế mới chịu tha cho chàng, nàng nói: "Trẫm đổi cho chàng một nơi khác đi, Thanh Yến Cung có Sấu Ngọc Lâu, lại rộng rãi hơn ở đây, đống sách của chàng chuyển tới cũng có chỗ đọc. Với lại, Lâu Anh rất hay đến cung của chàng, Thanh Yến Cung cách chàng ấy không xa, cũng coi như thanh tĩnh."

"Ừm." Hạ Ngọc lên tiếng trả lời.

Hoàng Thượng dặn: "Đồ vật cũ, trừ đống sách của chàng ra, còn lại đừng mang theo, nhất là tấm bình phong kia."

Hạ Ngọc nhỏ giọng đáp: "Vâng."

Hoàng Thượng còn nói: "Trẫm buồn ngủ, lại đây ôm trẫm đi."

Hạ Ngọc thoáng ngẩn người, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Hạ Ngọc." Hoàng Thượng nhắm chặt mắt lại, giọng điệu ngập tràn mệt mỏi: "Nếu như chàng đẹp hơn một chút thì..."

Hạ Ngọc lẩm bẩm: "Thần thị sẽ khóc đó, Hoàng Thượng."

Hoàng Thượng nhẹ nhàng mỉm cười, thò tay vào vạt áo của chàng, vuốt ve rồi thiếp đi mất.

Gò má Hạ Ngọc ửng hồng, nóng bừng cả lên, chàng sững sờ trợn mắt, một đêm không ngủ.

--

Tác giả có lời muốn nói: Khi Hoàng Đế buồn ngủ thì nàng không sờ tóc cũng phải lần mò gì đó, nói chung thì cứ phải nắm vài thứ trong tay thì mới ngủ ngon được - Sau khi nhập cung mười năm, Hạ Ngọc mới phát hiện ra tật nhỏ này của Hoàng Đế.

--

(1) Bạn giá, thị giá, hầu giá: như nhau, đều là hầu hạ Hoàng thượng.

(2) Ngự thái y: là Ngự y, Thái y chuyên dụng, coi bệnh, chăm sóc trực tiếp cho Hoàng thất, tất nhiên là cũng VIP hơn các Thái y khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top