Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Minh Sử Độ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Đế đến Tây Cung, nhìn thấy Trưởng Hoàng Nữ đang chật vật mò mẫm từng chữ trong trang sách, vô cùng thất vọng. Nàng đẩy cửa bước vào, vừa gặp Thuận Chiêu Quân liền cằn nhằn vài câu: "Đứa nhỏ này không giống trẫm."

"Dù không giống thì nó vẫn là con của Hoàng Thượng, là đứa bé duy nhất mà Đế Quân của con sinh cho con." Thuận Chiêu Quân mỉa mai nói: "Một thời gian nữa là tới đại thọ sáu mươi của Dư Quốc Công, Hoàng Đế không những phải nhớ, mà còn phải để Trưởng Hoàng Nữ thay con tới chúc thọ."

"Này trẫm hiểu." Hoàng Đế tiện tay nhặt một miếng mứt hoa quả, nuốt xuống, cảm thấy xung quanh thật tĩnh mịch, nàng phủi đi lớp bột đường mỏng tang dính trên ngón tay, tùy tiện nói: "Trưởng nữ của Quan Nội Hầu đã khởi hành vào kinh."

Thuận Chiêu Quân vừa mới ngủ trưa dậy, đang chải lại đầu tóc, ông nhìn vào sườn mặt Hoàng Đế phản chiếu trong gương đồng, nói: "Bây giờ thân thể của Quan Nội Hầu không còn xài được nữa, nhưng tuổi trẻ phong lưu, nữ nhi cũng nhiều. Vốn dĩ số sản nghiệp bé như hạt mè của bà ta cũng chỉ để lấy le, cho đỡ bị gọi là hữu danh vô thực, chúng ta không để ý tới cũng không sao, nhưng nếu bọn họ ở lại kinh thành một thời gian, đi khắp nơi khoe khoang về đống công tích của lão Quan Nội Hầu, triều đình lại phải cho bọn họ thêm lợi ích..."

Ông bất mãn nói: "Ai nối giáo cho bà ta, cho bà ta cái cớ để đến kinh thành vậy?"

"Một nô tài bên cạnh Duệ Quân, rất chăm báo ưu sầu cho chủ cũ." Hoàng Đế thuận tay cầm một sợi kim ngọc khắc song điệp, đeo lên cho Thuận Chiêu Quân.

Thuận Chiêu Quân quay đầu lại, trừng mắt liếc nàng một cái.

"Không ra thể thống gì."

Hoàng Đế bật cười, trông như một đứa trẻ chưa từng lớn, cảm khái: "Mãi không thấy quân phụ già đi."

"Tiếc quá, vậy là ta không thành lão yêu quái được rồi!" Thuận Chiêu Quân đứng dậy, thần sắc nghiêm túc nói: "Chuyện đám nô tài không biết nghe lời trong cung Duệ Quân, Hoàng Đế không cần bận tâm, bản quân tự có tính toán. Nhưng bản quân phải nhắc nhở con, thiên hạ không có thị quân đã nhập cung còn không hầu hạ thê chủ, Minh Sử Độ chưa tới hai mươi, con đang muốn hắn lãng phí thời gian bên cạnh Hoàng Đế, cứ vậy già đi sao?"

"Trẫm biết." Hoàng Đế ngượng ngùng nói.

"Vậy thì trong tháng này, để thị quân của con tận tâm một lần đi." Thuận Chiêu Quân nghiêm túc nói.

Trong lòng Hoàng Đế biết, việc này cần phải hoàn thành trước khi trưởng nữ của Quan Nội Hầu vào kinh.

Ra khỏi cửa, nhìn thấy Hoàng Trưởng Nữ vẫn còn đọc sách, nàng chỉ biết âm thầm thở dài. Năm đó khi nàng đến phủ Quốc Công nghị hôn, Dư Phong Tú cứ lấp ló nép mình sau cửa, lén lút nhìn nàng, ánh mắt đầy chờ mong.

Lúc đó, đúng là trong lòng nàng cũng dạt dào niềm vui, nàng nâng cây quạt trong tay lên, lặng lẽ cùng hắn chào hỏi.

Gió thổi qua, Dư Phong Tú nheo mắt lại, mái tóc dài mềm mại bị làn gió thổi thành từng gợn sóng, giọt nắng mềm mại đậu trên suối tóc đen trông như đang nhảy múa, sóng nước khe khẽ dao động.

Nhưng giờ khắc này, khi cơn gió thổi qua sợi dây gấm quấn quanh mái tóc của Hoàng Trưởng Nữ, lại chẳng có chút bóng dáng của Dư Đế Quân.

Hoàng Thượng chợt nghĩ, Phong Tú năm đó, nếu đứa bé hắn sinh là một Hoàng tử... vậy thì tốt biết bao.

Vừa nghĩ xong, nàng đã kinh ngạc nhận ra, vậy mà sâu trong thâm tâm mình, lại không hề suy xét việc lập Hoàng Trưởng Nữ thành Trữ Quân.

Có lẽ là vì đứa con gái hết sức bình thường này đã khiến nàng quá thất vọng.

Hay bởi vì... quân phụ không còn nữa, nên tình yêu dành cho hài tử cũng dần nhạt phai.

Nếu như vậy, năm đó trẫm đối với Kiều Vân có phải hơi quá tàn nhẫn?

Nàng lại nhớ đến Nhị Hoàng Nữ của nàng, vẻ mặt u ám bước nhanh qua Ngự Hoa Viên, cuối cùng nàng không nhịn được, bèn gọi Tử Kỳ tới quát: "Nhị Hoàng Nữ mỗi ngày ở biệt uyển làm những cái gì, học những cái gì, đã bảo là ngày nào cũng phải báo lên, sao trẫm chẳng thấy gì hết? Đám hạ nhân lại lười biếng hay sao?"

Nàng tự làm bản thân cảm thấy bực bội, nhưng cũng tự nàng dập tắt lửa giận, ra lệnh: "Gọi Ninh Thân vương tiến cung gặp trẫm."

Hạ Ngọc ôm Ngũ Hoàng Nữ trong lòng, viết chữ cho bé xem. Ngũ Hoàng Nữ nhìn chẳng hiểu gì cả, ngó nghiêng một hồi, thật sự chán đến mức khiến bé ngủ gật, nó nghiêng đầu an giấc trong lòng chàng, dòng nước miếng chảy dài, nhỏ xuống tay áo, khiến Hạ Ngọc mỉm cười thật lâu.

Lâu Anh ngồi ở rất xa, rũ mắt, nhàn tản lật sách, nhưng kỳ thực một chữ cũng đọc không vào, ánh mắt chàng ta nhu hòa hơn trước rất nhiều, nhưng chính chàng ta cũng không nhận ra.

Dung Quân đến ngay lúc này.

"Ngọc ca, có chuyện tốt, huynh đoán thử xem." Hắn đỡ cửa tiến vào, mỉm cười.

Lâu Anh ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào bàn tay đang đỡ lấy bụng của hắn, lông mày giật giật, khuôn mặt khẽ nở nụ cười.

Hạ Ngọc nói: "Gì cơ?"

"Huynh đoán đi." Dung Quân cố tình không nói, tự mình ngồi xuống, không uống trà cũng chẳng dùng điểm tâm: "Chuyện tốt."

Sau đó, hắn nhìn ngắm Ngũ Hoàng Nữ trong lòng Hạ Ngọc, quay đầu che miệng cười Lâu Anh: "Này mà để cho người không biết thấy được, họ còn tưởng Ngọc ca mới là sinh phụ của Ngũ Hoàng Nữ."

Lâu Anh gập sách, mở miệng nói đúng một câu: "Dung Quân quả là có chuyện tốt, mấy tháng rồi?"

Dung Quân sững sờ.

Hạ Ngọc cũng sững sờ, lúc này chàng mới nhìn thấy động tác của hắn, ôi chao một tiếng, vui vẻ nói: "Có thật không?"

Dung Quân kinh ngạc: "Sao Tương Quân biết vậy?"

"Đoán." Khóe miệng Tương Quân nhếch lên, cười nói: "Đoán trúng rồi."

"Đây đúng là tin vui, chúc mừng." Hạ Ngọc mỉm cười, sau đó lại bảo: "Nhưng đệ lại phải cực khổ... Hoàng Thượng biết chưa?"

Dung Quân gật đầu, khoát tay nói: "Cũng vừa mới chẩn ra thôi, Hoàng Thượng bảo là chờ mấy tháng nữa hãy thông cáo, vậy nên mới không nói cho các huynh biết. Không nhắc đến đệ nữa, đệ đến đây không phải để nói chuyện này với Ngọc ca, này thì tính là tin vui gì chứ..."

Hắn lấy ra một phong thư nhà, nói rằng: "Thôi không úp úp mở mở nữa, Ngọc ca, là đệ đệ Thanh nhi của đệ."

Trên mặt hắn tỏa ra ý cười, hai gò má ửng hồng, giọng điệu hết sức dịu dàng: "Thanh nhi vừa mới có thai, hôm nay đệ nhận được thư của Thanh nhi, đến báo cho Ngọc ca mừng."

Hạ Ngọc bỗng trợn to mắt, suýt thì giựt luôn thư qua để nhìn cho kỹ, chàng đọc rất nhanh, muốn từ trong bức thư nhà mà Tống Thanh gửi cho Dung Quân, tìm đôi lời nhắc đến người thân của chàng, mẫu thân, phụ thân và muội muội của chàng.

Chàng tìm được, nói trong nhà hết thảy đều tốt, nhìn đi nhìn lại thật nhiều lần.

"Thanh nhi nói là Hạ Mịch đối xử với đệ ấy rất tốt, phụ thân của huynh cũng rất ôn hòa, không hề giống phụ thân của những nhà khác, chưa bao giờ ép buộc đệ ấy. Thanh nhi rất hay nói nhầm lời làm sai chuyện, nhưng phụ thân huynh vẫn không trách mắng." Dung Quân ngồi lại gần, lật vài tờ, chỉ cho Hạ Ngọc xem một đoạn thư dài.

"Thằng bé còn kể... hồi tháng tư, tiểu Hạ đại nhân cùng đệ ấy lên núi thưởng xuân, lúc xuống núi cứ đòi nắm tay đệ ấy tản bộ đi về, bị một đám người chỉ chỉ chỏ chỏ cũng không buông tay." Trong lời Dung Quân ngập tràn hâm mộ: "Ngọc ca, đệ muốn cảm tạ huynh... Huynh có một muội muội rất tốt."

Hạ Ngọc mỉm cười, nắm chặt lấy tay hắn: "Bọn họ đều bình an, huynh cũng thấy yên tâm."

"Thanh nhi đệ ấy... có phúc khí hơn đệ." Dung Quân rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Thật sự, Ngọc ca... rất cảm tạ huynh. Đệ biết, lúc trước giao Thanh nhi cho nhà huynh là đúng đắn..."

Hắn nhắc đến ấu đệ đích xuất của hắn, cũng tham gia cung tuyển, nhưng bởi vì chuyện của Tuyết Tễ và Đức Quân, Hoàng Thượng không có tâm tình, cậu ta không thể tiến cung, mà bị Ninh Thân vương chọn làm Trắc Vương quân.

"Vậy không phải cũng tốt sao?" Hạ Ngọc nói: "Ninh Thân vương trẻ tuổi, tính tình nghe nói cũng không tệ, trong các muội muội của Hoàng Thượng, nàng ta là người thân cận với Hoàng Thượng nhất."

"Ninh Thân vương cũng khá tốt, nhưng Vương quân của nàng ta rất cay nghiệt, ấu đệ của đệ so thế nào nổi với Chính quân? Thằng bé bị khi dễ mọi lúc mọi nơi, chưa kể, Ninh Thân vương phong lưu, thị hầu trong phủ chưa bao giờ thiếu, kẻ được sủng ái thì tất nhiên sẽ phong quang hơn, ỷ thế lên mày lên mặt, nhưng ấu đệ của đệ được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chịu đựng được? Mẫu thân của đệ cũng nhắc khéo việc này với đệ rất nhiều lần, nhưng đây là gia sự của Ninh Thân vương, còn đệ chỉ là người bên gối Hoàng Thượng, lấy tư cách gì mà nhúng tay vào chứ?" Dung Quân thở dài.

Tâm tình vừa mới tốt lên của Hạ Ngọc lại tiêu tan quá nửa.

"Đệ cũng không muốn nói với huynh nhiều như vậy. Trái tim Ngọc ca quá lương thiện, nếu đệ kể những chuyện đó ra, thế nào Ngọc ca cũng thấy khó chịu thay phần người khác..." Nét mặt Dung Quân lại giãn ra, hắn cầm lấy phong thư chi chít chữ, nhẹ giọng nói: "Còn về Thanh nhi, chỉ cần Thanh nhi sinh được nữ nhi, thai đầu là một nữ nhi, sau này bất luận sinh thêm con trai hay con gái, thì đều là thêu hoa trên gấm." (1)

Hạ Ngọc nói: "Không sao, nhà huynh không đặt nặng chuyện này, bất kể là nữ nhi hay là tiểu tử, chỉ cần gia đình bọn nó hạnh phúc, cuộc sống trôi qua êm đềm, vậy thì đều là đại hỉ."

Ngũ Hoàng Nữ tỉnh ngủ, dòng nước dãi chảy dài, bé con tay chân mau lẹ, bò lên mặt bàn, túm lấy phong thư đó.

Dung Quân: "A!"

Hạ Ngọc: "Ôi!"

Chàng nhìn về phía Lâu Anh, Lâu Anh bĩu môi, lực bất tòng tâm.

Hạ Ngọc dỗ dành: "Yến nhi, cái này không thể nghịch được đâu."

Ngũ Hoàng Nữ siết chặt phong thư trong tay, giơ lên thật cao, reo lên: "Cha cha!"

Lâu Anh ung dung đĩnh đạc bước tới, nói: "Tránh ra hết đi, để ta."

Dung Quân tránh khỏi chỗ đó, Lâu Anh vươn tay ra, như thể muốn ôm Ngũ Hoàng Nữ, chàng ta cắp vào nách con bé, nhà nhàng cù gãi.

Ngũ Hoàng Nữ bật cười khanh khách, buông lỏng tay ra.

Hạ Ngọc vội vàng giựt lại phong thư, giao cho Dung Quân: "Mau cất cho cẩn thận, phàm là chuyện liên quan đến hạnh phúc của tiểu phu thê đó thì không sơ xuất được đâu."

Dung Quân nói phải, cẩn thận gấp kỹ, thu vào trong ngực áo.

Tối đó, Hạ Ngọc bảo Triều Lộ đến nơi của Cung Bạn hỏi thăm một chút, sau khi Triều Lộ trở lại thì báo rằng: "Cung Bạn bảo là cả Tam Hoàng Nữ và Bảo Hoàng Tử đều thấy hơi khó chịu, sợ bọn trẻ nửa đêm khóc quấy ảnh hưởng đến chủ tử, hẹn ngày mai sẽ đưa đến."

"Được, ta biết rồi." Hạ Ngọc trút một tiếng thở dài, cô đơn thu dọn đống mực bút và sách Mông Huấn đã chuẩn bị chu đáo từ sớm tinh mơ.

Tẩy rửa xong, dập tắt ánh nến leo lắt, Hạ Ngọc nằm trên giường mơ màng muốn ngủ, nhưng vừa mới chập chờn được đôi chút, Châu Cơ đã chạy rầm rầm đến báo: "Chủ tử, xảy ra vấn đề rồi."

"Sao vậy?" Hạ Ngọc theo thói quen áp tay vào ngực trái.

Châu Cơ nói rằng: "Bọn họ vớt được một thi thể ở hồ Bích Ngọc, chết do đuối nước, là một nô tài lớn tuổi bên cạnh Duệ Quân."

Hạ Ngọc mê man hồi lâu, hai bên tai ù đi, chàng thì thào: "Mịch Tâm?"

"Là hắn ta đấy." Châu Cơ nói: "Lúc thị vệ thay phiên thì phát hiện, họ bảo là do trời tối khó nhìn đường nên trượt chân rơi xuống nước, lại còn bị rong cuốn vào chân nữa. Ôi, lần này Duệ Quân thật sự không còn ai nương tựa rồi."

"..." Hạ Ngọc đứng dậy xỏ giày.

"Chủ tử?"

Hạ Ngọc vội vàng thay y phục, chỉ nói: "Đứa nhỏ đáng thương."

Minh Sử Độ, năm đó lúc mới nhập cung là một thiếu niên khí phách cỡ nào... Hạ Ngọc nghĩ, chàng không giúp được gì, nhưng ít ra, tối nay cậu ta mất đi người bạn đã dựa vào nhiều năm, một Minh Sử Độ đau lòng đến mức không thể đi vào giấc ngủ, nhất định sẽ cần người ở bên.

Nếu mặc cho Minh Sử Độ một thân một mình đau đớn khổ sở, mặc cho cậu sợ hãi nằm co ro trên giường rơi lệ, còn bản thân chàng lại dửng dưng không làm gì cả, Hạ Ngọc nghĩ, e là đêm này chàng cũng sẽ mất ngủ trắng đêm.

Minh Sử Độ không nằm co ro trên giường, cũng không lẻ loi rơi lệ, cậu chỉ khóc đến khàn cả cổ, hai tay bám vào thành hồ Bích Ngọc sống chết không chịu buông.

Thi thể của Mịch Tâm đã bị mang đi, họ nói chuyện này không may mắn, không chịu cho cậu xem.

Cậu chỉ có thể bấu víu ở nơi Mịch Tâm vùi mạng, nhìn về phía mặt hồ yên ả mà khóc đến tái lòng, cậu không dám quay về, không dám quay về cái nơi lạnh lẽo vắng bóng Mịch Tâm.

Cậu muốn về nhà, nhưng chẳng còn đường cho cậu về nữa.

Lúc này cậu mới phát hiện, bên cạnh cậu, những mối quan hệ ràng buộc giữa cậu và gia đình, tất cả đều đã đứt đoạn. Chỉ còn mình cậu trơ trọi ở đây, chẳng khác nào một cô đảo giữa đại dương vô tận.

Về không được, đi không xong. Không cách nào tiến lên, cũng chẳng cách nào lùi lại, xung quanh mịt mù không rõ phương hướng.

Không biết làm sao để sống tiếp, nhưng cũng chẳng có can đảm để quyên sinh

Cậu chỉ có thể khóc, ban đầu chỉ là dòng lệ nóng hổi, nóng đến mức khiến mặt cậu đau rát, sau đó cả nước mắt cũng nguội đi, man mát lành lạnh, cậu cứ thế, khóc đến khi cả người cứng đờ, hai chân lạnh như khối băng.

Đúng lúc này, một tấm áo khoác nhẹ nhàng phủ lên vai cậu.

Duệ Quân ngẩng đầu lên, trong hơi nước mờ mịt, đường như cậu nhìn thấy Mịch Tâm, nhìn thấy phụ thân...

Sau khi tầm mắt trở nên rõ hơn, Minh Sử Độ nhận ra vẻ mặt ân cần của Hạ Ngọc, cậu chua xót khịt mũi, nhào đến ôm chân Hạ Ngọc, gào khóc thảm thiết.

"Ngọc... ca ca."

--

Tác giả có lời muốn nói: Đã có tuyến nhân duyên liên quan đến một cp tương lai rồi đó ha ha ha ha ha ha.

( 1): Thêu hoa trên gấm: gấm vốn đã đẹp, thêu thêm hoa sẽ làm tôn lên vẻ đẹp của nó, nhưng không nhất thiết, không bắt buộc, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top