Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Hạ Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam Hoàng Nữ không thể nếm được tư vị hạnh phúc sau khi rời cung lập phủ. Trong nhà có hai vị Trắc quân, còn có bốn mỹ nhân xuất thân thấp kém, nhưng tiếc là nàng vẫn cảm thấy vô vị.

Lâu dần, nàng rất có hứng thú đi du ngoạn nhân gian.

Trong lòng Hạ Ngọc cũng không biết làm sao. Hai năm đầu còn có thể gặp nàng giáo huấn vài câu, nhưng hai năm qua, số lần chàng thấy Tam Hoàng Nữ còn không nhiều bằng Hoàng Đế.

Đầu xuân năm Khánh Lịch hai mươi bảy, xuân săn Cát Trường Thiên.

Đầu xuân năm ngoái, Hoàng Đế đổ bệnh liên miên, xuân săn bị hủy bỏ. Năm nay nàng như thể muốn bồi thường cho chính mình, rầm rộ oanh liệt, tổ chức một đợt xuân săn cực kỳ phô trương và khí thế.

Tứ Hoàng Nữ và Thất Hoàng Nữ giám quốc, các Hoàng nữ còn lại và Hoàng tử chưa xuất giá từ bảy tuổi trở lên đều bạn giá tham dự.

Hoàng Thượng buông thả bản thân, vui chơi một trận ra trò, còn chọn cho An Lạc Hoàng tử một thê chủ tốt, cháu gái duy nhất của Dư Quốc công, Dư Tiêu.

Hoàng Đế tự thấy rất hài lòng với mối hôn sự này, Dư Tiêu tướng mạo ổn, học vấn tốt, có văn có võ, tuổi cũng còn trẻ, quan trọng nhất chính là, trong nhà không có nam nhân lung tung, cũng không có con hoang từ trên trời rơi xuống.

Hoàng Đế rất vui vẻ, mà Hoàng Đế vui vẻ, Minh Sử Độ cũng vui vẻ.

Cậu chỉ có một nhi tử, bản thân lại chẳng biết làm gì để giúp nó, nên chuyện của con cái, tất cả giao do Hoàng Đế làm chủ là lẽ đương nhiên. Hoàng Đế nói tốt, vậy thì tức là tốt.

Nửa tháng xuân săn, ở nơi không có ánh mắt của Hoàng Đế, những mâu thuẫn lặt vặt xảy ra không ngừng.

Các Hoàng nữ đều dẫn thị quân đến, lều trại của mọi người ở cùng một nơi, các nhà các phủ mang người theo cũng nhiều. Kẻ này thì không ưa, quan hệ với kẻ kia lại không tốt, xích mích va chạm, một ngày chung quy phải có hai, ba trận.

Trắc quân của Lục Hoàng Nữ thuộc Tạ thị Lang Gia, đến từ phía nam, vốn không quen với khí hậu phương Bắc nên hắn chẳng khác gì Lục hoàng Nữ, ôm chặt cái ấm sắc thuốc không rời. Lúc tiểu bộc của hắn ra ngoài đổ bã thuốc thì gã cũng chỉ làm qua loa, khiến nước thuốc bắn lên chân một tiểu bộc khác đang đi ngang qua đó.

Mà tiểu bộc kia là nô tài hầu hạ bên cạnh Trắc quân của Tam Hoàng Nữ, ngày thường cũng coi như nửa chủ tử, ngang ngược quen rồi, thấy tiểu bộc đổ bã thuốc này mặt mũi lạ hoắc lại ăn mặc mộc mạc, cho rằng gã chỉ là đầy tớ nhà đại thần nào đó, vậy là ầm lên.

Sau xô xát, tiểu bộc của Trắc quân Lục Hoàng Nữ bị ngã gãy chân, tiểu bộc của Trắc quân Tam Hoàng Nữ bị cào rách da mặt.

Cuối cùng đã kinh động đến Dụ Quân ở lều trại gần đó nhất.

Hắn sai người ra hỏi tình hình, trầm mặc một lúc, bảo Y sĩ đi theo mình đến chữa trị cho hai tiểu bộc kia.

Y sĩ tùy hành tên là Lâm Chi Liễm, là đồ đệ của Chu Thuật, tướng mạo miễn cưỡng tính là thanh tú, có điều đôi mắt của hắn rất diễm lệ, thon dài quyến rũ. Tuổi không còn trẻ, đã ngoài ba mươi, bảy, tám năm trước, hắn được hôn phối cho một tiểu Y nữ ở Thái Y Viện, nhưng mới xuất giá không lâu, tiểu Y nữ chết bệnh, để lại cho hắn cái danh khắc thê và một nữ nhi vừa đầy tháng.

Bây giờ, nữ nhĩ đã sáu tuổi, hắn vẫn chỉ là một Y sĩ. Tuy y thuật của hắn khá tốt, nhưng không xuất sắc nổi trội, khó mà tranh với nữ nhân, chỉ có thể làm việc ở hậu cung, thăm khám vài ba bệnh vặt, đau đầu nhức óc cho các tiểu cung bộc.

Dụ Quân có thói quen chiếu cố cho các nam Y sĩ ở Thái Y Viện, hắn biết bọn họ rất khó khăn, sẵn lòng cho cơ hội, thế là lần này, Lâm Chi Liễm tiện thể dẫn nữ nhi theo cùng.

Hắn cẩn thận nắn lại xương chân cho gã tiểu bộc, xức thuốc. Đang chuẩn bị thu dọn hòm thuốc rời đi, Tam Hoàng Nữ bước đến.

Nàng bị Trắc quân của mình gọi về gấp, vốn tưởng là có chuyện gì nghiêm trọng lắm, cuối cùng khi trở về, Trắc quân sắc mặt sa sầm, nói yêu quân của Lục Hoàng Nữ ra oai trước mặt hắn.

Tam Hoàng Nữ vừa nghe xong, hai mắt đã trợn trắng, nàng dùng dăm ba câu đuổi Trắc quân của mình đi, ra khỏi lều cho thoáng khí, mãi sau mới nhớ những lời Trắc quân miêu tả tiểu bộc đó, hình như là tiểu mỹ nhân hung hăng ngang ngược, dung mạo lẳng lơ ngập tràn yêu khí.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi thiếu việc, Tam Hoàng Nữ buồn chán đến cực điểm, liền ghé qua ngó mặt tiểu mỹ nhân đó một cái, xem có thật sự bị cào rách hay không.

Tiểu mỹ nhân vừa thấy chủ tử đến, lập tức ầm ĩ khóc nức lên, muốn Tam Hoàng Nữ dỗ dành.

Ánh mắt của Tam Hoàng Nữ lại dừng trên người Lâm Chi Liễm, lập lòe nóng bỏng.

Nàng hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của tiểu mỹ nhân, bước lên phía trước, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Chi Liễm.

Hắn mặc quan phục y sĩ màu làm nhạt, một bên ống tay thêu thổ cẩm bạch sắc, rất đẹp mắt, vừa đẹp vừa thoang thoảng mùi thơm, là mùi thơm thảo dược thấm đượm lòng người, trong cay đắng vấn vương ngọt ngào, trong ngọt ngào ẩn chứa cay đắng.

"Sao ta chưa từng thấy ngươi? Là người của Thái Y Viện à?"

Lâm Chi Liễm ngẩng đầu, hắn chưa từng thấy Tam Hoàng Nữ, nhưng biết Hoàng nữ có vóc người cao nhất, tướng mạo thiên dị vực, mắt sâu mày dài sống mũi cao, khóe môi mang theo ý cười rất tự nhiên, thoạt nhìn rất hoa tâm phong lưu này, chính là Tam Hoàng Nữ.

"Thần là Y sĩ của Thái Y Viện."

"Ai mang ngươi đến?"

Lâm Chi Liễm tưởng nàng đang tra hỏi, vội vàng trả lời: "Là Dụ Quân dẫn thần đến đây, cũng cho phép thần và nữ nhi..."

Nữ nhi? Ý cười trên khóe môi Tam Hoàng Nữ biến mất tăm.

"Thê chủ của ngươi cũng làm việc ở Thái Y Viện sao? Tên là gì? Có đi theo không?" Nàng trầm giọng hỏi.

"Thê chủ của thần tên là Tần Miểu, trước đây là Y nữ trông coi phòng thuốc của Thái Y Viện, đã tạ thế nhiều năm..."

Đôi mắt Tam Hoàng Nữ lấp lóe hào quang, ý cười nhàn nhạt treo bên khóa môi lại dâng lên.

Tam Hoàng Nữ phải lòng một Y sĩ khắc thê ở Thái Y Viện.

Y sĩ tên là Lâm Chi Liễm, xuất thân hàn vi, lúc mười mấy tuổi đến kinh thành học y khoa, bái nhập môn hạ, trở thành đồ đệ của Chu Thuật. Song thân trong nhà đã qua đời, thân thích họ hàng đều ở Hải Liên Châu xa xôi ngàn dặm, hắn chân chính là một quan phu (1) không nơi nương tựa.

À, không đúng, hắn vẫn còn một nữ nhi, năm nay sáu tuổi, còn chưa đi học, hắn phải dành chút thời gian về nhà, tự mình dạy con vỡ lòng đọc sách.

Nữ nhi rất hiểu chuyện, còn nhỏ xíu đã biết giúp hắn phân loại dược liệu, nói sau này cũng muốn làm Y sĩ.

Từ lúc Tam Hoàng Nữ gặp được Lâm Chi Liễm, ngọn lửa âm ỉ trong bụng chưa bao giờ vụt tắt.

Ngọn lửa đó luôn thôi thúc nàng hành động, nàng thường lấy cớ thân thể Trắc quân liên miên đau ốm, chỉ đích danh Lâm Chi Liễm đến thăm khám. Hai Trắc quân của Tam Hoàng Nữ, luân phiên sinh "bệnh".

Một Trắc quân nhìn ra tâm tư của Tam Hoàng Nữ, không cho hắn sắc mặt tốt, còn âm dương quái khí mỉa mai Lâm Chi Liễm không biết xấu hổ.

Nhưng Trắc quân còn lại nhìn ra điểm mấu chốt, ngọt ngào thiện ý lấy lễ đối đãi, còn rất rộng lượng khuyên Tam Hoàng Nữ thu Lâm Chi Liễm.

Tam Hoàng Nữ chỉ cười không đáp.

Trắc quân kia lập tức hiểu rõ tính toán của Tam Hoàng Nữ, nhu mì nói: "Nếu Điện hạ thật lòng thương tiếc, vậy cho hắn vị trí Trắc quân cũng được."

Tam Hoàng Nữ mỉm cười, hỏi ngược lại hắn: "Cho hắn Trắc quân, vậy chàng phải làm sao đây?"

"Chỉ cần Điện hạ vui vẻ là được rồi." Thực ra, hắn cũng đang gõ bàn tính, dựa vào tuổi tác và thân phận của Lâm Chi Liễm, lại từng sinh dục hài tử, rất khó giành được vị trí Trắc quân, làm sao có thể uy hiếp đến hắn? Với lại, hắn nói những lời này trong lúc Tam Hoàng Nữ đang cao hứng, nên nếu nàng thật sự cho Lâm Chi Liễm vị trí Trắc quân thì vị Trắc quân "rộng rãi độ lượng, phong thái Chính quân" như hắn đây, nhất định sẽ thăng một cấp.

Tam Hoàng Nữ cười cười, không nói gì thêm.

Mấy ngày sau, Tam Hoàng Nữ tiến cung, quỳ trước mặt Hoàng Đế, nói ra ý định của nàng.

"Nhi thần muốn cưới Lâm Chi Viễn làm Chính quân."

Hoàng Đế chỉ trả lại nàng một chữ duy nhất: "Hừ."

Tam Hoàng Nữ kiên nhẫn miệt mài, cứ mỗi lần vấn an Hoàng Đế lại trình bày sở cầu của bản thân.

Đối với Hoàng gia mà nói, ba cái quan phu góa vợ, hài tử tặng kèm, chỉ cần muốn thì luôn có biện pháp nâng thân phận cho họ, nhét bọn họ vào phủ, đứa con cũng sẽ có người sắp xếp thỏa đáng.

Vậy nên quy củ gì đó, thể diện gì đó, thể thống gì đó, thực ra đều có thể tùy chỉnh (2).

Nhưng dù tùy chỉnh thì cũng phải có tôn ti cao thấp, nam nhân đã từng kết hôn, lại còn từng sinh con, dù có tiến phủ, hầu hạ bên người, cũng không thể làm Chính quân.

Vì vậy, Hoàng Đế không thèm để ý tới nàng. Nàng nói thì mặc nàng nói, dù sao cũng không cho nàng biến điều đó thành thật.

Việc này kéo dài đến mùa thu năm Khánh Lịch hai mươi bảy, Tam Hoàng Nữ say rượu, kéo Lâm Viễn Chi về phủ, giam hắn lại.

Nàng gây chuyện vào đêm hôm khuya khoắt, Lâm Chi Liễm không có người thân bạn bè bên cạnh, cũng chẳng mấy ai biết được, vậy nên huyên náo không lớn, nhưng chung quy là không đẹp mặt, cũng chẳng hề dễ nhìn.

Hoàng Đế tức giận, nhưng không đến mức nổi trận lôi đình, chỉ là rất thất vọng với những chuyện quá đáng nàng gây ra, cả người bực bội khó chịu.

Hơn nữa, Hoàng Đế cũng không rảnh mà trách mắng nàng, bởi vì đại hôn của An Lạc Hoàng tử rất hoành tráng, Hoàng Đế đã dồn hết tâm trí lên người An Lạc Hoàng tử, còn chuyện của Tam Hoàng Nữ, Hoàng Đế ném cho Hạ Ngọc.

Sau khi Hạ Ngọc nghe Dụ Quân kể lại việc này, chàng đau đầu cả đêm.

Chờ Tam Hoàng Nữ đến, Hạ Ngọc muốn đứng dậy quăng cho nàng một cái tát. Nhưng ngón tay chàng cứ quặn lại, chợt nhớ đây không phải con ruột của mình, mà là của Dạ Nguyệt, chàng lại không thể xuống tay.

"Sao con có thể làm ra..."

"Chàng ấy có thai rồi." Tam Hoàng Nữ lại tung một câu khiến Hạ Ngọc chấn động: "Nếu không giữ chàng trong phủ thì làm sao giấu được người ngoài, con chỉ muốn bảo vệ chàng thôi."

"Khi nào?" Chẳng biết vì sao, nhớ đến vị Lâm Y sĩ kia, trái tim Hạ Ngọc lại đau như dao cắt.

"Hồi hè, con gọi chàng đến phủ bắt mạch cho Lưu Trắc quân... Sau đó thì có." Nàng nói.

"Sao con có thể..."

"Con thích chàng."

Hạ Ngọc nhắm mắt lại: "Thích là có thể làm vậy sao?"

"Thích, dù sao cũng mãnh liệt hơn không thích một chút." Tam Hoàng Nữ nhìn Hạ Ngọc, từ tốn nhả từng chữ.

Hạ Ngọc che mắt lại, im lặng hồi lâu.

Đúng vậy, không thích mà vẫn trao đổi hôn thiếp, không thích mà vẫn nâng người vào phủ, thế thì còn đáng thương hơn, giống như cái cách Hoàng Thượng đối xử với chàng.

Lần gặp gỡ đó, tan rã không vui.

Xong việc hôn sự của An Lạc Hoàng tử Triệu Yếu, Hoàng Đế nhớ tới Giản Hoàng Tử, nhớ tới Phùng Tố, nhớ tới khoảng thời gian xa xôi khi còn ở Vương phủ. Cuối cùng, nàng nhận ra mình chỉ còn một chỗ để đi.

Nàng một thân một mình đi đến Thanh Yến Cung. Hạ Ngọc đang ngồi trên bậc thang trước điện, bận rộn chăm sóc hoa cỏ, thấy nàng bước đến, chàng mỉm cười.

Hoàng Đế nhìn Hạ Ngọc, nhìn thật lâu, chậm rãi nói: "Ngọc ca, sau khi tuổi nhiều lên, ta thấy chàng đẹp hơn trước đấy."

Các thị quân bên cạnh, hầu như đều thay đổi, ít nhiều gì cũng có, từ tướng mạo đến cảm giác.

Nàng đã không còn say đắm mái tóc của bọn họ, cũng không còn mê luyến những vui sướng họ mang đến. Nàng bây giờ, mỗi giây mỗi khắc đều truy tìm những gì đã qua, tuổi trẻ, sức sống, nhiệt huyết thuở thiếu thời.

Cuối cùng, khi tất cả nồng nhiệt phai nhạt, trong lòng nàng chỉ ôm một khao khát — an nhiên.

Cũng chỉ có Hạ Ngọc, trước giờ không thay đổi, mới có thể mang lại cho nàng những an nhiên thuộc về dĩ vãng.

Hoàng Đế nằm trên đùi Hạ Ngọc, chỉ vào cây hoa trong tay chàng: "Đây là gì?"

"Cát tường như ý." Hạ Ngọc đáp: "Văn Bảo đưa."

"Văn Bảo." Hoàng Đế suy nghĩ một chút, ký ức chợt ùa về, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong: "Nhi tử thứ năm của trẫm."

"Hoàng Thượng nhớ Giản nhi?" Hạ Ngọc dịu dàng vuốt tóc nàng.

Tóc nàng đã có vài sợi xám bạc, lẫn vào trong tóc đen, được chải chuốt tỉ mỉ.

"Nhớ." Hoàng Thượng chậm rãi nói: "Nhớ Tố tố, nhớ Phong Tú..."

Nàng mở mắt ra, nhìn Hạ Ngọc.

"Nhớ cả Ngọc ca." Nàng vươn tay ra, vuốt ve khuôn mặt Hạ Ngọc: "Ngọc ca, chàng có thích trẫm không?"

Hạ Ngọc mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, thanh âm của chàng rất nhẹ, ẩn chứa ý cười, trả lời câu hỏi của nàng: "Hoàng Thượng biết đáp án."

Thích quá nhiều, chàng sẽ đau đớn thống khổ, vùi trong thâm cung, tan nát cõi lòng.

Thích quá ít, chàng sẽ không thể vượt qua một đời đằng đẵng, vô nghĩa cùng cực.

Vậy nên, chàng đối với Hoàng Đế, chỉ có cần đâu thích đó.

Loại thích này là thành quả sau khi chàng nếm trải rất nhiều lần, một loại thích sẽ không thống khổ cũng không tham lam, một loại thích rất nhạt.

Còn loại thích sâu đậm hơn, đã sớm bị phong ấn hơn hai mươi năm trước, phong ấn lúc nàng vẫn là Tam Hoàng Nữ.

Ai có thể không thích nàng đây? Nàng cao cao tại thượng, rực rỡ hào quang, mỗi lần mỉm cười, mỗi lần nhíu mày đều khiến người say mê. Khi nàng khoan thai bước đến, trò chuyện với chàng, trái tim chàng đã điên cuồng loạn nhịp, tay chân rét run.

Hạ Ngọc nghĩ, tất nhiên là chàng thích nàng.

Từng rung động, sau sẽ không tiếc nuối, cũng sẽ không khổ sở.

Hoàng Đế nói: "Ngọc ca, trẫm nghĩ là... Tam Hoàng Nữ, trẫm sẽ thành toàn cho nó."

Nàng nói: "Trẫm nhớ rồi, trẫm cũng là Tam Hoàng Nữ, thành toàn cho sự tùy hứng của nó ở hiện tại chính là thành toàn cho chính mình trong quá khứ. Bọn nhỏ sinh ra ở Hoàng gia, cả đời không thể tự do tự tại, dám vì ai tùy hứng một lần, cũng không dễ dàng... Trẫm, thành toàn cho nó."

"Tạ Hoàng Thượng." Hạ Ngọc đặt vòng hoa đã bện cẩn thận lên đầu Hoàng Đế, bông hoa che khuất những sợi tóc bạc lẫn trong tóc nàng.

Cuối năm Khánh Lịch hai mươi bảy, Tam Hoàng Nữ có Chính quân, họ Lâm, xuất thân hàn vi, là một Y sĩ.

À, đã từng là.

--

Tác giả có lời muốn nói: Chương này có vẻ hơi buồn nhỉ.

Ai dà...

Tui nghĩ là, phiên ngoại cuối cùng sẽ viết về Ngũ Hoàng Nữ và Tam Hoàng Nữ.

Lâm Chi Liêm cũng coi như không tệ, tất nhiên, chỉ có thể tính là không tệ, không xấu, chứ không phải tốt.

--

(1) Quan phu: đàn ông góa vợ, từ hiếm ít xài, bởi vì ngày xưa năm thê bảy thiếp, không thì vợ mất lấy vợ khác, chứ mấy ai sống góa bụa cho mà gọi.

(2) Bản gốc là biến báo, một từ nghĩa cổ khác, có nghĩa là thay đổi vô tội vạ, bất chấp luật lệ để biến nó thành kiểu mình muốn.

--

Ba chương đếm ngược.

Mà chap này thấy buồn buồn, vẫn chẳng hiểu sao Thi Cẩm lại thích một Y sĩ hơn mình 8,9 tuổi, nhưng thôi, bạn này cũng lập dị sẵn, tui cũng đã chuẩn bị tinh thần cho bạn này thích một thầy tu hay quan phu rồi, ai ngờ thích quan phu thật.

Mà thật sự thấy thương nam 9, bạn này thánh phụ thật, nhưng tớ không thấy phản cảm, vì bạn này không thánh phụ với những người muốn hại mình, một đời của bạn này cũng đủ đặc sắc, chỉ là thấy trong mảng tình cảm, nam 9 cũng thật đáng thương. Nếu nữ 9 cũng thích nam 9, tính cách nam 9 sẽ không bằng quan và hời hợt như vậy, nhưng vì nam 9 có thích nữ 9, lại thừa biết nàng không thích mình, để bảo toàn trái tim và sinh mạng ở trong cung, nam 9 đã tự phong ấn tình cảm của mình lại, cần chỗ nào thích chỗ đó, chỉ thích đủ để sống một đời, thích đủ để không muốn nhiều thêm, để không tranh giành, thích đủ để cuộc sống không vô nghĩa, để có cảm xúc mà tồn tại, thật sự cả một đời, nam 9 sống không dễ dàng. Nhưng ít ra, bạn này tỉnh táo và thấu triệt, không như thiêu thân đâm đầu vào lửa, khát vọng những thứ mình không thể có, nữ 9 cũng không phải người bạc tình, lợi dụng xong ruồng bỏ, vậy nên, kết cục của nam 9 đã coi như rất tốt.

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top