Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Kiều Quý quân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Cung thị ăn ngon ngủ ngon, thân thể tráng kiện, tinh thần cũng tốt.

Nhưng mỗi khi mở miệng nói chuyện, Hoàng Thượng đều phải bật cười, có lần đến Sướng Xuân Viên tránh nắng, Hoàng Thượng hứng thú dâng trào, bảo hắn làm thơ.

Dạ Cung thị lắc đầu, nói mình không biết.

Hoàng Thượng lại càng muốn nghe, Dạ Cung thị ngắc ngứ mấy câu không rõ, giống như là đang dùng tiếng quê nhà để làm thơ.

Hoàng Thượng giao Dạ Cung thị cho Hạ Ngọc.

"Ngọc ca, trẫm giao cho chàng một nhiệm vụ đây, ba tháng, dạy chàng ấy cho tốt."

Từ đó trở đi, Dạ Cung thị thường xuyên đến cung của Hạ Ngọc, theo chàng đọc sách.

Vốn dĩ Hạ Ngọc sợ hắn mang thai, đi đứng không tiện, ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì trong cung của chàng, có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.

Nhưng Dạ Cung thị lại trông như chẳng có vấn đề gì to tát, nếu không có bụng dưới hơi phồng lên, đúng là một chút cũng không nhìn ra hắn là thai phu, tinh lực còn dồi dào hơn cả Hạ Ngọc.

Hạ Ngọc dạy hai ngày, phát hiện Dạ Cung thị thật ra đã từng đọc sách.

"Đệ từng đọc sách? Còn biết viết chữ sao?"

Sương Bạch cùng đến với hắn khoa tay múa chân đáp, trước khi Ô U bị diệt quốc, Dạ Nguyệt xuất thân quý tộc, là chủ nhân của hắn.

Hạ Ngọc cả kinh: "Hóa ra hai đệ là chủ tớ à?"

Trên mặt Dạ Nguyệt không có chút bi thương nào, ngữ điệu không trôi chảy đáp: "Ô U không còn, con dân đều là nô bộc, đệ và Sương Bạch không phải chủ tớ, mà là bằng hữu."

Hạ Ngọc không biết nhiều về chuyện nơi biên cương, đến cả tên nước Ô U chàng cũng chưa từng nghe tới, bèn hỏi lại cho cặn kẽ, lúc này mới biết, Ô U là tiểu quốc ở biên cương phía Tây, từ mười năm trước đã bị Cáp Khố Lạp kéo quân xâm chiếm, bách tính Ô U bị đày làm nô lệ, đến cả Vương tử cũng không biết bị bán đến nơi nào.

Mẫu thân Dạ Nguyệt là đại thần nội thị của Ô U Vương, từ nhỏ Dạ Nguyệt đã lớn lên ở trong cung, cùng Vương tử ăn chung ngủ chung, từng đọc sách, thậm chí tinh thông thiên văn tinh tượng, còn viết chữ rất đẹp.

Tất nhiên, chữ và văn thơ, đều là tiếng Ô U quê nhà.

Bài thơ hắn làm ngày ấy, cũng gieo theo niêm luật của cố quốc Ô U.

"Vậy tên ban đầu của đệ là gì?" Hạ Ngọc khẽ hỏi.

Dạ Nguyệt nói, họ gốc của hắn là Ô Cốc Thị Liên, tên là Cô Nguyệt. Sau khi Kiều Tướng Quân mua lại bọn họ, biết tên của hắn, bèn đặt lại cho hắn cái tên Dạ Nguyệt.

"Kiều Tướng Quân là người tốt." Dạ Nguyệt nói: "Bà ấy chưa bao giờ tổn thương trẻ nhỏ, còn có chung kẻ địch với bọn đệ."

Sương Bạch tiếp lời: "Có thể làm việc cho Kiều Tướng Quân là vinh hạnh của bọn đệ. Hoàng Đế trẻ tuổi, cũng không độc ác, không ức hiếp coi khinh bọn đệ, bọn đệ thực sự rất may mắn."

Hạ Ngọc suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng minh bạch ý tứ mà bọn họ muốn nói.

Chàng căn dặn: "Sau này không được nói chuyện của Kiều Tướng Quân cho người khác biết, tuy các đệ chỉ đơn thuần là muốn biểu đạt lòng biết ơn, nhưng có thể sẽ bị người có mưu đồ lợi dụng, rước họa vào thân..."

Hạ Ngọc sợ hắn không hiểu, nhưng thật ngạc nhiên, Dạ Nguyệt hiểu rõ, hắn nhìn về phía Sương Bạch, gật đầu, sau đó còn cảm tạ Hạ Ngọc.

Ngày ấy, sau khi Dạ Nguyệt và Sương Bạch trở về, Hạ Ngọc âu sầu hồi lâu.

"Chủ nhân lo lắng gì vậy?" Triều Lộ thu dọn bàn ăn, nói: "Nô tài thấy Dạ Cung thị và Bạch Cung thị cũng không quá phiền phức, so với tưởng tượng của nô tài còn thông minh hơn nhiều."

Hạ Ngọc nói: "Chỉ là ta nghĩ đến... Uy vọng của Kiều Tướng Quân ở biên cương... Thôi bỏ đi."

Châu Cơ phản ứng còn nhanh hơn, vội nói: "Nếu như cái thai này của Kiều Quý quân là Hoàng nữ, nhất định sẽ trở thành Trữ Quân."

Tuyết Tễ nói thẳng: "Dựa vào đâu! Hoàng Trưởng Nữ còn rất khỏe mạnh, Thuận Chiêu Quân thì vẫn ở đây, cho dù hắn sinh được Hoàng nữ đi nữa thì cũng không phải trưởng, Hoàng Trữ sao đến lượt nữ nhi của hắn!"

Hạ Ngọc: "Mấy tên tiểu tử này, làm ơn thương ta đi, đừng có quậy nữa... Tâm tư của Hoàng Thượng, chúng ta đừng cố suy đoán, cẩn thận kẻo rước thêm tội vạ. Tuyết Tễ, nhỏ giọng, nhỏ giọng xuống."

Người Tuyết Tễ hận nhất là Kiều Quý quân, cậu cũng không thích cả Dạ Cung thị vì hắn có chút liên quan đến Kiều Quý quân, mỗi khi Dạ Cung thị đến, cậu đều tìm việc bên ngoài để tránh đi.

Trong lòng Tuyết Tễ, cậu vẫn luôn nhớ rõ mình là người của Dư gia, Dư Đế Quân đột tử, cậu ghi món nợ này lên đầu Kiều Quý quân, hận này kéo dài, càng ngày càng sâu.

Sinh thần của Hạ Ngọc. trong cung đưa đến rất nhiều lễ vật, ân thưởng nhiều hơn cả phân lệ trong ba tháng, bảo là tâm ý của Hoàng Đế, nhưng kỳ thực Hạ Ngọc biết, Hoàng Đế không nhớ được sinh nhật chàng, những thứ này đều do chưởng sự trong cung ấn theo thông lệ mà làm.

Ngày đó trời đổ mưa, Dạ Cung thị đến đọc sách, hỏi mới biết là sinh thần của Hạ Ngọc, liền rầm rì mấy câu không rõ với Sương Bạch, Sương Bạch chạy ra ngoài.

Không lâu sau đó, Sương Bạch hai tay ôm một vòng hoa, xuất hiện trước mặt Hạ Ngọc như một cơn gió, chẳng chờ chàng phản ứng đã đặt vòng hoa lên đầu chàng.

Dạ Cung thị chắp tay, dáng vẻ thành kính nói vài câu bằng tiếng Ô U, rồi thân thiết dùng tiếng Quan thoại giải thích lại cho Hạ Ngọc.

Đây là lời chúc phúc của Ô U bọn hắn trong dịp sinh thần, Xuân Thần bảo hộ, tuổi mới bình an, tâm tựa trời quang, trăm hoa đua nở.

Hạ Ngọc rất vui vẻ nói lời cảm ơn, mời Sương Bạch ngồi xuống, ăn chút điểm tâm để lấy lại sức, Sương Bạch nhận khối điểm tâm, ăn vài miếng, đột nhiên chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, dọa cho Tuyết Tễ đang cắt tỉa hoa cỏ sợ điếng người.

"Sao rồi?"

Sương Bạch quay đầu lại, cặp lông mày dài đầy anh khí giương lên, cười cười nói gì đó với Dạ Nguyệt, đều bằng tiếng Ô U.

Dạ Nguyệt thuật lại với Hạ Ngọc: "Là hài tử."

Hạ Ngọc: "Thật sao?"

Dạ Nguyệt và Sương Bạch vẻ mặt nghiêm túc, hay tay đan thành hình chữ thập, cảm tạ trời cao ưu ái.

"Ở Ô U của bọn đệ, con cái là lễ vật mà trời cao ban cho phụ thân." Dạ Nguyệt nói.

Sắc mặt Châu Cơ và Triều Lộ rất khó coi.

Hạ Ngọc nhẹ nhàng vỗ vào tay bọn họ, thấp giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, bọn họ cũng đâu có biết. Mau đến Thái Y Viện, mời một y sĩ đến đây xem thử đi."

Thái y xem qua, xác định là Sương Bạch mang thai, sau khi báo cho Hoàng Thượng, Dạ Nguyệt và Sương Bạch trở về.

Thoắt cái, nơi này của Hạ Ngọc lại trở nên cô quạnh.

Hạ Ngọc nhấc bút, nói là muốn viết cho người nhà một bức thư, nhưng nâng bút hồi lâu, lại chậm chạp không hạ xuống được.

Chàng không biết viết cái gì.

Tiện tay vẽ một bức tranh, cũng chẳng nhận ra thứ mình đang cố họa, lãng phí hết mấy tờ giấy.

Đột nhiên, chàng nghe Tuyết Tễ báo, Dung Trì chính đến.

"Định là sáng nay đến thăm Ngọc ca ca, nhưng Dạ Cung thị ở đây, đệ sợ quấy rầy huynh dạy học." Dung Trì Chính dẫn theo Ẩm Lan đến, thu ô lại, sải bước vào Đinh Phương Cung.

"Huynh nhìn xem đây là gì." Dung Trì Chính đưa một gói đồ được bao giấy cẩn thận đến tay Hạ Ngọc.

Hạ Ngọc nghe thấy mùi vị của những trang sách cũ, trong lòng vui như mở cờ: "Là sách gì sao?"

"Huynh mở ra đi." Dung Trì Chính nói: "Đệ cầu mẫu thân rất lâu, bà ấy mới cam lòng cho đệ món bảo bối này đấy. May là vẫn còn kịp, do nó mới được đưa vào cung sáng nay thôi, đệ nóng lòng đưa món đồ này cho huynh lắm."

Đôi tay run run của Hạ Ngọc gỡ lớp bao giấy ra, bên trong đúng là món đồ chàng ao ước đã lâu, Phong Vật Chí (những ghi chép về phong cảnh đặc biệt) do Khương Văn Công tự tay chắp bút.

"Quý giá như thế..." Hạ Ngọc không dám thèm muốn.

"Huynh giữ đi." Dung Trì Chính nói: "Mẫu thân đã có tuổi, mắt mũi không được như trước, những cuốn sách trước đây bà sưu tầm, giờ muốn đọc thì rất tốn sức, nếu cứ đặt ở thư phòng cho bám bụi, chẳng bằng đưa cho huynh, đệ biết huynh rất yêu sách, nhất định sẽ không lạnh nhạt bọn chúng."

"Tất nhiên là không rồi!" Thanh âm của Hạ Ngọc run lên: "Đa ta, thật sự... Rất đa tạ."

"Ngọc ca ca yêu thích là được rồi," Thấy chàng vui vẻ như vậy, Dung Trì Chính cũng rất cao hứng: "Tâm ý của đệ thật không uổng phí."

Buổi chiều, Hoàng Thượng đến Dao Hoa Cung, bồi Dung Trì Chính dùng bữa tối, ngủ lại Dao Hoa Cung, trong bữa ăn có hỏi Dung Trì Chính: "Nghe nói chàng cầu mẫu thân quyển Phong Vật Chí của Khương Văn Công à?"

Dung Trì Chính lạnh nhạt đáp: "Hoàng Thượng bận rộn việc triều chính, sao đến cả chuyện cỏn con thế này cũng biết vậy."

"Chỉ cần có liên quan đến chàng, trước giờ trẫm đều khắc ghi trong tim." Hoàng Thượng nói: "Sao nào, chàng thích đọc Phong Vật Chí của Khương Văn Công phải không? Nếu thích thì cứ tìm trẫm là được, chỗ của trẫm cái gì mà không có chứ? Chàng muốn gì trẫm cũng cho."

"...Là cho Ngọc ca ca." Dung Trì Chính oán trách: "Hoàng Thượng nhớ tới thần thị, nhưng lại quên sinh thần của Ngọc ca ca."

"Ồ?" Hoàng Đế nghĩ ngợi một chút, vẻ mặt đau khổ nói: "Ôi trời, trẫm nhớ nhầm sinh thần của chàng ấy với người khác rồi."

Nàng liếc ra ngoài điện, mưa đã ngừng.

Hoàng Thượng hỏi Tử Kỳ, biết quản sự trong cung đã làm xong buổi lễ sinh thần, suy đi tính lại một hồi, nói rằng: "Đưa tấm Nhàn Tình Đồ của Hứa Phương treo trong thư phòng của trẫm cho Hạ Trì chính đi."

Tử Kỳ chấp lệnh.

Hoàng Thượng cởi hài, ngón tay quấn lấy mái tóc của Dung Trì Chính, lại nghĩ thêm một hồi, nói: "Đến nhà kho xem thử, chọn thêm một cái vòng bạch ngọc, trẫm nhớ lúc ở Vương phủ, Tiên Đế có thưởng cho trẫm một cái vòng ngọc, đưa cả cho Hạ Trì chính đi."

Giờ tí vừa qua (23h-1h sáng), cung nhân vội đến báo, nói Kiều Quý quân của Vị Ương Cung thân thể không khỏe, muốn Hoàng Thượng qua thăm.

Hoàng Đế hít một hơi thật sâu, đôi mắt trợn trừng vào hư không.

Dung Trì Chính khuyên nhủ: "Hoàng Thượng mau qua xem thử đi, thai này Kiều Quý quân mang rất khổ cực, ngày thường còn phải chăm sóc ba vị Hoàng tử nữa..."

"Liêm Nhi, bọn họ mà cũng hiểu chuyện như chàng thì tốt rồi." Hoàng Thượng bất đắc dĩ đứng dậy, hôn hắn một cái, nói: "Vậy giờ trẫm qua bên kia."

Nàng vốn đang ôm một bụng oán giận, nhưng khi đến Vị Ương Cung, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Kiều Quý quân, uể oải nằm xiêu vẹo trên tháp mềm, thấy hắn gắng sức duỗi tay ra, rưng rưng gọi nàng, lại nổi lòng thương tiếc.

"Nhãi con, khiến quân phụ của con khổ cực thế này." Hoàng Thượng xoa xoa cái bụng của hắn, đe dọa: "Quậy nữa thì sớm muộn gì trẫm cũng tính sổ với con."

Kiều Quý quân yếu ớt mỉm cười, nói: "Hoàng Thượng đừng dọa con bé... Đứa nhỏ này vốn rất hiểu chuyện, lúc nãy nghịch ngợm như vậy chắc là vì muốn gọi Mẫu hoàng đến thôi."

Hoàng Đế âm thầm thở dài, vuốt nhẹ đôi môi của Kiều Quý quân, nói: "Được rồi, trẫm ở đây, chàng mau ngủ đi."

Kiều Quý quân nằm xuống, kéo tay nàng hỏi: "Sương Bạch có thai sao?"

Hoàng Đế bật cười thành tiếng, giọng điệu hiếu kỳ: "Cũng không biết đứa bé sinh ra sẽ có dáng vẻ thế nào."

Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.

Nàng trở mình, cảm thán: "Kiều gia của chàng mang đến cho trẫm thật nhiều phúc. Ngay cả Dạ Nguyệt và Sương Bạch cũng có hỉ."

Trong lòng nàng chợt dâng lên lo lắng cho Dung Trì Chính. Tại sao người nàng yêu thích, lại chậm chạp không có động tĩnh gì vậy? Hay do thương tổn mà thứ thuốc lần trước gây ra vẫn chưa tan hết? Nhất định không thể trở nên giống Lưu Nghiên!

Suy cho cùng, nàng vẫn còn oán nam nhân trước mặt.

Hoàng Đế nhìn Kiều Quý quân, thấy hắn mệt nhọc chẳng thể sâu giấc, có oán, nhưng cũng có thương. Khi vươn tay xoa nhẹ mi tâm cho hắn, nàng lại chợt nhớ đến Dư Phong Tú, Chiêu Vương quân của nàng, Dư Đế Quân của nàng, nam nhân chẳng có bao nhiêu phúc khí ấy, chỉ để lại cho nàng một nữ nhi đã nhắm mắt từ trần.

Cuối cùng, số mệnh vô thường, Hoàng Đế cảm thấy tiếc thương, nàng nghĩ, hôm nay là sinh thần của Hạ Trì chính... Trẫm đã thiệt thòi chàng ấy rồi.

Đôi lúc nàng vẫn nghĩ, cái hồi mình mới được phong Chiêu Vương, chính là thời gian hạnh phúc nhất.

Một Dư Phong Tú, một Phùng Tố, qua mấy năm thì rước thêm Tống Liêm, vậy là vừa đẹp.

Tuy Hạ Ngọc không phải người nàng đặt ở đầu quả tim, nhưng chàng ấy được cái an phận, xưa nay không tranh sủng, như thể không tồn tại, sẽ không gây thêm phiền phức cho nàng.

Nếu như chàng ấy đẹp thêm một chút, hoặc là, trên giường tình thú hơn một chút, nàng sẽ thích thêm ba phần.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Thượng chợt thấy lòng đầy khổ sở.

Nàng nhớ Dư Phong Tú.

Phong Tú của nàng không còn nữa, những ngày tháng yên bình nhàn nhã mà nàng hoài niệm nhất, cũng không thể quay về.

Nữ chính chuyên gia ở bên người này nhớ người kia, kẻ lắm chồng có khác =)))

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top