Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Thật ngọt!

“Hưm... Dung nương, thật ngứa... nàng dùng lực một chút...”

Tống Dung một tay nắm lấy ngọc hành của Tần Nhiễm nâng cao lên, cẩn thận nghiêm túc giúp hắn cạo phần lông mao mềm mại dưới háng.

Thấy hắn đột nhiên uốn éo vòng eo, nàng lập tức hoảng sợ dừng động tác, rút dao về, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Thiên tuế đừng động, không phải muốn thần giúp ngài cạo lông sao?”

Tần Nhiễm nghe thế mới ngừng, hai mắt lấp lánh ánh nước nhìn nàng tựa như khẩn cầu: “Vậy nàng giúp ai gia xoa xoa một chút, thật khó chịu.”

Tống Dung hơi chần chừ, cuối cùng hết cách đành phải một bên vuốt ve ngọc hành, một bên thận trọng cúi đầu dò xét giữa hai chân, cạo đi vài sợi lông còn sót lại ẩn giấu phía sau túi ngọc.

Có lẽ vì quá mức chú tâm, nàng không để ý tới đầu của bản thân đã dịch đến gần sát hạ thân của Tần Nhiễm.

Vì thế khi Tống Dung lấy lại tinh thần, nàng xấu hổ phát hiện khuôn mặt của chính mình bấy giờ đã chôn ở giữa hai chân của Tần Nhiễm, chóp mũi sắp chạm đến quy đầu của đối phương.

Vài sợi tóc dài rơi rụng ở giữa hai bắp đùi trắng nõn, đuôi tóc còn dính một ít chất lỏng khả nghi.

Tống Dung ngượng ngùng vô cùng, tay đang nắm lấy ngọc hành của Tần Nhiễm vô thức dùng chút sức lực, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng kinh hô.

Tần Nhiễm bắn, chất lỏng trực tiếp bắn lên mặt Tống Dung còn đang vùi đầu thất thần ngay dưới háng hắn.

Một ít ngọc lộ bắn vào khoang miệng mình, Tống Dung chẳng những không chê mà còn vươn đầu lưỡi liếm hết.

Thật ngọt!

Ánh mắt Tống Dung đột nhiên trở nên sâu thẩm, nhìn chằm chằm ngọc hành vừa mới cao trào một lần vẫn còn dựng đứng ở đối diện.

Nàng ném con dao đã dùng xong ra xa, từ từ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mông dung của Tần Nhiễm, bỗng nhiên cất tiếng nhỏ giọng dò hỏi: “Thiên tuế, thần có thể ngậm ngọc hành của ngài sao? Thần sẽ khiến ngài thoải mái.”

Tần Nhiễm vẫn chưa từ trong vui thích của lần cao trào đầu tiên thoát ra, nghe nàng hỏi vậy thì giật mình, còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy một trận khoái ý từ ngọc hành truyền đến toàn thân.

“Ưm a... Khoan đã... Ô, thoải mái quá... Sao có thể thoải mái như vậy... A... Đau... Dung nương, nàng nhẹ một chút...”

Tống Dung há miệng ngậm lấy ngọc hành, bởi vì lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm, sơ ý dùng răng cắn trúng da thịt non mềm phía trên, bởi vậy mới có một chữ đau vừa rồi của Tần Nhiễm.

Còn sau đó nàng từ từ thuần thục, động tác cũng trở nên lưu loát rất nhiều.

Tống Dung ‘ăn’ ngọc hành giống như đang thưởng thức mỹ vị, cái miệng thường luôn nói lời văn nhã hiện giờ phun ra nuốt vào hạ thân của nam nhân, khoang miệng tràn đầy hương vị tanh ngọt của ngọc lộ.

Ngọc hành của Tần Nhiễm đẹp thì có đẹp đấy, nhưng kích cỡ cũng rất to, hang động phía dưới của Tống Dung thì dễ ăn hết, nhưng cái miệng ở trên lại không thể nuốt hết vào một lần, nàng chỉ phải làm theo trình tự, tránh để Tần Nhiễm bị thương.

Qua hơn trăm lần phun ra nuốt vào, Tần Nhiễm cuối cùng cũng không chịu nổi bắt đầu cao trào, Tống Dung không màn hắn phản đối, miệng ngậm lấy ngọc hành không chịu nhả ra, cho đến khi toàn bộ dịch ái đều bắn vào miệng nàng, được nàng toàn bộ thưởng thức nuốt vào trong bụng.

“Sao nàng không chịu nhổ ra? Những thứ đó bẩn.” Sung sướng qua đi, Tần Nhiễm lộ vẻ không tán đồng, ánh mắt hiện lên tia thương tiếc lấy tay giúp Tống Dung lau khóe miệng vẫn còn dính chút chất lỏng đục ngầu, trong lòng lại vì hành động của nàng mà có chút nhảy nhót không rõ ra sao.

Tống Dung nhẹ hôn một ngụm ngọc hành, sau đó ngẩng đầu khẽ cười nói: “Không dơ. Trên người thiên tuế nơi nào cũng sạch sẽ.”

Tần Nhiễm bị nàng làm cảm động rối tinh rối mù, dang tay ôm cổ, kề sát tai nàng trêu chọc nói: “Khiêm khiêm quân nữ Tống thái y bị ai gia dạy hư.”

Tống Dung cười khổ, còn chưa kịp nói cái gì, Tần Nhiễm lại bổ sung: “Cái gì mà ban ngày không tuyên dâm, đã làm đến bước này, Tống thái y không ngại cùng ai gia thực hiện bước cuối cùng đi? Dung nương, ai gia nhớ nàng, chỉ có âm dương hòa hợp mới có thể xoa dịu nỗi khổ tương tư~”

Cuối cùng Tần Nhiễm cũng được như nguyện, Tống Dung xem như vứt bỏ toàn bộ lễ nghĩa liêm sỉ, giữa ban ngày ban mặt lăn lên giường cùng hắn.

Mây mưa kịch liệt qua đi, Tống Dung ôm Tần Nhiễm, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của đối phương, giúp hắn vén tóc mai hỗn loạn ra sau đầu.

“Dung nương, ngày mai nàng dọn đến Từ Ninh cung đi...” Tần Nhiễm nói.

Tống Dung đang định từ chối, Tần Nhiễm lại bổ sung: “Dù gì về sau cũng không cần mỗi ngày đều về nhà, dứt khoát lấy lý do thuận tiện ở bên cạnh phụng dưỡng ai gia, người bên ngoài cũng sẽ không dám nói cái gì, nàng nói tốt không?”

“Đều nghe thiên tuế an bài.”

“Nửa tháng sau là thu săn, ai gia cùng hoàng đế sẽ tham dự, đến lúc đó nàng cũng theo đến Hoành Sơn đi.”

Hoành Sơn là ngọn núi mà hoàng thất mọi năm tổ chức săn bắn, nơi đó được nuôi thả rất nhiều thú hoang.

Một năm săn bắn sẽ diễn ra hai lần đó là vào mùa xuân và mùa thu, mục đích là để nhóm hoàng thân quốc thích, con cháu quý tộc và quan lại trổ hết tài năng, đồng thời cũng là để tưởng nhớ những chiến tích và nguồn gốc của tổ tiên.

Những năm trước Tống Dung không có tham gia mấy sự kiện như săn bắn này, một là chức nghiệp không cho phép, hai là trong nhà có việc không thể đi, mặt trên không cho truyền nên nàng cũng không tiện rời khỏi cương vị.

Đến nay, vẫn là Tần Nhiễm muốn nàng đi đến đó.

Nàng nghĩ ngợi, sau đó đáp: “Đều nghe thiên tuế an bày.”

***

Đôi lời của tác giả: Chương có chút ngắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top