Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Có tiến triển.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày hôm sau, Vương Hiểu Thần đến trường, vừa đi vừa đắm chìm trong suy nghĩ, chợt phát hiện có người ôm mình, điệu cười cợt nhã, làm thu hồi dòng suy nghĩ của Vương Hiểu Thần, cảm thấy mùi hương này quen thuộc, đây là người cô biết, thế là nâng nhẹ đầu gối vào đũng quần người kia, chỉ là cơn gió thoáng qua, muốn đùa tí thôi, cư nhiên người kia làm quá ôm đũng quần ngao ngao lên.

"Thần, cậu đúng là ác quá nhỡ tớ không có con nối giỏi thì sao, chỉ đùa chút không cần ra tay mạnh thế đi" Vũ Hoàng Khả ngao ngao nói vừa ôm đũng quần như là đau lắm.

"Vậy à, Khả Khả đừng giở trò nửa nhanh vào lớp thôi" Vương Hiểu Thần chẳng buồn liếc nhìn Vũ Hoàng Khả một cái lướt qua đi vào lớp.

Vũ Hoàng Khả đuổi theo khoát tay lên vai Vương Hiểu Thần vào lớp, hai người vừa đi vừa đùa giỡn rất vui vẻ.

Vũ Hoàng Khả là bạn thân từ nhỏ của Vương Hiểu Thần, rất thân, thường xuyên đi chung với nhau, Vũ gia và Vương gia cũng là bạn hợp tác làm ăn, thân lại thêm thân, với tính tình ngốc manh đùa dai này của Vũ Hoàng Khả Vương Hiểu Thần đã quen rồi.

Sau khi tan học Vũ Hoàng Khả thấy Vương Hiểu Thần cứ đăm chiêu suy nghĩ gì đó, tiến đến gần chế giễu:

"Ai nha, Đại tiểu thư à cả ngày hôm nay làm gì mà thất thần vậy, có phải tương tư anh nào rồi đi"

"Cút" Vương Hiểu Thần sắc mặt không đổi trả một chữ.

Vũ Hoàng Khả hắc hắc cười to, chọc Vương Hiểu Thần mắng đối với cậu là niềm vui, lát sau Vũ Hoàng Khả nghiêm túc lại:

" Thần, nói tớ biết chuyện gì" hỏi Vương Hiểu Thần.

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Vũ Hoàng Khả dù sao cũng là bạn thân Vương Hiểu Thần rất tin tưởng nên kể hết chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

.......

Sau khi về nhà ngủ một đêm lại được băng bó vết thương kĩ lưỡng không thấy đau nhức nửa, Hàn Dịch Phong đi xuống bếp rót một cốc nước lọc uống một ngụm, đi đến sô pha ngồi bất động, suy nghĩ chuyện mà Vương Hiểu Thần nói, nhìn cô rất tự tin, không hiểu sau lúc ấy nghĩ cô ấy nói rất có lí mình cần phải điều tra rõ ngọn ngành của chuyện này không thể để ba chết mà không nhắm mắt, nghĩ đến việc căn nhà lớn này chỉ còn mỗi mình, Hàn Dịch Phong bỗng thấy nặng nề châm một điếu thuốc đưa tới miệng hút một ngụm ngửa cổ ra sau lưng ghế nhàn nhạt nhã khói.

Hai hàn nước từ khóe mắt không biết đã chảy ra từ khi nào, một lần mất đi hai người mình yêu thương nhất trên cuộc đời này, thật là quá bất hạnh đi, giờ đây trên thế gian này chỉ còn mỗi Hàn Dịch Phong, không người thân, không tài sản, còn mang món nợ lớn trên người, nếu lúc này có ai kế bên chứng kiến cảnh này, nhìn cậu thật cô đơn có bao nhiêu là xót xa không kiềm chế được mà lao tới ôm lấy Hàn Dịch Phong, để nỗi cô đơn đó được vơi đi một chút.

Tiếng chuông điện thoại reo lên "reng reng" đánh gãy dòng suy nghĩ của Hàn Dịch Phong.

Thấy số lạ cũng không vội bắt máy, lát sau điện thoại reo tiếp, Hàn Dịch Phong bắt máy chỉnh lại giọng điệu lạnh lùng: "Alo"

Hàn Dịch Phong dập máy lấy áo khoác chạy ra khỏi nhà.

.....

Bên này Vương Hiểu Thần kể lại hết mọi chuyện. Vũ Hoàng Khả nghiêm túc suy nghĩ đúng là có điểm đáng ngờ, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản vì phá sản. Bình thường trong Vũ Hoàng Khả cà lơ phất phơ, khi có vấn đề quan trọng thì nghiêm túc lạ thường.

" Thần, đừng lo tớ sẽ giúp cậu" Vũ Hoàng Khả nói vừa hôn nhẹ lên trán Vương Hiểu Thần.

Hành động phát sinh tùy ý này Vương Hiểu Thần cũng quen rồi. Kể cũng lạ lúc nhỏ lần đầu tiên gặp Vũ Hoàng Khả khi cậu bị bọn trẻ khác ăn híp, chỉ biết khóc, bọn nó mắng cậu là đứa con riêng đồ không có mẹ, cậu không phản bác điều gì lúc đó Vũ Hoàng Khả rất ít nói có thể là bị trầm cảm rồi cũng nên, không ai giúp cậu hết, cậu thật là con riêng, cũng là con nhà giàu nhưng cậu thiếu tình yêu thương của cha mẹ. Mẹ cậu mất vì sinh khó may mắn thay cậu vẫn bình an ra đời.

Không lâu sau cha Vũ Hoàng Khả cũng tái hôn, trước đây cưới mẹ của cậu là vì tiền, cũng khó trách từ khi mẹ cậu mất, cậu bị lạnh nhạt.

Từ xa có một cô bé tiến đến xô bọn trẻ ra đỡ Vũ Hoàng Khả dậy, dùng gương mặt lạnh lùng liếc nhìn bọn trẻ kia, không nói một tiếng nắm tay Vũ Hoàng Khả kéo đi, cô bé ấy chính là Vương Hiểu Thần.

Đến một công viên, Vương Hiểu Thần hôn nhẹ lên trán kèm theo một lời nói dịu dàng "Khả, đừng lo tớ sẽ giúp cậu".

Không biết sau cái tên não thủng này vẫn luôn làm hành động này, chính Vương Hiểu Thần cũng làm vậy mỗi khi Vũ Hoàng Khả gặp vấn đề. Nghĩ tới đây Vương Hiểu Thần cười khổ, gật gật đầu 'ừ' một tiếng.

Điện thoại Vương Hiểu Thần reo lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.

"Alo chú Duệ" Vương Hiểu Thần bắt máy.

"Đã có manh mối rồi tiểu Thần" La Duệ nói.

"Con biết rồi phiền chú quá" Vương Hiểu Thần đáp.

Sau khi tắt máy nhìn qua Vũ Hoàng Khả vỗ nhẹ lên vai:

"Đi thôi Khả Khả"

Vũ Hoàng Khả nhếch môi cười cùng sánh vai Vương Hiểu Thần lên xe.

End chương 2.

����8���9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top