Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

nuoc mat sao bang-dang post(chuong 1+2+3)-rat hay

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện "vị ngọt tình yêu" hôm nay mình post tiếp truyện nè!

Truyện này hay lắm nha, nhớ đón đọc nha!!!

Heoconxin cảm ơn!

NƯỚC MẮT SAO BĂNG-Heoconxin.

-------------------oOo------------------------

Sao băng ơi sao băng à, người ta thường nói nếu thấy sao băng mà ước thì điều ước sẽ thành hiện thực. Sao em ước hoài mà không thấy anh ở bên cạnh em, ngày một xa em, xa em, có lẽ... em đã quá mơ mộng rồi, thực tế sao băng không thể mang anh về bên em được rồi, em phải... phải tập quên anh thôi, tập sống một cuộc sống không có anh bên cạnh sao? Em có làm được điều đó không? ......bạn có tin vào điều ước sao băng không, hãy chờ xem nhé!!!

-------------------------------oOo------------------------------------

Giới thiệu nhân vật:

Hoàng Thiên Ân: (28t) là chủ tịch tập đoàn khách sạn xuyên gia, rất thông minh chỉ số IQ 200 chỉ số EQ 0. Từ nhỏ Ân là một lạnh lùng khó gần rất cô lập bản thân không thích tiếp xúc với ai, 15t anh đã giúp gia đình quản lý công ty, 20t thì anh trở cậu chủ nhỏ của cả một tập đoàn, anh chỉ biết giúp gia đình quản lý công ty và không còn biết gì khác nữa, anh biến thành một người có trái tim lạnh băng không chút biểu cảm. Vì anh quá thông minh nên mọi người chỉ cần nói chuyện với anh lần đầu là anh hiểu họ muốn gì, như đọc được cả suy nghĩ của họ những toan tính âm mưu lừa lọc ác nghiệt đã nhẫn tâm đẩy anh ngày càng lún sâu vào cái vỏ bọc vô hồn để bảo vệ mình và cả tập đoàn. Ngoại hình Thiên Ân khỏi chê cao 1m85, ánh mắt sâu thẳm lạnh băng hút hồn người đối diện từ cái nhìn đầu tiên, đôi môi đỏ thật đẹp, nhìn anh toát lên sự mạnh mẽ đầy cá tính và sang trọng.

Phạm Bảo Châu: (22t) là một người được mệnh danh là ngốc nghếch, vất vả và khổ sở lắm mới tốt nghiệp được đại học chuyên ngành khách sạn, gia đình rất thương cô, cô rất hoà đồng gần gũi và thân thiết với mọi người, cô có một cuộc sống đơn giản nhưng đầy ấm áp bên gia đình và người thân, cô có đứa em trai kém cô 2 tuổi, ba mẹ chỉ mở một cửa hiệu buôn bán nhỏ, cuộc sống đầy đủ và vui vẻ. Ba mẹ Bảo Châu rất lo cho cô vì cô quá lương thiện và ngốc nghếch đã 22t rồi mà vẫn chưa có một mãnh tình dắt vai. Quá thương con nên mẹ Bảo Châu đa nguỵ trang để cô trở nên xấu xí trong cặp kiến dầy 0 điốp và khuyên con gái đi ngoài đường phải luôn cột tóc lên trong lại càng ngốc nghếch thêm, Bảo Châu cũng lấy làm lạ nhưng vì ba mẹ nên cô đành nghe theo. Thật ra thì Bảo Châu rất xinh đẹp cao 1m65 cặp mắt tròn to long lanh, cái mũi cao nhỏ xinh, đôi môi căng mọng đỏ như tha son còn ngốc nghếch thì khỏi chê.

Lâm Ỷ Lan: (24t) con gái của tập đoàn địa ốc nổi tiếng mê Thiên Ân như điếu đổ nhưng chàng không thèm để ý lần nào, mặc cho Lan bỏ cả công ty của ba qua làm thư ký cho Ân, nhưng cũng không được anh để ý, cô có cái đẹp rất sắc sảo, lúc nào cũng trang điểm để mình luôn hoàn hảo trước mặt người đối diện chỉ có Ân là không cảm xúc

Đinh Chấn Phong (29t)là anh họ của Ỷ Lan gia sản giàu có vì Châu đã vào Hoàng Gia làm phó giám đốc khách sạn dưới quyền của Thiên Ân cũng là một người cũng rất đẹp trai hào hoa phong độ lãng tử và cũng rất có tài, không hiểu sao anh lại để ý Châu, rồi thích Châu, nhưng trong lòng Châu thì tha thiết có một bóng hình mọi chuyện sẽ ra sau, mối duyên rắc rối này sẽ được giải quyết ra sao...

---------------------------oOo--------------------------------

CHƯƠNG 1: CUỘC GẶP GỠ CỦA SỐ PHẬN

Điều ước sao băng: ước gì con có thể tìm được một công việc để phụ giúp gia đình.

++++++

Tại tập đoàn khách sạn Hoàng Gia:

Tránh ra...tránh ra, cho tui qua, huhu sắp trể rồi, mà không biết sao ông sếp ổng làm việc ở lầu 20 cao thế không biết, sao ổng thích leo dữ vậy ta, hihi chắc dưỡng eo, ối thang máy đến rồi, phải chạy nhanh hơn mới được, trể chuyến thang máy này là muộn mất.

Ông ơi chờ tui với, làm ơn mở cửa ra dùm đi, bộp...bộp-Châu hét ngoài cổng thang máy.

Cô làm gì mà la dữ vậy, vô đi còn đứng đó làm gì nữa-Thiên Ân đáp.

Cảm ơn ông, tui sợ trể, hôm nay tui đi xin việc nên hong đến trể được, mẹ tui nói thế, mà cũng tại ông xếp hết làm gì phỏng vấn sớm thế không biết nữa-Châu phân trần.

Thiên Ân nghĩ thầm: trời nhỏ đi xin hay đi ăn cướp vậy trời quần ống cao ống thấp(tại kéo lên chạy cho nhanh), tóc buộc nữa trong nữa ngoài, mắt kiếng thì dày như vỏ chai mà đòi làm ở phòng nhận tiệc sao, chưa thấy đứa con gái nào khủng khiếp như thế.

Cô muốn đi tầng mấy? để tui ấn dùm cho-Ân hỏi

Tui đi tầng 20 đó ông ấn dùm đi, cảm ơn nha-Châu cười tươi.

Sao ông không chọn tầng cho mình, ông đi tầng nào thế?-Châu hỏi.

Tui cũng lên tầng 20-Ân đáp không chút biểu lộ.

Tầng 19 rồi sắp tới rồi, hồi hộp quá, chắc ông ta cũng đi xin việc giống như mình nhìn cách ăn mặt coi kìa mặc nguyên bộ vest đen thui gương mặt lạnh tanh đằng đằng sát khí nhìn thấy sợ luôn nhưng mà vẫn thấy đẹp trai quá trời, Châu mày nghĩ gì vậy, không được có ý nghĩ kỳ hoặc như thế chứ, xua đi...xua đi lẹ mới được, mình phải nhanh chân ra trước ông ta mới được-Châu nghĩ thầm

Tít ...tít...tít ủa sao thang máy không đi nữa, thang máy sao vậy-Châu la lên

Cô bình tỉnh lại coi, hình như thang máy sắp rơi đó-Ân hét lên.

Trời tui chưa muốn chết đâu, tui còn phải đi xin việc nữa phải làm sao đây, tui sợ lắm, Châu nói mà hai tay ôm chặc lấy Thiên Ân.

Cô làm gì vậy bỏ tay ra mau, tui nói cô bỏ tay ra mau, con gái gì mà-Ân cằn nhằn.

Á...á...á...á thang máy rơi rồi, hu...hu...hu tui sợ quá-Châu nói mà rưng rưng nước mắt.

Thì bổng có một chấn động mạnh chao đảo thang máy dừng lại ở tầng 5, thang máy tuy đã ngừng lại nhưng người trong thang máy thì...

Sau cú chấn động mạnh cả Châu và Ân đều bị ngã khổ nổi chấn động quá mạnh khiến Châu rớt luôn cái mắt kiếng ra ngoài thun buộc tóc cũng duộc luôn, te tua thê thảm đã còn bị Ân nằm đè lên, 4 mắt nhìn nhau khoảng cách là 0mm môi chạm môi không thể tưởng tượng nổi...5s...10s...trôi qua

Ân lòm còm bò dậy chỉnh lại áo quần không nói một lời nào còn trong lòng cảm thấy hơi là lạ.

Châu đột nhiên hét lên: ông làm gì thế hả thật là quá đáng, thang máy kiểu gì, khách sạn lớn vậy mà thang máy vậy đó, Châu quẹt miệng nhanh thật nhanh mà trong lòng hơi hụt hẫn chút (ổng hôn mình mà có chút cảm xúc sao trời nụ hôn đầu tiên của mình bị tên này cướp sao thật là oan uổng mà)

Đây chỉ là sự cố lát nữa có người sửa lại thôi, cô la hét hoài hong mệt hả, cô không biết mệt nhưng tui nghe từ nãy giờ mệt lắm rồi đó-Ân bực mình, thang máy vừa mở cửa bỏ đi một nước không thèm quay đầu lại một lần.

Chưa thấy ai ngang ngược như ông ta, người gì đâu mà không chút cảm xúc, mặt kín bưng như đưa đám, thấy ghét, chết còn công việc của mình, thôi trể mất thôi, mình phải nguỵ trang lại mới được-Châu cằn nhằn.

Cộc...cộc...cộc...-đang gõ cửa mà Châu nghĩ ông tổng giám đốc này tuyển nhân viên mà cũng dành tuyển nữa rãnh ghê.

Mời vào-Ân đáp.

Là ông à/là cô à-cả 2 đồng thanh.

Cô ngồi đó đi-Ân nói lạnh tanh

Xin ông xem qua hồ sơ của tôi-Châu lể phép.

Tôi không cần cô phải dạy, cô đi xin việc mà ăn mặc luộm thuộm như thế sao, mà cô đeo kín như thế làm gì cô đâu có cận tui nói đúng không-Ân nhếch môi nói thẳng.

Tui ăn mặc như thế thì đã sao nào, mà tui thích đeo kín có liên quan gì ông sao, ông có thể nói như thế nào cũng được chỉ xin hãy nhận tui vào làm đi, tui đi xin nhiều rồi mà người ta không nhận tui-Châu thành thật.

Tui cảnh cáo cô không kêu tôi bằng ông nữa nghe chưa, tui như vầy mà cô kêu bằng ông sao, mắc cô để đâu thế-Ân bực bội.

Tui biết rồi, tui xin lổi, ông à không giám đốc đừng chửi nữa mà-Châu nhẹ giọng

Thôi được tui sẽ thử việc cô 1 tháng nếu tốt tui sẽ ký hợp đồng dài hạn với cô, nhưng với một điều kiện cô phải thay đổi cách ăn mặc của mình nếu không tui không thể nhận cô được đâu-Ân bình thản.

Tui cảm ơn, tui về, ngày mai tui sẽ bắt đầu đi làm, vậy là tui được nhận rồi, may quá, mẹ ơi con xin được việc rồi-Châu vui mừng.

Ngày mai cô gặp cô Lý trưởng bộ phận tiệc cô ấy giao việc cho cô, còn bây giờ cô về đi tôi có việc phải làm-Ân nói không chút biểu cảm.

Bảo Châu quay ra phía cửa không nhìn kỹ va vào cửa một cái: úi cha, đau quá, sao mày lại ở đây, tay xoa xoa trán than thở làm Ân phải bậc cười chưa thấy ai hậu đậu như vậy.

Tại nhà Châu:

Mẹ ơi mẹ ơi, con xin được việc rồi, khách sạn Hoàng Gia đã nhận con vào rồi, ôi vui quá mẹ ơi-Châu reo lên từ ngoài cổng.

Ôi rốt cuộc rồi con gái tui đã xin được việc làm rồi tội cho con tui quá-Mẹ Châu mừng thầm.

Úi da... bùm... lại dấp bậc thềm cụng đầu vô cửa nữa hôm nay sao có duyên với cửa thế không biết đau quá-Châu nhăn nhó.

Lần nào con cũng dấp bậc thềm nhà hết là sao. Đã bảo bao nhiêu lần là phải giữ ý tứ, con gái lớn rồi đừng như con nít vậy người ta cười chết-Mẹ Châu cằn nhằn xoa xoa trán cho con.

Ông Hưng lặng lẽ rít điếu thuốc mà lòng đầy lo lắng nhớ lại buổi gặp mặt hồi sáng:

"con chúng ta đã khôn lớn, đã đến lúc để thực hiện lời hứa hôn năm xưa, chúng ta hãy tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt cho hai cháu, anh thấy thế nào, tôi chỉ có một đứa con trai rất mong nó sớm lấy vợ để tôi sớm có cháu bồng, tôi hy vọng anh sẽ không quên lời hứa. cuối tháng này chúng tôi sẽ qua đón dâu anh thấy thế nào"

"tôi không quên lời hứa đó đâu đó là đích thân ba tôi và ba anh làm hôn ước mà làm sao tôi quên được, trước lúc ông mất còn căng dặn rất nhiều lần, tôi biết, nhưng con bé nó khờ lắm làm sao làm dâu được đây, tôi sợ mất mặt gia đình anh"

"Không vấn đề gì đâu tôi thấy con bé hoạt bát lạnh lợi mà, chúng ta cứ quyết định như vậy đi tôi có việc tôi về trước nha, anh cứ chuẩn bị đi"

Biết làm sao ăn nói với Bảo Châu đây, nó còn khờ quá làm sao mà làm dâu người ta bây giờ, tội con nhỏ mới tí tuổi đầu phải chịu khổ rồi-Ông Hưng suy nghĩ.

Ông ơi con Bảo Châu nó xin được việc rồi nè, tôi mừng quá, mà sao ông có vẻ trầm tư thế, có chuyện gì à nói tôi nghe thử-bà Hưng.

Ba con xin được việc rồi nè, ngày mai bắt đầu thử việc rồi, ba có vui không ba-Châu ôm ông Hưng nủng nịu

Xin việc được rồi hả con, thế thì vui quá rồi, bà nó làm món gì ngon ngon đãi con gái bữa nay mới được-ông Hưng nói với nụ cười gượng gạo.

Sao tôi cảm thấy ông không vui, ông có tâm sự gì hả, à mà lúc sáng ông gặp ông Trọng có chuyện gì không?-bà Hưng lo lắng.

Đến nước này tôi không thể dấu được nữa rồi, hai mẹ con bà ngồi xuống đây tôi có chuyện quan trọng muốn nói-ông Hưng nói

Chuyện gì vậy ba, bộ có chuyện gì liên quan đến con nữa hả-Châu thắc mắc.

Hồi sáng ba đi gặp bác Trọng, bác ấy nói gì con biết không? Thật tội nghiệp cho con tôi quá-ông Hưng hỏi

Có chuyện gì ba mau nói đi, bác Trọng gặp ba có chuyện gì?-Châu lo lắng hỏi dồn

Bác Trọng kêu ba gã con cho con của bác Trọng, cuối tháng này sẽ qua đón dâu-Ông Hưng bất lực đáp.

Ba nói gì? Gã con?...con lấy chồng sao? Không thể nào, con còn không biết mặt người đó làm sao mà lấy làm chồng cho được, con không chịu đâu-Châu hét lên.

Đó là lời hứa năm xưa, ba cũng không muốn thế nhưng không thể nào từ chối được đâu con, từ lúc mẹ sinh con ra thì hai nhà đã lập hôn ước rồi, ba không còn cách nào khác-Ông Hưng phân bua

Vậy là con phải lấy chồng sao, cuối tháng sao? Hắn là người thế nào con còn không biết, đời này rồi mà lại có kiểu ép hôn như thế, con không thể chấp nhận được-Châu phản đối.

Ba mẹ xin con đấy, con hãy chấp nhận đi, ba mẹ cũng đau lòng lắm, nhà bác Trọng giàu lắm con sẽ được sung sướng, con giúp ba mẹ giữ tròn lời hứa với người ta đi con, ba xin con đấy-ông Hưng van này.

Bảo Châu hai hàng nước mắt thi nhau rơi: tại sao con lại bị ép vào một cuộc hôn nhân không tình yêu, ba mẹ đã nói như vậy con có thể từ chối sao, con có quyền lựa chọn sao, con sẽ làm theo ý ba mẹ, con không muốn bam mẹ phải đau lòng vì con. Con tim nót nớt mới khẻ rung động nhịp đập đầu đời lại phải buông xuôi lên xe hoa về nhà chồng, có lẽ nó sẽ không có cơ hội bộc lộ nữa rồi.Bảo Châu đau khổ nước mắt hai hàng không biết nói gì hơn.

Mẹ xin lổi con, con gái yêu của mẹ, sao này về làm nhà người ta con phải cố gắng vâng lời, đừng làm người ta khó chịu, tội nghiệp con tôi, ông trời khéo bày gieo chi oan trái, cho con bé con ngây thơ như thế lại phải xuất giá về nhà chồng.-bà Hưng khẽ rơi nước mắt vì quá thương con.

Tại biệt thự nhà họ Hoàng:

Thiên Ân con mới về đó hả lại đây ba mẹ có chuyện muốn nói nè, con ngồi xuống ghế lẹ đi con-ông Trọng nói.

Dạ thưa ba có chuyện gì muốn nói vậy, các chi nhánh khách sạn khác có chuyện gì nữa hả ba-Ân lể phép.

Không phải, ba muốn con cưới vợ, con đã 28t tuổi rồi không còn nhỏ nữa, ba mẹ chỉ có một mình con rất mong có cháu ẩm bồng-Ông Trọng nói nhanh

Con cưới vợ à, không bao giờ, con không yêu ai hết, ba chờ thêm một thời gian nữa được không ba-Ân phân bua

Không chờ gì nữa, đây là bắt buộc, con và con gái bác Hưng đã có hôn ước từ nhỏ con quên rồi à, nay con gái bác Hưng đã tốt nghiệp ra trường đã đến lúc con phải cưới vợ rồi-Ông Trọng đanh giọng.

Ba chuyện gì cũng phải từ từ đã, con không quên nhưng từ nhỏ đến giờ con cũng đâu gặp lại con bác Hưng thì làm sao mà cưới được chứ, con không chấp nhận đâu-Ân quả quyết.

Ân à con muốn ba con tức chết sao, ổng đã hẹn người ta cuối tháng này qua đón dâu rồi con biết không, công việc tổ chức lể cưới cũng sắp xong rồi, bây giờ con không đồng ý là sao-bà Trọng khuyên con

Mẹ con nói đúng đó, con muốn ba mất hết thể diện cho người ta cười vô mặt con mới vừa lòng hả dạ phải không, con muốn vậy thì con làm đi, đừng để ý gì đến ông ba già này hết-Ông Trọng giận dữ.

Con xin lổi, ba quyết định nhanh quá, con không kịp suy nghĩ gì cả, ba đừng buồn nữa con xin lổi tất cả, con làm theo ý ba là được chứ gì, ba muốn làm sao cũng được, con sợ ba mẹ quá-Ân nhẹ giọng ỉu xìu.

Như vậy mới là con ngoan, chuẩn bị cuối tháng này làm chú rễ nghe con-Ông Trọng hài lòng.

Ân không nói một lời bỏ lên lầu một nước. Lòng tức không chịu được, ba mẹ thiệt là mình cưới vợ cũng tự quyết định luôn, chán thật.

--------------------------oOo-------------------------------

CHƯƠNG 2: ĐÁM CƯỚI BẤT ĐẮT DĨ ĐƯỢC TỔ CHỨC.

Điều ước sao băng: con thật sự không muốn lấy chồng đâu, con còn chưa biết yêu mà, huhu....

Sáng hôm sau...

Bảo Châu dạy đi con đến giờ đi làm rồi kìa, trể bây giờ...-bà Hưng gọi.

Chết rồi, sắp trể rồi, ừm...bưm...bưm ui da... sao chân mày không nghe lời tao gì hết hà-Châu ngả chỏng chơ trước nhà vệ sinh do chạy vội quá.

Tại khách sạn Hoàng Gia:

Xin lổi tôi vội lắm, xin lổi làm ơn tránh ra dùm, á...á...á là anh/là cô.Cô đi mà mắt mũi để đâu thế trời ơi đau muốn chết hà-Ân nhăn mặt.

Xin lổi tại tui vội quá, giám đốc thông cảm nha, ui...da mém gãy guốc rồi-Châu nói mà miệng nở nụ cười thật tươi. Trời ơi sao hôm nay mình thấy anh ta đẹp trai dữ vậy trời, chẳng lẽ... ui trời không đời nào.

Trong hôm nay nhỏ này ăn mặc cũng được đấy váy công sở áo sơ mi trong cũng chững chạc hơn chứ chẳng như hôm qua nhưng mà cái mặt vẩn ngố hà, sao lúc nào nhỏ cũng đeo cái ve chai đó hết vậy ta-Ân nghĩ thầm.

Chào chị Lý em có mặt đúng giờ ạ-Châu nói.

Tốt lắm cô đi thay đồng phục đi rồi ra đây tôi giao việc cho-Lý nói.

Dạ xong rồi ạ-Châu lể phép.

Cô ngồi ở đây khi nào có khách đến cô thì cô sắp xếp cho họ có gì không biết cứ hỏi cô Nhi ở đây cô Nhi sẽ chỉ cho cô, tôi đi làm đây chào cô-Ly dặn dò.

Trời ơi mệt dễ sợ ngày nào cũng gặp ông giám đốc khó tính hết hà, mà sao ổng đẹp trai dữ vậy ta, mà sao con gái trong công ty im hơi lặng tiếng thế, có ông giám đốc đẹp trai mà không biết lấy lồng gì hết hà, để coi nhìn tuy có lạnh lùng một chút(nói kỹ hơn là thua băng ngàn năm một chút) nhưng mình đoán chắc là con gái ai thấy cũng mê ông giám đốc này như điên cho mà coi. Mình phải tìm hiểu xem tại sao nhân viên ở khách sạn này lại ngó lơ ông giám đốc trẻ đến thế.

Nhi tui hỏi bà chút được không? Bà có thấy ông giám đốc khách sạn của mình đẹp trai không? Mà ổng có người yêu chưa bà?-Châu tò mò.

Trời bà không được nói bậy đâu coi chừng bị đuổi việc bây giờ? Trước đây khi mới vừa vào quản lý khách sạn giám đốc đã làm biết bao nhân viên mê mẩn nhưng tính cách của giám đốc Hoàng lạnh lùng cứng nhắc sẳn sàng đuổi việc bấc cứ ai có tình ý tiếp cận anh, dần dần chẳng ai dám nghĩ đến điều đó nữa. Giám đốc Hoàng mà có người yêu tui đi bằng đầu, ông thấy con gái là chạy thục mạng rồi, mà sao tự như bà hỏi điều này, bộ để ý giám đốc đẹp trai rồi phải không?-Nhi dò xét.

Bị nói trúng tim đen, Châu bổng đỏ mặt nói cho qua chuyện: tui thấy tò mò hỏi thế thôi ai mà thích ông ta cho được người gì đâu mà khô khốc hà, thôi không nói chuyện với bà nữa tôi làm việc đây.

Cô Châu giám đốc cho gọi cô gấp-tiếng người phục vụ.

Trời ơi anh ta tìm tôi làm gì vậy trời, chẳng lẽ để trúc giận chuyện hồi sáng-Châu tiu nghĩu vừa đi vừa nghĩ thầm lầu 20 những tưởng không bao giờ lên nữa lại bị gọi lên thế này ...xì...

Cộc...cộc...cộc...vào đi.

Vẻ mặt lạnh lùng dán chặt vào đóng giấy tờ trên bàn phong thái ung dung của một người đàn ông thành đạt, nhìn vào có thể làm người khác ngất xỉu vì quá quyến rũ. Bảo Châu nhẹ giọng:giám đốc gọi tôi có chuyện gì không?

Cô ngồi đó chờ tôi một chút tôi hơi bận-Ân lạnh lùng đáp

30 phút trôi qua...Châu nóng ruột chờ đợi quá lâu mà không thấy động tỉnh từ giám đốc đẹp trai lại không dám hó hé gì đâm ra chán nãn, cô ngồi gật gù bên sofa thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc Ân xong việc quay qua xem cô thì cô ngủ đã được một lúc, anh giận dổi hét lên: cô ngủ ở đây là sao, muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, tại sao lại ngủ ở phòng làm việc của tui.

Châu hốt hoảng bật dậy té nhào khỏi ghế, đánh rơi cả cái mắt kiếng cơ hồ nhìn dáo dát miệng hỏi nhỏ: đây là đâu đang ngủ ngon mà, ai la lói om sòm thế mắt kiếng sao mày lại nằm ở đây.

Ân ngớ người vài giây, trời cô ta không đeo mắt kiếng trong cũng xinh đấy chứ nhưng... Ân đanh giọng: cô đang ở trong phòng giám đốc đó cô biết không, muốn bị đuổi hay sao mà ngủ ở đây hả, cô có bị gì không đó.

Ồ tôi thành thật xin lổi giám đốc muốn la tui thế nào cũng được xin đừng đuổi việc tui mà, tui xin anh đó-Châu van xin

Cô cũng biết sợ à, sợ mà ngủ ngon dễ sợ hà, đầu óc cô như thế nào vậy trời, cô mà còn như thế này nữa tui đuổi việc cô đó-Ân cằn nhằn.

Dạ tui biết rồi mà, tui hong ngủ nữa là được chứ gì? Anh kêu tôi lên đây có việc gì, tui chờ anh lâu quá mới ngủ chứ bộ-Châu phân bua.

À tui quên mất, cô làm quen với công việc thế nào, cô có đến gặp phòng nhân sự chưa, tui muốn biết lịch tổ chức tiệc tuần này của khách sạn thôi-Ân nói.

Tôi cũng quen rồi, lát tui sẽ qua phòng nhân sự tui quên mất không có anh nhắc tui quên, lịch của tuần này là,......-Châu cười tươi.

Tui nói này anh đừng giận nha, sao anh không cười anh cười trong anh đẹp trai lắm đó, tui nói thiệt đó-Châu nhanh nhẹn.

Cô ...cô ... tui biết tui đẹp rồi cô khỏi khen, cô về phòng làm việc đi tui có việc bận rồi-Ân lúng túng.

Châu mắng thầm:khen cũng không cho, làm gì khó khăn dữ vậy, xí... ai thèm, nếu tui mà không sắp lấy chồng có lẽ tui sẽ suy nghĩ mà cua anh xem sao, nhưng không mai thất bại rồi, chẳng biết ông chồng tui có đẹp trai bằng anh không nữa, khổ thân tui quá

Tại nhà Châu:

Con đi làm có vui không, nhà trai hôm nay đem quá một số vật dụng cần cho lể cưới nè, có đẹp không?-bà Hưng hỏi thăm.

Vui nổi gì mẹ ơi, ông giám đốc hắc ám quá, trời sao nhà trai gấp thế vậy mẹ, cuối tháng mới cưới mà, chán thật-Châu than thở.

Mẹ biết con không vui nhưng không cải lại được con à, việc này đã đinh từ trước rổi, mẹ với ba con cũng đau lòng lắm nói cuối tháng chứ còn có 2 tuần nữa chứ gì? 2 ngày nữa con trai bác Trọng sẽ qua chở con đi thử áo cưới đó, con lo mà chuẩn bị tâm lý đi là vừa-bà Hưng nhắc khéo con gái.

Trời sao mau quá vậy mẹ, con với vào làm mà, còn đang thử việc sao mà nghĩ đây, chẳng biết chồng con như thế nào nữa-Châu lo lắng.

Con yên tâm con trai bác Trọng chiều mới qua mà, không ảnh hưởng đến giờ làm đâu con-bà Hưng trấn an.

Mong là vậy con mệt quá con về phòng nha mẹ-Châu nói khéo.

Buồn quá Bảo Châu ta đây sắp xuất giá rồi, chồng ơi chồng như thế nào đây, có giống Thiên Ân không? Trời sao mình lại suy nghĩ đến anh ta, mình bị gì vậy ta, khổ tâm quá hà-Bảo Châu gát tay lên trán suy nghĩ

2 ngày sau...

Gia đình ông Trọng xuất hiện thật sang trọng tại nhà của ông Hưng.

Xin giới thiệu với mọi người đây là con trai tôi Hoàng Thiên Ân đang là chủ tịch tập đoàn khách sạn Hoàng Gia-ông Trọng giới thiệu.

Ồ cháu đẹp trai quá há, trẻ tuổi tài cao, bà mau gọi Bảo Châu xuống đi bà-ông Hưng giục.

Ân sững sờ, phong thái lịch sự trang nhã trong chiếc quần tây xám áo sơ mi trắng kẻ sọc cách điệu sang trọng bỏ hờ 2 nút trên cùng càng làm tăng vẻ nam tính của anh, Bảo Châu có trùng hợp quá không đây, chắc là trùng hợp ngẫu nhiên thôi-Ân nghĩ thầm.

Bảo Châu con chuẩn bị xong chưa con, nhanh lên đi, cậu Ân chờ con nãy giờ nè-bà Hưng giục con.

Dạ con xuống liền-Bảo Châu lể phép.

Bị mẹ chận đầu cô ngoan ngoãn trong chiếc váy hồng hai dây thêu hoa dài tói đầu gối, ở ngang eo thắt một chiếc nơ đỏ thật to trong khá nổi bậc, tóc được thả dài óng mượt bên chiếc cài hồng xinh xinh, chiếc mắt kiếng dầy cộm được gở ra, đôi môi hồng thoa một chút son trong thật gợi cảm, gương mặt trông vô cùng đáng yêu. Bảo Châu bước xuống nhẹ nhàng trong đôi giày cao gót như một nàng công chúa thật đẹp.

Thiên Ân vừa thấy đứng yên bất động hết mấy giây, buộc miệng thốt ra câu: cô ấy xinh thật. Nhưng cái tên nghe quen quá, cái dáng này quen luôn, Bảo...Châu...là cô à/là anh à-cả 2 đồng thanh.

Sao cô lại ở đây/sao anh lại ở đây-cả 2 đồng thanh tiếp.

2 con quen nhau sau, thế thì tốt quá-ông Trọng lên tiếng.

Tụi con có quen biết gì nhau đâu-cả 2 đồng thanh tiếp.

Trời hợp ý nhau dữ nha-bà Trọng.

Không còn sớm nữa hai con thử đồ cưới đi, muộn lắm rồi đó-bà Hưng giục.

Dạ thưa ba mẹ con đi/thưa hai bác con đi-Châu+Ân lể phép.

Chiếc Mercedes-Benz mui trần đen huyền bóng loáng đậu chiểm chệ trước cổng nhà Châu vô cùng sang trọng, Ân bước lạnh lùng vào trong xe không thèm nói một lời nào phong thái ung dung ngạo mạn làm Bảo Châu nổi nóng lên tiếng phá vở bầu không khí ảm đạm này: tui không biết mình đang đi chung với người hay tảng băng nữa.

Cô đừng có nói mốc nha, cô coi chừng tui đó mau lên xe nhanh lên, vợ yêu à-Ân cười vô cùng điểu.

Biết rồi, làm gì la dữ vậy sao không im lặng tiếp đi-Châu nhẹ giọng.

Ân nhấn ga chạy như bay làm Châu không kịp thắt dây an toàn ngả nhào về phía trước đập đầu vào kiếng xe u một cục trên trán tức tưỡi la lên: anh quá đáng vừa thôi chứ anh coi tôi là gì cơ chứ biết đau lắm không?

Kệ cô chứ liên quan gì tôi, nếu không tại ba mẹ tui bắt buộc tui chịu cưới cô chắc, đừng có mơ nha-Ân cười khinh khi.

Anh vừa thôi chứ, tưởng giàu có đẹp trai là muốn gì cũng được à, nếu ba mẹ tôi không ép tui cũng đâu chịu lấy anh chứ, quá đáng vừa thôi, tui sợ anh chắc-Châu tức tối.

Tại tiệm áo cưới Thiên Nga:

Chào thiếu gia và thiếu phu nhân hai người cần gì ạ-Người quản lý tiệm áo cưới lể phép.

Ba tôi dặn các người về lể phục của chúng tôi các người làm tới đâu rồi-Ân lạnh lùng.

Dạ thiếu gia xong rồi ạ, đây là áo cưới nhập từ pháp về duy nhất có một cái rất hợp vừa vặn với thiếu phu nhân ạ-Người quản lý đáp.

Đưa cho cô ấy thử đi để tôi ở đây được rồi-Ân lạnh lùng nói.

Tôi...tôi sao ...là sao...-Châu ấp úng.

Vâng thưa thiếu gia, thiếu phu nhân mau đi theo tôi ạ-người quản lý lể phép.

Á...á...á đau chết mất thôi, mấy người muốn giết tôi hả, đang làm gì tôi thế này-Châu la làng(đang được nhổ lông chân miễng phí đó mà)

30 phút sau...

Thiếu phu nhân xong rồi ạ, thiếu phu nhân thật là đẹp, thiếu gia thật biết cách chọn vợ-người quản lý buộc miệng khen.

Thiếu gia đã xong, xin mời thiếu phu nhân bước ra-Người quản lý nói.

Bảo Châu thước tha trong bộ áo cưới thật mỏng lộ rõ các đường cong uyển chuyển lộ cả bờ vai trần và bờ ngực trắng nõn, áo cưới cách điệu thời trang phía trước chỉ dài đến đầu gối phía sau thiết kế theo dạng đuôi cá thướt tha. Tóc được bới gọn gắn một cái lúp bằng vole dài kết hợp với cái vươn miệng xinh xinh như một nàng công chúa bước ra từ khu vườn cổ tích.

Ân cứ mãi miết ngắm nhìn đắm đuối lòng thằm nghĩ: bờ môi xinh xinh hồng hồng trong mềm mại làm sao mình rất muốn đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn quá làm sao đây, cô ấy sao lại lộng lẫy và xinh đẹp đến thế, mình sao lại suy nghĩ thế này, cô ta đanh đá thế mà lại...

15s...30s...60s Ân vẩn đứng im không nói một câu trên miệng chỉ khẽ một một nụ cười quyến rũ.

Bảo Châu nhìn Ân mà lòng xao xuyến muốn được ngả vào vòng tay của anh ngay lòng thầm nghĩ: sao mà anh lại quyến rũ đến thế anh lịch lãm sang trọng trong bộ vest trắng trên cổ thắt một cái nơ đỏ xinh xinh nụ cười thật nồng nàng đắm đuối, mình chưa thấy anh ấy cười như vậy bao giờ, chết rồi mình sao thế này mình thích Thiên Ân thiệt rồi sao nhưng anh ấy không thích mình, buồn quá đi

2 phút sau... Ân thoáng thấy đôi má của Bảo Châu ửng hồng e thẹn anh mới chợt tỉnh thôi không nhìn một cách si mê như thế.

Bổng người quản lý lên tiếng phá vở không khí ngượng ngập này: thiếu gia và thiếu phu nhân mau vào trong chụp hình cưới đi không còn sớm nữa.

Chúng tôi biết rồi-cả 2 đồng thanh.

Thiên Ân nhẹ nhàng choàng tay qua ôm lấy eo của Bảo Châu nở một nụ cười thật ấm áp. Bảo Châu ngất ngay vì cử chỉ thân mật của Thiên Ân nhưng nàng nhớ ra đó chỉ là dã tạo ánh mắt không thiếu vẻ u buồn.

Xong rồi thưa thiếu gia và thiếu phu nhân, hai người có thể về rồi-người quản lý nói.

Từ lúc lên xe về Thiên Ân không hé môi một lời nào, một cử chỉ cũng chẳng có chỉ tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước lặng lẽ âm thầm. Bảo Châu cảm thấy tim mình đau nhói: anh ngồi đó vẩn lạnh lùng vẩn xa lạ với em, em phải làm sao đây sao anh lạnh nhạt với em thế, em không xứng làm vợ của anh sao, tại sao em lại thích anh cơ chứ, những tháng ngày sau này em phải sống sao đây, em phải làm sao đây.

++++++++++++++++++++++

Thế rồi ngày cưới cũng đến:

Tiệc cưới được tổ chức tại nhà hàng 5 sao nổi tiếng cũng là một chi nhánh trong tập đoàn Hoàng Gia có mặt đầy đủ quan khách, toàn những doanh nghiệp lớn trong và ngoài nước, không khí náo nhiệt cho ngày vui của chủ tịch tập đoàn khách sạn Hoàng Gia.

Bảo Châu xinh đẹp được ông Hưng dắt từ từ đến sân khấu trung tâm tận tay giao cho Thiên Ân ông thì thầm: ba giao con gái mà ba thương yêu nhất cho con, con mà làm nó mất một cọng tóc nào là con không xong với ba đâu đó.

Dạ con biết, con xin hứa, ba yên tâm-Giọng Thiên Ân nhẹ nhàng.

Ân choàng tay qua ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Châu gật đầu chào quan khách.

Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tinh xảo được ông Trọng chọn lựa rất kỹ được Thiên Ân nhẹ nhàng lòng vào tay Châu. Châu như lân lân ngập tràng trong hạnh phúc, trong đầu cô luôn nghĩ Thiên Ân là người yêu của mình, và cảm thấy hạnh phúc khi được làm vợ của Thiên Ân.

Châu nhẹ nhàng lòng chiếc nhẩn trơn chạm khắc tinh sảo vào ngón áp út của Thiên Ân, một cảm giác sung sướng ngập tràng trong đầu nàng.

Bổng nhiên... cô dâu chú rể hôn nhau đi, hôn đi...hôn đi-Quan khách la ó cổ vũ.

Ân nhẹ nhàng luồng tay xuống giử chặc lấy eo Châu, một tay nâng cầm của Châu lên, đặt lên môi Châu một nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn của biết bao hạnh phúc và khát khao. Thiên Ân thầm nghĩ: sao môi của Châu lại mềm mại đến thế ngọt quá, mình hoàn toàn không muốn rời ra lúc này đâu khó khăn lắm mới hôn được Châu danh chánh ngôn thuận mà, mà hôm nay Bảo Châu tuyệt vời quá hà, nãy giờ mình đã kìm nén lắm mới không ôm Châu vào lòng giờ phải tận hưởng chút chứ, nhưng... cô ta đã là vợ của mình rồi mà, còn lo gì nữa,...ha ...ha

Bảo Châu ngập tràn hạnh phúc trong nụ hôn ngọt ngào của anh, nàng như bay bỏng lên 9 tầng mây nụ hôn của anh quá quyến rũ nàng cứ muốn mãi như thế này, muốn cho thời gian dừng lại dù nàng biết đây chỉ là giả tạo mà thôi. "anh đã là chồng của em, là chồng em thật rồi, từ nay em sẽ có anh ở bên cạnh, anh sẽ che chở cho em phải không anh?"

Cô dâu chú rể đẹp đôi quá, xứng lứa vừa đôi quá...-lời trầm trồ của mọi người kéo 2 người trở về thực tại

Thiên Ân cạn ly nào, cưới vợ đẹp quên bạn luôn hả mày, mày quen nàng hồi nào mà tụi tao không hay biết gì vậy, giấu kỷ dữ vậy mậy-bạn củaThiên Ân trách móc.

Trời vợ đẹp phải dấu chứ chẳng lẽ giới thiệu cho tụi bây giành mất thì sao, cạn ly nè-Ân ít uống rượu nên vừa uống một hai ly đã hơi ngà ngà.

Bảo Châu đứng bên cạnh không nói một lời, cô biết mình trong mắt anh chẳng là gì nên chỉ biết lặng lẽ đi theo anh.

Tiệc cưới kéo dài đến 10h đêm mọi người vất vả Thiên Ân cùng Bảo Châu ra cửa tiển khách niềm nở vui vẻ, hai ông bà thông gia cũng quay trở về. Thiên Ân và Bảo Châu ở lại nhà hàng vì đây là tục lệ riêng để tri ân khách hàng của tập đoàn Hoàng Gia, phòng tân hôn nhà hàng dành tặng riêng cho khách. Căn phòng đã được chuẩn bị sẳn sàng đón chờ họ . Người phục vụ khẻ nói: chúc thiếu gia và thiếu phu nhân một đêm tân hôn vui vẻ và hạnh phúc

Tại phòng tân hôn:

Đôi vai nhỏ bé của Bảo Châu khẻ rung rung cảm xúc e dè của cô dâu mới, Châu ngồi im lặng áo cưới vẩn còn nguyên, lo lắng chờ Ân từ phòng tắm bước ra.

Một lát sao Thiên Ân bước ra trong chiếc áo ngủ đầy nam tính tóc còn những giọt nữa chưa được lao khô, nhưng đã tỉnh táo hơn được một chút, một ý nghĩ trong đầu Ân cười nữa miệng nhẹ nhàng nói: em đi tắm đi, chẳng lẽ để áo cưới ngủ luôn hả.

Bảo Châu bối rối đáp: em...em ngủ như vậy cũng được, không cần tắm đâu.

Ha...ha...ha em mặc vậy ngủ được sao, đi tắm đi-Ân giục.

Được rồi em đi tắm, anh ngủ trước đi, em...em ngủ sao cũng được-Châu đáp.

30 phút sao...

Cô ta tắm kỹ dữ vậy trời, lâu thấy sợ định chọc cô ta chút mà lâu quá hà-Ân nôn nóng(chú rể mà, hong nôn mới lạ)

Bảo Châu bước ra trong chiếc áo ngủ thật gợi cảm, đôi mắt long lanh to tròn, bờ ngực còn lấm tấm nước, đôi môi mím chặt tâm trạng hơi lo lắng rón rén bước ra.

Em tắm xong rồi à, lại đây ngủ thôi, anh buồn ngủ rồi-Ân nhanh nhẹn nói, ánh mắt không rời Châu một bước.

Ngủ chung á, thôi anh ngủ đi, chật chội lắm em ngủ ở sofa được rồi-Châu lo lắng đáp.

Thiên Ân nhanh nhẹn bước xuống chỉ bằng một cái chớp mắt Châu đã nằm gọn trong tay Ân, vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể Châu, bờ vai nhỏ nhắn khẻ rung lên, Ân nhẹ nhàng đặt Châu lên giường tân hôn với một nụ cười cực kỳ gian sảo.

Vợ yêu em làm gì sợ dữ vậy, anh làm sao để em ngủ ở sofa cho đành-Ân nham nhở cất giọng.

Châu lo sợ rung lẫy bẩy nép vào ngực anh khẻ lên tiếng: anh không yêu tôi đừng đụng vào tôi, làm như vậy tôi sợ lắm

Nhưng tôi là chồng em, em biết không, bổn phận của vợ là gì mẹ em không nói cho em biết sao?-Ân đanh giọng.

Anh nhanh chóng luồn tay vào tóc Châu nâng nhẹ Châu lên đặt lên môi Châu một nụ hôn cuồng nhiệt, anh tham lam chiếm giử đôi môi mềm mại của Châu, thật tham lam hơn nữa anh hôn lên mũi lên mắt lên tai, rồi vòng xuống cổ Châu, môi anh tham lam lướt nhẹ trên làn da trắng nõn của Châu, anh như mất hết lý trí quên mất mình là ai, trong anh bây giờ chỉ toàn là dục vọng mà thôi, chưa có cô gái nào mang đến cho anh dục vọng như thế.

Châu ý thức được những việc anh đang làm, một chút lý trí yếu ớt còn xót lại dùng tay đẩy mạnh anh ra, chạy ra khỏi giường.

Châu lo sợ hét lên: anh không yêu tôi tại sao lại muốn chiếm đoạt tôi, tôi biết tôi ngốc nghếch dễ bị anh lừa nhưng anh không yêu tôi không có quyền đụng vào người tôi, mình ngủ riêng đi, tôi sẽ ngủ trên sofa, anh cứ ngủ trên giường, bề ngoài chúng ta là vợ chồng hạnh phúc nhưng khi không có người lạ tôi là tôi anh là anh chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, Châu nói mà con tim đau nhói vụn vở, nước mắt khẻ rơi đau đớn nhìn anh một nổi xót xa cùng cực.

Ân cảm thấy bị hụt hẩng ghê gớm, từng lời nói của Châu đều có lý mình đã bị thân thể cô làm che mờ lý trí, mình làm sao thế này, cô ấy nói đúng, mình phải tôn trọng cô ấy. Ân đột nhiên lên tiếng: tôi đồng ý yêu cầu của em, tôi xin lổi vì đã làm tổn thương em, em nói đúng tôi không yêu em, tôi sẽ cho chúng ta thời gian thử thách là một năm nếu như chúng ta yêu nhau và sống hạnh phúc thì không có chuyện gì, còn nếu không thì chúng ta sẽ ly hôn và tôi sẽ trả tự đo cho em, em đồng ý không?

Châu rớt nước mắt nhìn Ân một cách triều mến khẻ gật đầu đồng ý.

Quyết định vậy đi, mình đi ngủ thôi ngày mai còn bay qua Pháp hưởng tuần trăng mật nữa sẽ vất vả lắm đó-Ân nói nhanh.

Không khí bổng nhiên chùng xuống yên lặng đến sợ mọi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng cả hai đều không hề chợp mắt, đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ là như thế đó.

-----------------------oOo-------------------------------

CHƯƠNG 3: TUẦN TRĂNG MẬT

Điều ước sao băng: con ước gì anh ấy yêu con chỉ bằng một nữa con yêu anh ấy là con đã mãn nguyện rồi.

++++++++++++

Mời hành khách đi chuyến bay từ tpHCM đi Paris lúc 8h ngày... tháng... năm nhanh chóng lên máy bay.

Thế là Thiên Ân và Bảo Châu lên máy bay đi Paris.

Anh Ân anh đi máy bay lần nào chưa, nó ngộ quá há, ghế quá chừng nè, trời ơi mấy cô tiếp viên ở đây đẹp quá chừng luôn, ui thích quá đi-Châu nói

Em ồn quá vậy chưa đi máy bay lần nào sao, ngồi im coi, người ta nhìn kìa-Ân nhăn nhó.

Em mới đi lần đầu mà, rộng quá anh há, đẹp nữa, ui ...úi ...úi bay bay rồi, bay rồi anh ơi-Châu la lên.

Trời ơi em nhỏ tiếng một chút được không người ta cười kìa, thật không hiểu sao ba lại chọn em nữa ngốc nghếch vừa thôi chứ-Ân cằn nhằn.

Châu xụ mặt xuống không nói gì thêm chỉ lẳng lặng nhìn ra cửa sổ máy bay.

Ân thấy hơi nặng lời nên nhẹ giọng: em đừng nói lớn như thế người ta cười em đó, anh không muốn thấy ai cười vợ mình

Em xin lổi, em biết rồi, anh...anh ơi em khó chịu quá hà, em muốn ói quá, chóng mặt quá hà-Châu than thở.

Trời em say máy bay à, làm sao đây biết vậy không đi sang Paris làm gì, cô tiếp viên cô lấy cho cô ấy một cái bao nylon đi, làm phiền cô quá-Ân nhỏ nhẹ

Dạ có ngay thưa quý khách-cô tiếp viên nói(trời ơi anh ta đẹp trai quá chừng, sao lại có người đẹp trai như thế hả trời)

ụa...ụa ...Châu mồ hôi nhể nhại mắt mở không ra thim thíp nói: cảm ơn anh nha.

Thôi em nằm nghỉ đi, không có gì đâu, dù sao anh cũng là chồng em mà-Ân an ủi.

Vật vả một buổi cuối cùng máy bay cũng đáp an toàn xuống sân bay Paris.

Đến rồi hả anh? Mừng quá thoát nạn rồi mệt quá, lấy tay nhướng cái mắt kín dầy cộm Bảo Châu nở một nụ cười.

Ừ thôi mình xuống đi còn đi lấy hành lý nữa, anh đã dặn khách sạn bên đây rồi lát hồi có xe đến đón thôi-Ân chu đáo.

Mình cũng có khách sạn ở bên đây sao anh, vậy sao anh quản lý nổi-Châu quan tâm.

Anh quen rồi có gì từ năm 20 tuổi anh đã làm việc này rồi, ở đây cũng dể quản lý chứ có gì đâu, tập đoàn Hoàng Gia còn có chi nhánh nhiều lắm em không biết hết đâu, có thời gian anh sẽ dẫn em đi tham quan-Ân nhẹ giọng.

Xe đến rồi thôi mình về khách sạn đi em-Ân giục.

Tại khách sạn Hoàng Gia ở Paris:

Chào chủ tịch đã lâu không thấy chủ tịch đến, hôm nay ngày viến thăm có việc gì không ạ-giọng giám đốc chi nhánh ở đây(nói bằng tiếng Pháp đó nha)

Tôi chỉ đi du lịch tiện thể ghé thăm đây một chút tình hình khách sạn vẩn tốt phải không, mau dọn cho tôi một phòng VIP để tôi và vợ tôi nghỉ ngơi ngồi máy bay lâu cô ấy mệt rồi-Ân cao giọng lạnh lùng.

Dạ vâng thưa chủ tịch hoá ra đây là phu nhân của chủ tịch, tôi xin lổi đã thất lể-ông giám đốc cười hơi gian trong lòng thằm nghĩ(trời ơi chủ tịch đẹp trai vậy sao có cô vợ xấu dữ vậy trời)

Thông minh như anh dư sức hiểu ông giám đốc đang nghĩ gì Ân nghĩ thầm: ông làm sao biết được cô ấy cố tình giả vờ, cô ấy xinh đến nổi tôi đây còn phải choáng, mà như vậy cũng đở ra ngoài khỏi ai nhòm ngó, hihi. Hài lòng với suy nghĩ của mình anh lên tiếng: ở đây không còn chuyện của ông, ông vào trong làm việc đi ở đó mà suy nghĩ vu vơ coi chừng tôi đây

Dạ không có thưa chủ tịch ạ xin mời ngày lên phòng đi ạ-Ông giám đốc đáp rung rung(ông ta thông minh y như lời đồn ca suy nghĩ của mình cũng đoán được)

Trời ơi căn phòng đẹp như trong mơ cái giường rộng rãi quá, đẹp quá hà, lối kiến trúc châu Âu cổ điển quá đẹp, ấm cúng thật, à quên hồi nãy anh nói gì với ông giám đốc kia mà nhiều quá vậy, tôi chẳng hiểu gì hết, nói xấu tôi hả?-Châu dò xét.

Em không biết tiếng Pháp sao? Vậy hơi khó đấy ở đây phải biết tiếng Pháp mới tiện đi lại chứ-Ân dò hỏi.

Em không biết tiếng Pháp rồi làm sao đây, tiếng anh còn biết sơ sơ còn tiếng Pháp bó tay, anh đừng bỏ em mà đi một mình nha em sẽ bị lạc đó-Châu lo lắng.

Biết rồi, em trẻ con quá hà, anh chỉ hỏi vậy thôi chứ anh dư sức biết ngốc nghếch như em biết tiếng Pháp mới lạ-Ân lên mặt.

Còn giám chọc em, anh chán sống hả, chồng gì mà kỳ vậy, em đeo cứng ngắc luôn cho mà biết ha...ha...ha-Châu phụng phịu.

Biết rồi, đừng có ôm anh chặc như thế chứ, hong sợ anh nữa hả, xích ra đi để anh còn đi tìm người yêu nữa chứ, xấu như em vậy không có cửa đâu-Ân chăm chọc

Anh dám? Ngày nào Phạm Bảo Châu này còn danh chánh ngôn thuận là vợ anh thì anh đừng có hòng lén phén em cho ăn acid là hết đời trai đó nha, xấu như em vậy đó, không ưng cưới làm gì ha...ha...ha-Bảo Châu hăm doạ, ánh mắt đanh lại.

Sợ em quá, chồng sợ quá, Hoàng Thiên Ân này mà sợ Phạm Bảo Châu à, ngốc nghếch như em, muốn trói anh tỉnh lại đi em, thôi đi tắm đi anh dẩn đi dạo phố, Paris về đêm đẹp lắm-Ân lạnh lùng giọng trầm tỉnh đầy uy lực trên môi nở một nụ cười đầy quyến rũ.

Ôi sao mà anh lại quyến rũ đến thế, em chết mất thôi, anh cứ như thế này em làm sao mà hết yêu anh cho được, anh càng quan tâm em bao nhiêu thì tình yêu em dành cho anh lại càng mãnh liệt bấy nhiêu làm sao đây-Châu nghĩ thầm thoáng đỏ mặt trước nụ cười của Ân, cô đáp lí nhí: em biết rồi, anh chờ em chút.

Từ lúc đến Paris vẻ lạnh lùng khó gần thường ngày của Ân biến đâu mất, trong tim anh bổng có một niềm vui kỳ lạ mà anh cũng không hiểu nổi, có phải là vì Bảo Châu bên cạnh không, không thể nào một cô gái ngốc nghếch như vậy làm sao lại làm trái tim băng giá của anh tan chảy được chứ không thể nào-Ân nằm trên giường nghĩ thầm.

Bảo Châu từ nhà tắm bước ra xinh xinh trong chiếc váy hồng có kết những hạt pha lê chiếc váy mà anh mua làm quà trước khi đám cưới, trong cô bé ngây thơ bé bỏng đáng yêu làm sao, trước mặt anh cô không phải giả vờ gì cả(không phải đeo mắt kín, cũng không phải chải tóc ngố ngố nữa) cô đâu biết anh thoáng sững sờ muốn ôm cô vào lòng dặt lên đôi môi nhỏ xinh đó một nụ hôn, nhưng vẻ lạnh lùng ấy đã giúp anh kìm lại cảm xúc của chỉ hỏi một câu bân quơ: em tắm xong rồi à, đợi anh chút anh đi tắm rồi mình đi.

Châu xụ mặt không vui, mình như vậy mà anh không đọng lòng chút nào sao, trong mắt anh mình lúc nào cũng ngốc nghếch hết sao, buồn quá à.

Anh ơi ở đây về đêm đẹp quá, ánh đèn neon trắng xanh vàng đỏ lắm lánh đủ màu sắc thật đẹp đằng kia có gì mà người ta chen chút dữ vậy anh mình lại đó xem đi-Châu lí lắc.

Kéo mạnh tay Ân vào đám đông xem xiếc, quá trình chen lấn đã làm cô lạc mất anh, anh là người ít nói ghét đám đông ồn ào nên chen không được anh vội đi ra ngoài mà không hay Châu đã len lõi vào trong.

Anh ơi hay quá hà vui ghê, họ xiếc hay ghê, thú vị quá, em chưa lần nào được xem như thế này-Châu nắm tay Ân liến thoắng.

Cô nói cái gì tôi không hiểu? cô nói cái gì thế-Người được Châu nắm tay hỏi lại.

Tiếng Pháp sao lại là tiếng Pháp, Ân đâu, tại sao cô hoảng hồn hét lên: sao lại là ông, anh Ân đâu, làm sao đây.

Cô nói gì tôi không hiểu cô thần kinh hay sao mà nắm tay tôi kéo đi hoài vậy-Người lạ mặt trả lời.

Ông nói gì tôi không hiểu, sao lại như thế này, Ân đâu rồi hu...hu...-Châu buông tay ra, chạy đi dáo dát tìm Ân, hai hàng nước mắt lả chả rơi: giữa nơi đô thị phồn hoa thế này mình lại không biết tiếng Pháp làm thế nào đây.

Ân nãy giờ mới sực nhớ Châu không đứng cạnh mình, nhìn xung quanh không thấy cô anh lo lắng dáo dát tìm kiếm: Châu ơi, em ở đâu, em không biết tiếng Pháp đi đâu được đây. Anh gọi trong vô vọng, tìm kiếm khắp nơi.

Ân ...Ân ơi anh ở đâu, biết tìm anh ở đâu, em không biết đường về khách sạn anh ơi, Ân ơi...Ân ơi-Châu gọi khan cả cổ nước mắt giàn giụa.

Bực bội bất lực buồn tủi cô ngồi khóc trước cổng một quán café cũng khá sang trọng mà than thầm: em mà tìm được anh em đánh chết anh, bỏ em ở đây, biết em sợ lắm không, tính bỏ em mà đi cua gái hả, quá đáng mà, hu...hu...hu...hu

Chợt có một chàng trai khom lưng xuống hỏi cô: cô làm sao vậy,tại sao lại khóc ở đây?

Ông nói gì tôi không hiểu? tôi không biết tiếng Pháp-Châu thành thật.

Cô là người Việt à, tôi cũng là người Việt nè, tôi tưởng cô là người ở đây nên hỏi bằng tiếng Pháp? Thế sao cô khóc ở đây vậy?-người khách lạ hỏi.

Anh biết tiếng Việt sao may quá, tôi bị lạc đường, không biết tiếng Pháp nên không về được, hức...hức... tôi đi du lịch qua đây thôi-Châu thành thật, ánh mắt long lanh ngấn nước tuy được nguy trang bằng cặp kình dầy trong vẩn đẹp.

Vậy à, cô ở đâu, để tôi dẩn cô về cho, cô đừng khóc nữa, cô tên gì?-người lạ mặt quan tâm.

Tôi tên Bảo Châu, tôi ở khách sạn Hoàng Gia anh chịu dẫn tôi về thiệt hả-Châu mừng rở đứng bậc dậy va phải anh làm rơi cái mắt kiếng xuống đất, ánh mắt long lanh ngốc nghếch nhìn chàng trai với vẻ mặt vui mừng.

Người lạ mặt thoáng sững sờ sao lại có một cô gái đẹp đến thế sao cô lại đi lạc ở đây, thật may mắn cho anh gặp được cô, cô bé thật đáng yêu trong sáng. Thật là may mắn cho ta gặp được nàng ở đây. Người lạ mặt lên tiếng: tôi tên Đinh Chấn Phong rất vui được gặp em ở đây nhớ kỷ tên tôi nhé, em không được quên đâu đấy.

Anh nói gì? Mau đưa tôi về khách sạn Hoàng Gia đi, tôi sợ lắm, làm ơn đi mà-Châu nhặt nhanh mắt kiếng miệng giục nhanh.

Được ...được tôi sẽ đưa em về-Phong nói nhanh.

+++++++++++++

Bảo Châu ơi...em ở đâu tự nhiên lại đi lạc thế không biết nữa, em biết là anh lo cho em lắm không?-Ân sốt ruột đi tìm khắp nơi.

Đang đi tìm dáo dát khắp nơi không để ý Ân va phải một người úi da...này anh: anh có mắt không thế đi sao không nhìn đường gì hết vậy, đụng trúng người ta định đi luôn hả-giọng chanh chua của một cô gái có vẻ đẹp rất sắc sảo.

Ân đang nhìn xung không để ý trước mặt mình thì nghe giọng nói chanh chua nên quay lại nhìn thì thấy một cô gái ăn mặt lộng lẫy kiêu sa gương mặt phấn son trong rất sắc sảo mới mới cất giọng lạnh băng: xin lổi... tôi vội quá, rồi bỏ đi một nước với phong thái ung dung mạnh mẽ.

Đứng lại đó, muốn đi thì đi sao, anh xem tôi là gì chứ, một câu xin lổi lạnh nhạt ấy là xong sao?-Cô gái nói với nụ cười tươi nghĩ thầm trong bụng: anh ta sao đẹp trai và quyến rũ dữ vậy, mình chưa thấy ai có sức hút như thế, anh chính là một nữa mà mình tìm kiếm bấy lâu nay, anh nhất định phải thuộc về em nhất định em sẽ tóm được anh, anh không thoát khỏi em đâu.

Tôi xin lổi cô rồi cô còn muốn gì nữa, tôi có việc không rãnh đôi co với cô-Ân đanh giọng.

Tôi tên Lâm Ỷ Lan anh phải nhớ rõ tên tôi đó, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu, tôi nhất định sẽ tìm được anh, anh không thoát khỏi bàn tay tôi đâu-Ỷ Lan lớn giọng hét lớn.

Cô đừng có mơ, hù tôi à, cô ngay thơ quá đây, cô biết tôi là ai không? Cô muốn làm gì cứ tự nhiên xin mời, tôi sẳn sàng đón tiếp, tôi có việc tôi đi đây-Ân nói giọng thách thức với nụ cười nữa miệng bỏ đi mất dạng.

Để lại Ỷ Lan với bao tiết nuối: thật không ngờ lại có một chàng trai làm trái tim cô sao động đến thế, không có ai có thể hiên ngang thách thức cô như thế, anh là người đầu tiên đó, nhất định tôi sẽ tìm ra anh thôi, anh chờ mà xem.

Tại khách sạn Hoàng Gia Paris:

Ân vì không tìm được Châu nên đành về Hoàng Gia chờ nàng tâm trạng nôn nóng đi qua đi lại trước cửa khách sạn miệng cứ luôn lẩm bẩm: Châu ơi... em ở đâu mau về nhà đi anh lo quá...

Tới Hoàng Gia rồi em vào đi tôi về đây tạm biệt em-Phong nhẹ giọng như luyến tiếc.

Cảm ơn anh, tôi vào đây, tạm biệt-Châu nói nhanh rồi chạy vào một mạch. Bỏ mặt Phong ngơ ngác với vẻ hối tiếc vô vàng, nhất định anh sẽ tìm được em.

Anh Thiên Ân anh ở đâu...em về rồi nè-Châu mừng quýnh reo lên.

Em về rồi à, Ân chạy nhanh đến choàng tay ôm chặc lấy Châu lo lắng hỏi: sao em về được em đi đâu vậy biết anh lo lắm không? Anh tìm em khắp nơi mà không thấy đâu hết.

Em xin lổi em bị lạc trong dòng người xem xiếc, chính Chấn Phong đưa em về, anh ta cũng là người Việt em may mắn gặp được anh ấy mới về được đây đó, em sợ em khóc quá trời luôn tự nhiên anh bỏ em mất tiêu hà-Châu phụng phịu đáng yêu.

Thôi anh biết rồi, em về được là mừng sao này đừng ham chơi nữa lạc là hong biết đường về đâu đó, chắc là em đói rồi mình lên phòng ăn đi em-Ân ân cân quan tâm.

Châu đỏ mặt nủng nịu: anh ôm em chặc như vầy sao em đi được đây.

Ân hơi ngại vội buông tay Bảo Châu ra nói lảng qua chuyện khác: thôi lên phòng đi em không đói sao?

Ân lén nhìn Châu ăn trong lòng có một cái gì đó len lói vào trong khó tả mà anh chưa hề nhận ra được điều đó là gì, trong mắt anh Châu hồn nhiên đáng yêu như một đứa trẻ nhưng có điều quá ngốc nghếch chuyện gì cũng không biết hết. Ân không hiểu giữa anh và cô vợ bé bỏng này sẽ đi đến đâu.

Nằm im gát tay lên trán anh trằn trọc không ngủ được, nhìn dáng người bé nhỏ của cô vợ ngốc đang ngủ ngon lành bất giác anh mỉm cười rồi nghĩ thầm: vợ ơi em có biết là em quyến rũ anh lắm không, em ngủ say không đề phòng gì hết là sao, em có biết đây là tuần trăng mật của anh và em không, em quên rằng anh là đàn ông đích thực sao, đang suy nghĩ chợt Châu quay mặt qua sát bên cạnh anh mỉm cười vô tư, ánh thoáng rùng mình với ý nghĩ trong đầu mình: em mặt áo ngủ gợi cảm quá, lại còn không ý tứ để lộ cả bờ ngực trắng nõn như mời gọi thế này, đàn ông nào mà chịu nổi hả em, em thử thách anh à, anh không chịu nổi đâu đó sao em vô tư thế, nếu không vì lời hứa với em chắc anh đã không kịp được đến giờ này, Ân lắc đầu lảo đảo vào nhà vệ sinh xối nước vào mặt liên tục, để xua tan đi ý nghĩ cháy bỏng trong anh lúc này, người anh cứ nóng hừng hực cảm giác này anh chưa bao giờ có với bất cứ một cô gái nào.

Vất vả một hồi Ân bước ra từ nhà vệ sinh đầu tóc ướt sũng, nhìn Châu với vẻ bất lực, anh chăm mồi thuốc kéo một hơi dài, cả đêm anh không ngủ được, vừa nằm cạnh Châu là ý nghĩ đó mãnh liệt muốn nuốt chửng anh, anh ngồi ở sofa mòn mỏi ngủ thiếp đi trong sự bất lực của một thằng đàn ông.

Mấy ngày sau, Ân và Châu vui vẻ bên nhau như hai người bạn tuần trăng mật trải qua rất vui vẻ khoảng cách giữa Ân và Châu ngày càng được rút ngắn.

Đêm nay là đêm cuối ở Paris Ân và Châu ngồi ở bờ hồ lặng lẽ ngắm Paris về đêm chao ôi đẹp vô cùng, bất giác Châu khẻ lên tiếng:

Anh Ân anh thấy gì không, trên trời đó một luồng sao băng vừa bay qua đẹp quá hà

Ừ đẹp thật em tin mắt ghê, nhiều sao băng quá em há-Ân nhẹ giọng đáp.

Anh ước đi anh, nếu thấy sao băng mà ước thì điều ước sẽ thành hiện thức đó-Châu giục.

Rồi cả hai cùng chấp tay nguyện cầu.

Điều ước của Châu thật là đơn giản: con ước gì con được ở bên cạnh Thiên Ân mãi mãi.

Ân cũng thầm ước: con không biết cảm giác giữa con với Châu là gì nhưng ngay lúc này con muốn được che chở cho cô ấy mãi mãi.

Anh Ân anh ước gì vậy nói em nghe đi mà, em tò mò quá hà-Châu trẻ con.

Anh ước gì đâu, em hỏi làm gì, trẻ con không được tò mò, thôi khuya rồi mình về, mai còn đáp máy bay về sớm đó-Ân giục tránh câu hỏi của Châu.

Châu tiu nghỉu xụ mặt xuống buồn hiu ra về. Cả hai không nói một lời nào đến sáng rồi lặng lẽ thu xếp đồ nhà.

Tại sân bay Tân Sơn Nhất:

Thiếu gia và thiếu phu nhân đã về lão gia và lão phu nhân dặn tôi ra đón hai người mời hai người mau lên xe ạ

Ân không nói gì lặng lẽ bước lên xe, chỉ có Châu khẻ đáp một câu lịch sự:cảm ơn ông đã đến chúng tôi

Tại biệt thư nhà họ Hoàng:

Ôi hai con về rồi sao đi chơi có vui vẻ không, tuần trăng mật sao rồi, hai con lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi ngồi máy bay lâu chắc là mệt lắm-Bà Trọng đoan đã vui mừng ra mặt.

Dạ con cám ơn con chào mẹ con lên phòng trước ạ-Châu lể phép.

Ân im lặng không nói một lời thái độ lạnh như băng không chút biểu hiện rồi cũng lặng lẽ bước lên phòng.

Căn phòng đã được ông bà Trọng tân trang lại toàn bộ:tất cả ga giường mền gối đều màu hồng cả rèm cũng thế, trong phòng còn treo hình trẻ thơ rất ngổ nghĩnh và có bức chân dung hình cưới to đùng được treo ở đầu giường hai người, không khí ấm cúng của căn phòng tân hôn làm cả hai ngường ngùng không thể tả.

Châu khẻ lên tiếng phá vở bầu không khí ảm đạm: anh đi tắm trước đi em mệt em nghỉ một chút sẽ tắm sau.

Ừ em nghỉ đi-Ân lặng lẻ vào phòng tắm sắc mặt lạnh băng.

Một lát sau Ân bước ra trong bộ đồ pirama nhìn thấy Châu mệt mỏi đã ngủ thiếp đi anh lặng lẽ ngồi cạnh bên Châu thì thầm: anh làm sao đây Châu càng ngày anh càng mất dần tự chủ muốn ở gần em hơn lúc nào cũng muốn thấy em cười vui hồn nhiên nhưng từ lúc về đến giờ lại lạnh nhạt xa lạ với anh như thế, em muốn chấm dứt với anh hả Châu, anh khổ sở lắm em biết không? Đừng đối xử với anh như vậy nữa nha. Rồi mệt quá Ân cũng ngủ thiếp đi, thấy hai con đi xa về mệt nên bà Trọng cũng không đánh thức.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #heoconxin