Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Trong phòng hết sức im lặng, gió thổi vài cánh hoa anh đào bay qua cửa sổ, lọt vào trong. Trong không khí thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ, mùi không quá nồng nặc mà nhẹ nhàng, vương vấn nơi chóp mũi, khiến người ta say mê.

Hình ảnh trong gương từ từ biến mất, Vương Nguyên cảm thấy một trận choáng váng ập tới, sau đó cả người không còn sức lực hướng về phía sau ngả xuống.

Tuấn Khải nhanh chóng đỡ lấy cậu, ôm trọn thân thể mềm mại đầy hương thơm vào lòng. Nếu là lúc bình thường, hắn đã tìm cách ăn đậu hủ của cậu, nhưng hôm nay, khi ôm cậu trong tay, hắn lại chỉ cảm thấy đau lòng.

Vương Nguyên là dùng sức quá nhiều nên mới không chống đỡ nổi, quan sát trong một thời gian dài như vậy, cơ thể bắt đầu phản kháng. Tuy nhiên, những thứ hai người cần biết đều đã biết được.

Cả người vô lực dựa vào Tuấn Khải, đợi cho cơn choáng váng vơi đi, mới mở miệng:” Chú, chú chính là người bộ tộc Thần Nhãn?” thần sắc có chút khó tin. Nói đúng hơn, thân thể này là hậu duệ của bộ tộc Thần Nhãn, là người canh giữ hồ Nhật Nguyệt.

Thường Vân cư sĩ không nói rõ, chỉ nói người bộ tộc Thần Nhãn có đôi mắt của thần, có thể biết được mọi chuyện trên thế gian, còn cụ thể dùng cách nào thì không biết. Nhưng mà, có năng lực biết được mọi chuyện trên thế gian, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với Tuấn Khải thì không cần phải bàn cãi nữa.

Tuấn Khải ôm chặt cậu trong lòng, dùng sức bế cậu lên, đi đến cái giường con gần đó, đặt cậu xuống. Nhìn gương mặt vẫn còn đang kinh ngạc của cậu, trong lòng nổi lên một trận thương tiếc. Thật ra hắn cũng kinh ngạc không kém cậu.

Tuy nói những chuyện về hồ Nhật Nguyệt đều là bí mật, chì có hoàng đế đương triều của các nước biết, và mãi đến sắp lâm chung, mới nói cho người thừa kế tiếp theo biết, để người đó tiếp tục tìm kiếm, hoàn thành giấc mộng trường sinh bất lão của đế vương. Nhưng Trích Tinh Lâu là gì. Là tổ chức lợi hại nhất thiên hạ, có chuyện gì mà không tra được, tuy hoàng gia canh chừng nghiêm ngặt, nhưng dựa theo thời gian lâu dài nằm vùng, cũng điều tra được một hai. Chỉ là hắn không ngờ, chuyện này lại liên quan đến cậu, hơn nữa hiện giờ còn đang uy hiếp đến cuộc sống bình đạm của cả hai.

Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu, để cậu bình tĩnh hơn, trong đôi mắt là vô hạn nhu tình không cưỡng lại được, nhưng Vương Nguyên là loại gì chứ, kiếp trước lẫn kiếp này đều chưa từng yêu đương, vì vậy làm gì hiểu được tình ý sâu đậm trong mắt Tuấn Khải, cho nên mới để cho người ta đùa bỡn trong tay nhiều năm như vậy, bị ăn đến gắt gao còn không biết.

-“ Nhưng mà chú không biết hồ Nhật Nguyệt nằm ở đâu a.” - Đúng rồi, làm sao có thể biết được, cậu đây là xuyên qua mà, làm gì có lưu trữ trí nhớ của thân chủ đâu.

Tuấn Khải cũng nhớ tới thân thế của cậu, cũng biết điều đó, mỉm cười trấn an : “ Không biết cũng không sao, miễn cho biết rồi thì càng phiền lòng.”

Vương Nguyên ngẫm nghĩ, cũng đúng, dù sao cậu cũng không muốn trường sinh bất lão gì gì đó. Tuy nhiên, không phải cứ không quan tâm thì người ta sẽ để yên cho cậu, dù sao trên người cậu cũng gắn cái mác Thần Nhãn đây. Nghĩ đến đây, gương mặt bỗng xụ xuống.

Tuấn Khải liền biết ngay cậu đang nghĩ gì, đưa tay nắn bóp gương mặt mềm mại, tròn tròn của cậu:“ Đừng lo lắng. Chúng ta có người của sư phụ bảo vệ mà.” Vì không muốn cậu biết được con người thật của mình, hắn không cho cậu biết mình đã hoàn toàn tiếp nhận sản nghiệp của Liễu Nhất Dân, Vương Nguyên chỉ nghĩ, hắn cùng lắm la giúp đỡ một vài việc mà thôi.

Tay vẫn không buông tha, cứ nắn nắn mặt cậu, trên tay xúc cảm mềm mại, mịn màng, thật ra thì hắn muốn nắn bóp chỗ khác cơ,nhưng thời cơ chưa tới, nghĩ tới nơi nào đó cũng đàn hồi co dãn không kém, dưới thân chợt nóng lên.

Ở tuổi của Tuấn Khải thì đang là lứa tuổi dậy thì, bắt đầu có những phản ứng sinh lí mãnh liệt, nhưng người hắn yêu lại là một kẻ không tim không phổi, cho nên đến bây giờ hắn chỉ có thể buổi tối ăn chút đậu hủ của cậu, sau đó tự giải quyết. Suy nghĩ lại, cũng đáng thương cho Tuấn Khải, ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, lại nhìn được mà không ăn được, ăn được nhưng không thể ăn tới cùng, bi ai a~.

Vương Nguyên tức giận lôi cái tay tội ác tày trời kia ra, đề phòng cho hắn tiếp tục làm bậy, nắm trong tay không buông, hiện giờ đang nói chuyện đại sự, tên nhóc này còn không đứng đắn. Sau đó lại hối hận không thôi, chỉ tại cậu lúc trước cứ thích nắn nắn gương mặt của hắn, nên bây giờ mới dưỡng ra thói quen bất lương này.╯△╰

- “ Bây giờ bọn họ đang tìm con, phải làm sao đây, nếu bọn họ tìm được, dựa vào mục đích của bọn họ, nếu như không chiếm được điều họ mong muốn, liệu họ có ra tay với con không.” – Trong mắt Vương Nguyên, Tuấn Khải vẫn là một cậu thiều niên ôn nhuận như ngọc, có nụ cười dịu dàng như gió xuân, làm sao có thể đấu lại bọn mưu ma chước quỷ đó.

Tuấn Khải cảm động không thôi, bọn họ đang tìm cũng không phải một mình hắn, nhưng cậu lại chỉ lo lắng cho hắn, không hề nghĩ tới bản thân, cậu như vậy, thử hỏi vì sao hắn không yêu cậu cho được, hận không thể đem hết thảy điều tốt đẹp nhất trên đời cho cậu, chỉ để cậu cười với hắn một cái.

Dùng sức ôm chặt Vương Nguyên lòng. Bị hành động bất thình lình của Tuấn Khải dọa sợ, Vương Nguyên thoáng giãy giụa , đổi lại là Tuấn Khải càng ôm chặt hơn, giọng nói khàn khàn:” Để cho con ôm người một chút, một chút thôi.”

Vương Nguyên nghe thấy giọng điệu củaTuấn Khải, cũng không vùng vẫy nữa, cơ thể thả lỏng, cả người dựa vào người hắn. Dường như cảm nhận được sự hợp tác của Vương Nguyên, Tuấn Khải cũng buông lỏng lực đạo, điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái hơn, đôi tay vẫn cứ ôm cậu mãi không buông,đầu vùi vào cổ của cậu, hít sâu.

Tuy những người đó là người triều đình, nhưng hắn không sợ, bằng vào năng lực của hắn hiện tại, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không lo bị bắt được, nhưng không thể mãi như vậy được, hắn không phải một mình. Hắn còn có cậu, hắn không muốn vì sự tự tin của mình mà khiến cậu gặp bất trắc. Có lẽ hắn nên nghĩ đến một kế sách vẹn toàn hơn.

Cơ thể trong ngực hoàn toàn thả lỏng, bên tai truyền đến từng tiếng hít thở nhẹ nhàng cắt đứt những suy nghĩ hung ác trong đầu Tuấn Khải. Hắn nở nụ cười nhẹ nhàng, cậu cũng đã mệt mỏi lắm rồi, tìm một vị trí khó thấy trên gáy của cậu, đặt môi lên, mút thật mạnh cho đến khi thỏa mãn mới rời đi, để lại trên đó một ấn kí đỏ sậm.

Sau đó mới nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, tháo giầy cho cậu xong, bản thân cũng nằm lên, đưa tay ôm trọn cậu trong lòng mới thỏa mạn nhắm mắt.

Một buổi trưa đẹp trời, hai cơ thể dính vào nhau, không một kẻ hở, gương mặt kề sát nhau, chia sẻ cho nhau từng hơi thở,ngủ đến an ổn. Bao nhiêu âm mưu quỷ kế, hãy đợi đến lúc khác đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #mỹ#đam