Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Instrusive Thoughts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-[🍊]; "Có tiến triển gì không?"
"Hắn vẫn chơi trò vòng vo như mọi khi. Nhưng hắn nói một vài điều về anh."
"Gì vậy?"
".."
"Không có gì đáng nói. Chỉ là mấy lời linh tinh thôi." ⚠︎. Trần Minh Hiếu- Phạm Bảo Khang

Th loi: Trinh thám, Tâm lý ti phm, Lãng mn, Hành đng
CNH BÁO : Ni dung cha yếu t ti phm và bo lc, Trò chơi tâm lý phc tp, Mi quan h lãng mn có th gây tranh cãi. Tình tiết căng thng, hi hp Có yếu t tình cm, tình yêu xen ln gia chính nghĩa và ti li

⚠︎

---

Sáng hôm sau, bạn bước vào sở cảnh sát với một cảm giác mơ hồ. Đêm qua, bạn đã trằn trọc không ngủ được, đầu óc không ngừng xoay quanh những mối nghi ngờ về Hiếu, Khang, và cả vụ án này. Những cảm giác đó chưa hề lắng dịu mà chỉ trở nên phức tạp hơn khi từng chi tiết nhỏ nhặt cứ lởn vởn trong đầu.

Khi bạn đi ngang qua hành lang, bạn bắt gặp Hiếu đứng trò chuyện với đội trưởng Tú. Họ đang trao đổi gì đó khá nghiêm túc. Đội trưởng Tú là một người lãnh đạo dày dặn kinh nghiệm, luôn nghiêm khắc và quyết đoán, nhưng cũng rất công tâm. Bạn từng kính trọng anh từ những ngày đầu gia nhập lực lượng, và anh cũng luôn là người hỗ trợ bạn trong nhiều vụ án khó.

"Chào buổi sáng, đội trưởng," bạn lên tiếng khi bước tới.

Anh Tú quay lại, nở nụ cười thoáng qua nhưng đầy sự tập trung. "Chào. Tôi và Hiếu đang thảo luận về những thông tin mới liên quan đến Khang. Cô rảnh không?"

Bạn gật đầu. "Tôi vừa định tới đây để cập nhật với đội trưởng về tiến triển mới. Chúng ta có gì mới không?"

Hiếu trao cho bạn ánh mắt điềm tĩnh nhưng khó đoán. "Chúng tôi đã kiểm tra lại những kết nối mà Khang có thể có ngoài băng nhóm. Có một vài dấu hiệu cho thấy hắn từng liên lạc với một kẻ trung gian, nhưng vẫn chưa rõ danh tính."

Bạn nhìn qua tập tài liệu mà Hiếu đang cầm. "Một kẻ trung gian? Là ai? Chúng ta có thể lần theo không?"

Anh Tú khẽ cau mày. "Vẫn chưa rõ ràng. Nhưng có vẻ như tên này không thuộc về Gerdnang, mà đứng ngoài cuộc, có thể là người cung cấp thông tin hoặc kẻ chuyên môi giới các phi vụ."

Bạn suy nghĩ một lúc, cố gắng ghép các manh mối lại với nhau. "Nếu hắn không thuộc Gerdnang, vậy mục đích của hắn là gì? Có phải hắn chỉ đơn giản là người điều phối hay còn đứng sau điều gì lớn hơn?"

Anh Tú im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi không loại trừ khả năng đó. Nhưng cô và Hiếu cần tìm thêm thông tin từ các manh mối khác. Đến lúc này, Khang vẫn chưa chịu khai ra bất kỳ ai. Hắn là kẻ ngoan cố."

---

Sau khi rời khỏi văn phòng của đội trưởng, bạn và Hiếu bước về phía phòng làm việc chung. Không khí có vẻ căng thẳng, nhưng Hiếu dường như vẫn giữ được vẻ bình thản. Anh luôn như vậy—lạnh lùng, tỉnh táo, và không bao giờ tỏ ra mất kiểm soát, ngay cả trong những tình huống khó khăn nhất.

Bạn không thể không nhìn về phía Hiếu, tự hỏi làm sao anh có thể giữ vững được sự điềm tĩnh này trong khi bạn cảm thấy mình đã quá căng thẳng.

"Anh không lo lắng sao?" bạn hỏi, giọng không giấu nổi sự tò mò.

Hiếu liếc nhìn bạn, nhún vai nhẹ. "Lo lắng không giúp được gì. Tôi chỉ tập trung vào những gì chúng ta có thể làm ngay bây giờ. Nếu chúng ta mất quá nhiều thời gian suy nghĩ về những khả năng tồi tệ, chúng ta sẽ bỏ lỡ những cơ hội quý giá."

Bạn im lặng suy nghĩ về điều đó. Có lẽ Hiếu nói đúng. Bạn thường để cảm xúc và những suy nghĩ hỗn loạn chi phối, trong khi Hiếu lại luôn giữ được sự bình tĩnh. Điều đó khiến bạn vừa ngưỡng mộ, vừa khó hiểu. Có những khoảnh khắc, như ngay lúc này, bạn cảm thấy như mình đang dần nhìn thấy một khía cạnh khác của anh—không chỉ là một cảnh sát tài giỏi mà còn là một người biết giữ vững tâm trí trước mọi sóng gió.

Hai người cùng ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục xem xét tài liệu. Hiếu lặng lẽ làm việc, đôi lúc đưa ra những nhận xét sắc bén mà bạn không thể không đồng ý. Sự hợp tác giữa hai người ngày càng trở nên ăn ý, dường như không cần phải nói nhiều mà cả hai vẫn hiểu rõ nhiệm vụ của mình. Nhưng ngay khi bạn bắt đầu cảm thấy mọi thứ suôn sẻ, Hiếu đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Cô đã bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi lực lượng chưa?" anh hỏi, giọng anh trầm nhưng đầy tò mò.

Câu hỏi đó khiến bạn hơi bất ngờ. "Tại sao tôi lại nghĩ đến điều đó? Tôi chưa bao giờ thấy mình phù hợp với điều gì khác ngoài công việc này."

Hiếu khẽ gật đầu, không có vẻ ngạc nhiên. "Tôi chỉ tò mò thôi. Vì đôi khi tôi thấy cô dường như đang đặt tất cả mọi thứ vào đây, mà có lẽ cô chưa thực sự nghĩ đến bản thân mình."

Bạn nhìn anh một lúc, tự hỏi liệu có phải anh đang cố gắng thăm dò gì đó. "Công việc này quan trọng. Tôi không thấy mình cần phải nghĩ về điều gì khác ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ."

Hiếu không đáp lại ngay. Anh chỉ im lặng trong một lúc lâu, ánh mắt vẫn dán vào tập tài liệu trước mặt. Nhưng có điều gì đó trong không khí khiến bạn cảm thấy sự tương tác này không chỉ đơn thuần là một câu hỏi vu vơ.

---

Buổi tối, đội trưởng Tú triệu tập một cuộc họp nhỏ với bạn và Hiếu để thảo luận về các bước tiếp theo. Khi mọi người ngồi quanh bàn, không khí trong phòng trở nên nghiêm túc.

Anh Tú lướt mắt qua các báo cáo trước mặt, rồi nhìn lên hai bạn. "Chúng ta đang ở một giai đoạn khó khăn. Khang không chịu khai thêm gì, và những kẻ đứng sau hắn vẫn ẩn mình quá kỹ. Tôi muốn cả hai tập trung vào việc xác định danh tính kẻ trung gian mà chúng ta đang nhắm đến."

Bạn gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực. Vụ án này ngày càng phức tạp và dường như mọi manh mối đều dẫn đến những ngõ cụt. Nhưng Hiếu lại giữ vẻ điềm nhiên, như thể anh đã dự đoán trước tất cả.

"Chúng ta cần một cách tiếp cận khác," Hiếu nói. "Có lẽ không phải ép Khang khai mà là tìm cách để hắn tự muốn nói."

Anh Tú cau mày, suy nghĩ về ý tưởng của Hiếu. "Ý cậu là gì?"

"Chúng ta cần cho hắn thấy rằng hắn không còn con đường nào khác. Nếu chúng ta tạo áp lực từ bên ngoài, có thể hắn sẽ cảm thấy mình bị cô lập và buộc phải tìm sự cứu giúp."

Anh Tú trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. "Được, tôi tin cậu. Hãy thử tiếp tục theo hướng đó."

---

Sau buổi họp, bạn và Hiếu cùng đi ra ngoài. Trời đã tối, những ánh đèn đường lấp lánh chiếu sáng con phố yên tĩnh. Bạn cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn phần nào sau cuộc họp, nhưng vẫn không thể ngừng nghĩ về những lời Hiếu nói ban sáng.

"Anh thực sự nghĩ rằng Khang sẽ chịu khuất phục nếu chúng ta tạo áp lực?" bạn hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự nghi ngờ.

Hiếu quay lại nhìn bạn, ánh mắt anh dường như đăm chiêu hơn thường lệ. "Tôi không chắc, nhưng đó là lựa chọn tốt nhất mà chúng ta có lúc này. Đôi khi, chính khi người ta cảm thấy mình bị dồn vào đường cùng, họ mới bắt đầu suy nghĩ lại."

Bạn im lặng bước đi bên cạnh Hiếu. Cảm giác trong lòng bạn lúc này thật khó tả. Sự điềm tĩnh của Hiếu, sự kiên nhẫn và tự tin của anh, tất cả đều khiến bạn bắt đầu nhìn anh theo một cách khác. Không còn chỉ là sự nghi ngờ hay mơ hồ, mà còn có một điều gì đó dịu dàng hơn, mờ nhạt nhưng dần rõ ràng hơn trong lòng bạn.

Đó là khoảnh khắc khi bạn chợt nhận ra rằng, dù bạn có cố gắng phủ nhận đến đâu, Hiếu đã bắt đầu khiến bạn cảm thấy một điều gì đó không thể diễn tả bằng lời—một cảm giác lạ lẫm nhưng đầy lôi cuốn. Bạn không biết chính xác đó là gì, nhưng điều đó khiến bạn không thể ngừng nghĩ về anh.
---

Ánh sáng từ bóng đèn treo tỏa xuống căn phòng thẩm vấn, đổ những vệt tối lờ mờ trên mặt bàn kim loại lạnh lẽo. Bạn ngồi đối diện với Khang, tên đàn em cứng đầu của Gerdnang. Hắn không phải là loại người dễ khai thác thông tin, và sau nhiều lần thẩm vấn thất bại, bạn đã dần hiểu rằng Khang là một trong những kẻ khó nhằn nhất mà bạn từng đối mặt. Tuy nhiên, bạn vẫn kiên trì, vì biết rằng chỉ cần một sơ suất nhỏ, hắn sẽ lộ ra những manh mối quan trọng mà bạn đang tìm kiếm.

Khang dựa người vào ghế, đôi mắt nửa như thách thức, nửa như chán nản. Hắn không sợ hãi, nhưng cũng không hoàn toàn tự tin. Hắn chỉ đơn giản là đã quen với việc giữ kín miệng.

"Cô lại muốn nghe gì từ tôi nữa đây?" Khang mở lời, giọng điệu mệt mỏi. "Tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi."

Bạn bình thản trả lời, mắt vẫn dán vào hồ sơ trước mặt. "Anh biết nhiều hơn những gì anh nói, Khang. Chúng tôi đã nắm rõ vị trí của anh trong tổ chức, và chúng tôi biết anh không phải chỉ là một tay sai vặt."

Khang nhếch mép, nụ cười nửa miệng hiện ra đầy mỉa mai. "Tôi chỉ là một người làm theo lệnh. Nếu cô muốn tìm kẻ lớn hơn, tôi không phải người cô nên hỏi."

Bạn nhìn hắn chăm chú. "Đừng làm ra vẻ vô tội. Chúng tôi đã có đủ bằng chứng về những hoạt động của anh, nhưng tôi muốn cho anh một cơ hội để tự giải thích trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."

Khang im lặng, tay hắn gõ nhịp nhịp trên mặt bàn, tạo ra những tiếng động nhỏ trong không gian yên tĩnh. Bạn biết hắn đang cân nhắc điều gì đó. Trong thâm tâm, bạn cảm thấy Khang không phải là kẻ dễ dàng chịu khuất phục trước áp lực, nhưng có điều gì đó khác lạ ở hắn hôm nay—một sự bất ổn mà bạn chưa từng thấy ở những lần thẩm vấn trước.

---

Khi bạn chuẩn bị tiếp tục, Khang bất ngờ đổi đề tài, giọng điệu trở nên thoải mái hơn. "Cô làm việc với Hiếu lâu chưa?"

Bạn không ngờ hắn nhắc đến Hiếu trong lúc này, nhưng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. "Một thời gian. Tại sao anh hỏi vậy?"

Khang cười nhạt, ánh mắt hắn ánh lên một vẻ bí ẩn. "anh ta khá giỏi, đúng không? Một người đáng tin cậy."

Câu nói của hắn khiến bạn dừng lại một chút. "Đúng vậy. Hiếu rất xuất sắc trong công việc. Anh biết gì về anh ta?"

Khang nhìn bạn một hồi lâu, như thể đang đánh giá phản ứng của bạn trước khi trả lời. "Chỉ là... tôi có cảm giác hn luôn biết nhiu hơn nhng gì hn th hin. Cô không thấy vậy sao?"

Bạn cảm nhận được điều gì đó không ổn trong câu nói của Khang, nhưng không thể xác định rõ là gì. "Ý anh là gì?"

Khang chỉ cười, không trả lời thẳng thừng. "Hiếu là kiểu người... phức tạp. Đôi khi, tôi t hi hn thc s đang đng phe nào."

Bạn cảm thấy lòng mình chùng xuống một cách khó hiểu. Hiếu là đồng nghiệp, và hơn nữa, anh ta luôn là người đứng cạnh bạn trong những vụ án khó khăn nhất. Nhưng câu nói của Khang gieo vào bạn một sự nghi ngờ nho nhỏ, dù bạn không muốn thừa nhận điều đó.

"Anh đang cố gắng chơi trò tâm lý với tôi à?" bạn hỏi, cố giữ bình tĩnh. "Chúng tôi không có thời gian cho mấy trò vớ vẩn này."

Khang nhún vai, đôi mắt không rời khỏi bạn. "Tôi chỉ nói những gì tôi thấy thôi. Cô tin hay không, tùy cô."

---

Buổi thẩm vấn kết thúc mà không có thêm thông tin nào đáng giá. Bạn đứng dậy, cảm thấy mệt mỏi và có chút thất vọng. Khi bước ra khỏi phòng, bạn vô tình chạm mặt Hiếu đang đứng đợi ở ngoài.

"Có tiến triển gì không?" Hiếu hỏi, ánh mắt dò xét khi nhìn bạn.

Bạn thở dài, lắc đầu. "Hắn vẫn chơi trò vòng vo như mọi khi. Nhưng hắn nói một vài điều về anh."

Hiếu khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. "Gì vậy?"

Bạn không biết mình nên trả lời thế nào. Cảm giác nghi ngờ vẫn len lỏi trong tâm trí, nhưng bạn không muốn làm rạn nứt mối quan hệ với Hiếu chỉ vì những lời nói vu vơ từ Khang. Cuối cùng, bạn chỉ nói một cách lơ đễnh, "Không có gì đáng nói. Ch là my li linh tinh thôi."

Hiếu không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh thoáng vẻ khó hiểu. Bạn bước đi, cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ rối ren trong đầu, nhưng câu nói của Khang vẫn ám ảnh bạn.

---

Tối hôm đó, khi mọi người đã ra về, Khang và Hiếu bất ngờ có một cuộc gặp riêng, không một ai khác có mặt. Căn phòng nhỏ chỉ còn ánh đèn vàng leo lét và không gian tĩnh lặng.

Hiếu ngồi xuống đối diện với Khang, ánh mắt sắc lạnh. "Mày nói gì với cô ấy?"

Khang bật cười, dựa lưng vào ghế. "Chỉ là một vài câu vui vẻ thôi, không cần lo lắng. Cô ấy vẫn chưa nghi ngờ gì đâu."

Hiếu khẽ thở dài, như thể gánh nặng trên vai anh đang dần trở nên quá sức. "Mày nên cẩn thận hơn. Đừng để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát."

Khang nhìn thẳng vào mắt Hiếu, nụ cười nhạt nhoà đi, thay vào đó là sự nghiêm túc. "Tao không phải là kẻ vô trách nhiệm. Nhưng Hiếu, mày thực sự nghĩ mình có thể giữ mãi điều này mà không ai phát hiện à?"

Hiếu im lặng trong giây lát, đôi mắt tối lại. "Tao không có lựa chọn khác."

Cả hai rơi vào im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Trong bóng tối của căn phòng, một sự căng thẳng vô hình bao trùm lên cả hai người. Vụ án vẫn chưa kết thúc, và trò chơi trong bóng tối vẫn còn kéo dài.

⚠︎

---

ha hn chap sau s rt đáng xem nhaa 💋🍊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top