Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

iwantyouonly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-[];

"Hiếu ? Anh có đó không ?"

"..."

", là tôi đây," Trn Minh Hiếu

---

Th loi: Trinh thám, Tâm lý ti phm, Lãng mn, Hành đng
CNH BÁO: Ni dung cha yếu t ti phm và bo lc, mi quan h lãng mn có th gây tranh cãi, tình tiết căng thng, có yếu t tình cm xen ln gia chính nghĩa và ti li

[Song playing]: chemtrails over the country club - Lana Del Ray

---

Trời đã khuya, sở cảnh sát bắt đầu yên tĩnh hơn khi mọi người lần lượt rời đi. Bạn vừa thu dọn hồ sơ, chuẩn bị ra về thì đội trưởng Anh Tú tiến lại gần. "Để tôi đưa cô về," anh nói, giọng điệu không quá ép buộc nhưng cũng mang chút nghiêm túc.

Bạn hơi bất ngờ. Đội trưởng Tú hiếm khi đề nghị đưa ai về, thường mọi người tự lái xe hoặc bắt taxi. Hơn nữa, bạn vẫn thường về một mình, và điều này đã trở thành thói quen. Nhưng nhìn vào đôi mắt anh, bạn cảm nhận được sự quan tâm đằng sau lời đề nghị. Có lẽ anh cũng có điều gì muốn nói, hoặc cần một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Bạn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Vâng, cảm ơn đội trưởng," bạn đáp, rồi nhanh chóng bước theo anh ra xe.

Chiếc xe của đội trưởng Anh Tú lăn bánh trên con đường đêm vắng lặng, tiếng động cơ nhẹ nhàng phá tan sự im lặng. Bạn dựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa sổ. Mặc dù sự bất ngờ về lời đề nghị của anh vẫn còn trong tâm trí, bạn tự nhủ rằng có thể đây là cơ hội để thảo luận sâu hơn về vụ án, cũng như nghe những nhận định của anh. Có lẽ cả hai đều đang cố gắng tìm một bước đột phá.

Sau một lúc, đội trưởng Tú mở lời, phá vỡ sự yên lặng của bầu không khí trong xe.

"Vụ ở nhà kho... chúng ta đã gần phá được một mắt xích quan trọng," anh nói, giọng trầm và thận trọng.

Bạn gật đầu, đồng ý với nhận định ấy. "Phải, có vẻ như Gerdnang đã trở nên căng thẳng. Dù giao dịch bị hủy, nhưng những dấu hiệu bất thường của chúng trong hệ thống tài chính đã bắt đầu lộ rõ. Đây là cơ hội để chúng ta tiếp tục ép chúng vào thế khó."

Đội trưởng khẽ hừ, tay anh nắm chặt tay lái. "Chúng ta đang ép chúng, nhưng tôi lo rằng chúng sẽ phản ứng nhanh hơn chúng ta nghĩ. Bọn chúng rất cẩn trọng. Chúng ta không chỉ đang đối phó với những tay buôn lậu thông thường, mà là một tổ chức biết cách biến mất khi cần."

Bạn quay sang nhìn anh. Đội trưởng Tú không phải kiểu người dễ dàng bị lung lay, nhưng sự thận trọng trong giọng nói của anh khiến bạn cảm nhận được những lo lắng sâu xa. Bạn cũng có phần đồng tình với điều đó—Gerdnang không dễ bị khuất phục. Tuy nhiên, vẫn còn điều gì đó trong vụ án khiến bạn băn khoăn.

"Chúng ta đang tiến gần hơn," bạn nói, thở dài. "Nhưng tôi nghĩ vẫn còn một mắt xích mà chúng ta chưa xác định rõ. Có lẽ kẻ nội gián bên trong chính là chìa khóa. Nếu không tìm ra kẻ đó, chúng ta sẽ mãi bị dẫn vào các ngõ cụt."

Anh Tú nhíu mày, đôi mắt của anh hơi chùng xuống. "Cô đúng, nội gián là vấn đề lớn nhất. Từ khi Hiếu xuất hiện, cậu ấy đã đưa ra nhiều thông tin quan trọng, nhưng tôi không thể không nghĩ đến việc tại sao cậu ta lại biết rõ về Gerdnang đến thế."

Lời nói của đội trưởng khiến bạn khựng lại một chút. Bạn đã nhiều lần tự hỏi điều tương tự, nhưng luôn gạt bỏ những suy nghĩ đó vì sự tin tưởng mà Hiếu đã xây dựng được trong bạn. Anh ấy đã giúp cuộc điều tra tiến lên, đã giúp bạn vượt qua nhiều giai đoạn bế tắc.

"Tôi hiểu anh đang nghi ngờ điều gì," bạn chậm rãi nói, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. "Nhưng Hiếu không chỉ thông minh. Cậu ấy có trực giác và những gợi ý sắc sảo. Chúng ta đã tiến xa hơn nhiều nhờ những thông tin mà cậu ấy đưa ra."

Anh Tú khẽ nhếch môi, nhưng không phải là một nụ cười. "Cô không sai, tôi cũng không phủ nhận năng lực của Hiếu. Nhưng niềm tin... cô có cảm thấy mình đang tin cậu ta nhiều hơn là điều tra không?"

Bạn quay lại nhìn anh, một chút hoang mang trong lòng. "Anh nghĩ gì, đội trưởng?"

Anh Tú thở dài, ánh mắt nhìn thẳng về con đường tối đen trước mặt. "Tôi đã quan sát cô từ khi vụ án này bắt đầu. Cô luôn có một cách tiếp cận nghiêm ngặt, khách quan và tỉnh táo. Nhưng từ khi Hiếu xuất hiện, tôi cảm thấy có sự thay đổi trong cách cô nhìn nhận mọi thứ. Cô tin tưởng cậu ấy, và điều đó không xấu, nhưng đôi khi niềm tin có thể làm ta mờ mắt."

Bạn khựng lại trước lời nhận xét ấy. Bạn chưa từng nghĩ mình đã thay đổi quá nhiều từ khi Hiếu tham gia vào vụ án, nhưng đội trưởng có lý do để nói như vậy. Bạn bắt đầu nhớ lại những lần Hiếu đưa ra gợi ý, bạn cảm thấy mình dần trở nên phụ thuộc vào những quan điểm sắc sảo của anh. Nhưng liệu có phải bạn đang bị cuốn theo cảm giác tin tưởng quá nhanh?

"Đội trưởng, tôi không phủ nhận rằng mình có tin tưởng Hiếu," bạn đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. "Nhưng đó không phải là sự mờ mắt. Tôi nhìn nhận cậu ấy như một đồng nghiệp có năng lực. Những gợi ý của Hiếu đã giúp chúng ta rất nhiều."

Anh Tú lặng lẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước. "Đúng, cậu ta là một cộng sự giỏi. Nhưng chỉ giỏi thôi thì không đủ để khiến tôi không cảnh giác."

Bạn cảm thấy những lời đó nặng trĩu trong tâm trí. Đội trưởng luôn thận trọng, anh đã trải qua nhiều vụ án lớn, và anh hiểu rằng mọi thứ không bao giờ đơn giản. Nhưng trong lòng bạn, bạn biết Hiếu không chỉ là một cộng sự có tài năng. Sự hỗ trợ của anh đã trở thành điều mà bạn trân trọng. Và bạn bắt đầu tự hỏi, liệu có phải mình đã đặt quá nhiều niềm tin vào anh?

Chiếc xe dừng lại trước nhà bạn. Bạn quay sang nhìn đội trưởng, cảm ơn anh vì đã đưa về. Trước khi bước ra khỏi xe, bạn không thể không nghĩ về những lời của anh.

"Cô là một thám tử giỏi, và tôi tin tưởng cô sẽ không để cảm xúc lấn át," anh nói, giọng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy ý nghĩa. "Chỉ cần nhớ, khi nim tin quá ln, đó cũng là lúc chúng ta d b qua nhng điu mình nên nhìn thy."

Bạn khẽ gật đầu, đôi mắt đăm chiêu. Những lời của anh không dễ bỏ qua, và khi bạn bước ra khỏi xe, đầu óc bạn bắt đầu quay cuồng với những suy nghĩ về Hiếu—về mối quan hệ đã hình thành giữa hai người và sự tin tưởng mà bạn đã trao cho anh.

---

Hiếu đứng tựa vào cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt nhìn theo chiếc xe của đội trưởng Anh Tú chở bạn đi xa dần trong màn đêm. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực anh, một cảm giác mà anh đã cố gắng né tránh từ lâu. Anh biết rõ nó là gì, nhưng không muốn đối diện, cũng chẳng muốn chứng minh hay chấp nhận nó.

Sự gần gũi giữa bạn và Anh Tú khiến lòng anh xáo trộn. Việc anh ta đề nghị đưa bạn về, dù là một hành động bình thường giữa đồng nghiệp, lại khiến Hiếu bực bội. Anh không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy. Đây là một cuộc chơi lớn hơn nhiều, nhưng giờ đây, cảm xúc của anh với bạn đã làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

"y ch mt phn trong kế hoch," anh tự nhủ. "Mọi thứ vẫn đang theo đúng kế hoạch."

Nhưng sự bình tĩnh mà anh cố tạo ra nhanh chóng bị xáo trộn khi điện thoại rung lên trong túi áo. Anh rút điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình. Tin nhắn từ Gerdnang hiện lên chỉ với vài từ ngắn gọn: "Hp gp. Đa đim cũ."

Hiếu ngồi thẳng dậy, đôi mắt căng thẳng nhìn vào dòng chữ đó. Cuộc gặp gỡ đột ngột này không phải là một dấu hiệu tốt. Mọi lần Gerdnang gọi họp mặt, đó là khi có vấn đề nghiêm trọng hoặc khi kế hoạch cần điều chỉnh gấp. Hiếu chần chừ một lát, rồi đứng dậy, lấy áo khoác và vội vã rời khỏi sở cảnh sát.

Anh lái xe qua những con đường tối đen của thành phố, cảm giác nặng trĩu trong lòng mỗi lúc một rõ rệt. Những đèn đường chập chờn vụt qua, như nhắc nhở anh rằng mọi thứ đang nhanh chóng rơi vào một tình thế khó kiểm soát. Gerdnang đang yêu cầu sự hiện diện của anh, và điều đó chỉ có thể có nghĩa là tổ chức đã bắt đầu cảm nhận được áp lực từ cuộc điều tra. Anh là người đang nằm giữa hai lằn ranh—vừa phải đảm bảo tổ chức không bị vạch trần, vừa phải giữ cho lòng tin từ phía cảnh sát không bị sụp đổ.

Nhưng điều khó khăn nhất là cảm xúc của anh đối với bạn. Hiếu đã cố gắng không để nó can thiệp vào kế hoạch. Anh không thể để điều đó làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Nhưng giờ đây, khi bạn trở nên quan trọng hơn với anh, mọi thứ dần trở nên mờ mịt.

"Không được phép yếu đuối," anh nhắc nhở mình khi tăng tốc trên con đường vắng.

Địa điểm gặp gỡ là một nhà kho cũ nằm sâu trong khu công nghiệp, nơi từng là điểm giao dịch ngầm của Gerdnang. Bên ngoài có vẻ tĩnh lặng, nhưng bên trong, mọi thứ luôn diễn ra một cách hoàn hảo, có tổ chức và ngầm giám sát bởi những tên lính canh tinh nhuệ. Hiếu bước vào trong, không có lời chào hỏi hay sự trì hoãn nào. Những đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh, nhưng anh đã quá quen với sự căng thẳng ngấm ngầm này.

Người cầm đầu buổi họp mặt đứng chờ sẵn ở góc phòng. Mambo, hay Lâm Bạch Phúc Hậu. Gã là một trong những thủ lĩnh cấp cao của Gerdnang, thường xuyên chịu trách nhiệm điều phối các hoạt động tài chính và bí mật của tổ chức. Với vẻ mặt lạnh lùng, gã ra hiệu cho Hiếu tiến lại gần.

"Mày làm tốt lắm, nhưng tình hình đang thay đổi nhanh chóng," gã nói, không vòng vo. "Cảnh sát đang tiến quá gần. Tao cần mày để kiểm soát mọi thứ, đặc biệt là vụ điều tra gần đây."

Hiếu im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi não bộ chạy đua với thời gian. Anh biết rằng nếu không đưa ra được một kế hoạch thỏa đáng, mọi nghi ngờ sẽ dồn lên anh. Và trong thế giới của Gerdnang, một chút nghi ngờ cũng đủ để khiến một người biến mất mãi mãi.

"Mày đã thâm nhập được vào sở cảnh sát, hiểu rõ chúng từ bên trong. Mày đã có quyền lực đó, gi là lúc dùng nó," gã tiếp tục, giọng lạnh lùng.

Hiếu hít một hơi sâu, đôi mắt lướt nhanh qua những khuôn mặt căng thẳng trong phòng. Đây là lúc anh phải đưa ra một kế hoạch dứt khoát.

"Ta không thể dừng cuộc điều tra ngay lập tức," Hiếu bắt đầu, giọng anh bình tĩnh nhưng dứt khoát. "Việc này sẽ khiến ta càng dễ bị phát hiện. Thay vì cố gắng chặn đứng nó, ta phải hướng chúng đi sai hướng—làm cho chúng nghĩ rằng chúng đang đi đúng, nhưng thực tế là bị dẫn dắt theo hướng mà ta muốn."

Gã đàn ông trước mặt nhíu mày. "Ý mày là gì?"

"Cảnh sát hiện tại đang tập trung vào những mắt xích nhỏ trong tổ chức của ta. Nếu ta tiếp tục để chúng tin rằng chúng đang tiến gần hơn đến việc phá vỡ hệ thống tài chính của ta, chúng sẽ tập trung tất cả nguồn lực vào đó," Hiếu giải thích. "Trong khi chúng dồn sự chú ý vào những tài liệu và manh mối giả, ta sẽ dùng thời gian đó để di chuyển nguồn tiền và các hoạt động ngầm thực sự đến nơi an toàn."

"Và mày chắc chắn cảnh sát sẽ không nhận ra trò này?" một người khác trong phòng cất tiếng, giọng đầy nghi ngờ. Là Khang, Phạm Bảo Khang

Hiếu khẽ gật đầu. "Tao đã ở bên trong sở cảnh sát đủ lâu để hiểu cách chúng làm việc. Khi chúng tin rằng chúng đang có lợi thế, chúng sẽ dồn toàn bộ lực lượng vào đó. Ta chỉ cần cung cấp cho chúng đủ manh mối để chúng không có lý do gì nghi ngờ."

Mambo mặt vẫn không rời mắt khỏi Hiếu, cân nhắc từng lời nói của anh. Trong vài giây, không gian trong phòng trở nên ngột ngạt. Hiếu biết đây là một canh bạc lớn, nhưng đó là cách duy nhất để anh có thể kéo dài thời gian và bảo vệ chính mình.

"Vậy kế hoạch cụ thể của mày là gì?" gã hỏi, giọng chậm rãi nhưng rõ ràng là đã bắt đầu cân nhắc ý tưởng của Hiếu.

Hiếu nhìn thẳng vào mắt gã, biết rằng đây là thời khắc quyết định. "Ta sẽ tạo ra một đường dây giả, một chuỗi giao dịch tài chính mà cảnh sát sẽ nghĩ là trung tâm của hoạt động rửa tiền. Tất cả đều sẽ có đủ bằng chứng để khiến chúng không nghi ngờ. Nhưng đồng thời, ta phải di chuyển nguồn tiền thực sự đến những tài khoản mới, không liên quan gì đến chuỗi giao dịch mà chúng đang theo đuổi."

Một tên khác trong phòng lên tiếng, Đặng Thành An hay tên gọi mà hắn thường dùng là Negav. "Điều này đòi hỏi một lượng lớn tài nguyên và sự khéo léo. Nếu chúng ta làm sai bất kỳ chi tiết nào, cảnh sát sẽ phát hiện ra trò này."

Hiếu gật đầu. "Đúng vậy. Nhưng nếu làm đúng, ta không chỉ có thể thoát khỏi sự theo đuổi hiện tại của cảnh sát, mà còn khiến chúng tự hủy hoại bằng chính những tài liệu mà chúng thu thập được. Chúng sẽ nghĩ rằng chúng đã phá được mạng lưới của ta, nhưng thực tế thì ta đã chuyển sang một hệ thống mới an toàn hơn."

Mambo mặt khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện. "Khá thông minh. Vậy mày có chắc rằng mày có thể kiểm soát toàn bộ thông tin từ phía cảnh sát không?"

Hiếu gật đầu tự tin. "Tao đang làm việc trực tiếp với nhóm điều tra chính. Mọi thông tin từ phía chúng đều thông qua tao. Chỉ cần ta hành động nhanh, tao có thể kiểm soát hướng đi của cuộc điều tra."

Im lặng bao trùm phòng họp một lúc lâu. Gã đàn ông cân nhắc lời nói của Hiếu, nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu của sự bất ổn. Nhưng Hiếu không cho phép mình dao động. Đây là khoảnh khắc mà anh phải quyết định—hoặc làm tròn nhiệm vụ của Gerdnang, hoặc tự mình gặp nguy hiểm.

Cuối cùng, gã lên tiếng, giọng chắc chắn. "Được, tao sẽ để mày tiếp tục kiểm soát. Nhưng nhớ rằng, nếu có bất kỳ sai lầm nào... mày s là người phi tr giá."

Hiếu khẽ cúi đầu, tỏ vẻ tuân lệnh, nhưng trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó tả. Anh đã giữ vững vị trí của mình, nhưng đồng thời, anh biết rằng mọi thứ đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Cuộc gặp kết thúc nhanh chóng, và Hiếu bước ra khỏi nhà kho với tâm trạng nặng trĩu. Anh biết mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nơi bất kỳ bước đi sai lầm nào cũng có thể khiến anh mất tất cả—không ch mng sng, mà còn c lòng tin ca bn.

Anh lên xe, ngồi lặng một lúc trong bóng tối, nhìn qua kính chắn gió. Bạn và cuộc điều tra này đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Và giờ đây, anh phải quyết định xem liệu anh có thể tiếp tục đóng vai người hai mặt này đến cùng, hay sẽ phải đối mặt với những cảm xúc thật sự mà anh đã cố gắng lẩn tránh quá lâu.

Chiếc xe nổ máy, và Hiếu phóng nhanh ra khỏi khu công nghiệp, bóng đêm nuốt chửng những suy nghĩ rối bời trong lòng anh.

---

Hiếu về đến căn hộ của mình khi đồng hồ đã điểm gần nửa đêm. Bầu không khí trong phòng tối om và lạnh lẽo, như phản chiếu tâm trạng rối bời trong lòng anh. Anh bước qua cánh cửa, vứt áo khoác lên ghế, rồi ngồi phịch xuống sàn nhà. Cả ngày hôm nay và đặc biệt là cuộc họp với Gerdnang đã đẩy anh vào một tình thế ngạt thở—mọi thứ đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh.

Nhìn quanh căn phòng trống trải, Hiếu cảm thấy một cảm giác trống rỗng kỳ lạ dâng lên trong lòng. Những gì anh làm, những gì anh đã thâm nhập vào sở cảnh sát, tất cả đều vì nhiệm vụ, vì tổ chức mà anh đã gắn bó. Nhưng bây giờ, điều gì đó đã thay đổi. Anh cảm thấy bị bủa vây giữa hai thế giới: một bên là đồng đội trong Gerdnang, những kẻ anh có trách nhiệm bảo vệ; còn bên kia là bạn, người mà anh đã dần trở nên quá gần gũi và thân thiết.

Hiếu đứng dậy, đi về phía chiếc gương trong phòng tắm, ánh mắt đầy bức bối nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Đôi mắt anh thâm quầng, ánh mắt căng thẳng. Anh đưa tay lên chạm vào mặt kính, ngón tay lạnh lẽo như khắc sâu cảm giác cô đơn đã bám lấy anh từ bao giờ.

"Chuyện quái gì đã xảy ra với mình vậy?" anh tự hỏi, giọng nói khẽ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. "Lẽ ra mình chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ. Lẽ ra mình không nên để mọi thứ đi xa đến mức này."

Hiếu cảm nhận rõ ràng sự bế tắc đang siết chặt lấy anh. Cảm giác tội lỗi dày vò khi anh không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng như mong đợi của Gerdnang. Anh đã không bảo vệ được đồng đội trong tổ chức, đã để thông tin rò rỉ đủ để cảnh sát tiến gần hơn. Anh đã tht bi.

Nhưng còn tệ hơn thế, chính là sự thật mà Hiếu không thể phủ nhận nữa: anh đã để bản thân quá gần với bạn. Từ lúc nào, bạn không chỉ là đồng nghiệp, không chỉ là một phần của kế hoạch, mà đã trở thành một người anh không thể dễ dàng gạt bỏ khỏi tâm trí.

Anh nhìn chằm chằm vào gương, đôi mắt chất chứa sự dằn vặt. "Ti sao li là cô y?" Hiếu lẩm bẩm, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. "Mình không nên để chuyện này xảy ra. Mình không được phép."

Nhưng anh biết rõ sự thật: anh đã dính vào quá sâu. Cảm xúc của anh với bạn đã vượt xa ngoài tầm kiểm soát. Mỗi lần nhìn thấy bạn, Hiếu đều cảm thấy một cảm giác khó tả—một sự gắn kết mà anh không thể phủ nhận, nhưng cũng không thể chấp nhận. Anh biết mình không thể có mối liên hệ quá thân thiết với bất kỳ ai trong cuộc chơi này, nhưng giờ đây, anh không thể quay lưng lại với cảm giác đó.

Hiếu bước lùi khỏi gương, tay ôm lấy đầu. Tâm trí anh như vỡ vụn ra từng mảnh. Anh không còn biết đâu là đúng, đâu là sai nữa. Phần lớn trong anh vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ tổ chức. Nhưng giờ đây, có một phần khác không muốn tiếp tục cuộc sống cô đơn và giả tạo này. Anh không muốn mất đi người duy nhất đã khiến anh cảm thấy bản thân còn có giá trị—người đã khiến anh nhận ra rằng anh không chỉ là một tên lính trong bóng tối.

"... mình không mun cô đơn," anh nói khẽ, cảm nhận được lời nói của mình vang vọng trong không gian im lặng. Đó là ln đu tiên anh tha nhn điu này, tha nhn rng cm xúc ca mình dành cho bn không ch đơn thun là s tôn trng công vic, anh cn có bn bên cnh, cn được ngm nhìn bn, cn cm nhn được s hin din ca bn trong bu không khí.

Nhưng rồi, ngay khi anh đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ rối bời đó, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên. Hiếu giật mình, rút điện thoại ra và nhìn vào màn hình. S ca bn hin lên, làm trái tim anh đp mnh trong lng ngc.

Anh đứng yên lặng trong vài giây, tay nắm chặt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào cái tên quen thuộc. Anh không biết phải làm gì—cảm xúc hỗn loạn trong lòng anh vẫn chưa dịu đi. Đây có phải là khoảnh khắc anh nên từ bỏ tất cả để trả lời, để đối mặt với những gì anh đã cố tránh né? Hay đó sẽ là điểm mà anh không thể quay lại, khi những gì anh đã gây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn?

Điện thoại tiếp tục rung lên trong tay anh. Tên của bạn hiện lên trên màn hình, và tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Trong giây lát, cm giác cô đc, lo lng và bế tc dường như tan biến. Điu duy nht anh mun nghe lúc này là ging nói ca bn.

Không do dự thêm, Hiếu nhấc máy.

"Hiếu ? Anh có đó không ?" Giọng của bạn vang lên từ đầu dây bên kia, và ngay lập tức, cảm giác bức bối trong lòng anh dịu lại, như thể sự hiện diện của bạn đã xoa dịu những dằn vặt trong anh.

Anh khẽ nhắm mắt, thở dài nhẹ nhõm. ", là tôi đây," anh đáp, giọng nói trầm ấm hơn thường lệ. Điu duy nht anh cn lúc này: bn, người đã khiến anh cm thy mình không còn cô đơn.

---


người này xác đnh được cm xúc rii, người y thì khi nào đâyy ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top