Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 17

TẬP 17

Nàng lướt nhìn cô ta rồi tiếp tục ăn gà a~

Vài ngày sau đó, thợ may hỉ phục cũng đi đến đo cho nàng...

" Tiểu thư, ta đến để may hỉ phục cho người" người đàn ông trung niên kia được nàng mời vào phòng. Nhìn có vẻ là một thợ may chuyên nghiệp, ông ấy không có gì gọi là khinh thường nàng.

Nàng cười đáp lễ :" Vâng, vậy ông đo đi", nói rồi nàng đứng dậy. Ông dùng thước chuyên biệt của mình để đo, sau lại thu hồi về. Nàng nghiêng đầu hỏi :" Xong rồi ?"

" Vâng, xong rồi" ông gật đầu. Sau lại nói :" Ta đã làm xong việc của mình, ta xin cáo từ trước"

Nàng gật đầu cười :" Vậy ông đi nha"

Sau khi bóng người ông đã khuất, nàng mới trở lại vẻ mặt điềm tĩnh. Hazz, nàng còn chưa đi chơi được nơi nào mà đã thành thân rồi. Không biết về sau sẽ như thế nào đây...

Cuối cùng ngày thành thân cũng đến... Mới sáng sớm nàng đã bị kéo dậy chuẩn bị, thật ra là một mình nàng tự làm tất. Cô nha hoàn kia thì đang hóng chuyện bên phòng của Băng Yến.

Nàng trong phòng tự mình trang điểm, làm tóc. Tại sao nàng lại biết ? Bởi vì khi trước còn làm một diễn viên mới ra trường, nàng lại không có một đội ngũ trang điểm hay là gì đâu. Vì thế nàng phải tự mài mò mà trang điểm cho chính mình, coi như đây cũng là một hữu ích đi.

Bộ hỉ phục cũng đã đem đến, mặc vào rất vừa người, nhìn mình trong gương, nàng không khỏi tự hào a. Lại nói, cái mũ phượng... Azz, nặng quá hà !

Đội nó lên như đội một quả tạ, có khi nào gãy cổ không trời ? Nàng nhăn nhó đội khăn hỉ lên đầu và ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi tên đại ngốc tử đó đến rước...

Tầm không biết bao lâu, bên ngoài, thái tử đã đến, Băng Yến cũng đã rước đi. Tên đại ngốc tử đó chừng nào mới đến a...

Cuối cùng cửa phòng cũng mở, cô nha hoàn kia bước vào quét mắt nhìn nàng một cái rồi nói :" Không ngờ ngươi có thể tự chuẩn bị mọi thứ, cứ tưởng ta phải làm cho ngươi nữa chứ. Được rồi, ngươi ra đi. Tên ngốc tử kia đến rồi !"

Nàng nhẹ gật đầu rồi bước ra khỏi cửa đi đến nhà chính, cha mẹ nàng đều ở đấy. Nàng đi đến quỳ xuống lạy họ ba lại, cha nàng đến đỡ nghẹn ngào nói :" Cuối cùng ngươi cũng đã thành thân. Người làm phụ thân như ta rất vui mừng"

Mẹ nàng đến cầm lấy tay nàng âu yếm :" Dù ngươi là ngốc tử nhưng vẫn phải biết yêu thương phu quân của mình biết không ?"

" Dạ..." nàng dùng giọng mũi nói như là đang khóc. Cha nàng bồi thêm một câu :" Con gái gả đi coi như là bát nước đã đổ ra không cách nào thu hồi lại được. Từ nay, ngươi không còn là con của chúng ta nữa, ráng mà bảo trọng"

Nàng từ nãy đến giờ vẫn cúi người cứ như nàng đang khóc, nàng gật gật đầu nói :" Vậy mẫu thân, phụ thân bảo trọng". Nói rồi nàng quay người rời đi... Nhìn bóng lưng gầy nhỏ của nàng khiến ai cũng không khỏi sót thương...

Bất quá nàng biết được một điều, mọi người đang chuẩn bị dự lễ cưới của thái tử và Băng Yến chứ không phải Băng Thanh nàng. Và cái gì mà "bát nước đổ đi" ? Thật ra chỉ là không muốn liên quan gì đến ngốc tử như nàng, nếu nàng có làm điều gì sai quấy cũng không liên quan đến họ. Hazz, ba lạy mới nãy cũng đã trả hết ân tình rồi phải không ?

Nàng lẳng lặng bước ra khỏi phủ, kiệu hoa đã chờ sẵn ở đấy. Qua màn che, nàng thấy được bóng dáng anh tuấn của hắn đang ngồi trên con bạch mã, nàng không khỏi nở nụ cười.

Sau lại tự mình ngồi lên kiệu hoa mà không có ai giúp đỡ. Nàng nghe được giọng nói cao vang lên :" Khởi kiệu !"

Chiếc kiệu được nhấc đi, nàng vẫn bình thản ngồi đó. Sau một lúc liền lấy trong người ra một tay nải a. Đây chính là lí do nàng luôn cúi người xuống a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top