Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 18

TẬP 18

Nàng mở tay nải ra, bên trong ôi thôi toàn món ngon nha, phải nói sáng nay nàng có ăn gì đâu. Không đem theo ăn thì có mà chết đói nha. Nàng dù vẫn không gỡ khăn hỉ ra thì vẫn có thể ăn được như thường, coi như là làm theo thông lệ của lễ cưới ngày xưa đi. Khăn hỉ này thì phải để cho đại ngốc tử kia gỡ ra mới hợp quy củ.

Đi chưa được một lúc thì kiệu hoa người lại, nàng ngạc nhiên cứ tưởng đã đến nơi. Ai ngờ màn kiệu mở ra, hắn lọt vào.

" Azz, sao ngươi đem nhiều đồ ăn vậy ?" hắn ngồi bên cạnh nàng hỏi. Chiếc kiệu lại tiếp tục được nhấc lên rồi đi tiếp.

Nàng vẫn thản nhiên ăn màn thầu, sau lại hỏi :" Ngươi sáng ăn chưa ? Nếu chưa ăn thì ăn đi". Hắn ngoan ngoãn nhận lấy bánh do nàng đưa cho, cắn lấy.

" Sau không cưỡi ngựa mà vào đây làm chi ?"

" Xì, cưỡi ngựa chán lắm, ta muốn gặp ngươi cơ" hắn bĩu môi nói.

" Ừm" nàng gật đầu

Hắn nhìn nàng rồi lí nhí :" Ta xin lỗi, đáng lẽ đã đến sớm hơn. Nhưng là... kiệu của đại hoàng huynh đến trước, với lại lão bá tánh đều đứng đó xem. Kiệu của ta không cách nào đi được đành phải chờ..."

Nàng cười nhẹ :" Không sao mà", nàng đã phần nào đoán được. Bởi nàng mới chuẩn bị thức ăn a, chắc chắn một điều đằng trước có rất nhiều người đi theo kiệu hoa của Băng Yến, kiệu hoa của nàng chỉ mở nhạt mà thôi. Chắc phải đến tối mới có thể đến phủ của đại ngốc tử này.

Nàng lấy một cái bánh bao cắn vào, nhai nhai rồi nói :" Dù sao chúng ta đã sắp làm phu thê, sao không gọi ta là nàng ? Như thế mới lãng mạn a"

" Ách ? Nương tử ?" hắn khó xử gãi đầu, hắn đã quen gọi nàng là ngươi rồi. Nàng sờ cằm :" Không thì gọi là ngốc tử đi, cũng hay mà. Đây là cách xưng hô của chúng ta, ta gọi ngươi là đại ngốc tử, ngươi gọi ta là ngốc tử. Vậy nha"

Hắn mỉm cười :" Ân, ngốc tử !"

" A ha ha... " nàng bật cười. Sau cả hai lại tiếp tục ăn a, đói chết được...

Ăn hết tay nải, kiệu hoa vẫn là chưa đến phủ. Hắn không khỏi cau có vén rèm lên:" Sao lâu quá vậy ?". Chỉ thấy phái trước hàng người đang cười nói, ca tụng đôi phu thê phía trước kia. Không ngờ hàng người lại dài đến thế làm kiệu hoa của hắn chỉ có thể nhích từng bước, dù có hô vang rát cổ thì đoàn người phía trước vẫn không si nhê.

Hắn nhăn mày cắn cắn môi đóng rèm lại :" Hừ, sao mọi người chỉ biết đến đại hôn của đại hoàng huynh chứ ?"

Nàng bên cạnh vươn vai rồi ngoáp một tiếng :" Oáp... Có gì đâu mà kì, giao thông không thuận lợi là chuyện bình thường, cứ đợi đi, bất quá đến khuya mới bái đường thôi"

Hắn nghiêng đầu :" Giao thông không... thuận lợi ?". Nàng vội xua tay :" Hazz, thì là hiện tượng không thể di chuyển ấy mà, phải nhích từng chút, từng chút, nó còn gọi là kẹt xe ấy . Bất quá ngươi không cần hiểu nhiều đâu".

Nói xong, nàng tìm chỗ thoải mái mà tựa đầu vào vai hắn đưa tay che miệng ngáp nói :" Oáp... ta ngủ đây, cho mượn vai xíu. Hi hi... Chừng nào đến nhớ báo a". Nói rồi nàng nhắm mắt lại, ngủ !

Hắn dở khóc dở cười nhìn nàng, sau lại im lặng cho nàng ngủ a... Lúc đến nơi cũng khoảng xế chiều.

Chiếc kiệu vừa dừng, nàng đã chậm rãi mở mắt, sau lại ngồi thẳng dậy dịu dịu mắt mờ mịt hỏi :" Đến rồi hả ?"

" Ân" hắn bên cạnh cười tươi. Sau lại trừng mắt nhìn nàng :" Sao ngốc tử nàng ngủ lâu quá vậy, ta mỏi vai quá hà". Nàng quay sang vỗ vỗ vai hắn cười nói :" Làm tướng công thì chịu khổ xíu có sao dâu. Ha ha ha..."

Hai người cùng nhau xuống kiệu, nàng cầm một đầu của dây đỏ ( mình ko biết đó là dây gì, mình xin khíu), hắn một đầu dây đỏ cùng nhau bước vào phủ.

Nhưng chưa đi được vài bước liền có tiếng nói phía sau :" Ta là nha hoàn hồi môn của tứ tiểu thư, tại sao các người không cho ta vào ?!"

Nàng quay lại nhìn, qua màn che có thể thấy cô nha hoàn kia cũng đứng ở đấy, nhưng đã bị hạ nhân của hắn ngăn lại. Hạ nhân nhìn hắn khó xử nói :" Cái này... vương gia..."

Hắn bĩu môi :" Cô là nha hoàn hồi môn ?"

" Đúng vậy, hãy hỏi thử tiểu thư nhà nô tì" cô ta tự tin đáp

Nàng vẻ do dự cúi đầu như đang suy nghĩ, hắn bên cạnh hỏi :" Ngốc tử, nàng sao vậy ?"

Nàng lắc đầu :" Cô ấy... không phải...ách... phải... mà không phải..."

p

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top