Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 2

TẬP 2

Sau khi đã hạ sốt được một chút, dù vẫn còn hơi mệt nhưng nàng có thể gắng gượng cử động và di chuyển. Đang định tìm người giúp đỡ thì nha hoàn ban nãy đã mở cửa bước vào. Thấy nàng vẫn chưa chuẩn bi gì nha hoàn đó liền cáu:" Ngươi ban nãy không nghe ta nói à? Sao còn không chuẩn bị?"

Nàng tỏ vẻ sợ hãi, mắt ngập nước ấp úng nói:" Ta... ta... muốn tắm..."

" Hừ, ngươi thật phiền phức. Để ta đi lấy!" nói rồi nha hoàn lại đi ra ngoài. Nàng lại trở về vẻ bình thường, đừng quên nàng là diễn viên. Và cái vai ngốc tử này, nàng đã tập đi tập lại rất nhiều trước khi casting a. Coi như đây là một bộ phim mà nàng sẽ phải đóng, có lẽ là phải đóng đến khi nào nàng mệt mỏi để rồi buông bỏ...

Không lâu sau, nước tắm đã được chuẩn bị. Nàng phải tự thân vận động mà tự tắm lấy. Sau lại tự mặc y phục, lại nói tại sao nàng lại biết mặc y phục cổ đại? Cho xin đi, nàng là một diễn viên có tâm với nghề a. Nàng đã tìm hiểu rất kĩ những cách ăn mặc, điệu bộ mà những người cổ trang thường làm nên nàng biết mặc y phục là chuyện bình thường.

Lại nói, hình như vị tiểu thư này rất không hay tự chăm sóc cho mình a. Nhìn mớ tóc sơ rối này là biết, y như tổ quạ. Mà tại sao người cổ đại lại phải để tóc dài đến vậy? Nàng phải dành cả tiếng đồng hồ để rỡ rối, sau vẫn không được. Nàng quyết định, cắt!

Nàng dùng kéo mà cắt ngang mái tóc dài đến chân của mình, mái tóc giờ chỉ dài đến nửa lưng, bằng với mái tóc lúc trước của nàng. Cái mái thì quá lòa xòa, nàng định vuốt lên cho gọn thì phát hiện ra một điều.

Nhìn vào trong gương, khuôn mặt đó... là giống nàng! Lại nói, có vẻ tuổi tác là hơi khác biệt, nàng hiện tại đã 27 tuổi, thân thể này bất quá mới 16 – 17 tuổi mà thôi.

Nàng cũng không quá bận tâm mà cắt đi tóc mái của mình, chiếc mái được hình thành xéo bên phải. Nhìn rất dễ nhìn a. Lại nhìn mấy cây trâm trên bày đầy sắc màu làm nàng hoa mắt, nàng không thích mấy cây trâm này.

Nàng quyết định buộc tóc kiểu đuôi ngựa, quấn băng ti màu đỏ lên là được. Y phục của nàng là màu tím, đúng màu nàng thích nha, nhưng có vẻ... nó hơi cũ.

Két...

Cửa phòng mở ra, giọng nói chanh chua lại vang lên:" Ngươi chuẩn bị xong... chưa..." chưa nói hết lời nha hoàn đó đã đứng ngẩng ra nhìn nàng. Chỉ thấy nàng hiện giờ không còn là một tiểu thư tóc tai luôn lòa xòa, mặt lúc nào cũng lấm lét sợ hãi. Bây giờ không còn nhận ra nữa, người trước mặt rất chi là... thanh tú.

Nha hoàn đó có phần hốt hoảng nhưng đã trấn tỉnh lại, cô ta vẫn nhăn nhó nhìn nàng:" Mau lên, mọi người đang đợi!"

Nói rồi xoay lưng rời đi, ánh mắt nàng trở nên sắc bén nhìn về bóng lưng đó. Cô ta cảm thấy chợt ớn lạnh không nói nên lời nhìn trời, hôm nay đâu có gió, tại sao lại lạnh như vậy?

Nàng thu tầm mắt về rồi cất bước đi theo cô ta. Đi đến phòng khách, mọi người đều có mặt. Nàng chậm rãi đánh giá, mọi người đều đang bao vây lấy một cô gái khác mà hết lời ca tụng.

Trong đó, hai người đã đứng tuổi, có lẽ là phụ thân, phụ mẫu của thân thể này. Cô gái bị bao vây nhìn khá là xinh đẹp, lớn hơn nàng khoảng 1 tuổi. Nếu có thể phát triển thêm không chừng người này là một mĩ nữ!

Sau khi căn dặn hết lời, hai thân phụ của thân thể mới phát hiện nàng đã ở đấy từ lâu. Khi nhìn thấy nàng, hai người không khỏi giật mình, trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc. Rằng con gái của họ không thường ra ngoài, hay nói rằng họ không thường xuyên nhìn thấy mặt con gái mình nên không nghĩ con gái mình có bộ dáng này.

Nàng thầm cười lạnh, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ bẽn lẽn lí nhí nói:" Cha... mẹ..."

Hai người giật mình, thay thế ánh mắt kinh ngạc bằng ánh mắt thất vọng. Ngốc tử vẫn là ngốc tử.

Nhưng dù sao vẫn là con mình, người mẹ bước đến vuốt tóc nàng nói:" Con phải nghe lời tỷ tỷ biết không? Không được quấy rồi đó, phải ngoan ngoãn. Nếu không con sẽ bị mọi người trách mắng!". Nàng cắn môi ra sức gật đầu.

Bà thở dài rồi hướng cô gái đó, chính là tỷ tỷ nàng nói:" Băng Yến, con phải trông chừng Băng Thanh đấy!"

Băng Thanh? Tên của nàng ở thời hiện đại?

" Dạ, con biết rồi, thưa mẫu thân" Băng Yến nhún người yểu điệu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top