Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 24

TẬP 24

Không ổn ở chỗ chính là... Tóc tai của người này có thể nói là bới lên cho có, rất là rối a, lại nói bộ váy đang mặc, nó không được phẳng mà là có nếp nhăn như chưa từng được ủi.

Lại nói máy tóc lòa xòa phía trước không biết có để mái hay không hay là chưa bới lên hết mà cứ che hết tầm mắt người đó. Thân hình có vẻ nhỏ nhắn, chắc chừng 15 – 16 gì đấy. Tóm lại là rất tệ, nàng chưa nói đến khuôn mặt như thế nào bởi tóc đã che phân nửa, nhưng bề ngoài thì... Hazz... cái này là ai a ?

Nhóc đó rụt rè nhìn quanh rồi nhỏ giọng cất tiếng :" Thái... thái hậu...". Tiếng the thé như muỗi kêu, nàng mà không căng lỗ tai lên nghe thì cơ hồ là chả biết cô ấy có lên tiếng hay không. ( gọi là nhóc cho tiện a)

Mặc dù không nghe nhưng nhận biết được sự hiện diện cô gái đó, thái hậu không khỏi liếc xuống nhíu mày. Bất quá bà chỉ khó chịu hỏi :" Lâm Yến, sao ngươi lại ở đây ?"

Nhóc chợt giật mình luống cuống, sau cắn răng nói :" Tại... con nghe nói tam ca... thành thân... nên... nên... con muốn tặng... tặng... khăn tay..."

Thái hậu chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm nhóc, nhìn đến nhóc sợ hãi co rút lại. Hắn thấy vậy vui vẻ nói :" Yến nhi a, ta cảm tạ muội !"

Nhóc ngước mắt nhìn hắn cũng tỏ vẻ vui mừng định đưa khăn tay ra thì thái hậu lại phất tay :" Được rồi, ngươi đưa cho vương phi đi. Nếu không còn chuyện gì thì lui xuống đi"

Lời nói như cứa vào trái tim của nhóc, chỉ thấy vai cô gái nhỏ rung rung khó hiểu, có vẻ là đang nhịn không cho nước mắt ứa ra. Nàng chỉ biết thở dài, tại sao cùng là cháu của mình và cùng là một ngốc tử, tại sao lại có thể phân biệt như vậy.

Nếu nàng đoán không lầm nhóc này cũng là cháu gái của thái hậu, hazz, chắc lại trọng nam khinh nữ gì đây, hay là thái hậu này không thích mẹ của cô gái này ?

Lại thấy nhóc hoang mang nhìn quanh như tìm kiếm ai đó nhưng không dám ngước nhìn một ai, chỉ biết nhìn lướt qua và không dám nhìn lại thì nàng lên tiếng :" Lâm Yến !"

Nghe tên mình nhóc quay lại nhìn nàng, nàng mỉm cười nhìn nhóc :" Muội là Lâm Yến ?". Có người bắt chuyện với mình nhóc không có ngạc nhiên mà đứng đó, nàng bật cười quắc nhóc lại :" Nào, lại đây !". Nàng biết một điều giữa chốn đông người mà chỉ có một mình mình, những người còn lại thì không quan tâm đến mình, cái cảm giác đó rất khó chịu. Bởi thế nàng không muốn có ai phải chịu cảm giác đó nên nàng chủ động làm quen với những người đó, để họ biết rằng còn ai đó quan tâm đến mình.

Nhóc nhìn nàng hồi lâu rồi chậm rãi đi đến, đầu cứ cúi xuống không thôi. Nàng quay sang nhìn nhóc rồi hỏi :" Đói chưa ?"

" Ân ?" nhóc ngớ ra nhìn nàng. Nàng thấy vậy kéo tay nhóc đi ra rồi hướng thái hậu nói :" Thái hậu, con và Lâm Yến có chuyện cần ra ngoài !". Chưa để thái hậu đồng ý nàng đã dắt nhóc đi ra ngoài. Nàng biết rằng dù nàng và nhóc có ở đó hay không cũng chả có gì là quan trọng, hai người chỉ là không khí trước những người đó. Lại nói, ban nãy thái hậu cũng đã để ý đến nàng đâu, vậy vì sau nàng lại để ý đến bà. Vì thế nàng cũng không muốn tốn công đứng ở đó chờ sự đồng ý mà biết rằng nó sẽ lâu hơn nàng tưởng.

Nhóc bị nàng kéo ra đến bên ngoài một cách máy móc, đến khi đến một đình nghỉ mát thì nhóc mới giật mình chợt tỉnh. Nhóc nhìn quanh rồi lo lắng lắp bắp nói :" Cái... cái này... thái hậu..."

Nàng xua tay :" Ta không cần sự đồng ý của thái hậu, nếu chờ thì biết bao giờ. Muội muốn ở đó ?"

Nhóc suy nghĩ hồi lâu rồi thành thật lắc đầu, nàng cười kéo lấy tay nhóc nhìn quanh hỏi :" Muội ở nơi nào ? Có thể cho ta đến đó không ?". Khi nghe có người muốn đến thăm nhà mình, lại một lần nữa nhóc cảm thấy kinh ngạc mà nhìn nàng.

Nàng cười xoa đầu nhóc :" Sao, không cho phép ?"

Nhóc giật mình xua tay :" Không... không phải..."

Nàng gật đầu :" Vậy được rồi, chúng ta đi thôi". Nói rồi lại kéo nhóc đi...

Đến nơi, nàng không khỏi nhíu mày, nơi này thật vắng người. Lại mở cửa phòng ra, bên trong chỉ đơn độc một chiếc giường, một chiếc bàn chính giữa, bàn trang sức chỉ vỏn vẹn một chiếc gương. Như thế... đây là nơi dành cho công chúa sao ? Nàng cảm thấy tình cảnh này có vài phần quen thuộc a, chính là tình cảnh lúc trước của nàng chứ đâu.

Nhóc vội chạy đến bàn rót nước mời nàng, nhưng dù có rót bao nhiêu thì không có giọt nào rơi xuống, nhóc cắn răng cố ém nước mắt lại nhưng rốt cuộc nó cứ rơi ra. Nhóc vội lau mắt rồi hướng nàng nói :" Nước... nước trà hết rồi, muội..."

Nàng xua tay :" Không cần a, ta cũng không thích uống trà lắm"

ng+kh%C3%B4ng+th%C3%ADch+u%E1%BB%91ng+tr%C3%A0+l%E1%BA%AFm%22%0D%0A%0D%0A%0D%0A&smiles_on=1&ssid=e4ZeRjDn&fid=75&tid=18107&p=0&a=7&t=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top