Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 29

TẬP 29

Nhóc nghiêng đầu hỏi:" Tại sao vậy tỷ?"

Nàng chắp tay sau lưng mà rằng:" Muội sống trong cung cũng đã biết, rất phức tạp. Nếu một người không ai chống lưng lại thêm nổi trội, vậy muội nghĩ người đó có sống yên ổn không? Nhất Chi, chắc muội hiểu điều đó?"

Nhất Chi khẽ cúi đầu nói:" Đúng là vậy..."

Nàng hài lòng:" Vậy được rồi, hãy cố sống tự do, ta cũng đã quá hồ đồ khi không xem xét trước sau mà thay đổi muội quá nhiều và làm muội quá nổi bật. Nhưng, muội chỉ cần cư xử như bình thường là được. Nếu có gì khó khăn thì nhờ người đến gặp tỷ, hiểu không?"

" Vâng!" hai người chủ tớ gật đầu vâng lời.

Nàng nhẹ cười rồi thở ra một hơi nói:" Hazz, thế là ổn rồi, ta nên tìm tướng công ngốc của ta thôi". Nói rồi nàng xoay người toan đi nhưng đi được vài bước đã vấp phải hòn đá dưới chân mà vấp ngã, cái gọi là "hôn đất mẹ" là đây. Chỉ thấy nàng ngã chới với ập xuống đất, cũng may là nàng phản ứng kịp lấy tay che chắn mặt, nếu không thì khuôn mặt hiện giờ đã biến dạng a.

Nàng nằm ngay đơ ra đó không nhúc nhích, nhóc và Nhất Chi hốt hoảng chạy lại:" Tỷ/ Vương phi!"

Hai người chưa kịp chạy đến đỡ thì đã có bóng người chạy nhanh đến đỡ nàng dậy, người đó lo lắng nói:" Ai da, ngốc tử, sao nàng lại té thế này. Đi đứng chả cẩn thận gì cả". Hai chủ tớ đứng đó nhìn nhau, lại nhìn người đỡ nàng, không ai khác chính là hắn. Nhóc vội giật mình chạy đến hỏi:" Biểu ca, tỷ ấy có sao không?"

Hắn cũng lo lắng đỡ nàng lên nhìn trái, nhìn phải, khi không thấy bất kì thương tích nào hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau lại nhìn nàng hỏi:" Ngốc tử, nàng có sao không?"

Nàng cúi đầu nên không ai thấy biểu cảm của nàng, chỉ nghe nàng nói:" Không sao"

Hắn vội ôm nàng:" Không sao là tốt rồi, ngốc tử đừng sợ a". Nàng áp mặt vào ngực hắn lí nhí:" Ta... không đi được..."

" Sao?" hắn và nhóc lo lắng nhìn nàng, nhóc hỏi:" Tỷ bây giờ thấy thế nào? Hay để muội goi ngự y đến?"

Nàng lắc lắc đầu, rồi nói:" Đại ngốc tử, cõng ta đi". Hắn không suy nghĩ ngồi xuống đưa lưng về phía nàng nói:" Ngốc tử, lên nào". Nàng nhẹ ngồi xuống, hắn cõng nàng trên lưng rồi dần đứng dậy.

Hắn hướng nhóc và Nhất Chi nói:" Ta đưa ngốc tử về trước, các muội cứ về trước đi"

" Vâng" hai người gật đầu.

Hắn lo lắng cõng nàng trên lưng rồi vội bước đi ra cổng. Trên lưng nàng vẫn một mực áp mặt vào lưng hắn mà không dám ngẩng lên, hắn lo lắng vừa đi vừa hỏi:" Ngốc tử a, đừng làm ta sợ mà"

"..."

Nàng vẫn im lặng, hắn nhíu mày tăng nhanh bước chân, đi gần đến chỗ xe ngựa đang đậu thì hắn chợt dừng chân. Nàng nghi hoặc khẽ ngước nhìn lên, trước mặt họ chính là một nử tữ. Nữ tử kia mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, nhìn thế nào cũng là một mĩ nhân, làn da trắng noãn, mắt tròn, mày lá liễu. Nhưng tóc lại được búi cao, có lẽ là nương tử của một ai đó trong cung.

Nữ tử kia nhìn hắn cũng khá ngạc nhiên, lại lướt nhìn nàng phía sau không khỏi mỉm cười:" Phong, chúc mừng ngươi"

Hắn cũng nở nụ cười tươi:" Diệp Linh tỷ, cảm tạ tỷ nha". Người tên Yến Linh cũng cười gật đầu rồi rời đi. Đến đây hắn không khỏi quay lại nhìn bóng lưng của Yến Linh, song lại hớt hải chạy về xe ngựa. Hắn đặt nàng vào trong xe rồi nói với hạ nhân:" Mau trở về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top