Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 54

TẬP 54

Sau khi dùng bữa xong, nàng và hắn quyết định đi qua Minh Nguyệt Các lấy điểm tâm để vừa đi dạo vừa ăn. Hắn hào hứng kéo nàng đến quầy chọn điểm tâm a...

Cái gọi là không tốn tiền và còn là hàng tốt thì phải nên lấy nhiều một chút. Nàng chỉ món này, hắn liền gói một gói, chỉ món kia hắn lại tiếp tục gói một gói khác. Những người đến Minh Nguyệt Các chủ yếu là thưởng trà đàm đạo, còn có thể đề thơ đối ẩm. Tóm lại là những người có học thức, hoặc có chăng là những người ăn chơi đến đây cũng chỉ có thể giả vờ im lặng mà thưởng thức phong cảnh mà thôi.

Bởi Minh Nguyệt Các này là một nơi rất phonng nhã, chung quanh đây nàng đã cho người trồng thêm nhiều cây liễu, phía sau Các chính là một hồ sen lớn. Hằng ngày sẽ có gió thổi đến, còn có thể ngắm phong cảnh tươi mát. Như thế không thu hút khách làm sao được.

Lại nói khi nàng và hắn đến đây không ai không nhìn hai người, hai người gắp điểm tâm lia lịa không khỏi làm khách quan mất cảm tình. Nàng thầm bĩu môi, hừ, đừng quên nàng đây là làm chủ ở đây a. Hazz, nhưng họ cũng có biết đâu a...

Nàng cũng không thèm để ý, dù sao cũng quen rồi. Nàng đây là tiếp tục cùng hắn kì keo xem món nào ngon hơn a. Bất chợt nàng cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng, nàng ngước nhìn về hướng đó.

Người đó đang ở đứng trên lầu, ánh mắt nhìn xuống phía nàng. Nàng nheo mắt, cách ăn vận xa hoa cùng với lực từ tính thu hút nhiều mỹ nữ như vậy thì còn ai khác ngoài nhị vương gia Âu Dương Thuần !

Âu Dương Thuần cười với nàng, tay không khỏi đưa ly trà phía trước như là mời nàng lên. Nàng không khỏi mỉm cười, thôi thì đối mặt vậy, nàng vỗ vai hắn bên cạnh nói : " Đại ngốc tử, ta đi đây có chút việc nha. Chuẩn bị xong điểm tâm thì đứng đây đợi ta, biết không ?"

Hắn gật đầu :" Ân, đã biết"

Nàng mỉm cười xoa đầu hắn rồi cất bước lên lầu, trên đấy có rất nhiều gian phòng và thân ảnh của Âu Dương Thuần đã biến mất. Nàng nheo mắt nhìn xung quanh, sao đó hỏi tiểu nhị đang mang trà cho khách.

Tiểu nhị nhìn nàng liền biết nàng chính là chủ của Minh Nguyệt Các, bởi Đại tổng quản (Đại Ngũ) đã phát họa ảnh của nàng cho tất cả nhân viên trong quán. Nàng theo hướng dẫn của tiểu nhị liền tìm được một gian phòng có cửa sổ mà từ đó có thể nhìn thấy hồ sen rõ nhất.

Nàng không cần gõ cửa mà tự nhiên đẩy cửa bước vào, bên trong không gian không quá rộng lớn, chỉ đủ cho một không gian thoáng mát, một chiếc bàn và vài cái ghế. Ngồi ở đó chính là Âu Dương Thuần đang mải ngắm hồ sen về đêm...

Thấy nàng bước vào, Âu Dương thuần xoay người nhìn nàng tựa như đánh giá. Nàng cười nhẹ, không còn biểu hiện như một đứa ngốc hay đỏ mặt khi bị Âu Dương Thuần nhìn nữa.

Âu Dương Thuần cười tà mị :" Nàng có nghĩ đây là một sự trùng hợp ? Hay chúng ta là có duyên ?"

Nàng cười nhẹ :" Ngài nghĩ sao ta cũng không có ý kiến..."

Âu Dương Thuần không khỏi nhíu mày nhìn nàng, sau rốt cuộc cũng lên tiếng :" Nàng là giả vờ ?"

Nàng nghiêng đầu :" Tùy ngài nghĩ thôi"

Âu Dương Thuần nghiêng người tựa vào thành cửa sổ tỏ vẻ hứng thú :" Như vậy là ngay cả ta cũng bị nàng gạt ?"

Nàng bật cười :" Là ngài nghĩ quá nhiều rồi, nếu ngài thực sự để tâm đến ta thì có lẽ ngài sẽ nhận ra"

" Nàng đang đổ lỗi cho ta ?"

" Ta nào dám" nàng nhún vai

Âu Dương Thuần rốt cuộc cũng đứng lên đi về hướng nàng, nàng vẫn đứng đấy mà không một chút lo lắng. Âu Dương Thuần đứng trước mặt nàng tỏ ra mị hoặc hỏi :" Nếu nàng đã không là ngốc tử thì tại sao lại phải ở bên cạnh hắn ? Nàng có nguyện ở bên cạnh ta không ? Ta tốt hơn hắn rất nhiều !"

Nàng khẽ cười nói :" Ta chỉ thích hắn mà thôi, ta không thích ngài. Ngoài kia còn rất nhiều người thú vị hơn ta, ngài không nhất thiết phải tìm ta", nàng đây là nhấn mạnh từ "thú vị" để hắn ta có thể hiểu được hắn ta chỉ thích đùa giỡn mà không thật lòng.

Âu Dương Thuần thu lại vẻ mị hoặc mà trở nên lạnh lùng, chưa ai dám từ chối Âu Dương Thuần này, nhưng nàng lại dám làm điều đó.

Cảm nhận khí lạnh, nàng cũng chỉ bình tĩnh mà nói tiếp :" Ngài không ngại làm điều gì đó gây hại đến thanh danh ngài chứ ?"

Âu Dương Thuần nghe thế không khỏi khó chịu mà thu hồi ác ý của mình. Ở đây đúng là có rất nhiều người, hắn ta không thể làm gì gây hại đến nàng, với cả xung quanh đây hắn ta cảm nhận được rằng có rất nhiều ánh mắt quan sát hắn ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top