Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TẬP 70

TẬP 70

Nhỏ choáng váng gượng dậy, khi thấy cấm vệ đó cũng đang gượng dậy trên bàn tay là một vệt máu. Nhỏ hốt hoảng rồi rít nói :" Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý. Huynh có sao không ? Tay huynh chảy máu kìa !"

Vừa nói nhỏ càng luống cuống tìm kiếm quanh người rồi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ luôn mang bên người cẩn thận băng vết thương lại. Cấm vệ đó có phần ngạc nhiên nhưng rồi xua tay :" Công chúa, tiểu nhân mới là người xin lỗi ! Công chúa người có sao không ? Tiểu nhân thật sự là đáng chết !"

Cấm vệ vẻ mặt ăn năng như để nhỏ định liệu xét xử, bất quá nhỏ chưa kịp lên tiếng thì đã có tiếng quát vang lên :" Hồ nháo ! Ở đây là để hai ngươi diễn trò sao ?!"

Tiếng quát giận dữ của hoàng thượng vang lên làm hai người họ giật mình. Giờ nhỏ mới phát giác được rằng mọi người ở đây đều đang nhìn họ, hoàng thượng ngự trên cao thì đang rất tức giận nói :" Hai ngươi dám làm hỏng bình rượu của thái tử nước Hàn ? Các ngươi đáng bị tội gì ?!"

Nhỏ mặt trắng bệch, sau lại cố gắng lắp bắp nói :" Phụ... phụ hoàng... con... con... không cố ý... Nếu người có trách... thì trách con, đừng đổ lỗi cho người khác..."

Cấm vệ bên cạnh cũng quỳ xuống cầu khiến :" Hoàng thượng xin tha mạng, công chúa thật sự là không cố ý, chỉ tại tiểu nhân ụng về nên làm đổ rượu..."

Nàng cũng đứng đờ ra đó chậm mất một nhịp, ban nãy cứ như một hình ảnh quay chậm. Chỉ thấy nhỏ cùng tên cấm vệ này va vào nhau rồi ngã xuống, nàng cũng khá bất ngờ nên đứng ngây tại chỗ mà nhìn. Không ngờ vì tiếng quát của hoàng thượng mà kéo ý thức nàng về a.

Nghe hai người quỳ xuống cầu xin nàng không khỏi nheo mắt lên tiếng :" Hoàng thượng, ta là rõ ràng thấy Yến nhi cùng cấm vệ này chỉ là sơ ý đùng phải nhau rồi té xuống. Không phải lỗi của hai người họ. Nếu có lỗi cũng chính là ma xui quỷ khiến mà thôi"

Câu nói của nàng làm mọi người càng thêm không phục, làm gì có ma xui quỷ khiến nào ở đây ? Hoàng thượng định nói tiếp thì thái tử nước Hàn đã lên tiếng :" Ta cũng đã nhìn rất rõ, công chúa và cấm vệ của ta cũng chỉ là sơ ý làm đổ rượu mà thôi. Hoàng thượng nước Thiên người không cần gắt gao như vậy, ta đem theo rất nhiều rượu, đổ một bình thì đã làm sao ? Nào, người đâu, mau mang rượu đến đây"

" Cái này..." hoàng thượng khó xử nói

Nàng đương nhiên là chủ động lên tiếng :" Cảm tạ thái tử đã rộng lượng bỏ qua !"

Nói rồi nàng quay sang nhìn hai người đang lo lắng nói :" Hai người về phòng thay y phục đi, đều ướt hết rồi"

Nhỏ xấu hổ cúi đầu, đúng thật là cả người nhỏ và cấm vệ đều bị rượu làm ướt. Nhỏ liếc nhìn hoàng thượng e dè, nàng phất tay :" Đi đi, nhìn làm gì"

Nhỏ khẽ nói :" Phụ hoàng... nhi thần xin cáo lui trước..."

Nàng xua xua hai người :" Trời ạ, đứng đây hoài. Đi đi, lẹ lên ! Không thấy lạnh à ?". Vừa nói nàng vừa xua đuổi hai người họ như đuổi tà.

Sau khi hai người đi khuất, nàng mới về chỗ. Hoàng thượng trên cao càng thêm tức giận với việc làm của nàng không xem ai ra gì. Hắn đợi nàng trở về liền rót nước cho nàng rồi khen lia lịa.

Phực...

Ánh đèn đột nhiên lại tắt, khung cảnh chỉ toàn một màu đen kịt. Nàng vẫn ngồi nhàn hạ uống trà sau khi ăn xong bữa ăn, lần này lại là gì đây ?

Rút kinh nghiệm lúc đầu, không có quá nhiều người hoang mang. Đúng là thế, ánh đèn lại được bật lên. Chỉ thấy chính giữa yến tiệc xuất hiện người đang đứng chính là... thái tử nước Ngụy.

Chỉ nghe thái tử nước Ngụy nói :" Hoàng thượng, ta cũng muốn góp vui cho bữa tiệc này. Không biết ý hoàng thượng thế nào ?"

Hoàng thượng hứng thú nói :" Nếu thái tử nước Ngụy đã muốn vậy thì cứ việc trình diễn"

" Được, xin mọi người xem thật kĩ !" Ngụy Thiên đem ra một chiếc khăn vải trắng, trên đó là thêu một chú chim bồ câu tinh xảo. Chỉ thấy một tay của Ngụy Thiên cầm chiếc khăn, một tay được chiếc khăn phủ lên.

Khi thấy tay Ngụy Thiên giật mạnh chiếc khăn xuống, một chú chim bồ câu bay ra. Mọi người ở đây thật hết sức kinh ngạc, không thể ngờ lại có chuyện thần kì này. Sau đó, Ngụy Thiên liền dùng sức xé bỏ chiếc khăn ra. Mọi người đều nhìn rõ mồm một là đã không còn hoàn chỉnh, nhưng khi được Ngụy Thiên vo lại ép tay vào. Sau lại lôi ra một chiếc khăn hoàn chỉnh.

Chính vì thần kì mà một tràn pháo tay rầm rộ vang lên khắp nơi. Ở chỗ nàng thì vẫn như cũ, hết uống trà lại đến ăn trái cây. Hắn bên cạnh cũng phấn khích kéo tay nàng :" Ngốc tử a, thật là thần kì ! Người đó có phải là thần tiên không ? Sao lại kì diệu đến vậy ?"

&req_type=edit&cover_url=&error_count=0&errors=0&story_url=&skip_title=0&category1=7&language=1&last_text_hash=0040714c&publish=1&part_id=637952047s_on=1&ssid=SkwT82mH&fid=74&tid=18107&p=0&a=7&t=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top