Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Vươn tay ra rồi lại dừng lại, Harry ngẫm nghĩ, cầm lấy áo ngủ của Snape ở phía đầu giường bên kia, sau khi chậm rãi nâng người đang nằm dậy, vừa mặc cho hắn vừa tránh tay phải đang tiêm truyền.

Anh do dự bưng cốc nước ấm đưa đến bên môi Snape, nhìn đối phương chậm rãi uống sau một lát ngừng cử động, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình không ngừng đổ mồ hôi, thiếu chút nữa không cầm được chiếc cốc thủy tinh bóng loáng.

Mới chỉ hai ngụm, Snape đã hơi hơi ngoảnh mặt đi. Harry ngẩn người, nhớ tới thuốc mà bác sĩ để lại, vội vội vàng vàng lấy cho Snape uống. Anh nhìn Snape hơi hơi ngửa đầu, hầu kết trượt cao thấp khi hắn nuốt xuống, chợt cảm thấy miệng mình khô khốc.

Harry không dám nhìn gương mặt của Snape nữa, bắt đầu ngắm nghía trái phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên túi truyền dịch. Anh gắt gao chằm chằm nhìn từng giọt chất lỏng tí tách rơi xuống, ngón tay đặt trên đầu gối một cách quy củ, nhưng vô thức dùng móng tay cào cào trên quần.

Snape nhẹ nhàng thở hổn hển, tựa vào đầu giường, khép hờ mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn người làm công của mình đang trông nom túi truyền dịch. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, mãi cho tới khi bụng ai đó phát ra tiếng kêu, hai người mới lấy lại tinh thần.

Harry xấu hổ nhảy dựng khỏi ghế, ôm bụng lắp bắp với Snape: "Tôi... Tôi đi lấy đồ ăn cho ông..."

Snape nhìn Harry chạy đi như thể vừa bị ai dẫm lên cái đuôi, nhắm mắt lại, gương mặt hơi hơi co rúm, một lát sau lại mở mắt ra, quay đầu nhìn bức tượng gỗ điêu khắc cô gái trên bàn đu dây, không biết đang suy nghĩ điều gì...

Rất nhanh, Harry bưng cháo nóng hầm hập trở lại phòng. Snape nhìn anh do do dự dự bưng cháo đứng chôn chân một chỗ, giật giật tay phải, trực tiếp đưa tay trái qua rút kim, dọa anh nhảy dựng.

"Dừng lại! Ông đang làm gì chứ?!" Cất cao giọng, Harry buông bát cháo nhảy tới, đè tay Snape xuống, lúc thấy hắn hơi hơi nhướn mi, liền trở nên lắp bắp: "Tôi, tôi làm!"

Rút kim thật cẩn thận, ấn tay lên lỗ kim đâm, Harry cảm thấy mình cứng ngắc như đá, thậm chí nhúc nhích ngón tay cũng có thể nghe được tiếng các đốt ngón tay phát ra thanh âm. Anh rút kim ra từng chút một, lúc xong hết, xoay người bưng cháo đưa tới trước mặt Snape.

Cháo được ăn xong. Dưới ánh mắt Snape, Harry có vẻ bất an, ánh mắt nhìn loạn xung quanh, không dám liếc nhìn Snape dù chỉ một lần, lúc lơ đãng lướt qua bức tượng điêu khắc gỗ, cảm giác kinh hoảng và phẫn nộ thình lình ập đến, khiến anh đứng bật dậy, vội vàng bỏ lại một câu rồi chạy khỏi phòng ngủ.

"Tôi đi dọn dẹp quầy!"...

Một ngày thời gian trôi qua, Snape hết tỉnh lại ngủ. Còn Harry, ngoài việc đúng giờ đưa lên ba bữa cơm, không nói một câu với Snape, nhìn hắn ăn xong liền cất dọn rời đi. Tất cả tựa hồ giống hệt cách hai người ở chung nửa tháng qua, cứ như vậy cho tới khi màn đêm buông xuống.

Tiếng đóng cửa vang lên, người đóng cửa tựa hồ dừng lại trong chốc lát trước cửa rồi mới rời đi. Snape mở mắt ra, trừng mắt nhìn trần nhà có vẻ trắng bệch trong bóng đêm, nghiến chặt răng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Hắn vươn tay ra từ trong chăn, giơ lên trước mặt nắm lại, nhìn vết châm rõ ràng trên mu bàn tay, môi run rẩy, nhưng không phát ra thanh âm nào. Một hồi lâu sau, hắn mới buông tay đút lại xuống dưới chăn, nhắm mắt ngủ. Hơi lạnh băng giá lan tràn từ sâu trong trái tim, bao vây lấy hắn tầng tầng lớp lớp...

Nửa đêm, mưa ngừng rơi. Harry thức dậy vào sáng sớm, bắt đầu giặt quần áo. Quan sát bốn phía, cảm thấy không có vấn đề, anh động động ngón tay, lập vài lời chú vệ sinh đơn giản, quần áo liền trở nên sạch sẽ. Sau khi giả bộ xả nước, anh phơi lên sợi dây căng giữa vách tường và cái cây trong sân sau. Làm xong, anh lui về phía sau hai bước, nhìn quần áo vẫn còn ẩm ướt của mình và Snape hơi hơi lay động trong không trung, vừa lòng gật đầu.

Harry mở cánh tay vươn vai, ngửa đầu, chợt thấy một bóng người đứng bên ô cửa sổ để mở. Những sợi tóc xám trắng cùng bàn tay đặt trên cửa sổ khiến ánh mắt Harry đau đớn. Chớp mắt mấy cái, anh đứng thẳng dậy, cố gắng gượng cười: "Buổi sáng tốt lành, ông đã cảm thấy khỏe hơn chưa?"

Một lát sau, trong không khí truyền đến tiếng 'ừ' nhẹ nhàng, Snape rời khỏi cửa sổ. Harry suy sụp hạ vai, không rõ vì sao hơn nửa tháng qua, phương thức ở chung của anh và Snape vẫn cổ quái như vậy, không giống như ông chủ và người làm công, lại càng không giống như bạn bè, nhưng vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên như vậy, nếu bỏ đi sự khẩn trương và tránh né vô thức mỗi khi anh đối diện với Snape.

Nghe trong phòng truyền ra tiếng vang, Harry nhíu mày. Anh không cho là ngày hôm qua đã bệnh đến như vậy, hôm nay Snape có thể chạy tới chạy lui giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Anh không cho phép!

Anh vội chạy vào trong nhà, nhưng mới tới phòng khách, Harry chợt nghe thấy ngoài cửa truyền tới âm thanh bánh xe phanh lại, sau đó giọng bác sĩ cất lên.

"Liya, đừng nóng vội! Mang theo điểm tâm mẹ con chuẩn bị đi!"

Liếc mắt nhìn trái phải, Harry không nhìn thấy thân ảnh của Snape, chỉ nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm tầng hai. Anh thở ra, xoay người đi mở cửa. Bác sĩ tới rất vừa vặn, có thể kiểm tra bệnh trạng của Snape.

Lúc mở cửa, anh không nhìn thấy bác sĩ, lại thấy một cô bé 13, 14 tuổi đi đôi dép màu đỏ xinh đẹp, cao chỉ tới bả vai Harry, ốm yếu mảnh khảnh, trên mặt còn có một mảng vết sẹo lớn không quá rõ rệt. Nhưng điều đó không làm Harry cảm thấy có gì đặc biệt, khiến anh cả người cứng đờ chính là mái tóc và ánh mắt của cô bé. Mái tóc dài màu đỏ, còn có – một đôi mắt lục!

"Liya? A! Hunter, buổi sáng tốt lành, ông Snape thế nào rồi?"

Bị lời bác sĩ gọi thần trí trở về, Harry nhìn thoáng qua cô bé hơi hơi co rúm người lui về phía sau một chút, gian nan gật đầu mỉm cười với bác sĩ: "Buổi sáng tốt lành, bác sĩ, ông ấy đã rời giường rồi."

Bác sĩ nhíu mày, có vẻ cũng không hài lòng lắm, nhưng ông vẫn kéo cô bé đang căng thẳng đứng bên cạnh ông: "Hunter, đây là con gái tôi, Liya. Liya, đây là nhân viên cửa hàng của bác Snape, Hunter!"

Cô bé – Liya đỏ mặt, ôm chặt cái bọc nhỏ, cúi đầu chào Harry, thanh âm trong trẻo nhưng cẩn thận: "Buổi sáng tốt lành, chú Hunter!"

Harry lóng ngóng đáp, nghiêng người để họ có thể vào cửa, tiếp nhận hộp thuốc trong tay bác sĩ, ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Snape xuống cầu thang.

Tất cả những chuyện kế tiếp, Harry hoàn toàn không nhúng tay vào được. Anh nhìn bác sĩ bắt đầu khám cho Snape một cách quen thuộc, nhìn Liya bỏ xuống vẻ căng thẳng, không ngừng xoay quanh Snape, nhìn gương mặt tái nhợt và mỏi mệt để lộ ra một thoáng dịu dàng đối với cô bé đang vui vẻ tươi cười đó, tuy rằng biểu hiện ra bên ngoài chỉ là hơi hơi nhếch môi.

Harry đột nhiên cảm thấy anh tựa hồ là một người dư thừa, bị ngăn cách ở bên ngoài thế giới của Snape. Tuy rằng thực ra anh cũng chưa từng bước vào, nhưng hai con người đột nhiên xuất hiện này, chính xác mà nói, cô bé Liya kia, không hiểu vì sao lại đem đến cho Harry một loại cảm giác nguy cơ quá mức cổ quái.

Harry nhìn Snape bị bác sĩ và Liya áp chế ở ghế dựa, nhìn Liya không ngừng rì rầm tranh cãi bên con người đang khẽ nhíu mày kia, đột nhiên trong lòng bừng lên nỗi xúc động muốn đuổi cô bé đi. Hơn nữa, cái loại xúc động này rất nhanh bành trướng, chỉ chực bùng nổ, khiến anh siết chặt nắm tay đứng đờ ở đó, một cử động cũng không dám.

Mãi tới lúc nghe được lời của bác sĩ, Harry mới buồn bực đi vào cái không gian tưởng chừng như ngăn cách anh ở bên ngoài đó.

"Không được! Snape, lần này ông phải nghe tôi! Nếu ông không muốn tới bệnh viện lớn, cũng được! Để tôi chữa trị, đi hết một đợt trị liệu! Tôi kiên quyết đấy! Giờ trở về giường nằm đi! Hôm nay ông còn phải tiếp tục truyền dịch!"

Harry cúi đầu, đi đến bên người Snape, trực tiếp bắt lấy cổ tay của con người đang cau mày muốn phản đối sự sắp xếp của bác sĩ. Với động tác cứng rắn nhưng cũng đủ cẩn thận, anh kéo đối phương dậy, bắt đi về phía cầu thang. Điều này khiến bác sĩ và Liya hoảng sợ, mà Snape cũng hơi hơi giãy giụa.

"Buông tay!"

Harry không nghe, thậm chí còn trực tiếp nắm lấy vai Snape, cưỡng chế, gần như lôi kéo hắn tiếp tục đi, mặc cho hắn bắt đầu giãy giụa mạnh mẽ, mãi cho tới khi nghe được Snape kiềm nén gầm nhẹ lên tên của anh.

"Đủ rồi! Buông tay! Harry. Potter!"

Thân thể cứng đờ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh, Harry phát hiện, sự bối rối sẽ bị phát hiện mà lúc trước anh lo lắng hoàn toàn không xuất hiện. Anh thậm chí còn xoay người cực kỳ trấn định, không buông ra sự kiềm chế đối với Snape, nhìn đôi mắt đen thoáng qua một tia ánh sáng, nghiêm túc mở miệng thốt lên từng chữ một.

"Theo tôi trở về!"

Lần này, tất cả mọi người, kể cả Snape, đều sửng sốt vì Harry đột nhiên thay đổi khí thế. Đôi mày Snape chau lại, bác sĩ kinh ngạc nhìn người làm công đột nhiên trở nên kiên quyết, mà Liya, sắc mặt có chút tái nhợt, chậm rãi xích về phía sau bác sĩ.

Snape thở dốc giống như một con cá mắc kẹt trong ly thủy tinh. Hắn nhìn Harry, nhìn gương mặt chỉ còn lại vẻ bình tĩnh sau khi không còn những nao núng và tránh né, nhìn cậu bé đã thay đổi rất nhiều này, cuối cùng dùng sức giãy ra khỏi vòng kìm kẹp đã không còn chặt chẽ như trước, xoay người gật đầu với bác sĩ: "Tôi nghĩ hôm nay dừng ở đây thôi. Còn nữa..." Hắn đi đến bên lò sưởi, lấy từ cái giá phía trên lò sưởi ra một bình thuốc mỡ lớn: "Đây, để cháu tiếp tục dùng. Nếu tôi đoán không sai, thuốc lần trước hẳn cũng sắp hết!"

Bác sĩ tiếp nhận thuốc mỡ, nhưng vẫn kiên trì với trách nhiệm của mình: "Cám ơn, nhưng hôm nay ông vẫn phải tiếp tục trị liệu!"

Snape nheo mắt nhìn vị bác sĩ nhất quyết đứng yên không động tác này, xoay người, thong thả đi về phía cầu thang. Bác sĩ cười cười, đưa bình thuốc mỡ cho Liya đang trộm ngắm Harry, sau đó cầm hộp thuốc đưa cho Harry, nhìn anh vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích, lại nhìn về phía bóng dáng của Snape, hơi hơi hất cằm: "Tôi mặc kệ chuyện giữa hai người là gì. Anh là Hunter hay anh là Harry Potter cũng thế! Lúc này, tôi cần anh giúp tôi!"

Harry đi theo bác sĩ, nhìn Snape không phản kháng để mặc cho ông cắm kim. Sau khi đã chuẩn bị tốt tất cả, bác sĩ nháy mắt mấy cái với Harry, người vẫn đang mím môi chằm chằm nhìn Snape: "Được rồi, chàng trai, anh có thể mang hộ tôi hộp thuốc này ra xe không?"

Kịp phản ứng với lời của bác sĩ, Harry gật đầu, nhìn Liya vẫn đang trộm ngắm mình, rời khỏi phòng.

Đặt hộp thuốc lên ghế xe phía sau, Harry nhìn bác sĩ ở vị trí người lái, lại thấy gương mặt bất an của Liya, liền gật đầu với cô nhóc rồi chờ bác sĩ dặn dò.

"À, buổi tối có thời gian không? Ở nhà hàng trên thị trấn, 9 giờ tối. Lúc đó Snape hẳn đã ngủ rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện?"

Không lo lắng, Harry gật đầu, đợi tới lúc bác sĩ khởi động xe rồi rời khỏi đây, anh xoay người vào nhà, trực tiếp đóng tiệm thuốc, có lẽ, nó sẽ không còn mở cửa nữa!

Harry không ngừng bước, đi lên tầng hai, dừng chân trước cửa phòng ngủ chưa từng đóng lại của Snape, nhìn người đàn ông đang tựa vào đầu giường đó, âm thầm tích góp từng chút dũng khí để đối mặt.

Vì sao anh lại bị phát hiện, anh bị phát hiện từ khi nào, những câu hỏi đó không còn là điều khiến Harry phải suy nghĩ nữa. Trong nháy mắt khi tên anh được hô lên, Harry liền phát hiện mình đột nhiên trở nên thoải mái. Tất cả những nỗi lo lắng và sợ hãi đều tan thành mây khói, điều duy nhất còn lại chỉ là ý niệm phải đưa Severus Snape trở về thế giới phù thủy, rõ ràng mà khắc sâu.

Không chớp mắt, Harry đi đến bên người Snape, kéo chiếc ghế hôm qua sắp đặt ra ngồi xuống, nghe ghế vì sức nặng của mình mà phát ra tiếng kẽo kẹt. Lúc Snape quay đầu nhìn anh, anh mở miệng.

"Sev... Giáo sư Snape... Theo tôi trở về..."

Snape nhìn Harry vẫn chưa tháo bỏ sự 'ngụy trang', cảm giác xa lạ và phẫn nộ khiến hắn siết chặt tay, nhưng lại bị người đang ngồi bên giường đó vươn tay, rất nhanh giam cầm bàn tay cắm kim truyền của hắn. Độ ấm quá mức nóng rực nơi da thịt chạm nhau lan tỏa, khiến Snape có chút lỗi giác như thể mình đã bị thương.

"Potter... Tôi đã không còn là giáo sư của anh nữa. Hiện tại, cho dù anh tới đây làm gì, anh đã thấy tất cả, như thế đã đủ để thỏa mãn sự hiếu kỳ của anh chưa? Rời khỏi nơi này! Lập tức!"

Harry gắt gao cầm lấy bàn tay Snape, không để bàn tay cắm kim kia làm ra động tác gì ngoài thả lỏng, tuy rằng thực khó khăn, nhưng anh kiên quyết. Đối với sự phẫn nộ của Snape, anh chỉ lặp lại lời nói lúc trước của mình một lần nữa: "Theo tôi trở về, cùng nhau, trở về thế giới phù thủy, trở về Hogwarts."

Không thể giãy giụa, đồng thời cái tên Hogwarts khiến Snape có một lát cứng đờ. Hắn hít sâu, làm mình bình tĩnh lại, nhìn đôi mắt hẳn nên màu xanh biếc, lúc này lại mang ánh nâu: "Anh đang nói đùa sao, Harry Potter, Đấng cứu thế danh tiếng lẫy lừng, anh hùng đánh bại Voldemort? Tôi là – tội nhân bị phán định là có tội, bị trục xuất khỏi ma giới, bị đánh tan pháp lực. Tôi không thể làm gia tăng chút màu mè hoa mỹ nào cho ánh hào quang trên đầu Đấng cứu thế, nếu điều anh muốn là khoe khoang, thật đáng tiếc."

Nhắm mắt, lại mở ra, Harry dùng tất cả sự chân thành mà anh có thể biểu hiện, nhìn vào đôi mắt luôn luôn che kín tâm tư: "Đối với sự giấu diếm lúc trước, tôi sẽ giải thích. Nhưng thầy không phải là tội nhân, thầy rất rõ ràng rằng tôi đã biết tất cả! Không có khoe khoang, cũng không có hào quang, tôi... chỉ là tới đón thầy về nhà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top