Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Không khí tràn đầy vui mừng dần dần tan đi. Harry lắng nghe những lời thuật lại dường như rất bình thản của bạn thân, nhận thức rất nhiều chi tiết trước đây anh căn bản sẽ không chú ý. Xem ra, đối mặt những hình ảnh hồi tưởng này, anh đã học được rất nhiều.

Giới phù thủy, không hề bình lặng, sự giết chóc vẫn tiếp tục, chẳng qua đã thay đổi phương thức, thay đổi trận địa. Chúa tể Hắc ám sụp đổ, những phù thủy đã từng gian nan phản kháng, trả giá rất nhiều, giờ bị nỗi phẫn nộ và bi thống trong lòng bóp méo.

Họ hà khắc đối đãi thân nhân của những Tử thần Thực tử, thậm chí chỉ cần có chút thông tin 'chứng minh' được người kia là Tử thần Thực tử hoặc có dính dáng tới đám con hoang kẻ chết, kẻ chạy trốn tan tác này, dù phần lớn họ vô tội, đều bị áp bức, bị bắt giữ, bị cho là có dấu hiệu phạm tội, tài sản sung công, pháp lực huỷ bỏ, đũa thần tiêu hủy, thê ly tử tán, nhúng càng sâu, vĩnh viễn giam cầm tại Azkaban hoặc là — trục xuất giới phù thủy!

Harry không thể tưởng tượng được những con người vẫn luôn kiêu ngạo vì mình là phù thủy, những phù thủy luôn khăng khăng coi pháp lực là tất cả sinh mệnh ấy rồi sẽ phải tiếp tục sống như thế nào khi mất đi tất cả. Ngay cả một người từng sống mười mấy năm ở thế giới Muggle như mình cũng không thể cam đoan, sau khi sống ở giới phù thủy mấy năm, anh vẫn có thể không cần pháp lực mà sống tốt cuộc sống ở thế giới Muggle phức tạp.

Thời điểm hai vợ chồng Hermione kể xong một nửa, Harry phẫn nộ, anh gầm rú, giãy giụa, anh không tin bản thân đã phải trả giá nhiều như vậy, mất đi nhiều như vậy, gánh trên lưng nhiều như vậy, chính là để đạt được kết quả này, nhưng rất nhanh anh tỉnh táo lại. Những hình ảnh nhơ nhớp trong ký ức, lời Hermione kể về quyết định của Dumbledore và McGonagall – thu hẹp lại, che dấu Hội Phượng Hoàng, làm anh không thể không đối mặt sự thật.

Từng đi qua con đường này, cho dù hôn mê gần hai năm, những trải nghiệm đau đớn của mất mát và sự gột rửa của chiến tranh cũng đủ để Harry từ một thiếu niên ngây thơ khờ dại, cố chấp nhiệt huyết, trong nháy mắt trưởng thành, nếu không, anh sẽ còn phải mất đi nhiều lắm.

Harry cũng không phải thật sự ngu dốt, anh biết rõ, dựa vào ánh hào quang của Đấng cứu thế, anh có thể làm được nhiều lắm. Thế nhưng anh dường như đã dùng tới cạn kiệt tất cả nhiệt tình và dũng khí. Hoàn thành nhiệm vụ và trách nhiệm của mình xong, nếu cái loại 'pháp hiệp' vặn vẹo này nhất định phải xảy ra, anh thà làm một người chứng kiến. Ít nhất, bạn bè anh, những bạn bè còn sót lại của anh, vẫn sống, hơn nữa, cuộc sống cũng không tệ lắm!

Hermione và Ron nhậm chức tại Bộ Pháp Thuật, tuy rằng không phải vị trí mấu chốt gì. Hermione làm ở Sở Xử lý Sự vụ Muggle, đi theo cha của Ron. Ron trở thành một Thần Sáng rất bình thường, thậm chí không tham dự mấy trò truy bắt 'nghi phạm' kia. Nếu xét trên những cống hiến của họ trong chiến tranh, đây là sự đãi ngộ quá mức đơn giản, quả khó tưởng tượng được, nhưng cũng thực rõ ràng, xuất phát từ sự an bài tận lực, dân chúng lòng mang cảm kích và sùng kính đối với sự 'cam nguyện không tiếng tăm' của những anh hùng này. Nhờ vậy bọn họ có thể sống yên bình và lặng lẽ.

Hermione và Ron nhìn Harry nhìn chằm chằm trần nhà, biểu tình không thay đổi. Họ hơi lo lắng, liếc mắt nhìn nhau, Ron mở miệng: "Harry, sau khi khỏe lại, cậu định làm gì? Muốn tới Bộ Pháp Thuật không? Chắc chắn bộ trưởng đã nhận được tin, ông ta sẽ gửi cậu lời mời!"

Harry chớp mắt mấy cái, lộ ra nụ cười hoàn toàn không nên xuất hiện ở một thanh niên 19 tuổi, mỏi mệt mà tang thương: "... Tớ sẽ cân nhắc, nhưng trước tiên tớ muốn thấy thầy Dumbledore..."

Giống như dự đoán của Harry, sau khi anh tỉnh lại, đủ loại thăm hỏi ùn ùn bao phủ lấy anh. Thư tín, lễ vật... cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều có cú mèo bay tới, trong phòng bệnh hết lần này tới lần khác dùng phép thuật thu nhỏ lại ngọn 'núi nhỏ' đang tăng dần độ cao, vô số lời mời, yến hội, tiệc chúc mừng, nhậm chức... Tất cả lại chỉ khiến Harry cảm thấy phiền chán và lạnh nhạt.

Thời điểm Harry cử động được thoải mái, anh lập tức làm thủ tục xuất viện. Anh cự tuyệt tất cả những lời mời nhậm chức, thậm chí còn không đi lĩnh huân chương của mình. Lúc xử lý những chuyện liên quan tới di sản mà sau khi thành niên anh đã có thể kế thừa từ cha mẹ và Sirius, anh phát hiện, chừng này tài vật đã đủ để anh cả đời ngày ngày bơi lội trong Galleons.

Harry để lại dinh thự tại Quảng trường Grimmauld cho Tonks và Teddy. Nhìn họ trải qua cuộc sống 'bình thản' đến cỡ nào sau khi mất đi Lupin, anh làm ra quyết định này, hơn nữa càng cảm thấy mỹ mãn khi nhận được nụ cười cảm kích của họ. Về phần anh, Harry còn chưa nghĩ sẽ phải sống tiếp như thế nào. Anh muốn đi gặp Dumbledore, chỉ là trước đó, anh càng muốn đi thăm những bạn bè và người thân đã rời khỏi mình.

Nơi an nghỉ của phù thủy cũng không có gì đặc biệt, thanh vắng, cô tịch, yên tĩnh tới mức làm cho người ta sởn gai ốc, không có mấy điểm khác so với những nghĩa trang thông thường. Từng bó, từng bó, Harry đặt những đóa hoa còn dính sương đêm lên nơi thân nhân và bạn bè anh ngủ yên, sau đó lẳng lặng đứng thẳng dậy, cúi đầu không nói. Ron và Hermione cũng đi cùng, chỉ có thể yên lặng vỗ vỗ vai anh, cũng không thể thốt được nên lời.

Anh nhìn những cái tên được khắc trên bia mộ, hoặc quen thuộc, hoặc chỉ mang máng nhớ. Những sinh mệnh đầy sức sống và nhiệt tình của tuổi thanh xuân, giờ đây tĩnh lặng hiển hiện trên mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, những đường cong đơn điệu, từng nét, từng nét khắc họa, trong không khí tràn ngập sương mù càng trở nên mơ hồ vặn vẹo.

Sirius, Remus, Fred, Cedric, Colin, Ginny... rất nhiều người, Harry đưa ngón tay mơn trớn những vệt khắc lạnh lẽo, sau đó đem những cái tên thấm đẫm nước mắt và máu tươi này cắn nát nuốt xuống, lẫn vào máu thịt, tan vào linh hồn...

Suốt một ngày, Harry đều dừng lại bầu bạn bên từng cái tên trên bia mộ, mãi tới khi hoàng hôn buông xuống, anh mới chậm rãi đứng dậy, hít sâu, tựa hồ rốt cuộc cũng quyết tâm. Anh quay đầu, lẳng lặng nhìn Hermione và Ron vẫn đi cùng anh, mỉm cười xin lỗi, sau đó đưa ra nghi vấn: "Ông ấy đâu? Vì sao nơi này không có ông ấy?"

Hermione và Ron hai mặt nhìn nhau, không biết 'ông ấy' mà Harry nhắc tới là ai. Một hồi lâu sau, Hermione do dự nhìn anh: "Harry, cậu nói tới giáo sư Dumbledore ư?"

Harry chớp mắt mấy cái, biểu cảm cực kỳ kinh ngạc: "Không, tớ biết giáo sư Dumbledore ở nơi đâu, tớ hỏi là hỏi về giáo sư Snape, Severus Snape, vị anh hùng trong chiến tranh, con người can đảm nhất!"

Ha! Tiếng hít sâu thoát ra khỏi miệng Hermione và Ron. Họ mang biểu tình khiếp sợ nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Harry. Giọng Ron cứng ngắc và khô khốc: "Chuyện đó, Harry, cậu đang hỏi về giáo, giáo sư Snape?"

Harry gật đầu, không rõ bạn bè anh vì sao lại chấn kinh và — sợ hãi như vậy: "Tớ đương nhiên là hỏi về ông ấy! Nếu không có thầy, căn bản sẽ không có được ngày hôm nay! Chúng ta không có khả năng chấm dứt tất cả nhanh như vậy! Nhưng cuối cùng... Bởi vì sự yếu đuối của tớ... Vì sao thầy không có ở đây! Tớ muốn tới thăm thầy!"

Hermione liếm liếm môi, cố gắng để giọng mình không khô khốc: "Harry... Tớ muốn nói... Giáo sư Snape chưa chết..."

Đôi mắt xanh biếc của Harry lập tức trợn trừng, thậm chí thân thể cũng bắt đầu run rẩy. Anh không sao khống chế được những tình tự pha lẫn giữa vui sướng, đau đớn và trầm trọng đột ngột cuộn lên trong nội tâm mình. Nếu không phải vẫn còn một tia lý trí, anh e chính mình sẽ nhào tới lay lấy lay để bạn thân, dù cô bạn đang mang thai đi nữa: "Chưa chết sao... Chưa chết! Thầy ở đâu! Đưa tớ đi gặp thầy! Lúc này! Ngay lập tức!"

Ron nhíu mày, đè lại bờ vai không ngừng run rẩy của Harry, cảm thấy có chút kinh hoảng trước phản ứng của bạn thân: "Bình tĩnh! Harry! Thầy không chết, nhưng chúng ta không thể gặp được thầy!"

Giống như bị dội nước lạnh, Harry trong giây lát thanh tỉnh. Anh nhìn biểu tình do dự của Ron, dự cảm bất hảo bất đầu lan tràn trong lòng: "Vì sao... nói cho tớ biết, Ron!"

Ron nuốt nước miếng, nhìn người vợ đang khẽ nhíu mày bên người mình, buông vai Harry ra: "Thầy bị phán quyết là có tội, cũng giống như những người đó, bị trục xuất khỏi giới pháp thuật, không lâu sau khi cậu hôn mê..."

Trong nháy mắt, sự phẫn nộ choán lấy tất cả lý trí, thế nhưng Harry kinh ngạc phát hiện mình vẫn còn có thể duy trì bề ngoài bình tĩnh, cắn răng, bật ra từng từ yêu cầu giải thích: "Các cậu không hề nhắc tới chuyện này! Không hề! Tớ thậm chí không biết thầy còn sống, khi tớ chiến đấu, bọn họ hẳn đã tìm được thầy rồi! Nhưng vì sao không ai nói cho tớ biết?!"

Hermione mặt mày càng nhăn nhó, nhưng cô không thể không mở miệng, bởi Ron mặt đỏ tía tai, không nói ra được một lời: "Làm sao có thể nói cho cậu biết? Harry, khi đó không ai biết sự 'vô tội' của thầy! Không ai biết! Lúc thầy trọng thương bị phát hiện, không phải nhận một lời chú Avada cũng đã là tốt đẹp lắm rồi! Mà sau khi chiến tranh kết thúc, cậu rơi vào hôn mê, càng không có người có thể nói ra tất cả những chuyện về thầy cho những người đó biết!"

Harry siết chặt hai nắm tay, gắng gượng không để mình phát hỏa với bạn thân: "Còn giáo sư Dumbledore đâu?! Còn giáo sư McGonagall đâu?! Bọn họ hẳn phải biết tất cả, còn nữa – hai cậu ở đâu?! Tớ đã kể tất cả với hai cậu! Tất cả! không sót một chi tiết!"

Hermione nghiêng mặt đi, có vẻ hơi bất an: "Bọn tớ đã cố gắng... Giáo sư Dumbledore và giáo sư McGonagall nữa, họ luôn đấu tranh cùng với Bộ Pháp thuật và tòa án, họ đưa ra rất nhiều bằng chứng! Nhưng cùng lúc ấy, lại càng có nhiều Tử thần Thực tử bị bắt giữ và nhóm phù thủy bị thương tổn ra làm chứng, chỉ ra giáo sư Snape là... trợ thủ đắc lực của Voldemort, là Tử thần Thực tử cấp cao! Cuối cùng, nếu không phải thầy Dumbledore và cô McGonagall dùng một vài sự tình để uy hiếp Bộ Pháp Thuật, bọn họ không phải chỉ đơn giản dùng mấy tội danh mơ hồ để trục xuất giáo sư Snape ra khỏi giới pháp thuật đâu!

Harry không thể tin nổi, thậm chí ánh mắt nhìn hai người bạn thân còn thoáng vẻ thất vọng: "Đơn giản ư? Lúc đó thầy bị thương nặng tới mức nào, hai cậu cũng biết chúng ta còn tưởng thầy đã chết! Sau chiến tranh chưa đến nửa năm, tớ không tin thầy sẽ hồi phục nhanh như vậy! Lại còn trong tình huống bị cho là Tử Thần Thực Tử. Mà hai người chỉ đứng nhìn thầy bị đánh tan pháp lực, bị trục xuất khỏi giới phù thủy với hai bàn tay trắng hay sao?!"

Sắc mặt Ron tối sầm, hắn không nhẫn nại nổi nữa, rống to: "Cậu cho rằng bọn tớ có thể làm cái gì, Harry! Thầy Dumbledore và cô McGonagall thậm chí dùng Hội Phượng Hoàng mới có thể làm Bộ Pháp Thuật nhân nhượng, mà cậu, người có thể cởi bỏ tội danh cho ông ấy nhất lại rơi vào hôn mê, cậu bảo tớ và Mione có thể làm gì?! Khi đó, vì ra làm chứng có lợi cho Snape, bên người bọn tớ lúc nào cũng có kẻ âm thầm theo dõi!"

Harry cứng miệng không trả lời được, chỉ có thể nhìn Ron thở hổn hển và cô bạn thân sắc mặt trắng bệch. Một hồi lâu sau, anh xoay người, nhanh chóng rời khỏi nghĩa rtang: "Tới Bộ Pháp Thuật! Ngay bây giờ!"...

Lửa giận của Harry đã hoàn toàn biến mất, à không, không phải biến mất, mà là hoàn toàn bị áp chế dưới sức nặng của sự bi ai, vô lực và thống khổ. Vẻ mặt không chút thay đổi, anh lẳng lặng nhìn gương mặt bình tĩnh của bộ trưởng Bộ Pháp Thuật ở đối diện, trong đầu hồi tưởng lại những lời của người đàn ông dù giữ chức vụ cao, từng động tác, cử chỉ, biểu hiện đều cẩn thận tỉ mỉ này.

"Ngài Harry Potter, tuy rằng ngài là Đấng cứu thế, ngài có thể cung cấp trí nhớ làm chứng cho Severus Snape, nhưng ai có thể chứng minh là trí nhớ của ngài không bị bóp méo? Vào khi đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Hơn nữa, cứ cho là ngài đúng, ông ta là gián điệp của Hội Phượng Hoàng, nhẫn nhục ẩn thân, nhưng trên tay ông ta vẫn thấm đẫm không ít máu tươi. Những sinh mệnh này, ngài có dám nói tất cả đều là kẻ có tội không? Có lời chứng của vô số Tử Thần Thực Tử bị bỏ tù, hầu như tất cả giới phù thủy đều biết những hành vi phạm tội của Severus Snape. Ngài cho rằng, ngài có thể chống lại họ? Dựa vào cái danh Đấng cứu thế?"

Sự lên án cuối cùng quá trầm trọng, Harry chỉ có thể cố gắng hít sâu. Anh biết mình không làm được, anh có thể thành công trở thành Đấng cứu thế, ngoài nhờ Dumbledore, còn có nhiều nhân tố khác nữa. Dũng khí ư? Ha, trong hơn nửa năm chiến tranh kia, anh đã hoàn toàn hiểu được, đứng trước ranh giới sinh tử tàn khốc, dũng khí là trụ cột, nhưng không phải tất cả!

Bước qua vô số thi thể, cả người đẫm máu, máu của kẻ địch, máu của thân nhân và bạn bè, cuối cùng anh mới chiếm được ánh hào quang mà giờ đây anh chỉ thấy lạnh nhạt và căm ghét cực độ. Nếu có thể, anh thà không có vòng nguyệt quế này, anh mơ ước được sống cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh thân nhân và bạn bè, cho dù đó chỉ là cuộc sống của một người bình thường không có gì đặc biệt.

Harry không nói một câu xoay người rời đi, mong đợi có thể tìm được sự trợ giúp từ một người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top