Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C.20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Harry hít sâu, nhìn khung ảnh trên vách tường, lão phù thủy bên trong ngồi ngay ngắn, dùng tư thế nói chuyện phiếm quen thuộc.

"Harry... Em có biết em đang làm cái gì không? Đã nghĩ kỹ về sau phải làm như thế nào chưa? Sau khi em đã xác nhận trách nhiệm và lời hứa của mình, đừng để mình hối hận, Harry..."

Harry và Dumbledore nhìn nhau trong chốc lát.  Anh đột nhiên nhếch miệng, đôi mắt xanh biếc cong cong, cười đến ngốc nghếch, nhưng không hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng. Anh vò vò mái tóc mà trước khi rời khỏi nhà đã phải vất vả mới xử lý tốt được, tựa hồ muốn làm mình mình trầm tĩnh lại.

"Đúng vậy, thầy Albus, em nghĩ em biết mình đang làm gì. Trách nhiệm và lời hứa sao... em cũng rất rõ ràng, em cho rằng mình có thể gánh vác. Còn hối hận? Thầy Albus, em đã hối hận hơn bốn năm rồi, em không nghĩ lại trải qua điều đó một lần nữa, còn về phần sau này..."

Harry nhún vai, để lưng mình ngả vào thành ghế mềm mại thoải mái, a, McGonagall thật sự rất cẩn thận!

"Ngoài việc làm tốt điều mình nên làm, thầy Albus, em không nghĩ sâu về chuyện sau này. Em chỉ cần ở bên cạnh ông ấy là tốt rồi. Thầy cũng biết, em không giỏi lên kế hoạch lắm, ai bảo em là một người nhà Gryffindor họ Potter chứ ~"

Dumbledore trân trối nhìn Harry đang cúi đầu chằm chằm nghiên cứu cái chén của Snape. Sau một hồi trầm mặc, cụ mới để giọng mình vang lên trong căn phòng im lặng.

"Harry, như vậy em đã chuẩn bị kỹ càng, để giành được tình yêu của Severus Snape... Đứa nhỏ của ta, điều này sẽ không hề dễ dàng hơn cuộc chiến tranh mà em đã trải qua... Nhưng ta tin rằng em sẽ làm được điều đó rất tốt?"

Harry mấp máy môi, chằm chằm nhìn bức họa Dumbledore, một lúc lâu sau, anh mới suy sụp, vô lực đan hai bàn tay, chống cằm nói khẽ.

"Đúng vậy, thầy Albus, em đã chuẩn bị kỹ càng. Em biết đây không phải một chuyện dễ dàng. Em rất muốn yêu thương ông ấy. Severus cần em, thân thể ông ấy cần được chăm sóc, ông ấy cần được che chở.... Nhưng... Nhưng em không chắc chắn... Thầy Albus! Em không chắc chắn Severus sẽ muốn đón nhận điều này... Thầy cũng biết, ông ấy là như vậy, như vậy mà..."

"... Harry... Hãy nhìn rõ lòng mình, đi theo con đường mà nó vạch cho em. Đứa nhỏ của ta, em đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mà hiện tại em đang chọn một con đường khác. Nó sẽ khiến em trở thành một người đàn ông chân chính..."

...

Với sự đồng hành của McGonagall, Snape trầm mặc đi qua những bức họa đang kinh ngạc và tò mò nhìn hắn, thấy Medusa tựa hồ hưng phấn dạo đi dạo lại trên cửa hầm. Sau khi mở cửa đi vào, hắn cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo và ẩm ướt trong hầm, thấy ánh đèn sáng lên, lò sưởi trong dĩ vãng cơ hồ không bao giờ tắt lúc này đen tuyền trống rỗng, tựa như cái miệng đói khát há to. Cái cảm giác không khỏe mà người bình thường khó có thể chịu được đó lại làm hắn thấy bình thản và thả lỏng.

Những ngón tay buông hai bên thân thể hơi hơi động, Snape bước đi, chậm rãi dùng chân đo đạc mỗi tấc đất mà hắn quen thuộc, đi qua lò sưởi, bàn làm việc, nhìn thấy trên bàn làm việc còn bày chiếc bút lông chim thiếu một ít lông mà hắn quen dùng cùng bình mực chỉ đầy hơn nửa. Hắn đi qua giá sách bày những bộ sách trân quý của mình, còn có gian chế tác ma dược, tới lúc giọng McGonagall vang lên bên tai, mới nhận ra ngón tay mình đang nhẹ nhàng vuốt ve bàn chế tác được lau chùi không nhiễm một hạt bụi.

"Severus, những thứ này đều là đồ vật của thầy, thực hiển nhiên, giờ thầy vẫn đang có chúng!"

Snape rất nhanh thu hồi ngón tay giống như vừa bị đâm xuyên. Hắn quay đầu nhìn nữ hiệu trưởng đang nhìn mình chân thành tha thiết, đôi môi nhợt nhạt hơi hơi mấp máy, có chút muốn nói lại thôi. Thế nhưng lại quay đầu liếc nhìn những bộ sách mình yêu quý, hắn hơi hơi cúi đầu, hai tay siết lại thành nắm đấm, giống như yêu cầu hắn đưa ra vô cùng xa xỉ, không hề hợp đạo lý.

"... Minerva, nếu có thể... Tôi nói là nếu... Tôi chỉ cần chỗ sách này và những ghi chép của mình..."

McGonagall mở trừng mắt, vẻ tươi cười trở nên hơi cứng ngắc. Bà nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu, rút đũa thần ra, dưới ánh nhìn chăm chú của Snape, đem những cuốn sách và ghi chép vốn của hắn thu nhỏ lại, sau đó tùy tiện tìm một vật gì đó hóa phép biến thành cái rương nhỏ và đưa tới tay Snape. Đợi tới lúc hắn tiếp nhận, tựa hồ không thể nhẫn nại, bà kéo Snape ra cửa.

"Được rồi, được rồi, Severus, vậy chúng ta đi thôi, Albus và Harry chờ hẳn cũng sốt ruột rồi..."

Snape theo McGonagall về tới phòng làm việc của hiệu trưởng, thấy Harry đang nói chuyện cùng Dumbledore, mà chén nước kia, vẫn bị Harry nắm gắt gao trong tay. Nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, cái kẻ đã từng là Đấng cứu thế đứng lên, chậm rãi tới gần.

"Severus, thầy, có khỏe không?"

Harry nhìn Snape hơi hơi lộ ra vẻ mặt uể oải, lại thấy cái rương hắn đang cầm. Anh xoay người vươn tay, tiếp nhận cái rương từ trong bàn tay hơi hơi cứng đờ,  sau đó đem  chén đưa cho Snape, người vẫn đang chăm chú nhìn hắn với đôi mắt đen không chớp.

"Để tôi, thầy nghỉ ngơi một chút đi, chốc lát nữa chúng ta về nhà."

Snape nhìn bộ dáng Harry cầm rương tỉm tỉm cười đứng nơi đó, lại chuyển ánh mắt về hướng Dumblerdore. Thấy lão phù thủy mỉm cười, hắn liền biết hy vọng mình còn chưa đưa ra nhất định không thể đạt được, cụ già đã trở thành bức họa này sẽ không đồng ý để hắn rời khỏi bên người Đấng cứu thế, trừ phi hắn đồng ý trở lại Hogwarts. Nhưng so sánh giữa hai bên, Snape tình nguyện vẫn ở tòa biệt thự không lớn lắm kia. Thương lượng cùng lão phù thủy này, hắn chưa bao giờ từng thắng lợi...

Snape không thèm đáp mà chỉ quay đầu trực tiếp đi về phía lò sưởi, lại đột nhiên dừng bước trước lò sưởi, thân thể hơi hơi lay động, một hồi lâu sau mới cất lên thanh âm thản nhiên, không hề có chút tình cảm nào.

"Potter, nhấc chân của anh lên đi..."

Harry hơi hơi kinh ngạc ngẩng đầu, vì điều mình nghe được mà cảm thấy vui sướng không hiểu nổi, tuy rằng chỉ là một cái họ, nhưng dù sao cũng vẫn tốt hơn những từ ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay mấy ngày qua.

Harry mang cái rương nhỏ của Snape vội vàng đi qua, mà người đàn ông kia đã tự mình bước vào trong lò sưởi, im lặng chờ đợi. Khi Harry chỉ còn vài bước nữa là có thể đứng bên người Snape, anh bị McGonagall giữ lại. Lúc nghi hoặc xoay người, anh nhìn thấy thần sắc bất đắc dĩ và tìm kiếm sự cam đoan  lộ ra trên gương mặt nữ phù thủy.

"Harry... Lúc nào em cũng có thể tìm đến bọn cô, em cũng biết vậy..."

Harry gật đầu cười, trở lại đi vào lò sưởi nắm lấy tay Snape, tay cầm rương vung ra bột Floo, nói đích đến muốn tới.

"Trang viên Potter..."

Về đến nhà, Harry và Snape cùng nhau tới thư viện. Anh đặc biệt vì Snape mà để ra một giá sách, đem những cuốn sách và ghi chép bị thu nhỏ hóa trở về nguyên trạng, sau đó cất kỹ. Làm xong tất cả, Harry quay đầu nhìn Snape vẫn đang lẳng lặng đứng đó nhìn anh làm việc, thấy ánh mắt đối phương dừng trên những cuốn sách ma dược và phép thuật hắc ám. Ánh mắt mang theo chút mềm mại và hoài niệm ấy khiến anh trào lên nỗi xúc động muốn biến mình thành sách ma dược!

Harry đi đến bên người Snape, tay giật giật, cuối cùng vẫn không có dũng khí chạm tới thân thể đối phương, dù anh khát vọng đến mức ngực trướng đầy như muốn nổ tung. Thật lâu sau, giọng hơi khàn khàn, Harry bảo Snape đi nghỉ ngơi vì đã đứng quá lâu.

"Severus, đã cất kỹ rồi, em, nghỉ ngơi một chút, sách ở nơi này, tôi là nói tất cả đó, đều thuộc về em... Nếu em muốn, tôi có thể chuẩn bị cho em một căn phòng, em có thể ở đó nghiên cứu tất cả những gì mình muốn nghiên cứu..."

Snape thu hồi ánh mắt, thản nhiên nhìn thoáng qua Harry đang cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười. Hắn rũ mi mắt, từ từ đi về hướng cửa. Đúng là hắn mệt mỏi, hiện tại, hắn thầm nghĩ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt...

Vẻ tươi cười của Harry vẫn duy trì cho tới khi Snape biến mất ra ngoài cửa thư viện. Đợi tới lúc rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng dáng màu đen đó, anh mới cho phép bản thân mỏi mệt buông mình xuống sô pha, lại ngẩng mạnh đầu lên, im lặng chờ sự chua xót trong mắt trôi qua.

Hiện giờ ở trước mặt Snape, Harry cơ hồ không thể giữ được sự kiên cường và trấn định. Người này, người đàn ông này không nên như thế. Hắn nên cao ngạo, lãnh khốc, hung tợn châm chọc cái danh Đấng cứu thế của Harry Potter, sau đó ném lại cho mình bóng dáng vạt áo chùng đen cuồn cuộn, mà không phải như bây giờ, trầm mặc và im lặng, thuận theo nghe lời khiến người ta khó xử.

Sau khi hiểu rõ tình cảm của chính mình, Harry luôn có nỗi xúc động như vậy, anh muốn ôm lấy người đàn ông trở nên không giống ngày xưa này mà khóc, thét gào, muốn phát tiết ra bốn phía, không hề giữ lại những tình cảm của bản thân, thổ lộ tình yêu và khát vọng của mình, mặc dù cảm tình mãnh liệt ấy anh mới phát hiện bất quá chỉ mấy tuần ngắn ngủi.

Harry có thể chấp nhận tình yêu đột nhiên ập đến mình, cho dù là dùng phương thức khiến anh tay chân luống cuống, nhưng như vậy không có nghĩa là anh đã đủ kiên cường để có thể một mình chống đỡ thứ tình cảm mãnh liệt ngọt ngào mà áp lực, thống khổ đến mức khiến anh run rẩy đó. Huống chi anh biết rõ tình cảm của mình chính là một con đường quanh co vô vọng không có điểm cuối. Điều này không giống thứ tình yêu ngây thơ của tuổi thiếu niên mà anh từng trải qua, nó khắc sâu như vậy, khắc sâu tới mức cả linh hồn cũng run rẩy thở dài...

Sắc trời tối dần, trong thư viện im lặng đến ngay cả hơi thở cũng trở nên giống như tiếng sấm. Vẫn ngồi ở ghế sô pha, sau khi gia tinh lặng yên xuất hiện trước mặt, Harry thong thả giật giật cần cổ cứng ngắc. Anh còn cần chăm sóc Snape, chăm sóc con người kiên cường bướng bỉnh mà anh yêu, bạn đời của anh. Anh sẽ vì người đàn ông này mà trở nên càng hùng mạnh hơn, anh phải để người anh yêu có thể đứng bên cạnh anh quang minh chính đại, anh phải khiến con người trầm mặc im lặng ấy ném đi tất cả thống khổ, khôi phục bộ dáng cao ngạo và những lời nói khẩu xà khiến người ta hận đến nghiến răng, sau đó đạt được tất cả vinh quang mà hắn nên có được. Mà tất cả những điều này, sẽ bắt đầu từ bữa tiệc đêm nay...

Harry dặn dò gia tinh chuẩn bị bữa tối. Sau một chút do dự, anh sử dụng pháp lực, cảm nhận về phép thuật truy tung điểm trên quần áo Snape cho anh biết nơi hắn đang ở, vì phát hiện Snape đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ mà hàng mày giãn ra. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, Harry ảo ảnh di hình rời đi. Nếu đã quyết định phải đối mặt thì sự tình anh cấp tốc cần làm chính là nhanh chóng đảm bảo mình phù hợp với hình tượng một Đấng cứu thế bị đắp nặn xâm nhập lòng người.

"... Chủ nhân... Chủ nhân Severus..."

Snape bị tiếng kêu cung kính nhưng lanh lảnh làm tỉnh khỏi giấc ngủ không sâu. Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua ánh đèn nhu hòa về phía gia tinh đang cúi lưng thật thấp, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, muốn nhanh chóng làm mình tỉnh táo. Sau khi bảo gia tinh đến thúc giục hắn dùng cơm rời đi, hắn vào phòng tắm rửa mặt.

Snape đi xuống cầu thang, sau khi nhìn thấy người thanh niên đang ngồi trước bàn ăn, hắn hơi sửng sốt, có chút không dám chắc chắn người đàn ông thành thục ăn mặc đúng mực, cử trỉ trầm ổn tao nhã kia chính là Harry Potter.

Mái tóc hơi dài luôn lộn xộn được cắt ngắn gọn gàng, tóc mái được cắt bớt, lộ ra đầy đủ vầng trán rộng lớn – cùng với vết sẹo hình tia chớp đã sắp nhìn không ra, một đôi kính gọng vàng đặt trên sống mũi cao thẳng, đôi mắt xanh biếc bị mi mắt hạ xuống che đậy, đôi môi với độ dày vừa phải nhẹ nhàng mím lại thành một đường thẳng tắp, toàn bộ gương mặt viền sâu dưới ánh đèn tản mát cảm giác hơi hơi nhu hòa.

Áo chùng lễ phục màu lục cao cổ, hai chiếc cúc màu bạc sẫm  trang trí nơi cổ áo, ngoài ra không còn gì khác. Lúc Harry nhìn thấy Snape và chậm rãi đứng dậy, dáng người thon dài khỏe mạnh để lộ không chút che dấu dưới bộ áo chùng tân trang đó, phảng phất lan tràn khí thế cường đại. Đôi mắt xanh biếc vì hắn xuất hiện mà lộ ra một thoáng mềm mại, khóe miệng nhẹ nhàng hơi nhếch lên, đôi môi mở ra, thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp, như làn gió nhu hòa thổi trên mặt đất.

"Buổi tối tốt lành, Severus."

"... Buổi tối tốt lành."

Snape thu hồi ánh mắt, thản nhiên đáp lại sự thăm hỏi ân cần của Harry. Hắn đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống chiếc ghế được anh kéo ra, ánh mắt chằm chằm nhìn đồ ăn trước mặt, tôm nướng bơ, súp nóng và bánh sừng bò. Sau khi nghe thấy Harry ngồi xuống đối diện, hắn chậm rãi cầm lấy đồ ăn.

"Severus, chốc lát nữa tôi muốn rời khỏi nhà tham gia bữa tiệc của Bộ Pháp Thuật, có thể sẽ trở về muộn, em hãy nghỉ ngơi trước. Còn nữa – sách sẽ không mọc chân dài mà chạy trốn đâu ~"

Snape vì lời nửa nói đùa, nửa dặn dò của Harry mà ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt vui vẻ im lặng của anh, một lát sau nhẹ nhàng hừ một tiếng, lập tức nhăn mi vì mình bỗng dưng đáp lại tự nhiên như vậy. Harry đêm nay biến hóa quá lớn, diện mạo tưởng chừng hoàn toàn đổi khác khiến Snape có chút nôn nóng bất an. Đó không hề còn là cậu bé thiếu niên trong trí nhớ, càng không phải người thanh niên vừa mới thoát khỏi vẻ ngây ngô, mang theo một thoáng tránh né mà hắn vẫn thấy. Trong tối hôm đó, Harry của giờ này khắc này dường như đã vượt qua giai đoạn chuyển giao giữa thanh thiếu niên và đàn ông trưởng thành, trở nên thành thục mà – nguy hiểm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top