Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C.29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29

Sự bình tĩnh sôi sục sóng ngầm ở thế giới phù thủy kéo dài gần một tuần. Sau khi bài báo gây sốc của tờ Nhật báo Tiên tri được đăng tải, Bộ Pháp Thuật bị quần chúng phù thủy kích động bao vây. Các phù thủy quơ đũa thần, ánh sáng mịt mờ lóe trên những đầu đũa, tựa hồ chỉ cần thêm một nhân tố kích thích là sẽ phát ra phép thuật mang tính hủy diệt, mà xung quanh họ là vô số kí giả không ngừng dùng máy ảnh quay chụp, ánh sáng loang loáng liên tiếp chớp lên cơ hồ khiến không ai có thể mở mắt.

Quần chúng phù thủy kêu gào, thậm chí còn có một vài nữ phù thủy mang theo con cái của họ – những đứa trẻ đã bị tước đoạt tình thương của cha trong chiến tranh. Bọn họ phẫn nộ chửi bới, gầm rú, giống như trở về khoảng thời gian tuyên án tội nhân khi chiến tranh vừa chấm dứt. Quần chúng phù thủy nhiếc móc người Bộ Pháp Thuật hành sự bất lực, khiến Đấng cứu thế của họ bị kẻ tội đồ tà ác và ô uế làm dơ bẩn, bị nhuộm đen. Nhiều nhất là những lời mắng chửi ác độc đối với Snape – đĩ điếm, con hoang coi như là nhẹ, thậm chí có vài người còn giơ cao bảng. Những cụm 'Mông Snape cao tột bậc', 'Đồ đồng tính luyến ái ghê tởm, cút ngay!', 'Đĩ đực của Tử thần Thực tử, mau rời khỏi Đấng cứu thế' lúc ẩn lúc hiện trước cửa Bộ Pháp thuật.


Trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ có đồng hồ phép thuật phát ra những âm thanh khô khan ổn định và liên tục. Harry khoanh tay dựa vào cửa sổ, nhìn loạt trò khôi hài diễn ra bên ngoài. Đến lúc anh nhìn thấy những tấm bảng giơ cao kia, sát khí bỗng nhiên tràn ra từ cơ thể cứng đờ, cơ hồ hóa thành thực chất, làm mấy người bên phía Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đang đứng một bên xem náo nhiệt đồng thời run lên. Lúc Harry không lên tiếng quay đầu đi ra cửa, họ liền đứng dậy ngăn cản.

"Harry Potter, anh muốn làm cái gì? Loại kết quả này hẳn anh đã phải sớm dự liệu!"

Harry dừng bước, liếc mắt nhìn lão bộ trưởng định ngăn mình, ánh mắt chậm rãi đảo qua vài người còn lại, cố gắng đè xuống cơn thịnh nộ quay cuồng trong lồng ngực, vì sự ngu dốt của bản thân mà nghiến chặt răng. Thời gian của anh quá ít, mà những gì anh cân nhắc cũng quá ít, cố gắng lẻ loi một mình. Ném đi tên tuổi Đấng cứu thế, những gì anh có thể làm lại càng ít.

"A, đây không phải là những gì các người kỳ vọng sao? Ngài Bộ trưởng?! Có lẽ tôi nên – cảm tạ sự chiếu cố của các người?"

Harry phất tay, dứt ra khỏi bàn tay mập mạp đang nắm lấy mình, sải bước rời văn phòng, đi ra cửa lớn của Bộ Pháp Thuật. Đứng trước đám người vì thấy sự xuất hiện của anh mà dần dần an tĩnh lại, Harry cũng không chú ý mấy đến những phủ thủy mang biểu tình hỗn loạn phẫn nộ, nghi hoặc và rối rắm, mà để lửa giận của mình nhắm thẳng đến những tấm bảng giương cao kia.

Những tấm bảng đột nhiên nứt toạc, mảnh vụn nhỏ bắn ra thậm chí còn cắt qua mặt vài phù thủy đứng cạnh. Đám nữ phù thủy thét chói tai, ôm con vào lòng. Nam phù thủy sau một khắc sửng sốt liền muốn rống giận, lại bị áp lực pháp thuật khủng bố tràn tới ép đến cơ hồ không thể đứng thẳng. Đũa thần trong tay đám đông phù thủy run rẩy, thỉnh thoảng phát ra quầng sáng nhỏ vụn.

Quần chúng phù thủy nắm chặt đũa thần tựa hồ muốn rớt khỏi tay, hoảng sợ nhìn người đang tạo ra áp lực phép thuật kinh khiếp, khổ sở chống cự thứ áp lực nặng tới mức khiến họ muốn khuỵu xuống, nhìn Đấng cứu thế của họ nhẹ nhàng nâng tay lên, sau đó xuất hiện khe hở để họ có thể đứng thẳng.

"Tôi không muốn nhìn thấy những lời bôi nhọ này, xét thấy đối tượng mà các người nhắc tới chính là người yêu của tôi!"

Lời nói bình tĩnh với uy lực có thể đem ra so với câu chú Avada vừa rời khỏi miệng Harry, đúng như dự kiến, anh liền nhìn thấy đám đông phù thủy mặt ngây dại. Bĩu môi, anh phát hiện hóa ra lúc này mình hoàn toàn không cảm thấy chút áp lực nào. Đem sự thật nói ra, thoải mái hơn nhiều so với anh tưởng tượng, cho nên anh tiếp tục nói – mặc cho Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đứng trước người.

"Không có những chuyện sa chân nhơ bẩn mà các người nói. Thề có Merlin, tôi đối với người mình yêu – Severus Snape, ngoài tình yêu và sự cảm kích thì không còn mặt khác. Có lẽ các người có thể nhớ lại một chút về cuộc thẩm vấn ông ấy, người đứng ra xác nhận tất cả những gì mà ông ấy đã trả giá, chính là Albus Dumbledore. Tôi không biết cái gì đã che mắt lương tri của các người, khiến đối với một nhân vật anh hùng như vậy, các người lại lấy đi tất cả, đẩy vào tuyệt cảnh, nhưng tôi không cho kết thành bạn đời với ông ấy lại là một chuyện làm người ta khinh thường. Tôi tự hào và cũng cảm tạ Merlin sâu sắc, cảm tạ Merlin đã cho tôi một người bạn đời hoàn mỹ như vậy!"

"Không thể như vậy! Ngài nhất định đã bị tên con hoang kia nguyền rủa rồi! Ngài Potter! Không thể như vậy!"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Ngài Potter, ngài hoàn mỹ như vậy! Tên Tử thần Thực tử kia, kẻ hèn hạ kia, sao có thể xứng với ngài!"

"Bảo hắn ra đây! Lại dám mê hoặc Đấng cứu thế của chúng ta! Bảo đồ đĩ điếm đó lăn ra đây!"

"Severus Snape! Mày rốt cuộc hạ độc dược gì với Đấng cứu thế! Chết tiệt, đến ba lần!"...

Không biết là từ ai mở đầu, quần chúng phù thủy bắt đầu mắng nhiếc trong khi áp lực phép thuật từ Harry lại bắt đầu dâng lên. Bọn họ nhanh chóng tản ra, muốn từ các cửa tiến vào Bộ Pháp Thuật tìm kiếm Sanpe, nhưng bị các Thần Sáng đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm ngăn lại, vì thế một vài phù thủy bị trói buộc, té trên mặt đất giãy giụa không ngừng, trong miệng thốt ra những lời nguyền rủa khàn khàn chua ngoa.

Các Thần Sáng tiến lên muốn kéo Harry lui về phía sau, nhưng bởi pháp lực cường đại của Harry cùng với đũa thần nơi tay anh, không ai có thể thành công tiến đến gần anh trong vòng một thước, mãi cho tới khi Hermione và Ron xuất hiện trước mặt anh.

"Harry! Ngừng lại! Cậu đang làm gì chứ?! Như thế này không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì!"

Tay Harry dừng lại một chút, thu hồi đũa thần, ánh mắt đối diện những người bạn thân của mình. Anh thấy sự phẫn nộ ở Hermione, thấy sự mê mang ở Ron, thấy đũa thần trong tay những người bạn thân. Có một nháy mắt, Harry thậm chí cho rằng nếu anh tiếp tục, những người bạn thân nhất ấy sẽ không do dự nhắm đũa thần vào anh!

Harry đứng thẳng người, ánh mắt không rời khỏi những người bạn của mình, những tiếng mắng mỏ ngày càng lớn của quần chúng phù thủy cùng với ánh sáng không ngừng loang loáng phát ra cũng không thể làm anh dời lực chú ý. Ánh mắt anh chỉ là dừng lại ở những người bạn đã vào sinh ra tử với mình, dùng hết sự chân thành, mãi cho tới khi Hermione lôi kéo anh quay người đi hướng vào trong Bộ Pháp Thuật.

Harry quay đầu, nhìn Ron bị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật giữ ở lại, nhìn bạn thân và lão Bộ trưởng to béo bị các phóng viên ùa lên bao phủ, nhìn cửa lớn Bộ Pháp Thuật dần dần khép...

"Harry, cậu về trước đi! Về... về trang trại Hang Sóc! Đợi sắp xếp ổn thỏa, tớ sẽ liên hệ với cậu! Hiện tại không thích hợp để cậu ra mặt, chết tiệt, cậu đã nói những gì thế chứ?!"

Harry nhìn nữ phù thủy vội vàng kích động đi tới đi lui trước mặt anh, một tia hàn ý bắt đầu lan tràn trong nội tâm, khóe miệng hơi gợi lên cứng ngắc.

"Hermione... Tớ chỉ là nói ra sự thật..."

Hermione dừng bước, ngây ngẩn nhìn vẻ bình tĩnh ở Harry trong vài giây, rồi cô nghiêng đầu sang chỗ khác, đột nhiên phát hiện đũa thần vẫn còn trong tay mình, vội vã thu hồi.

"... Cậu nóng nảy quá, Harry. Tớ sẽ nghĩ biện pháp, nhất định có biện pháp nào đó... Nghe tớ đi, về trang trại Hang Sóc trước đã!"

Harry bình thản đối diện với ánh mắt của cô bạn thân, nơi đó có sự quan tâm chân thành mà anh quen thuộc. Hàn ý dường như đã lan tràn đến tứ chi có chút hơi tan đi, nhưng vẫn đang tồn tại. Cuối cùng, anh gật đầu, sau chẳng màng tới những hạn chế trong Bộ Pháp Thuật, trực tiếp ảo ảnh di hình.

"Hermione, tớ có nhà. Song diện kính tớ sẽ mang theo người. Tớ chờ tin tức của cậu..."

Hermione ngây ngẩn nhìn thân thể Harry biến mất sau một lát vặn vẹo. Chết tiệt! Nơi này có hạn chế mà! Cô vươn tay nhưng chỉ quơ được không khí, lúc chậm rãi thu tay về lại nghe thấy thanh âm cổ quái, ngây thơ đến buồn cười vang lên. Cô quay người, nhìn đồng hồ báo thức không ngừng xoay trên bàn làm việc của Harry.

"Đã đến giờ! Đã đến giờ về nhà buổi trưa!"...

Harry xuất hiện ở cửa trang viên. Việc phá tan hạn chế ảo ảnh di hình trong Bộ Pháp Thuật khiến pháp lực của anh bị phản phệ, làm anh thống khổ cúi mình ôm ngực, chịu đựng từng đợt đau đớn. Anh thong thả hô ấp, để pháp lực trong thân thể chậm rãi lưu chuyển, đợi đỡ mới vươn thẳng thắt lưng, quay đầu nhìn phía sau, giống như xuyên thấu một mảnh trời đất trống trải là có thể nhìn thấy những người bạn thân đang ở Bộ Pháp Thuật. Nhanh nhếch môi, Harry lấy ra một chiếc cúc áo màu vàng tinh xảo, ấn xuống phần nhô ra ở trung tâm, truyền tin xong liền trực tiếp phá hủy vật nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Draco, tôi nghĩ đêm nay cậu sẽ muốn tới trang viên Potter làm khách... 8 giờ!"

Phủi tro bụi còn lại trên tay, Harry ưỡn ngực, vội vàng tiến vào cánh cổng vì anh mà rộng mở, nhà của anh.

Snape thong thả tránh khỏi cửa sổ, trong tay cầm một tờ Nhật báo Tiên tri, trong đầu vẫn xuất hiện thân thể hơi hơi cúi gập ôm lấy ngực của Harry trước cửa trang viên. Hắn vừa mới trở về sô pha ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vàng hướng thẳng tới thư viện, tay không ý thức siết chặt tờ báo, giống như những tờ giấy còn mang theo hương mực in bị nắm chặt trong tay đầy góc cạnh cứng rắn, khiến hắn cảm thấy đau đớn không diễn tả nổi thành lời. Chỉ là một vài lời văn tỏ vẻ khiếp sợ trước hành vi của Đấng cứu thế thôi mà, không có cảm giác như bị dây gai quấn quanh, hít thở không thông đâu, không có cảm giác nào khác...

Cửa bị đẩy mở. Snape ngẩng đầu, thấy Harry im lặng mỉm cười trước cửa. Ánh mắt anh dừng lại ở tờ báo trên tay hắn, tấm lưng vốn thẳng tắp hơi hơi suy sụp, tựa hồ phải chịu sức ép vô hình. Snape chậm chạp buông tay, vuốt phẳng lại tờ báo nhàu nhĩ, ánh mắt hơi rời khỏi người thanh niên rốt cuộc đã cất bước, cuối cùng dừng lại ở thân thể ngồi xổm xuống và đôi mắt xanh nhìn thẳng vào hắn.

"Severus, thật xin lỗi..."

Snape trầm mặc, nhìn Harry cầm tay hắn áp lên mặt anh, cảm thụ được làn da ấm áp trẻ trung. Những đầu ngón tay lạnh như băng theo bàn tay của người thanh niên mà di chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve, làm phần ấm áp kia từng chút thấm đẫm, xuyên thấu qua làn da, xuyên thấu qua máu thịt, uốn lượn theo gân mạch.

"... Gryffindor lại biết giải thích, tôi có nên chúc mừng không? Vì đấng cứu thế rốt cuộc học được cái gì gọi là lễ phép?"

Harry kinh ngạc trợn mắt, nhìn trên mặt Snape lộ ra biểu tình thoáng không kiên nhẫn quen thuộc trong trí nhớ, bàn tay đang cầm lấy những ngón tay Snape dừng giữa không trung, mãi tới khi hắn rút tay về cầm lấy tờ báo để ở bên.

Harry nhìn tờ báo được vuốt phẳng, ánh mắt xẹt qua ở tiêu đề lớn 'bạn đời của Đấng cứu thế, ma dược đại sư trước đây'. Anh chưa bao giờ có ý muốn giấu diếm sự tình thế giới bên ngoài. Tại tòa trang viên này, báo chí là cách duy nhất để Snape có thể nắm bắt thế sự bên ngoài. Harry cũng không cho là mình nên giấu diếm Snape những điều này, nhưng nghĩ đến những chuyện có thể bị đưa lên mặt báo về sau, anh bắt đầu do dự không biết có nên chặt đứt sợi dây liên hệ duy nhất này không. Đơn giản vì anh biết người đàn ông trước mặt mẫn cảm đến thế nào, mà phần mềm mại chôn sâu kia lại dễ dàng bị thương tổn đến thế nào, sau khi anh thật vất vả mới dần dần cường ngạnh đào được nó lên.

Harry lại bắt lấy những ngón tay Snape, ngón cái vuốt ve từng ngón tay gầy guộc đến như thấy được cả xương, mềm mại, thong thả, cố gắng đè nén khao khát muốn đưa lên môi hôn, muốn làm sự cứng đờ trong tay trầm tĩnh lại.

"... Severus, tôi xin em, xin em hãy thử chấp nhận – sự kiên trì của tôi sẽ vì em mà trở nên mạnh mẽ."

Snape nhìn người thanh niên ngẩng đầu lên, nhìn trong đôi mắt lục kia toát ra sự khẩn thiết. Chậm rãi rút tay mình ra, hai mắt hơi khép lại không lên tiếng, hắn không biết phải trả lời như thế nào. Nếu là trước kia, khi mà tất cả còn chưa phát sinh, một người giáo sư như hắn hoàn toàn có thể nói ra những lời không che giấu, như "Đấng cứu thế bác ái quá mức đấy nhỉ' hay gì đó, nhưng hiện tại, hắn chỉ là 'phế nhân', sự hiện hữu của hắn ngoài trở thành gánh nặng ra thì không có ý nghĩa gì khác.

Harry thở dài nhìn Snape lại một lần nữa lùi bước. Anh trầm mặc đứng lên, cố gắng mỉm cười vươn tay, lại nhìn sau một chút do dự, những ngón tay của đối phương chậm rãi đặt lên tay mình, cảm thấy thoáng vui mừng, ít nhất đó cũng là một loại tiến bộ.

"Đi thôi, Severus, đã đến giờ ăn trưa!"...

Bữa trưa trôi qua. Được yêu cầu nghỉ trưa, Snape trở lại phòng ngủ. Sau khi nhìn Harry biến mất sau cánh cửa, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, chằm chằm nhìn chiếc hộp nhỏ vẫn đặt bên cạnh tượng gỗ, lần đầu tiên đưa tay cầm lên. Nó vẫn nằm trước mắt đã lâu, giờ đặt trong tay mới bắt đầu cảm thấy sức nặng.

Snape chậm rãi mở nắp hộp, nhìn dải trắng bạc ôn nhu hơi hơi lóe lên trong căn phòng tối mờ khép kín rèm dày, từng chút tràn ngập toàn bộ tầm nhìn của hắn, tựa như người đàn ông có tên là Harry Potter, dùng thời gian ngắn nhất, dùng phương thức lặng yên không tiếng động nhất lại cũng sáng tỏ nhất mà thẩm thấu vào cuộc sống của hắn, bám riết không rời muốn tới gần linh hồn cô quạnh, hết lần nay đến lần khác đem hơi ấm tới bỏng cháy rót vào sinh mạng hắn.

Đúng vậy, Snape thừa nhan, từ khi trở lại thế giới phù thủy tới giờ, trong thời gian gần 4 tháng, Harry Potter dùng sự kiên nhẫn tuyệt đối không thuộc về Gryffindor nhưng lại kết hợp với sự chấp nhất tuyệt đối đại biểu Gryffindor, hoặc nói cách khác, sự chấp nhất của một gã Potter mà đi từng bước một, ôn hòa mà mạnh mẽ tiến vào cuộc đời hắn. Sự che chở ấy, sự ôn nhu che dấu dưới vẻ ngoài trầm mặc ấy, sự an ủi hàng đêm, dần khiến Snape không thể ngăn cản nội tâm của chính mình dần trở nên mềm mại.

Trải nghiệm điều chưa bao giờ có được, trải nghiệm những cảm xúc chưa bao hiện hữu, hơi ấm không đem lại tổn thương ấy, sự che chở không đem lại tổn thương ấy khiến Snape vô vọng nhìn mình dần dần chìm đắm. Hắn lại một lần nữa nhắc nhở chính mình rằng đây là Harry Potter, là con của Lily, là nòi giống của James Potter, là sự tồn tại hắn tránh né còn không kịp, là minh chứng cho tội nghiệt của hắn...

Nhưng Snape phát hiện mình không có đủ dũng khí cự tuyệt. Mỗi khi hắn dồn tụ được ý chí để thoát ra, sự kiên trì và ôn nhu của người thanh niên kia, mang theo một chút khẩn cầu hèn mọn, khiến hắn trong nháy mắt ngay cả ngăn cản cũng không thể, sau đó bị bắt lấy. Đè nén khát vọng chân thực trong nội tâm, dùng lý do ti tiện an ủi chính mình – hắn trốn không thoát...

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top