Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C.34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bên cạnh em

Tác giả: Hảo Đa Chi Ma
Edit:


~*~

Chương 34

"Đông... đông... đông..."

Âm thanh chưa từng gián đoạn, trầm ổn hữu lực, dưới gáy ấm áp giống như sóng nhỏ gợn lăn tăn trên mặt nước, những rét lạnh và đau đớn trong đêm được sự ấm áp bên người xua tan. Trong lúc ngủ mơ, Snape hơi hơi cong môi, hàng mày nhíu lại dần dần thả lỏng, thật cẩn thận nhúc nhích thân thể hướng về nguồn hơi ấm, tựa hồ cảm thấy chưa đủ lại vẫn mang theo một thoáng e ngại, tay chân chậm chạp gác lên, không thấy bị đẩy ra liền nhẹ nhàng cọ cọ, mơ hồ thở dài rồi vừa lòng tiếp tục ngủ say.

Harry vẫn ngủ không sâu, bị động tác của Snape làm tỉnh giấc, thân thể nơm nớp cứng đờ không dám động, rối rắm lo sợ phản ứng của đối phương nếu hắn đột nhiên tỉnh dậy. Anh do dự giữa rời đi và ở lại, nhưng lúc Snape dựa vào anh ngủ, trái tim đã trào lên tới tận yết hầu lại dần dần trở về chỗ cũ. Thuốc ngủ chuyên dụng do dược sư của nhà Malfoy pha chế rõ ràng còn tốt hơn cả so với thuốc của bệnh viện Thánh Mungo, Snape hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Harry thở hắt ra một hơi, rốt cuộc cũng không ngủ được, cứng đờ nằm đó, cố gắng thả lỏng cánh tay ôm Snape, sợ làm tổn hại đến cổ đối phương. Cứ thể thẳng đơ trừng mắt nhìn trần nhà, Hary thử phân tích các bộ phận tạo thành chiếc đèn treo hoa lệ bằng pha lê hay gì đó khác, mãi cho tới khi ánh mắt xót tới muốn rơi lệ mới không thể không nhắm mắt nghỉ ngơi trong giây lát, nhưng lại lặng lẽ giật giật tay tự do, thời gian vẫn còn sớm.

Ngủ ngon chưa từng có, Snape chậm rãi mở mắt, ánh sáng xuyên thấu qua bức màn xám mỏng manh làm đôi mắt có chút sương mù kia chớp chớp. Tới lúc hắn nhìn thấy Harry đang đứng trước cửa sổ duỗi mình, thân thể trong nháy mắt căng thẳng, nhưng cố gắng nhớ lại, ký ức cũng chỉ dừng ở câu nói hoang mang rối loạn "đi tắm rửa" kia, sau đó chính là bóng tối và sự ấm áp vô tận.

Harry không ngừng duỗi tay duỗi chân, phân thần chú ý tới người đã tỉnh lại, nằm nơi đó không biết đang suy nghĩ gì. Tuy anh rất muốn ôm Snape, nhìn đối phương mở mắt mà nói buổi sớm tốt lành, nhưng nghĩ đến những xấu hổ hoặc gì đó khác có thể phát sinh, Harry không thể không sớm rời đi con người đang ghé vào anh ngủ kia.

"Buổi sớm tốt lành, Severus."

Snape ngẩn người, ánh mắt đảo qua phần giường bên cạnh mình, rõ ràng có dấu vết người đã từng nằm đó ở khoảng cách tiếp cận thân thể mình quá mức – cơ hồ là chồng lên nhau. Snape không cho là tư thế ngủ của mình tuyệt vời đến mức có thể một người lưu lại dấu vết cả nửa giường, nếu vậy...

Chăn bị hai tay siết chặt, Snape nhắm mắt, lại mở ra. Hắn đứng dậy mà không thay đổi biểu cảm, chậm rãi sửa sang lại áo ngủ trên người.

"Buổi sớm tốt lành."

Harry mỉm cười, anh không phải không thấy được ánh mắt Snape dừng lại ở đâu, đó là nơi anh thử lưu lại dấu vết, thử xem ranh giới của đối phương, mà kết quả cuối cùng đạt được đủ để tim anh nhảy nhót giống như con sóc nhỏ ôm quả thông trong rừng. Nén xuống nỗi xúc động muốn tiến lên, Harry nhìn đối phương tiến vào phòng tắm rửa mặt, yên lặng tự nhủ anh đã tiến được một bước dài rồi. Chỉ cần anh tiếp tục, rồi sẽ có một ngày, anh có thể nhìn thấy con người cô độc này vì anh mà mở lòng...

Snape và Lucius đi tìm dược sư của nhà Malfoy, Narcissa cũng đi xem náo nhiệt, chỉ có Harry quay đầu thấy Draco mang vẻ mặt cổ quái liền xấu hổ uống hồng trà trong tay.

"Đầu sẹo, giáo phụ không có... cậu?"

Harry trừng mắt liếc Draco, giây tiếp theo cười ngốc ngốc nghếch nghếch y như một gã Gryffindor... Được rồi, anh vốn chính là một gã Gryffindor.

"Draco, thu hồi lại biểu tình chẳng giống Malfoy chút nào của cậu đi, cậu muốn thấy cái gì chứ? Mặt mũi tôi bầm dập phải không? A, tôi thật sự muốn đi thăm mấy cái khách phòng đang 'sửa sang' đó!"

Draco trong nháy mắt bắt đầu giả cười, chậm rãi đứng lên, xà trượng trong tay nhẹ nhàng quơ.

"Harry, cậu lúc này một chút cũng không Gryffindor. Được rồi, chúng ta bắt đầu công việc hôm nay thôi."

Đi vào biệt viện ngày hôm qua lần đầu tiên tới, Harry và Draco mỗi người đều tự chiếm lấy một cái bàn, múa bút thành văn. Vào lúc nghỉ ngơi, Harry chỉ híp mắt nhấm nháp những chiếc bánh quy ngon tuyệt, nghe câu hỏi có chút do dự nhưng càng mang đậm vẻ hoài nghi của Draco.

"Harry, tài sản của cậu, ý tôi là tài sản trang viên Potter, cậu không thấy rất kỳ quái sao?"

Harry sửng sốt, nhìn cậu quý tộc trẻ hơi nhíu mày.

"Hả? Như thế nào kia?"

Draco thở dài, y phát hiện mình không thể trông cậy rằng tên Gryffindor trước mặt có chút ấn tượng gì rõ ràng về tài sản của chính mình.

"Trang viên Potter cũng giống như trang viên Malfoy, đều có lịch sử lâu đời. Gia chủ nhà Potter các thời đại đều là những người nổi bật, tích lũy cũng đã trải qua thời gian lâu dài, cho dù người cha phá hoại của cậu trợ giúp Hội Phượng Hoàng nhiều Galleons như vậy – tôi không định sỉ nhục ông ta, đó là sự thật!"

Draco liếc mắt nhìn Harry mang biểu tình rối rắm như nuốt hơn mười con sên, nhếch miệng tiếp tục.

"Tính tất cả, những gì mà cậu nên được thừa kế hẳn không chỉ giới hạn ở những gì mà cậu bảo tôi giúp cậu. Những sản nghiệp khổng lồ thuộc về gia tộc Potter, ở thế giới Muggle hay ở giới phù thủy đều có, vào thời của cha cậu cũng không thấy xuất hiện, nhưng lại không một dòng họ nào khác động tay vào được, ngay cả Albus Dumbledore cũng không. Nếu vậy, những sản nghiệp này đi đâu rồi?"

Harry buông bánh quy xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhìn Draco uống một ngụm trà, ừ hữ một tiếng từ trong lỗ mũi, ý bảo đối phương tiếp tục.

"Còn nữa, cái trang viên được gia tộc Potter lưu lại kia, tôi nhìn thế nào cũng thấy giống một 'biệt thự' dùng trong kỳ nghỉ hơn. Đừng trừng mắt với tôi, cho dù tổ tiên nhà Potter 'tiết kiệm' đến cảnh giới nào, nhưng trang viên là tượng trưng cho sự quý tộc, kiểu gì cũng sẽ không – tinh xảo đến như vậy! Tựa như gia tộc Black chân chính nghèo túng, cái nhà cũ nát của Black tuyệt đối còn lớn hơn trang viên của cậu tới vài lần!"

Draco dừng lời, không nói nữa, vốn nói đến đây cũng là quá phận rồi, nhưng y không phải không thừa nhận, y rất ngạc nhiên.

Harry rũ mi mắt, nhìn ngón tay mình miết dọc theo vân gỗ trên mặt bàn. Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới điều này. Dù sao anh đã ở thế giới Muggle lâu như vậy, mà trước đây, khi cha mẹ anh còn sống, họ cũng không ở tại trang viên Potter. Có được những tài sản mà trong mắt anh thật lớn vô cùng này đã là niềm vui mừng đến không tin nổi, nhưng giờ lời của Draco bắt đầu làm anh hoài nghi, không hiểu tòa nhà mà giờ mình và Snape đang ở rốt cuộc có phải đúng là trang viên Potter hay không. Hơn nữa, chuyện những tài sản chẳng biết tại sao lại 'ẩn mình' này, không thể phủ nhận, nếu đúng là có điều đó, sự tình sẽ phát triển càng thêm có lợi.

"... Draco, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận về điều đó. Dù sao tôi thật sự không có manh mối gì, cần phải trở về điều tra đã. Tuy nhiên cấp bách hơn là chuẩn bị cho thật tốt những chuyện trước mắt, việc kia tạm thời chưa cần quan tâm vội!"

Draco gật đầu tỏ vẻ không hề gì. Điều nên nói y cũng đã nói rồi, dù sao cũng là gia tộc của Harry, đây không phải là sự tình mà y có thể nhúng tay. Chẳng qua, ai lại không hy vọng có đối tác hùng mạnh? Cho dù là về thực lực hay tài phú!

Kế tiếp, dưới ánh mắt chằm chằm của Draco, Harry học tập cả ngày. Ngày hôm sau, anh lập Khóa cảng cho nơi được anh gọi là 'căn cứ', hẹn nhà Malfoy gặp lại cuối tuần, rồi tới lúc chạng vạng, Harry và Snape trở lại trang viên Potter. Chỉ là nghĩ tới việc sắp để Snape gặp Hermione, Harry thấy có chút khẩn trương, như thể muốn khoe ra đứa nhỏ trân bảo của mình nhưng lại tồn tại một chút lo lắng không hiểu nổi, khiến anh không ngừng đi tới đi lui ở một chỗ, mãi cho tới khi song diện kính phát ra âm thanh mới đột nhiên bình tĩnh lại. Còn Snape, sau khi về nhà liền chui thẳng vào thư viện.

"Harry? Giờ tớ và Ron có thể qua không?"

Ron? Harry hơi sửng sốt, nhưng nhìn bộ dáng hơi hơi nghi hoặc của bạn thân trong gương, anh vẫn gật đầu.

"Được, Hermione, tớ sẽ mở hệ thống Floo."

Không lâu sau, Harry đứng trước lò sưởi ôm lấy những người bạn của mình, cười cười có lỗi khi thấy bộ dáng hơi mệt mỏi của Hermione. Tới lúc họ cùng nhau ngồi trên ghế sa lông uống nước trà gia tinh đưa tới, sự trầm mặc ngắn ngủi khiến Harry thấy có chút áp lực. Lúc này, giữa anh và bạn bè đang có điều gì ngăn cách, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng chắc chắn thực sự tồn tại, mãi cho tới lúc Ron bắt đầu nhìn quanh đánh giá nhà anh."

"Ồ Harry, đây là trang viên Potter sao? Đúng là không tệ!"

Như đột nhiên tìm được một đề tài, Harry miễn cưỡng nhếch môi, sự lo lắng và căng thẳng trong lòng lúc trước đã biến mất không tăm tích.

"Ừ, đúng thế, trang viên Potter đấy..."

"Hứ, tớ nghe nói nhà Potter cũng là quý tộc, nhưng vì sao không thấy các bức họa tổ tiên của cậu? Phải biết rằng mấy bức họa trong trang viên có đôi khi dông dài tới mức làm người ta hận không thể cho chúng một lời nguyền khóa lưỡi!"

Harry nhún vai, dựa vào ghế sô pha, ánh mắt hướng về cửa thư viện đóng chặt. Snape đang ở trong đó.

"Lúc tớ tiếp nhận nơi này đã không thấy chúng rồi. Chẳng qua nói thật thì tớ cũng không sửa sang lại nơi này nhiều lắm, không có thời gian."

Ron lấy ngón tay gãi gãi cằm, nhìn bộ dáng lười biếng của Harry không nói gì trong chốc lát, nhưng Hermione, người từ đầu không mở miệng lại ho khan và lên tiếng.

"Được rồi, Harry, còn nhớ tại sao chúng ta gặp mặt lần này chứ? Cũng không phải là để ngồi đây bình luận về trang viên của cậu. Về sau thời gian còn nhiều, hiện giờ nên nói chính là về cuộc họp báo thứ tư."

Đột nhiên Harry cảm thấy chẳng còn hưng trí với cái gì, nhưng anh giữ vững tinh thần. Anh đã mất đi quyền tùy tâm sở dục rồi, những chuyện anh cần làm không cho phép anh còn được tự do chọn lựa theo yêu thích như trẻ nhỏ.

"Đúng thế, Hermione, tất nhiên tớ biết. Dù sao điều đó cũng không ngăn cản chúng ta tâm sự, đương nhiên, còn cả bữa tối ngon lành nữa!"

Hermione day thái dương, cảm thấy bất đắc dĩ với việc Harry 'ngắt lời'.

"Bữa tối nói sau, Harry, giờ bàn về họp báo! Cậu định làm như thế nào? Bên Bộ trưởng định trực tiếp đẩy cậu ra ngoài, công bố đây là 'hành vi cá nhân của Đấng cứu thế', mà sự phản đối... sự kháng nghị đối với giáo sư Snape ngày càng nhiều, mấy ngày nay cậu không xem báo sao?"

Harry nghiêng người, khuỷu tay đặt trên đầu gối, vươn tay lấy ngón tay miết theo miệng chén trà, chằm chằm nhìn hơi nước bốc lên, khóe miệng tươi cười lạnh lẽo mà cứng rắn.

"A, đương nhiên là hành vi cá nhân, không cần xem báo tớ cũng biết. Nhưng thế thì sao? Những kẻ đó, họ thầm nghĩ muốn thấy tất cả những gì mà họ muốn thấy, thầm nghĩ tất cả sự tình phát triển theo kế hoạch của họ, Harry Potter nên làm như thế nào, không nên làm như thế nào, chẳng qua – bọn họ không phải là Merlin."

Hermione tựa hồ nắm bắt được điều gì, cau mày.

"Như vậy chuyện của giáo sư Snape là sự – kháng nghị của cậu? Vì những người đó vung tay múa chân với cuộc sống của cậu? Harry! Tớ nghĩ đã trải qua nhiều như vậy, cậu hẳn phải rời khỏi thời kỳ nổi loạn rồi chứ! Hiện tại cậu lại..."

"Không! Hermione! Chuyện này không liên quan tới Severus! Tớ đương nhiên biết tớ muốn gì. Thời kỳ nổi loạn sao? Cái đó chẳng liên quan tới tình cảm của tớ dành cho Severus, hơn nữa tớ không cho là mình có loại cảm xúc đó. Hermione, tớ không phải đứa trẻ..."

Harry cắt ngang lời Hermione tựa hồ cố ý muốn đem tình cảm của anh đối với Snape ép vào một định nghĩa, cũng vì điều này mà nhíu mi.

"Tớ không biết đám người Bộ Pháp Thuật nói với cậu những gì, nhưng tớ chưa bao giờ là người ba phải, tớ biết mình muốn gì. Hermione, tớ nghĩ chúng ta nên trở về đề tài cuộc họp báo!"

Hermione ngẩn người, nhìn Harry nhíu mày với biểu tình không nhẫn nại, môi giật giật muốn cãi, nhưng cuối cùng chỉ hít sâu.

"Hô... Được rồi, Harry, Bộ Pháp Thuật muốn cậu và Giáo sư Snape tới cuộc họp báo, 'làm sáng tỏ' một 'sự thật' nào đó. Những phù thủy quá mức kích động kia hầu như ngày nào cũng tụ tập trước cửa Bộ Pháp Thuật. Cứ tiếp tục như vậy không ổn."

Harry khoát tay, cười nhạt khi nghe Hermione thuật lại yêu cầu của Bộ Pháp Thuật.

"Hừ, sự thật ư? Sự thật chính là tớ yêu người bạn đời của mình, mà tớ sẽ không để Severus xuất hiện trong tầm mắt của lũ khốn kiếp đó. Chuyện này không liên quan tới ông ấy!"

"Không liên quan?! Harry! Tình huống hiện tại có điểm nào không liên quan tới Giáo sư Snape? Cậu bảo ông ấy là bạn đời của cậu, mà tình trạng hỗn loạn này chính là vì điều đó mà xuất hiện! Cậu không thể cứ để ông ấy đứng mãi ở phía sau mình!"

Harry gõ gõ ngón tay trên tay vịn sô pha, cảm thấy bất đắc dĩ vì đề tài lại trở về trên người Snape.

"Vì sao không thể?! Hừ! Đúng thế, cũng bởi vì Severus là bạn đời của tớ mà không phải của người nào khác, mà bọn họ cho rằng ông ấy có tội, cho nên cho rằng tên Đấng cứu thế quang minh, thuần khiết tớ đây không nên bị 'bôi bẩn'. Nhưng chính các cậu cũng biết sự thật là như thế nào! Severus đã trả giá cái gì, mà hai tay tớ cũng dính đầy máu tươi như thế thôi!"

Hermione thở dốc, lửa giận bừng lên trong mắt, nhìn bộ dáng quật cường của Harry mà tay siết chặt gắt gao.

"Harry! Tớ biết những gì giáo sư Snape đã làm, tớ bội phục dũng khí của ông ấy, những gì một gián điệp hai mặt phải trả giá không phải chúng ta có thể tưởng tượng được. Ông ấy hoàn toàn xứng đáng làm một vị anh hùng, thế nhưng – cậu nói tớ tàn nhẫn, vô tình cũng được, nhưng Harry, đó là đại giới mà ông ấy chấp nhận trả giá! Có lẽ những gì ông ấy phải trả giá vượt qua điều nên xảy ra, nhưng đó là sự thật. Trí nhớ mà cậu cho chúng tớ xem, tất cả đều thuyết minh ông ấy chỉ là vì mẹ cậu mà làm tất cả, ông ấy..."

Harry cực lực áp chế lửa giận, dời mắt khỏi người bạn thân, hai tay nắm chặt tay vịn sô pha, vải ghế phát ra âm thanh bị xé rách.

"... Cậu muốn nói cái gì? Ích kỷ sao? Thế thì sao chứ?! Ông ấy bảo vệ tớ, bảo vệ tất cả chúng ta, vào năm đó khi ông ấy là hiệu trưởng cùng với nhiều thời điểm khác nữa, dùng phương thức của chính mình! Đại giới sao? Không có gì đạt được mà không phải trả giá đại giới, nhưng điều đó không có nghĩa là Severus không nên nhận được hồi báo! Vì mẹ tớ, đương nhiên là vậy, tớ sẽ không phản bác! Tớ cũng thế, tớ chưa bao giờ nghĩ tới việc phải làm Đấng cứu thế! Nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy, bọn họ đẩy tớ lên cái vị trí này, mà Merlin biết! Tớ chỉ muốn sống! Muốn sống cuộc sống khoái hoạt, bình lặng ở bên cạnh người mình yêu!"

Harry hít sâu, rốt cuộc ánh mắt trở lại hai người bạn thân đang sửng sốt.

"Tớ cũng không cho mình là người vĩ đại gì, có lẽ ban đầu tớ đã từng bị sự tung hô này làm mờ đi suy nghĩ, nhưng cuối cùng chống đỡ tớ tiếp tục gắng gượng chỉ có một mục tiêu, còn sống, sống tốt đẹp bên người tớ yêu – người yêu thương tớ. Khi đó tớ căn bản không nghĩ đến cái gì gọi là sự hòa bình, an lành của giới phù thủy. Tớ chỉ muốn sống sót!"

Hermione phức tạp nhìn bộ dáng phẫn nộ và mỏi mệt của Harry. Người thanh niên trẻ tuổi để lộ ra một loại thần thái sâu nặng, mất đi sự trong sáng mà cái tuổi này nên có. Cô giữ chặt chồng đang định nói gì đó, lẳng lặng nghe Harry phát tiết.

"Tớ thừa nhận, khi tớ biết kết cục cuối cùng, khi tớ nhìn những người đó khóc cười, tớ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tớ cảm thấy hạnh phúc, tớ đã bảo vệ mảnh đất này, bảo vệ quê hương của mình, nhưng đó chỉ là phụ thêm mà thôi. Hermione, tớ không phải Merlin, ý chí của tớ không rộng lớn như vậy. Những gì tớ mất đi nhiều hơn những gì tớ đạt được nhiều lắm! Thân nhân của tớ, bạn bè của tớ, những người thầy mà tớ tôn kính, bọn họ bởi bị cái gọi là 'mục tiêu và lợi ích cao cả' gây thương tổn mà rời xa tớ, để lại tớ cô độc đứng ở nơi này. Những kẻ đó cảm tạ Đấng cứu thế, cảm tạ những vị anh hùng đã hy sinh ấy, bọn họ quý trọng cuộc sống không dễ gì có được. Nhưng còn tớ thì sao? Điều tớ muốn ai có thể mang đến, ai sẽ cho tớ?! Những nữ phù thủy chỉ biết chằm chằm nhìn ánh hào quang trên đầu tớ sao?"

"Tớ không cần thứ hào quang hư vinh ấy, Hermione. Những người đó không phải bởi vì tớ là Harry Potter mà bảo vệ tớ, tới gần tớ, dạy dỗ tớ. Không phải – ngay cả Dumbledore. Họ chỉ nhìn thấy Đấng cứu thế, cho rằng tớ nên kiên cường, nên hùng mạnh, nên giang hai cánh tay che chắn trước bọn họ. Chỉ có Severus, cho dù ông ấy chỉ coi tớ như là kéo dài sự tồn tại của mẹ tớ, nhưng bởi tớ là Harry Potter, ông ấy đem hết khả năng để đảm bảo tớ sống sót. Cho nên, Hermione, đừng nghi ngờ quyết định của tớ một lần nữa. Đây không phải là sự bốc đồng. Những phán đoán phiến diện khi còn nông nổi đã làm tớ thiếu chút nữa đi lướt qua sát bên người ông ấy, chỉ khi thực sự ở chung cùng ông ấy mới có thể phát hiện ra điều tốt đẹp này..."

Hermione nhìn Harry muốn nói lại thôi, biết nói gì lúc này cũng vô ích. Cô quay đầu, cùng trao ánh mắt với Ron, người hơi có chút trợn mắt há hốc mồm. Bất giác thở dài.

"Harry... Bọn tớ sẽ đi hủy họp báo, trong tình huống cậu cố ý không muốn để Giáo sư Snape ra mặt."...

Snape đứng ngoài phòng, nghe cuộc nói chuyện giữa ba người trong phòng khách truyền ra khỏi khe cửa, không khỏi siết chặt tay vì tuyên cáo trắng trợn của Harry. Nếu đã về tới nơi này, sự tình đã không còn có thể nắm trong tay, cái tên Potter bốc đồng ngu xuẩn kia đã muốn bước đi, hắn còn có thể làm thế nào đây? Lui về phía sau Đấng cứu thế chấp nhận được bảo vệ? Hắn không cần! Thà rằng ném bỏ cuộc hôn nhân này, ném bỏ nỗi sợ hãi hướng tới tương lai vô định cùng với sự mỏi mệt lúc nào cũng có thể trào dâng! Snape mở cửa, xuất hiện trong tầm mắt những người mặt lộ vẻ kinh ngạc khi thấy hắn.

"... Xét thấy tôi cũng là một đương sự trong sự việc hỗn loạn lần này, tôi cho rằng mình cũng có quyền lên tiếng."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top