Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C.37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở bên cạnh em

Tác giả: Hảo Đa Chi Ma
Edit:


~*~

Chương 37

"Không! Harry! Mau lên Ron!"

"Chết tiệt! Chuyện gì thế này?! Thần Sáng! Bắt mấy người kia lại! Im lặng!"

"Severus!!"

Sự tình phát sinh quá mức bất ngờ, Harry còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ và ủy khuất khi bị Snape đánh một cái tát, chợt nhìn thấy vài phép thuật công kính đã phóng đến trước người Snape. Kinh hoảng thét lên, theo bản năng, Harry rút đũa thần ra, quăng vô số phép thuật phòng ngự tới trên người Snape, mảy may không hề để ý thấy phép thuật công kích cũng bắn lên cả người mình. Cũng may, đó chỉ là vài chú ngữ không đau không ngứa, nhiều nhất cũng chỉ khiến anh toạc da nho nhỏ, không bằng được đến một phần mười năng lực công kích bình thường. Chẳng qua, cái bàn bên người bị phép thuật đánh trúng, nổ tung tứ phía.

Nhưng Harry nhìn Snape, lửa giận phá tan lý trí vốn đã lung lay sắp đổ, cho dù anh đã gia tăng phòng ngự cho hắn nhưng vẫn có phép thuật để lại dấu vết trên người hắn, từ vai phải đến thắt lưng, máu bắt tóe qua vải áo chùng rách toạc. Còn Snape cũng nhìn Harry, thấy người thanh niên trẻ tuổi thất kinh lao tới, có chút không cam lòng rơi vào bóng tối, lại được sự ấm áp gắt gao vây quanh.

Harry ôm lấy Snape khi hắn trượt chân ngã xuống, phép thuật trị liệu không ngừng phóng ra hướng tới miệng vết thương chảy máu. Toàn bộ hội trường rối loạn, Bộ trưởng Bộ Phép Thuật hổn hển chỉ huy Thần Sáng bắt những kẻ đang ẩn vào đám đông phù thủy. Phóng viên và quần chúng phù thủy tới tham gia họp báo xô đẩy nhau, liều mạng hướng tới cửa lớn, la hét, thét mắng, khóc lóc, chẳng còn thấy cái loại bộ dáng tự cho mình thanh cao lắm như lúc trước. Cứ như vậy cho tới khi phép thuật cường đại như thủy triều ập đến, tất cả mọi người chân tay cứng đờ sững lại tại chỗ.

Harry một tay ôm Snape đang hôn mê, tay phải giơ đũa thần lên, lãnh khốc nhìn những phù thủy bất động trước cửa lớn, lý trí đã bị sự phẫn nộ đánh bật khỏi suy nghĩ, pháp lực không ngừng cuồn cuộn trào ra khỏi thân thể, trước mắt đỏ sẫm một màu. Anh nghe thấy mình từng lời từng lời gằn giọng, để mặc bóng tối vẫn bị cưỡng ép phong ấn trong thân thể phá tan sự áp chế đã trở nên bạc nhược – nguồn sức mạnh ngoài ý muốn có được sau chiến tranh.

"Các người sẽ phải trả giá đại giới! Ta thề!"

Đầu đũa thần của Harry đã bắt đầu lóe sáng. Hermione và Ron rốt cuộc hất ra được trở ngại chạy đến bên người Harry. Họ bắt lấy bàn tay nắm lấy đũa thần của anh, muốn làm con người đang chìm đắm trong phẫn nộ ấy bình tĩnh lại.

"Harry! Dừng lại! Harry!"

"Đầu tiên chữa trị cho giáo sư Snape đã!! Harry!"

Lời của Hermione khiến Harry hồi phục lý trí. Anh thu hồi đũa thần, nhìn đám phù thủy đang được các Thần Sáng tầng tầng bảo vệ, thật cẩn thận ôm lấy Snape, quay phía Bộ trưởng Bộ Phép Thuật, nheo mắt lại.

"Tôi đã chịu đủ 'trò chơi Đấng cứu thế' của các người rồi. Tốt nhất các người nên cầu nguyện cho người tôi yêu không gặp chuyện gì, bằng không..."

Không cần Harry nói thêm gì nữa, áp lực phép thuật rõ ràng mạnh hơn hẳn lúc trước lại bùng nổ, khiến tất cả đều cảm thấy sợ hãi. Pháp lực điên cuồng, hùng mạnh, rõ ràng không giống như lúc trước tản mát ra từ Harry, làm họ thấy bất an. Những người đứng gần Bộ Trưởng Bộ Phép Thuật còn thấy được ánh mắt Harry chuyển xanh thẫm gần như biến thành màu đen, bên trong thậm chí hiện lên vài đường tơ máu.

Harry không để ý tới Bộ trưởng Bộ Phép thuật không ngừng toát mồ hôi, cũng không để ý tới bạn bè đang trở nên cứng đờ vì cảm nhận pháp lực của anh. Anh xoay người rời đi, trong thâm tâm biết bạn bè anh quen thuộc với những dao động pháp lực này tới thế nào – đến từ Voldemort đã bị anh giết chết. Đối với điều này, Harry chỉ mỉm cười chua xót trong lòng, mảnh linh hồn của Voldemort trong đầu đã biến mất khi bị lời chú Avada đánh trúng, đúng là như vậy, nhưng pháp lực trong mảnh linh hồn ấy vẫn còn lưu lại trong thân thể anh – giống như Xà ngữ đã trở thành bản năng.

Nhưng Harry không tiết lộ điều đó với ai, hoàn toàn từ trong tiềm thức chặt đứt liên hệ giữa thân thể anh và nguồn pháp lực ấy, phong ấn nó tại chỗ sâu nhất trong linh hồn, thậm chí còn vì thế mà rơi vào hôn mê hơn một năm. Anh không muốn bị đánh đồng với Voldemort.

Có điều lúc này, Harry hoàn toàn thanh tỉnh nhận thức được rằng mình không phải kẻ điên không có lý trí đó. Anh có thể nắm giữ chắc chắn nguồn sức mạnh này trong tay, để bảo hộ người anh muốn bảo hộ!

Hermione và Ron trơ mắt nhìn Harry rời đi. Trong hội trường tiếp tục hỗn loạn, Thần Sáng tốn rất nhiều công sức để tập trung những phóng viên và phù thủy đang bối rối bất an lại để điều tra, nhưng không hề có kết quả. Một hồi lâu sau, Ron vẫn đứng ở chỗ cũ, cứng đờ nghiêng đầu, quay sang như muốn chứng thực với vợ mình.

"Mione... Pháp lực của Harry... Em cũng biết đó là! Đó là!!!"

Hermione cố gắng trấn định che miệng Ron, không để hắn nói ra những điều có thể sẽ bị Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đang đứng bên cạnh nghe được.

"Câm miệng, Ron, chẳng có chuyện gì cả! Trở về rồi nói sau!"

Thần sắc tăm tối, Ron gật đầu, xoay người nhập vào làm việc cùng các Thần Sáng, để mặc Hermione giằng co cùng Bộ trưởng Bộ pháp thuật.

"Bộ trưởng! Chuyện vừa rồi không giống với điều ông nói!"

"Weasley! Tôi cái gì cũng không làm! Đây là chuyện ngoài ý muốn! Chết tiệt! Tôi cũng không biết tại sao nữa!"

Gương mặt béo ú của Bộ trưởng Bộ Phép Thuật vặn vẹo. Ý tưởng ngu ngốc của lão vốn là muốn để Snape lộ ra 'bộ mặt thật', chỉ muốn dùng dư luận để chèn ép ảnh hưởng của Đấng cứu thế ở giới phù thủy. Ai ngờ được Harry Potter lại có loại hành động kinh người kia, thậm chí còn một màn cuối cùng đó nữa?! Như vậy, không thể nghi ngờ rằng bức Đấng cứu thế tới phía đối lập với Bộ Phép Thuật, hoàn toàn mất nhiều hơn được!

Hermione chằm chằm nhìn biểu tình vặn vẹo của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, một hồi lâu sau mới xoay người rời đi, cô phải vội tới xem Harry thế nào rồi.

Cùng đồng thời trong lúc ấy, những quý tộc và một số ít quần chúng phù thủy nắm lấy tay trái của họ. Họ đều mang ấn ký Tử Thần Thực Tử, đã phải trả giá đại giới đủ nhiều để có thể đào thoát khỏi lao ngục, giờ trán thấm đầy mồ hôi, biểu tình pha trộn giữa sợ hãi, kinh ngạc, luống cuống, thậm chí còn một thoáng vui sướng vặn vẹo nho nhỏ.

Draco đứng trong đại sảnh của trang viên Malfoy, điên cuồng kéo ống tay áo bên trái, trừng mắt thấy ấn ký màu đen đã biến mất hơn năm năm đột nhiên lại xuất hiện trên làn da trắng nõn, lưu dấu vết thật sâu, mãi cho tới khi ấn ký kia lại trở nên an tĩnh, khôi phục thành màu xám nhạt, lẳng lặng bám vào làn da, giống như chưa bao giờ biến mất, cũng chưa bao giờ tỉnh lại.

"Rắn con..."

Nghe được lời gọi, Draco ngẩng đầu, nhìn Lucius và Narcissa cũng mang sắc mặt tái nhợt, tay trái của họ đều không tự giác run rẩy.

"Điều đó không có khả năng! Cha! Mẹ!"

Lucius nhìn Draco cố gắng đè nén nỗi sợ hãi và tỏ ra kiên cường, đôi mắt xám nhắm lại, rồi mở ra.

"Người nhà Malfoy sẽ không tự lừa đối bản thân. Draco, đối mặt sự thật đi!"

Draco cắn răng, đôi mắt xám lộ ra vẻ kiên quyết và cao ngạo.

"Cha, mẹ, giờ đây con sẽ bảo vệ hai người! Sự vinh quang của dòng họ Malfoy không thể để cho người ta khinh thường!"

Sau hơn năm năm, trang viên Malfoy lại một lần nữa đón cú mèo chen chúc đến từ các gia tộc. Một nhà Malfoy thong dong đối mặt với những nghi vấn và sợ hãi, duy trì khoảng cách an toàn mà trấn an những kẻ đã từng là 'đồng bọn', phân tán người tìm kiếm manh mối. Những mạch nước ngầm của thế giới phù thủy lại bắt đầu khởi động...

Harry ngồi bên giường, nhìn Snape như chìm trong sắc trắng của vải trải giường, nhìn hắn im lặng ngủ say, cầm những đầu ngón tay lạnh lẽo đưa lên môi hôn. Miệng vết thương đã khép sau khi trải qua trị liệu nhưng vẫn để lại vết sẹo, bởi phép thuật công kích lúc ấy chính là phép thuật hắc ám. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười châm chọc. Phép thuật hắc ám sao? Ở Bộ Pháp Thuật? Ha...

"Anh Potter?"

Harry hồi phục tinh thần, nhìn thấy vị bác sỹ già đã lâu không gặp, mỉm cười gượng gạo.

"Ông khỏe chứ? Thật xin lỗi, vừa rồi tôi nóng nảy quá..."

Bác sỹ ngẩn người, nhớ lại cảnh gà bay chó sủa ở Bệnh viện Thánh Mungo nửa giờ trước, thở dài, vẫn còn nhớ rõ gương mặt của cậu thanh niên này khi ôm người hôn mê xông tới đây đã dữ tợn tới bao nhiêu. Ánh mắt liếc về phía Snape đang mê man, ông lắc đầu.

"Không sao. Phản ứng của anh lúc trước tôi có thể hiểu được. Ông Snape không có chuyện gì quá đáng ngại, chỉ là thân thể bị phép thuật đánh sâu, muốn hồi phục khó lại càng thêm khó. Tình trạng sức khỏe của ông ấy lúc trước dù đã tốt hơn một chút, nhưng lần này phép thuật thấm vào người, muốn trừ bỏ cũng không dễ, Là phù thủy khỏe mạnh thì tốt rồi, nhưng ông Snape không có pháp lực, chỉ có thể dựa vào ma dược để khôi phục dần dần."

Harry trầm mặc gật đầu, vươn tay tiếp nhận dược đơn trong tay bác sỹ, sau đó ôm lấy Snape.

"Cám ơn, nếu vậy, hẹn gặp lại."

Lúc Harry rời khỏi phòng bệnh, anh chạm phải Hermione đang vội vã đi tới. Đối mặt với sự quan tâm và ngờ vực của cô bạn thân, anh chỉ có thể gian nan cự tuyệt.

"Harry! Cậu thế nào rồi? Giáo sư Snape, ông ấy..."

"Không sao đâu, Hermione... Tớ nghĩ tớ cần bình tĩnh một chút, lúc này thật là... Tớ biết cậu muốn hỏi điều gì. Khi nào Severus đỡ hơn, tớ sẽ tới tìm cậu... Giờ thật xin lỗi, tớ phải đưa ông ấy về nhà."

Hermione hơi sửng sốt, cắn môi lẳng lặng nhìn Snape đang tựa vào ngực Harry. Cô gật đầu, không biết còn có thể nói gì khác, chỉ có thể nhìn Harry dần dần bước ra khỏi tầm mắt của mình...

Sau khi nhẹ nhàng đặt Snape nằm xuống giường, Harry đưa tay muốn cởi áo chùng và thay áo ngủ cho hắn, nhưng lúc anh nâng cánh tay trái lên, liền thấy được ấn ký màu xám nhạt. Đồng tử co rút mạnh, tay Harry bắt đầu phát run, pháp lực không bị khống chế lại phập phồng. Thế nhưng sau khi thấy ấn ký trở nên thẫm màu theo dao động pháp lực của anh, Harry miễn cưỡng trấn định đắp chăn cẩn thận cho Snape rồi lảo đảo lao ra khỏi phòng ngủ.

Đôi chút lý trí còn lại nhắc nhở Harry phải rời khỏi Snape một khoảng cách, nhưng lại không thể rời đi quá xa. Đợi tới lúc pháp lực rốt cuộc bộc phát xong, Harry hoàn toàn thanh tỉnh lại, anh mới phát hiện thư viện đã bị anh biến thành cảnh hỗn độn.

Harry thở hồng hộc, nhìn giá sách nứt toác và những bộ sách tan tác trước mặt. Thật may là ma pháp trận phòng ngự trong thư viện cũng đủ vững chắc! Anh có chút xây xẩm mặt mày, vịn vào giá sách tan tác, tựa hồ là vụn gỗ đâm vào lòng bàn tay. Chút đau đớn nho nhỏ này anh chẳng thèm để ý, chỉ thu tay lại liếm liếm miệng vết thương rỉ máu, mỏi mệt rút đũa thần ra thu thập tàn cục, nhưng không đợi Harry khua đũa thần, sau giá sách phát ra âm thanh xào xạc, làn khí hơi lạnh lẽo phả ra, khiến Harry đề phòng nghiêng người, đũa thần giơ lên phía trước, nhìn giá sách chậm chạp tách hai nửa, chuyển dịch sang hai bên, để lộ một lối vào tối sẫm.

Harry ngây ngẩn nhìn chằm chằm lỗi vào đó hồi lâu, lại đánh giá một chút giá sách vừa chuyển dịch, hoàn toàn không biết có phải mình chạm tới chốt mở nào đó hay không. Lối vào này đại biểu cho cái gì đây? Những chuyện trải qua buổi trưa đã khiến anh mỏi mệt, nhưng khi Harry chuẩn bị phong bế lại lối vào này, không gian vốn tối như mực lại dần dần có ánh sáng, ban đầu chỉ là ở sau cửa, rồi kéo dài mãi về phía trong, như thể ánh đèn nối tiếp nhau không ngớt.

Harry hơi hơi nheo mắt, nhìn cổng vào rốt cuộc sáng lên, có chút giống với ở Hẻm Xéo, cổng vòm màu xanh đen dẫn vào một lối đi uốn lượn, trên vách tường nâu sẫm là những ngọn đèn phép thuật, sàn đá gọn gàng sạch sẽ, hơi lạnh đã tan đi. Ẩn ẩn Harry cảm nhận được như có điều gì kêu gọi mình, ấm áp, dịu dàng, từng tiếng từng tiếng. Như thể bị mê hoặc nhưng lại vô cùng thanh tỉnh, anh nắm chặt đũa thần, chần chờ nhấc chân...

Tới lúc thân ảnh Harry biến mất trong thông đạo, tại thư viện lộn xộn đột nhiên xuất hiện hai gia tinh. Hai gia tinh nhìn nhau, không giấu được vui sướng và kích động, túm lỗ tại muốn thét lên rồi lại đè nén xuống. Gia tinh tên Pea sau khi sống chết túm lấy lỗ tai liền bắt đầu chạy đi dọn thư viện, còn gia tinh tên Nini vừa nhảy vừa chạy tới cửa, trong căn phòng im lặng truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ khó nén hưng phấn của hai gia tinh.

"Gia tộc Potter! Gia tộc Potter! Chủ nhân sẽ kế thừa đầy đủ gia tộc Potter! A! Chúng ta đã chờ đợi ngày này thật lâu!"

"Nini đi chăm sóc Chủ nhân Severus! Sẽ có một thời gian ngắn Chủ nhân không thể trở về! Dù rất ngắn!"

"Pea phải chuẩn bị! Chuẩn bị rất nhiều! Muốn đi nhà chính! Pea muốn đi báo cáo với Reeves!"

Thư viện rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng, giá sách bị chuyển dịch cũng trở về vị trí cũ. Chẳng qua, ở nơi tay Harry bị đâm phải chậm rãi hiện lên một gia huy, dây gai bao quanh tấm khiên và thanh kiếm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top