Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Người phụ nữ được gọi là Lisa đi tới bên chủ quán, nhìn bức ảnh, nhếch miệng: "A, đúng là ông Snape rồi. Nhưng hình như trong ảnh, nhìn ông ta không ốm yếu như hiện tại!"

Miệng lưỡi khô khốc, Harry nhìn bà với đôi mắt chờ mong: "Đúng vậy! Chính là Snape, Severus Snape. Vậy nhờ bà nói cho tôi biết một chút về tình huống của ông ấy bây giờ được không?"

Người phụ nữ ngắm nghía Harry, cười cười có chút ngạc nhiên: "A, có thể thì có thể chứ, nhưng anh là gì của ông ấy?"

Harry ngớ người một chút, hồi lâu sau mới cười gượng: "À, tôi – là người thân của ông ấy... Ừm, đi tìm ông ấy đã lâu rồi!"

Giờ thì ngay cả ánh mắt của chủ quán cũng hướng về phía này: "Ồ, ông ta còn người thân sao? Chúng tôi ai cũng nghĩ ông ta chỉ có một thân một mình, cái loại tính cách này của ông ta, thật là..."

Người phụ nữ chọc cho chủ quán một khuỷu tay, cười hì hì với Harry: "À, thì ra là vậy, ha ha, ông Snape đến đây khoảng một năm trước, mở một cửa hàng, thuốc mỡ này thật rất tốt! Nhưng nếu tính tình ông ta dễ chịu hơn một chút thì đỡ rồi, bớt ít nói hoặc lập dị đi thì làm ăn sẽ khấm khá hơn nhiều!"

Sau khi đã biết một ít tình huống, Harry không lấy thêm được tin tức gì từ trong miệng chủ quán và người phụ nữ kia. Anh vội vàng cảm ơn hai con người nhiệt tình này, vác ba lô chạy ra khỏi quán hướng về ngôi nhà ở cuối thị trấn.

Anh thấy một ngôi nhà hai tầng nhỏ cũng được xây từ gỗ và đá, đơn sơ và thô ráp, không có sân trước, tầng một tiếp giáp với đường, hình như được dùng làm mặt tiền của cửa hàng, cửa chính đóng chặt, ô cửa sổ hơi ám sương mù ngăn cách hơi lạnh đầu xuân, ánh đèn vàng vọt xuyên qua cửa sổ hơi hơi lay động, hắt bóng trên mặt đất – vặn vẹo quái dị.

Harry đứng trước cửa chính, dừng bước khi cách cánh cửa chỉ một tấc. Nỗi sợ hãi và hoảng hốt đột nhiên trào dâng khiến anh không biết mình nên làm gì. Anh sợ sau khi cửa mở, anh sẽ phải thấy điều gì đó mình không nghĩ đến, như là... Không có như là, anh thậm chí không dám tưởng tượng!

Harry cứng ngắc đưa tay lên, trong đầu hỗn loạn. Anh thầm nghĩ, nếu thấy được Snape anh nên nói điều gì, nói, 'Thầy này, em tỉnh lại rồi! Em đến đón thầy quay về giới phù thủy đây?" hay là nói, "A, thầy khỏe chứ! Em đã tỉnh lại, chúng ta trở về đi?"

Ôi Merlin! Harry không cho là Snape có thể chấp nhận. Lý do? Trực giác bảo anh thế! Anh đã hồi tưởng về người đàn ông này không biết bao nhiêu lần rồi! Thậm chí có thể nói, anh còn hiểu rõ Snape hơn Snape hiểu chính mình. Anh cho là như thế!

Nhưng nếu đã đến đây thì không gặp mặt cũng không thể được! Nghiêng đầu, hít một hơi sâu, ánh mắt lơ đãng rơi lên thông báo tuyển dụng nhân viên cửa hàng dán bên khung cửa, đồng thời Harry gõ cửa chính. Rồi sau đó, tim đập dồn dập tới mức đau đớn, khi nghe thấy tiếng chân chậm rãi tới gần cửa phòng, dần dần bình ổn lại.

Harry nhìn cửa chính bị đẩy mở, hé ra một khe hở cũng không lớn lắm, làm nổi bật ngọn đèn trong phòng, lộ ra nửa gương mặt không biểu tình, thậm chí không có sinh khí.

Đôi mắt đen trống rỗng hờ hững, quanh mắt rõ ràng thâm sì, mũi to vẫn y như trước, xương gò má cao nhô ra, sắc mặt xanh xám. Trên làn da vẫn nhợt nhạt đáng sợ như cũ có thể thấy vài nếp nhăn cực kỳ mơ hồ lộ ra dưới ánh đèn. Môi mỏng khô nứt, có vết rách thâm tím, lộ ra thịt non. Không biết có phải vì ánh đèn không, những sợi tóc hoa râm bóng dầu như sáng lên, ôm lấy gương mặt...

Sự đau đớn và choáng váng làm Harry hơi hơi loạng choạng, chỉ mới nhìn thấy nửa gương mặt, cảm giác thống khổ và áy náy đã cuồn cuộn kéo đến bao phủ lấy anh, khiến anh dường như không thể hô hấp. Mãi tới lúc giọng nói khàn khàn suy yếu hơn trong trí nhớ rất nhiều cất lên, anh mới vô thức trả lời.

"... Anh tìm ai?"

"... Tôi đến nhận tuyển dụng..."

Harry thấy đôi mắt trống rỗng kia tựa hồ thoáng kinh ngạc, liền ảo não với câu trả lời của mình, ôi Merlin, anh vừa nói gì chứ?! Nhưng sau vài giây đồng hồ do dự, cửa chính từ từ mở ra. Tới lúc bước chân do dự đã tiến vào trong cánh cửa, Harry mới hậu tri hậu giác ý thức được, Snape không nhận ra anh!

Kỳ thực không nhận ra cũng là chuyện rất bình thường. Thân thể Harry đã cao lên không ít trong khi anh hôn mê, tuy rằng vẫn chưa bằng Snape như trước, nhưng không thấp hơn bao nhiêu, ít nhất anh không cần phải ngửa lên nhìn. Hơn nữa, pháp lực khôi phục và sự rèn luyện trong hai năm nay khiến dáng người vốn gầy gò trở nên cứng cáp rắn chắc, tuy rằng không cuồn cuộn cơ bắp, nhưng khiêng một hai trăm cân gì đó, quả thực có thể thoải mái cực kỳ.

Huống chi, tóc mái của anh đã dài gần tới kính, che phủ lên vết sẹo đã nhạt bớt rất nhiều. Sắc xanh biết của con ngươi được che dấu dưới kính đổi màu, có vẻ mơ hồ khó phân biệt, mặt mũi dáng hình cũng thay đổi rất nhiều, không giống Potter, lại cũng không giống Lily, từng khiến bị Hermione giễu cợt, nói có lẽ anh giống ông anh. Nước da lại biến thành màu nâu đồng sáng bóng.

Chân Harry vừa đặt vào phòng, mũi hít thở bầu không khí cũng lạnh lẽo như ngoài trời, anh thậm chí còn chưa nghĩ ra điều gì khác để nói đã bị ánh mắt gay gắt đóng đinh tại chỗ, mãi tới khi giọng nói khàn khàn kia yêu cầu anh đóng cửa với ngữ điệu ẩn ẩn tức giận.

"Bộ đằng sau anh có đuôi à? Đóng cửa lại!"

Harry ngây ngốc đưa tay đóng kỹ cửa lại, nghe cánh cửa chầm chậm đóng kín như không chịu nổi sức nặng của chính nó. Dưới ánh đèn tù mù, ánh mắt Harry không rời khỏi thân ảnh đang khập khiễng đi trước mắt mình, vì những gì thấy được mà càng lúc càng tối sầm.

Áo ngủ không phân biệt nổi là màu đen hay màu tím than ôm lấy thân thể gầy gò đến không thể tin nổi. Dáng dấp luôn thẳng lưng trong dĩ vãng giờ hơi hơi khọm xuống, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho khan trong cổ họng. Tóc dài tới vai, nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn, phân nửa sợi tóc đã biến thành màu xám trắng khô héo, hơi hơi bóng dầu, rung lên theo những tiếng ho.

Mỗi bước, thân thể hơi hơi run rẩy loạng choạng, tựa hồ chân trái có chút không ổn, nhưng điều này cũng không ngăn người kia ổn định vòng qua quầy, xoay người chui qua một tấm ván gỗ vắt giữa quầy và vách tường, đi đến ngồi xuống ghế bên lò sưởi phía trong quầy. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự thăm dò hướng về phía Harry, khiến anh vô thức lui về sau, hơn nữa hơi hơi cúi đầu, chỉ là quá bất ngờ vì Snape không nhận ra mình, không có lý do gì khác...

"Anh đã xem chi tiết các điều khoản trên thông báo tuyển dụng chưa?"

Câu hỏi đột ngột khiến Harry đờ người, bối rối trả lời: "A... Tôi một đường... lưu lạc đến đây... thấy thông báo trên tường liền gõ cửa... Thật xin lỗi, có thể nói cho tôi biết một chút không..."

Không có tiếng trả lời. Một hồi lâu sau, lúc Harry bắt đầu toát mồ hôi ướt trán, nghĩ rằng có lẽ Snape đã phát hiện, giọng nói hơi hơi không cảm xúc vang lên sau một tiếng hắng giọng.

"Nuôi ăn ở, nhưng tiền lương rất ít. Chỗ của tôi không làm ăn gì, chỉ là tìm người hỗ trợ mà thôi..."

Harry gật đầu còn không kịp: "A, không thành vấn đề. Ấy, ý tôi là tôi chỉ muốn ở đây một thời gian ngắn, được nuôi ăn ở là tốt rồi! Những chuyện khác không sao!"

Trong nháy mắt, Harry cảm giác một cỗ ánh mắt sắc bén lướt dọc toàn thân anh, khiến anh tưởng như mình đã trở về thời niên thiếu ở Hogwarts, về lớp học của người đàn ông khắc nghiệt âm trầm này, nhưng rất nhanh, cảm giác bị nhìn xuyên suốt sắc như đao khắc biến mất, cùng lúc ấy, giọng nói truyền đến khiến Harry nhẹ nhàng thở ra.

"... Phòng của anh là phòng thứ nhất trên tầng hai, phòng thứ hai là phòng tôi, buồng vệ sinh ở góc cầu thang... Nếu anh thấy đói, trước cửa chính bên phải anh là phòng bếp, trong có chút đồ ăn. Vậy sáng mai, tôi hy vọng có thể thấy anh bắt đầu làm việc!"

Harry không dám ngẩng đầu, chỉ thấp giọng đồng ý có chút nao núng, nghe ghế dựa cót két rung lên khi đối phương đứng dậy, chậm rãi đi dưới ánh đèn, giẫm lên những bậc thang cũng phát ra thanh âm kháng nghị như vậy để lên lầu. Sau một tiếng đóng cửa không lớn, Harry mới hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng thứ hai đã đóng chặt, cắn môi...

Anh buông ba lô đang xách trên tay xuống, nhang chóng nhìn quanh bốn phía. Trước cửa chính là một cái quầy bằng gỗ, ngăn cách không gian giữa chủ tiệm và khách hàng, trên quầy bày chai lọ lớn nhỏ, trong một vài bình thủy tinh có thể thấy các loại thuốc mỡ đủ màu. Phía sau quầy, hơn một nửa chiều dài được lấp đầy với tủ có ngăn, cũng chất đầy chai chai lọ lọ, dưới ánh đèn tù mù, tất cả đồ đạc đều nâu sẫm, nhìn không ra là loại gỗ gì. Không gian trong phòng tràn ngập mùi thuốc phảng phất.

Harry đeo ba lô lên, im lặng vòng qua quầy, chui qua tấm ván gỗ, nhìn ghế dựa mà Snape từng ngồi, cắn răng, gắng nhẹ nhàng bước lên những bậc thang rên rỉ rung động...

Ném ba lô lên bàn gỗ bên giường, Harry đánh giá căn phòng anh không biết sẽ phải ở bao lâu. Một cái giường, một bàn một ghế, tủ quần áo sát tường, giá áo cạnh cửa, ngoài ra không có thứ gì khác, thậm chí ngay cả tranh trang trí cũng không có, tuy rằng đơn sơ cực độ, tất cả đều rất sạch sẽ.

Harry buông mình lên chiếc giường có chút cứng rắn, hít vào thứ mùi điển hình của vải bông, dùng gối áp lên mặt mình, mãi cho tới khi tưởng như sắp nghẹt thở mới ngồi dậy, cào cào tóc, lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng từ trong ba lô, ra khỏi cửa đi rửa mặt...

Mang theo hơi nước sau khi tắm rửa đi ra khỏi bầu không khí ấm áp dễ chịu không dễ có được trong phòng tắm, Harry rụt cổ, cảm thấy hơi lạnh đập vào mặt. Anh khép chặt áo trong không cài, vội vàng trở về phòng. Sau khi lau đầu qua loa, lúc ngồi lên giường, anh đột nhiên thấy trên tấm chăn duy nhất trên giường lại nhiều ra thêm một tấm chăn lông dầy cũ kỹ. Sửng sốt trong chốc lát, hít sâu, anh luống cuống kéo chăn qua mình, nhắm chặt mắt lại...

Phòng cũ cách âm không tốt, Snape nằm trên giường, nghe cách vách truyền đến tiếng đóng cửa, chậm rãi nhắm mắt lại. Trong lòng hắn có nghi hoặc đối với người thanh niên đột nhiên xuất hiện. Hắn dán thông báo tuyển dụng, thực ra cũng không ôm nhiều hy vọng. Trong thị trấn nhỏ, tiền lương nơi nào trả cũng nhiều hơn số tiền hắn có thể bỏ ra, chỉ là thân thể thật sự càng ngày càng ốm yếu, hắn đành phải thử dán tờ quảng cáo căn bản không lôi kéo nổi người tới nhận làm kia.

Hơn bốn năm, những cảnh ngộ gặp phải sau khi rời khỏi giới phù thủy làm thân thể vốn chưa hề hồi phục càng ngày càng trở nên tệ hơn, cơn đau thỉnh thoảng kéo đến hành hạ khắp toàn thân khiến có một đoạn thời gian hắn dùng không biết bao nhiêu thuốc giảm đau của thế giới Muggle, mãi cho tới khi nôn mửa vì dùng thuốc quá liều, hắn mới quyết định ngừng lại.

Nơi nơi chốn chốn đều vấp phải trắc trở, đương nhiêu đôi khi cũng được người tốt cứu giúp, sau khi vùng vẫy bốn năm trời, Snape mới tới nơi này, dùng số tiền ít ỏi vất vả mới dành dụm được để mua một căn nhà giá thấp vì chủ cũ qua đời. Vì ở gần rừng rậm, hắn có nguyên liệu pha chế một vài loại thuốc trong ký ức, mày mò một hồi, cuối cùng thành công làm ra thứ thuốc mỡ có hiệu quả rất tốt mà người trong trấn dần quen sử dụng, làm hắn thoát khỏi cảnh suýt chút nữa vì không có tiền ăn mà trở về sự ôm ấp của Merlin...

Merlin ư... Đã bao nhiêu lâu không niệm tới cái tên này? Snape nhếch môi, nén xuống thôi thúc muốn ho khan, dẫn những suy nghĩ đột nhiên kéo tới trở lại người thanh niên hồi tối bất ngờ đến nhận làm. Sau hai ngày thức đêm pha chế thuốc mỡ, ánh mắt hắn hơi hơi mơ hồ, đèn cũng không sáng lắm, khiến hắn không thấy rõ chàng thanh niên cúi gằm mặt kia, chỉ biết là con người có lẽ vừa rời khỏi tuổi niên thiếu không bao lâu đó dường như có một thân thể cường tráng và mái tóc lộn xộn hơi dài.

Snape khẽ nhíu mày, đột nhiên nhận ra mình đã quên hỏi tên người mình vừa nhận vào làm, lập tức lại cười lạnh, quên đi, thế thì sao chứ, bản thân mình cũng chẳng có gì để người ta phải tính kế. Nếu không định đuổi người ta đi thì lưu lại cũng tốt, ít nhất hắn không còn cần hao tổn tâm trí vì những việc nhỏ vụn vặt nhưng cũng đủ để hao tổn thể lực...

Rốt cuộc không thể tiếp tục nén xuống hơi thở cuộn lên từ lồng ngực, hắn thống khổ ho khù khụ tưởng như đến mức không thở nổi, vội cuộn mình che miệng lại, cố không để âm thanh xuyên qua cánh cửa và vách tường không dày truyền đến căn phòng cách vách, yên lặng nhẫn nại chờ sự khổ sở trôi qua. Một hồi lâu sau, hơi thở dồn dập hổn hển chậm rãi hòa hoãn lại, hắn dần dần rơi vào giấc ngủ. Mất đi pháp lực, thân thể bị sự ốm đau tra tấn khiến Snape không đủ cảnh giác, không phát hiện ở ngoài cửa phòng mình, một thân ảnh lặng lặng đứng, ngay cả hơi thở cũng hòa vào màn đêm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top