Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Tôi nằm ngủ được một giấc thì tự nhiên giật mình lo sợ:

" Gì đây, mình đã ngủ ở đây sao! Thật không thể tin được mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ "

Tôi ngước mặt lên thì thấy Park Jimin... Cậu ấy đang ngồi đối diện và nhìn tôi... Bất lực không nói nên lời. Ôi mình thật quá đáng:

" Xin... Xin lỗi cậu. Tôi đã ngủ bao lâu rồi? "

" Hơn 2 tiếng rồi "

" Aisss xin... xin lỗi cậu... nhưng mà tại sao cậu lại không đánh thức tôi dậy chứ "

" Cậu ngủ ngon thế cơ mà! Nào dọn dẹp đi tôi đưa cậu về "

" Ò "

Tôi loay hoay thu xếp tập vở để đi về. Jimin đưa tôi về nhà. Trên đường đi cậu ấy không nói một lời, cứ im lặng suốt một quảng đường khiến tôi cảm thấy mình có lỗi hơn bao giờ hết. Đến nhà Jimin mở cửa xe cho tôi, cậu ấy tạm biệt tôi rồi rời đi.

" Mình quá đáng lắm nhỉ đang học mà tự nhiên mình lại ngủ gục như thế.... Aissss thiệt tình "

19:38'

" Aidaaaa đói chết đi được, hay là mời cậu ấy đi ăn nhỉ, nhân cơ hội này mình sẽ xin lỗi cậu ấy luôn "

|Kakaotalk|

Jinie: Jimin à, cậu đang làm gì vậy?

/Jimin đã xem/

*Gì đây cậu ấy không trả lời sao?*

Jimin: Tôi đang thở

*Tôi phải làm sao đây!! Sao đột nhiên cậu ấy lại khó ở thế nhỉ*

Jinie: À... Cậu đã ăn tối chưa?

Jimin: Cậu thì sao?

*Sao lại hỏi ngược lại tôi chứ*

Jinie: À tôi chưa ăn

Jimin: Cậu có muốn đi ăn với tôi không?

*!! Người hỏi câu này phải là tôi mới đúng chứ*

Jinie: Được thôi, để hôm nay tôi mời cậu!!

Jimin: Tôi đón cậu

Jimin cậu ấy ấm áp quá đi cứ mỗi lần nhắn tin với cậu ấy là tay tôi rất là run run.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #parkjimin