Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9.Người tìm sao trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày đông lạnh lẽo. Vậy mà vẫn có người chọn ngày thời tiết khó chịu như này chuyển đồ đến. Anh ta có khuôn mặt ưa nhìn và thân hình vạm vỡ. Tự thân một mình đến đây, tự chuyển đồ và tự mở một cửa hàng khiến hàng xóm xung quanh ai cũng tò mò. Các ông bà thì vui vẻ vì nơi đây có thêm người trẻ, các chị gái thì xuýt xoa vì lâu lắm mới gặp được cực phẩm thế này. Anh nở nụ cười tươi chào hàng xóm, đoạn về tiệm trang trí nguyên ngày. Sáng hôm sau, khu phố mọc lên một tiệm màn thầu siêu bự. Minhyuk đang đi chợ về thì bắt gặp tiệm ăn mới cóng còn nguyên mùi sơn gỗ, liền tò mò ghé qua thăm. Chủ tiệm thân đeo tạp dề, vui vẻ chào đón: "Quý khách muốn dùng gì?"

"A tôi là hàng xóm của anh nè, anh mới đến đúng không? Tôi là Minhyuk ở tiệm hoa."

"Ồ, chào Minhyuk, tôi là Hoseok, Lee Hoseok. Mong cậu giúp đỡ!"

"Ok nè ~ Tiện cho tôi màn thầu nhân thịt, 7 cái mang về"

"Có ngay."

"Úi?" Minhyuk giật mình. Một cục bông trắng mềm cạ vào chân anh, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn thật dễ thương.

"Bomi ah, đừng dọa khách chứ." Hoseok lo lắng.

"Ui không sao hết, tôi rất yêu mèo. Aaa cưng quá nè." Minhyuk bế Bomi lên, chu chu môi đòi bobo. Nhưng bị con mèo lạnh lùng cự tuyệt, bàn chân măng cụt giơ lên chặn ngang môi. Minhyuk tỏ vẻ giận dỗi, dọa Bomi "Hư là tui đánh giá 1 sao tiệm màn thầu nè ~" Khổ nỗi bé mèo đâu có màng, sang chảnh kêu "Ngoao" tiếng thật dài rồi phủi mông nhảy xuống đất. Minhyuk còn đang buồn rầu thì thấy sau chân Hoseok lại lấp ló thêm một cục bông tròn tròn nữa, liền sáng mắt lên.

"Yaaaaaaaa cute quá đi. Bé cưng tên gì nào? "

"Meoo" con mèo hãnh diện đáp, liếc nhìn Minhyuk.

"Đó là Yeoreum"

"Bomi và Yeoreum, Xuân và Hè. Anh đặt tên hay thật đấy!" Minhyuk cảm thán.

"Cảm ơn nhé. Bánh của cậu đây."

"Úi, chiếc đồng hồ này..."

"Đừng nhìn." Hoseok đanh mặt lại.

"Xin lỗi, thất lễ quá, tôi đi ngay đây."

Minhyuk tạt qua tiệm đồng hồ cổ. Anh chia màn thầu mời mọi người ăn sáng, đoạn mở lời.

"Jooheon ah, hàng xóm mới của chúng ta lạ lắm."

"Lạ cơ à?"

"Anh ta nuôi hai con mèo lận mà lại dùng đồng hồ đeo tay, cái loại có mặt kính mỏng ý."*

"Ồ?"

" Lạ hơn nữa là cái đồng hồ với cái dây không ăn khớp nhau gì cả. Anh ta cũng không dùng mà cất ở bàn thanh toán."

" Không ăn khớp sao?"

"Rõ ràng mặt đồng hồ có họa tiết cây thập giá mà dây đồng hồ lại màu nâu đồng nhìn rất cũ, còn hơi nát. Hơn nữa anh ta còn mở tiệm màn thầu nhân thịt. **"

"Thế thì dị thật đấy..."

"Nói mới nhớ, sáng nay em cũng gặp một người dị ơi là dị nhé!" Changkyun nhồm nhoàm nói. "Có một anh chàng cao kều từ tối hôm qua cứ rình mò ở đền thờ cụ Chueog, xong sáng nay còn đứng ở bên bờ sông xả rác."

----flashback------

Thanh niên người gầy gò, cao kều, mặt lại điển trai nhìn như người mẫu tạp chí, vậy mà lại có hành động không khác gì biến thái: rình mò trước cổng đền, xong cứ lầm bầm gì không rõ. Sáng nay còn đi lòng vòng bên bờ sông Chueog, đi đi lại lại như người có động cơ phá hoại. Changkyun canh ở đền thấy sự tình từ đêm qua đến sáng nay, cáu gắt đi xuống, tay cầm chổi xùy xùy đuổi người kia đi.

"Nè anh kia! Làm cái gì thế? Á?! Không được xả rác bừa bãi nhé, thất lễ với cụ Chueog ghê á!" Changkyun ré lên khi thấy người kia thả sợi dây lấp lánh xuống sông. Tuy nhiên sông cũng linh, không thèm nhận đồ mà trả về bờ cho thanh niên nọ.

"Chết tiệt."

"Không vứt được đâu, phàm là đồ mang kỉ niệm thì cụ Chueog càng không nhận. Vô ích thôi, cầm về đi nè anh kia." Changkyun vớt sợi dây lên đưa cho người đối diện. Nhưng người đó hốc mắt đỏ lừ, lưỡng lự rồi nhét nó vào hòm công đức.

"Ya! Hòm công đức không phải thùng rác cho mấy người nha. Không nhận!!" Changkyun chịu hết nổi, lôi ngược sợi dây ra.

"Nó cũng rất đắt tiền mà..." Thanh niên thều thào nói.

"Chỉ nhận tiền, không nhận đồ vật a!"

"Vậy phiền cậu vứt dùm tôi." Người kia dúi mạnh sợi dây vào tay cậu chàng rồi bỏ chạy mất hút.

-----------------------

"Đây là sợi dây đồng hồ?"

"Đẹp thật đấy, nó còn có họa tiết mấy chòm sao kìa." Minhyuk chỉ trỏ.

"Tiếc nhỉ, cái này lại chỉ có dây không có đồng hồ." Jooheon buồn rầu, tay xoa xoa sợi dây bạc.

"Ê? Có chữ gì kìa anh." Changkyun chỉ vào mặt trong sợi dây. " Limited edition. Happy anniversary 2011."

"Thảo nào hắn bảo nó đắt. Đây là hàng giới hạn còn gì!"

"Nhưng nó không có hãng. Vả lại anh chưa thấy mẫu này bao giờ. Anh xem hết các mẫu giới hạn năm 2011 rồi, hoàn toàn không có."

" Anh thấy thương sợi dây cô đơn à? Sao không thử ghép với mặt đồng hồ của anh hàng xóm mới ý?" Changkyun nghịch ngợm hỏi.

"Vớ vẩn. Chiếc đồng hồ kia là hình chữ thập, tức người kia theo Thiên Chúa giáo. Ai lại ghép nó với dây đeo tay như này bao giờ." Minhyuk  nhanh chóng dập tắt ý tưởng điên rồ của cậu nhóc.

"Thôi được rồi, đừng bàn tán nữa. Chiều nay anh phải đi họp lớp, Minhyuk với Changkyun ở nhà ngoan nhé."

----------------------------

Jooheon đã lên đồ đi họp lớp được 15 phút. Minhyuk ở lại trông tiệm đồng hồ với Changkyun. Thấy nhóc có vẻ chán, anh ngồi buôn dưa với cậu:
"Changkyun ah, nhóc mấy tuổi rồi nhỉ?"

"Aish anh hỏi cái này làm gì?" cậu nhóc giật bắn lên.

"Thấy chơi lâu với nhóc rồi mà chả thấy bóng dáng người thân đâu, học sinh mà học trường quái gì cũng không biết, còn chưa tổ chức sinh nhật cho nhóc lần nào... Nên anh thấy có lỗi thôi."

"Hừm em forever young nhá ! Sinh nhật em á? Ầy em quên rồi. Nói chuyện khác điii."

"Sinh nhật mà cũng quên, hừm... Quên mất, anh định mở lại tiệm hoa mà quá trời hoa để trồng, nhóc rảnh có muốn giúp anh không?"

"Kinh coong" cửa tiệm bỗng hé mở. Hoseok bước vào tay bận rộn ôm hai bé mèo, khó khăn nói: "Phiền mọi người sửa giúp tôi cái đồng hồ này."

"Anh để nó ở đây nhé. Chủ tiệm giờ không ở đây."

"Ồ Minhyuk à? Xin lỗi vì sự thô lỗ sáng nay."

"À không sao, tôi phải xin lỗi chứ. Anh ở lại ăn bánh không? Nhìn hai bé mèo có vẻ đói nữa"

"Ừm tôi không sành lắm. Giờ tôi có việc phải đi một chuyến. Gần đây có một đền thờ phải không?"

"À đền Chueog hả? Changkyun, em rành vụ này còn gì?" Minhyuk huých tay cậu chàng. Nhưng nhìn mặt nó lại xám ngoét đến đáng sợ.

"Em biết gì đâu! A, anh rẽ trái đi đến cuối đường sẽ thấy..." Changkyun trả lời có chút ngập ngùng.

"Cảm ơn. Tôi để nhờ Bomi và Yeoreum ở đây được không?"

"Được được, anh đi đi. Vài ngày nữa sẽ sửa xong đồng hồ, anh đến rồi lấy hóa đơn thanh toán nhé."

Đợi bóng người kia đi xa dần, Minhyuk quay sang hỏi thăm cậu nhóc im lặng nãy giờ.

"Sao thế? Người ta lực lưỡng quá, bị dọa cho sợ rồi à?"

"Người này... không tốt... có quá khứ không tốt chút nào. Anh tránh xa anh ấy ra." Đoạn cậu lắc đầu, hít thật sâu.

"Em nhìn thấy gì sao?" Minhyuk hoảng hốt.

"Đen, toàn là đen... có chút xanh nhưng u ám lắm."

"Em nói gì thế? Em làm anh sợ đấy! Changkyun ah, tập trung!"

------------------------------

Tại một nhà hàng sang trọng ở nội thành. Jooheon lịch sự chào các bạn học cũ và buôn chuyện với họ. Cậu cố về sớm vì bữa tiệc khá nhàm, cậu thì đang rất nhớ người yêu mà mấy bạn học nữ cứ giữ cậu lại không cho đi.

"Jooheon à, lâu rồi không gặp a ~"

"Cậu đi đâu vậy, tiệc chưa tan mà."

"Cậu vẫn chưa có người yêu đúng không? Jooheon?"

Hàng loạt câu hỏi tới tấp như táp bay cậu. Mệt mỏi vì mãi không rời đi được, cậu nhẹ nhàng trả lời, mày khẽ chau lại chút.

"Tớ có người yêu rồi, và anh ấy đang ở nhà đợi."

"Hả?" Người yêu có rồi, là lái, lại còn là nam nữa a. Các cô gái nghe vậy liền giữ khoảng cách một chút tỏ vẻ tôn trọng "hoa có chủ", đoạn khéo léo lái sang chủ đề khác.

"Hyungwon không có đến ha."

"Thằng Chae đó á? Nó chảnh lắm. Được cái mặt đẹp xong có tạp chí nổi nổi mời làm mẫu, thế là giàu rồi lên mặt. Mấy năm nay có bao giờ thấy bóng dáng ở tiệc họp lớp đâu."

"Sướng vậy ta. Tớ tia cậu ấy từ hồi còn chung lớp."

Jooheon nghe ngóng được câu chuyện thấy cũng vài phần hữu ích. Cậu không thân với Hyungwon lắm, nhưng cũng không phải không quan tâm người này. Cậu bạn trầm lặng ít nói, đi đứng lù đù lại còn hay gà gật nên hồi mới chung lớp nhiều người tưởng bị nghiện, rồi xa lánh. Nhưng cậu đã mấy lần bắt gặp cậu ta nhường ô cho mấy bé mèo ngoài đường khi mưa quá to, thay nước cho bể cá của cô giáo, xé áo lấy vải cố định một thân cây non sắp gãy... nên rất có thiện cảm. Chẳng qua là không có cơ hội bắt chuyện thôi, tại cậu ta lẩn đi nhanh quá. Sau này ra trường, ai ai cũng vội vã đi theo con đường riêng, nên chả mấy khi gặp được nữa. Chẳng thà hồi đó không chần chừ, lần lữa mà chặn đường người kia, tóm cổ cậu ta lại và mời đi cà phê thì giờ đã không phải khổ sở bám víu lượng thông tin ít ỏi để quan tâm người kia.

"À tớ biết rồi. Tầm năm cuối bọn mình cũng tổ chức liên hoan nhưng Chae cũng không đến."

"A! Nghe nói là mắc vào vụ mất đồ gì đấy nhỉ?"

"Nhóc Hoshi bảo là vụ đó được giải quyết êm xuôi rồi. Nhưng mà nghe nói hình như thằng Chae gào ầm ĩ lắm. Nó đòi kiện kẻ ăn cắp còn gì?"

"Thế chứng tỏ là thằng Hoshi giải quyết chưa triệt để rồi. Mà cũng tội, dính phải thằng Chae chảnh... tưởng tượng nó ngoác mồm đòi kiện đã thấy mệt."

"Xin lỗi. Nhưng mọi người có số của Hyungwon không? Hoặc phương thức liên lạc?" Jooheon lên tiếng cắt ngang.

"Tụi này đang nói xấu cậu ta đó? Cậu lấy số nó làm gì hả thằng Joo?"

"Thằng đấy có lớp trưởng nể nên giữ số điện thoại. Nhưng gọi chả được, mời chả xong nên chắc là giàu đổi sim mới rồi. Vô ích thôi."

Jooheon nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ gì rồi cáo từ đi về. Linh tính mách bảo cậu, Hyungwon chính là "kẻ biến thái" Changkyun kể, cũng là "khổ chủ" của mặt đồng hồ Hoseok đang giữ. Nhưng nếu vậy thì mặt đồng hồ của cái dây tay của Hoseok đâu? Nếu Hoseok và Hyungwon có liên quan đến nhau thì chuyện gì đã thật sự xảy ra?

*: ý Minhyuk là nuôi nhiều thú cưng mà dùng đồng hồ mặt kính mỏng, sợ dễ bị thú cào làm xước.
**: theo đạo Thiên Chúa (thập giá) mà mở tiệm màn thầu nhân thịt, phạm vào điều kiêng kị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top