Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, cùng một canh giờ, gia đinh đi tới Tây Uyển.

Cùng đi còn có một vị đạo trưởng quắc thước, Vân An mở cửa, nhường vị trí mời hai người tiến vào, Lâm Phúc hành lễ với Vân An, nói:

"Thỉnh an Vân công tử, vị này chính là Huyền Khổ đại sư, hôn kỳ sắp tới, hôm nay là một trong lục lễ: vấn danh. " (*:Tinh nhanh, mạnh khoẻ, dồi dào sức lực, tuy đã cao tuổi.)

Cái tên này Vân An đã từng nghe qua ở sinh thần yến của Lâm Tứ Tiểu Thư, chính là vị đạo trưởng thần bí khẳng định Lâm Tứ tiểu thư sẽ gặp trời ban lương duyên vào ngày sinh nhật 20 tuổi.

Vân An vốn tưởng rằng "Huyền Khổ đại sư" trong miệng Lâm lão gia là một lão đầu tiên phong đạo cốt, không ngờ lại là một vị nữ đạo trưởng.

Ngay tại thời điểm Vân An đánh giá Huyền Khổ, đối phương cũng đang đánh giá Vân An, nhịn không được phát ra thanh âm nghi hoặc.

Lâm Phúc hỏi vội:

" Đại sư, nhưng là ngài nhìn thấy cái gì? "

Huyền Khổ lắc đầu, lại nhìn Vân An không chớp mắt, khi thì nhíu mày, khi thì nghi hoặc, rõ ràng là có chuyện.

Huyền Học từ trước đều là thần bí đấy, Vân An còn không biết sức mạnh của tri thức này ở thời đại này như thế nào, nhưng từ mức độ tôn kính của Lâm Phúc đối với Huyền Khổ, đại khái có thể suy đoán được phần nào.

Thời đại này địa vị của nữ tử rất thấp, Huyền Khổ đại sư có thể được Lâm lão gia tôn trọng, thậm chí dùng danh hào của nàng để tán thành, nói vậy xuất phát từ lực lượng huyền học.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Phúc hỏi:

"Vân công tử năm nay niên kỷ bao nhiêu, sinh tháng mấy? "

" 23 tuổi, sinh thần là tháng 6 ngày 11. "

" Tổ tông ở đâu? Trong nhà còn có ai? "

" Tổ thất...... ở hướng Đông Bắc, cụ thể là ở đâu ta cũng không rõ, ừm......"

Vân An nghĩ một lát, biên một lí do thoái thác, tiếp tục nói:

" Từ nhỏ đã phải lang thang, cho nên không nhớ được, chỉ nhớ rõ ở hướng Đông Bắc. "

"Vậy trong nhà có những người nào? "

"Cao đường song thân, trên có một trưởng tỷ, dưới có một ấu đệ."

Trải qua Nghiêm lão tiên sinh dạy bảo, trong lời nói của Vân An cũng có thêm vài phần cổ vận.

" Bất quá...... bọn họ không ở thế giới này. "

Trái Đất cùng Yến quốc ở thời không khác nhau, đáp án này có thể coi như trò chơi chữ.

Huyền Khổ viết tất cả những thông tin mà Vân An nói đều ghi trên một tờ giấy đỏ, hạ xuống một nét cuối cùng, Huyền Khổ đạo trưởng đem giấy đỏ giao cho Lâm Phúc, nói:

" Ngươi đi trước, bần đạo còn có mấy câu muốn nói với Vân thí chủ. "

" Vâng."

Lâm Phúc thu hồi vấn danh của Vân An, từ trong lòng lấy ra một phong thư giao cho Vân An, nói:

"Vân công tử, bên trong là tính danh bát tự cuả Tứ tiểu thư, xin ngài xem qua. Đến mai cùng một canh giờ tiểu nhân sẽ tới . "

"Đã biết, đa tạ."

Lâm Phúc rời đi, Vân An hỏi Huyền Khổ:

"Đạo trưởng muốn nói gì? "

Huyền Khổ trầm ngâm một lát, trả lời:

"Bần đạo từ khi quy nhập sơn môn đã có một giáp (12 năm), nhưng chưa từng thấy qua loại tình huống giống Vân thí chủ. "

"Tình huống như thế nào? "

"Vân thí chủ...... Gần đây có cảm thấy thân thể không khỏe, hoặc có dấu hiệu ngủ lâu không tỉnh táo? "

"Không có, thân thể của ta luôn luôn rất tốt, mấy ngày hôm trước bị một trận cảm vặt...... Chính là phong hàn, ngủ rất ngon. "

" Khẩu vị như thế nào? "

" Ăn ngon ngủ tốt. "

" Chậc, thật kỳ quái. "

" Đạo trưởng có gì cứ nói thẳng. "

" Thứ cho bần đạo nói thẳng, bần đạo xem tướng thiên đình* của Vân thí chủ, rõ ràng khí mạch sắp cạn, loại khí tướng này cũng không phải là tai vạ bất ngờ, hoặc là họa sát thân, mà thường xuất hiện trên mặt lão giả tuổi xế chiều, Vân công tử trẻ tuổi như vậy, thân thể lại tốt, bần đạo thật sự nghĩ không ra tại sao lại nhìn ra tướng 'tương tận' từ trên người thí chủ. " (*: phần giữa trán tiếp liền dưới Thiên Trung, thông thường Thiên Đình và Thiên Trung chiếm 1/2 bề cao của trán, nói ngắn gọn thì đó là phần giữa trán)

" Ý của đạo trưởng là, thời gian của ta không còn nhiều?"

" Cũng không phải, thí chủ cũng không phải là tướng đoản mệnh, hơn nữa bần đạo mơ hồ có thể từ dưới khí mạch sắp khô kiệt của thí chủ, cảm nhận được một cỗ tân sinh cơ nóng lòng nảy mầm, kỳ quái dị thường. "

Huyền Khổ đại sư lâm vào trầm tư, Vân An lại khiếp sợ không thôi, thầm nghĩ: vị Huyền Khổ đại sư này quả nhiên không tầm thường, nếu không phải sự tình xuyên không vượt qua nhận biết của nhân loại thời đại này, đối phương quả thực có thể nhìn ra nàng là một một nhà du hành thời gian.

Theo cách hiểu của Vân An, cái gọi là "khí mạch" của Huyền Khổ đại sư đại khái là từ trường giữa mình và thời không này, " khí mạch tương tận " cũng không phải mình sắp chết, mà là muốn rời khỏi thời không này, điều này cũng ấn chứng câu nói kế tiếp, sau khi khí mạch của mình khô kiệt, còn ẩn chứa một lớp sinh cơ nồng đậm, ý nghĩa có phải là hơn hai năm sau mình có thể đúng giờ trở lại Trái Đất hay không?

Nghĩ thông suốt chỗ này, Vân An như trút được gánh nặng thở ra một hơi, bình tĩnh mà xem xét, trong lòng Vân An vẫn luôn có mơ hồ lo lắng, đầu tiên chính là quái vật trong đường hầm thời gian kia, còn có sự thật mình truyền tống nhầm, xảy ra nhiều biến số như vậy, Vân An sợ chính mình không thể quay về.

Bất quá, Vân An không người phải buồn lo vô cớ, nàng đem lo lắng cùng sợ hãi của mình chuyển hóa thành động lực, vô cùng chuyên nghiệp hoàn thành nhiệm vụ Lý giáo sư giao cho, dùng hành động lừa gạt tiềm thức của mình, lập được một cái ám thị tâm lý: chỉ cần mình hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhất định có thể trở về.

Lời nói của Huyền Khổ đại sư xem như cho Vân An ăn một viên thuốc an thần, nàng cao hứng đứng dậy, hành lễ với Huyền Khổ đại sư, chân thành nói:

" Đa tạ đại sư, lời của ngài với ta mà nói thật sự rất trọng yếu! "

Lần này đổi lại là Huyền Khổ đại sư ngẩn người, đổi thành người khác, nghe được khẳng định như vậy chắc chắn thất hồn lạc phách, không biết làm sao, biểu hiện như Vân An, Huyền Khổ vẫn là lần đầu tiên gặp.

......

Đưa tiễn Huyền Khổ, Vân An xé mở phong thư Lâm Phúc đưa cho nàng, bên trong chứa một tờ giấy đỏ, trên đó viết khuê danh của Lâm Tứ Tiểu Thư cùng bát tự.

Vân An nhìn nhiều lần, nàng chỉ nhận nhận thức "林" (Lâm) "不" (Bất) còn có " Ngũ" (năm) "Nguyệt" (tháng) " Nhật" (ngày) năm chữ này, chữ cuối cùng của tên nét bút quá nhiều, Vân An còn chưa từng thấy qua.

Vân An sờ lên chữ cuối cùng kia, cảm giác như móng mèo cào vào lòng, chỉ thiếu một chữ là mình có thể biết tên của nàng!

"Đến cùng tên gì đây? Lâm...... Lâm Bất Định? Lâm Bất Thì, Lâm Bất Bỏ, Lâm...... Lâm Bất Hoặc?" (khúc này không biết nói như thế nào vì mình không có chữ để search nên tạm thời vẫn để y bảng QT)

Vân An cầm danh thiếp, ngón tay phải lại vẽ lên đùi mình, nhất bút nhất hoạ, viết chính là một chữ cuối cùng của phương danh Lâm Tứ tiểu thư, hành động này là vô thức, chính Vân An cũng không phát hiện.

Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của gia đinh, là Nghiêm lão tiên sinh đã đến, Vân An đem danh thiếp thu vào bên trong không gian của mình, đứng dậy nghênh đón.

Vân An chắp tay hành lễ nói:

" Đệ tử Vân An, gặp qua lão sư. "

Nghiêm lão tiên sinh cũng đáp lễ lại Vân An, hai người phân ra ngồi xuống.

Nhìn văn phòng tứ bảo trên bàn (bút, mực, giấy, nghiên), Vân An một trận động tâm, trải giấy Tuyên Thành ra, cầm bút lông, viết ra chữ đầu tiên sau khi đi tới thời không này.

Chữ này bút họa rất nhiều, " Dốt đặc cán mai" Vân An lại không ngừng bút, một hơi viết ra.

Bản thân Vân An cũng cảm thấy rất thần kỳ...

Vân An đẩy giấy Tuyên Thành đến trước mặt Nghiêm lão tiên sinh, hỏi:

" Lão sư, chữ này đọc là gì? "

" Tiện. "

" Tiện? Là cái nào ao ước, hâm mộ ao ước ư? "

" Ừ. "

Lâm Bất Tiện...... Vân An mím môi, cúi đầu nhếch khóe miệng, thầm đọc danh tự của Lâm Tứ Tiểu Thư mấy lần.

Trong đầu hiện lên hai câu thơ:

"Tá vấn xuy tiêu hướng tử yên,

Tằng kinh học vũ độ phương niên.

Đắc thành bỉ mục hà từ tử,

Cố tác uyên ương bất tiện tiên. "
(Thử hỏi thổi tiêu về phía khói tím, Đã từng học múa lúc thanh xuân. Được thành như mắt từ nào mất Thà làm uyên ương chẳng làm tiên)

Vân An còn đắm chìm trong cảm xúc nào đó, Nghiêm lão tiên sinh hỏi:

" Vì sao đột nhiên hỏi chữ này? "

Vân An mím môi cười, chỉ lắc đầu.

Nghiêm lão tiên sinh cũng không truy vấn, mà là liếc mắt nhìn thoáng qua nét chữ của Vân An, nói:

" Bút thể cũng không tệ, nhìn không giống người chưa từng học thư pháp. "

"...... Trong nhà nghèo, không thể đọc sách, khi còn bé ưa thích dùng chạc cây vẽ vài nét bút lung tung trên mặt đất. "

......

Bên kia, đối với chuyện Vân An "khí mạch tương tận", Huyền Khổ đại sư cũng không nhắc đến, bởi vì nàng cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, không dám nói bừa.

Chỉ là ngay trước mặt phu phụ gia chủ cùng Lâm Tứ tiểu thư, vì hai người phê duyệt bát tự, cho ra kết luận là: bát tự của Vân An cùng Lâm Tứ Tiểu Thư cũng không có hình khắc, hơn nữa thuộc về kết hợp lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau bổ sung cho nhau.

Lâm Uy thoáng yên tâm, mệnh Lâm Phúc đem bát tự của Vân An đặt ở từ đường, ngược lại nói với Lâm Bất Tiện:

" Ba ngày sau, mỗi ngày con đều phải đến từ đường thắp hương, thỉnh các đời liệt tổ liệt tông cho cái chỉ rõ, nhớ kỹ chưa? "

" Vâng. "

Tại Yến quốc, khâu vấn danh rất trọng yếu, sau khi hợp qua bát tự còn phải đem danh thiếp của nhà gái đặt ở từ đường của nhà trai ít nhất ba ngày, nhà trai cần mỗi ngày đến từ đường dâng hương hỏi thăm, trong vòng ba ngày trong phủ không người sinh bệnh, không có mất trộm, cháy, phát sinh các sự kiện nhân họa, liền chứng minh tổ tông đồng ý tràng hôn sự này, nếu xảy ra, hôn sự này liền không thành.

Từ khi Lâm lão gia đem Lâm phủ giao cho Lâm Bất Tiện, liền phá vỡ quy củ nữ tử không thể vào từ đường, bất quá cũng chỉ giới hạn ở một mình Lâm Bất Tiện.

Lâm phu nhân lo lắng, hỏi Lâm Phúc, nói:

" Lâm Phúc, chuyện lục lễ toàn quyền do ngươi phụ trách, ngươi xem Vân An kia...... Còn có vẻ phẫn uất không? "

Khó trách Lâm phu nhân lo lắng, Vân An là người ở rể, quá trình lục lễ toàn bộ dựa theo nhà gái mà làm, "Âm Dương điên đảo" như thế đối với tất cả nam tử mà nói đều là cực kỳ vũ nhục, đây cũng là một trong những nguyên nhân người ở rể sẽ bị nhạo báng.

Lâm Phúc chi tiết đáp:

" Hồi phu nhân, hai ngày nay tiểu nhân quan sát cẩn thận, còn mệnh gia đinh canh giữ ở cửa giúp đỡ lưu ý, Vân công tử chưa bao giờ có dị thường, càng không biểu hiện bất mãn. "

Lâm phu nhân đưa tay vuốt ve ngực của mình, cuối cùng cũng có một chuyện làm cho bà vui mừng.

Mà trong đôi mắt thâm thúy của Lâm Tứ Tiểu Thư cũng khơi không dậy một tia gợn sóng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ là ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Phúc một lúc lâu, thấy Lâm Phúc biểu lộ chân thành, liền thu hồi ánh mắt.

Mấy ngày sau đó, Vân An hoàn thành tứ lễ còn lại, bởi vì Vân An không có phụ mẫu và người nhà, tiến hành đến khâu cần thân nhân đều là từ Lâm Phủ toàn quyền an bài.

Hỉ phục cũng đã làm xong, sau khi Vân An thử qua kích thước liền do người chuyên môn ghi lại, hôn kỳ sắp tới, Nghiêm lão tiên sinh cho Vân An nghỉ, chương trình học lễ nghi khôi phục sau mười ngày đại hôn.

Bố trí trong Lâm phủ đã có biến hóa, khắp nơi có thể nhìn thấy rèm cửa màu đỏ tươi, xiêm y của gia đinh cùng nha hoàn cũng tươi đẹp không ít.

Chỉ chớp mắt, đã đến ngày thành thân, Vân An một đêm không ngủ, miên man suy nghĩ một đêm.

Trời còn chưa sáng, bọn nha hoàn liền tới Tây Uyển phục thị Vân An thay y phục, Vân An cảm giác tay mình có chút run, đầu óc trống rỗng, đến mức không biết làm sao đi vào chính điện.

Mãi đến khi trước mắt xuất hiện một màu đỏ chói mắt, Vân An mới hoảng hốt hoàn hồn, mình đây là muốn bái thiên địa rồi?

Vân An ngây ngốc nhìn Lâm Tứ Tiểu Thư đội khăn tân nương, hỷ nương thấy Vân An bất động, cười cười nhét một đầu dải lụa đỏ vào tay Vân An.

Vân An cùng Lâm Tứ Tiểu Thư mỗi người quay 90 độ, mặt hướng ra cửa chính.

Người điều khiển buổi lễ ngâm:

" Quỳ xuống! "

" Nhất bái thiên địa. "

" Khởi! "

Vân An lại bị gia đinh xoay tròn 180°, mặt hướng về phía phu thê Lâm lão gia.

Người điều khiển buổi lễ ngâm:

" Lại quỳ! "

" Nhị bái cao đường. "

" Khởi! "

" Phu thê giao bái. "

" Kết thúc buổi lễ! "

Đầu óc trống rỗng của Vân An thoáng tỉnh táo lại, nhìn Lâm Tứ tiểu thư vẫn bao bọc thành "bánh chưng", há to miệng.

Vân An cảm thấy: Mặc dù hôn sự của các nàng không tính, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của mình, nhưng ngay cả đối phương trông như thế nào cũng không biết, cái này...... Thật kỳ quái a.

Mặt Vân An có chút hồng, nàng muốn gọi tên Lâm Bất Tiện, nhưng thế nào cũng không mở miệng được.

Dưới ánh mắt chăm chú của Vân An, Lâm Bất Tiện được thị nữ dìu xoay người, Vân An cảm thấy lụa đỏ trong tay siết chặt, cũng cất bước theo.

Nếu là phu thê bình thường, sau khi kết thúc buổi lễ có lẽ do chú rể dắt tân nương đi vào động phòng, nhưng Vân An là người ở rể nên phải làm ngược lại.

Lâm Tứ Tiểu Thư đầu đội khăn tân nương, toàn bộ nhờ nha hoàn nâng đỡ, bước chân rất chậm, Vân An yên lặng theo sát ở phía sau.

Tất cả quan khách trong đại sảnh đều chứng kiến ​​cảnh tượng này, nhưng hầu như không ai trong số họ thật tâm chúc phúc, có người nhịn cười, có người tràn đầy khinh bỉ, có người thầm "chúc phúc" cho đôi tân lang tân nương không có con...

Từ xưa đến nay đều là: Càn Khôn, Âm Dương, nam tôn, nữ ti, đường đường nam tử lại bị một nữ nhi kiều ngạc dẫn vào động phòng, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.

Hai người đi tới phòng ngủ của Lâm Tứ tiểu thư, đập vào mắt đều là hỷ đỏ, Lâm Tứ Tiểu Thư ngồi ngay ngắn ở trên giường, hỷ nương lấy ra gậy Như Ý, đưa cho Vân An: 

" Cô gia, nhấc khăn tân nương a. "

Vân An cầm lấy gậy Như Ý, tiến lên hai bước, giơ tay lên lại hạ xuống, làm như vậy hai lần, cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, khẩn trương nói không nên lời.

Bên người truyền đến tiếng cười của hỉ nương cùng nha hoàn, Vân An xấu hổ mặt thoáng cái liền đỏ lên.

Hôm nay là ngày đại hỉ, mặc dù là Lâm phủ gia quy sâm nghiêm, cũng sẽ buông lỏng một chút.

" Các ngươi đừng cười a, ta chỉ là khẩn trương! "

Hỷ nương quơ khăn tay nhỏ màu đỏ che miệng lại, nói :

" Tân lang, nhanh nhấc khăn tân nương lên a, đừng lầm giờ lành! "

Đây là "lần đầu tiên" Lâm Tứ Tiểu Thư nghe thấy giọng nói của Vân An, không biết tại sao, nàng bỗng nhiên không còn khẩn trương như vậy, tân nương xuyên qua khăn trùm đầu không thể nhìn thấy dung mạo của Vân An, nhưng Lâm Tứ Tiểu Thư dựa vào giọng nói mà đoán được, đối phương hẳn là người, Hmm...... Có chút nhu nhược?

Trước mắt Lâm Tứ tiểu thư sáng ngời, khăn tân nương bị xốc lên.

Vân An ngây dại, nàng chưa bao giờ thấy nữ tử nào đẹp như vậy, cho dù ở hiện đại, nàng đã nhìn thấy vô số tiểu hoa đán, đại hoa đán trong ngành giải trí, nhưng vẫn chưa tìm được người nào có thể so sánh với người trước mắt mình.

Vẻ đẹp của Lâm Bất Tiện không chỉ nằm ở dung nhan, mà là ở trên người nàng tản mát ra... Khí chất cổ điển, loại hàm súc này chỉ có nữ tử đông phương mới có.

Tựa như giờ phút này, Lâm Bất Tiện không có ngẩng đầu nhìn thẳng Vân An, một đôi tay mềm mại khoác lên trên đùi, thắt lưng thẳng tắp, hơi cúi đầu nhìn xuống.

Con mắt là cửa sổ tâm hồn, là con đường truyền đạt tâm tình, tránh tiếp xúc bằng mắt, là một kiểu khắc chế khác.

Biểu hiện của Lâm Tứ tiểu thư vượt qua tất cả dự đoán của Vân An, vĩnh viễn khó quên.

Vân An không khỏi hỏi mình: nàng chẳng lẽ không hiếu kỳ sao? Không hiếu kỳ vị hôn phu của mình là xấu là đẹp, là béo là gầy?

Làm sao có thể không hiếu kỳ?

Nhưng nàng vẫn là đem khắc kỷ phát huy đến cực hạn.

Hỷ nương quỳ gối trước giường, nâng tay phải Lâm Tứ tiểu thư lên, xắn ống tay áo rộng, để lộ cánh tay hoa sen trắng như tuyết, chỉ thấy ở vị trí cách khuỷu tay chừng một tấc, có một chấm đỏ mượt mà.

Hỷ nương nói ra: "Cung sa một điểm, hoàn bích chi thân, mời tân lang nghiệm xem."

Đại não Vân An nổ tung. . .

—————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay chương mới đã đến, mời mọi người xem số lượng từ tương đối nhiều phân thượng, tha thứ ta chương mới muộn, ô ô ô.

Editor: Vâng, tới chương này mình mới biết rõ là tên của Lâm Tứ Tiểu Thư chính xác là Lâm Bất Tiện. Không hiểu sao người đẹp mà tác giả đặt tên kì ghê. Có cái gì không tiện hay sao mà kêu Bất Tiện. Huhu uổng phí nét đẹp trời ban 🥲. Nếu mình rảnh mình sẽ edit lại tên từ chương đầu. Không rảnh thì coi như từ bây giờ sẽ đổi lại là Lâm Bất Tiện nha mọi người 🥲

P/s: Đã re-edit, cầu đồng bách thả sao <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top