Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở cái thế giới này, tiền bạc, quan hệ đều là những thứ có thể thao túng tất cả, chỉ cần có hai thứ đó trong tay thì cuộc sống hoàn toàn sẽ theo ý muốn. Xã hội là vậy, nó giống như một đồng xu, nhưng mặt trái hay mặt phải cũng chỉ đều làm bằng bạc, cực kì rẻ rúng. Cho dù bản thân là Alpha hay Omega thì nó đơn giản chỉ là công cụ để thỏa mãn tình dục. Đáng tiếc, phần lớn các Omega cho dù có là ai đều rất dễ bị chèn ép, nên họ thường có cuộc sống khổ cực hơn phần còn lại.

Kakashi đã nhận ra những thứ ấy từ khi còn rất nhỏ. 

Mẹ Kakashi qua đời khi sinh em ra, cha em cũng vì thế mà trở thành một tên nghiện rượu chè, sa vào cờ bạc, sống chui nhủi ở khu ổ chuột. Nợ nần chồng chất và chẳng bao giờ quan tâm tới con cái, bốn góc nhà đều là tàn thuốc và những vỏ chai lăn lóc. Thi thoảng có những hôm biến mất biệt tăm tới hai ba ngày sau mới trở về. Kakashi lớn lên là nhờ chú và một người hàng xóm tốt bụng.

Chú của Kakashi rất thương em, chú thường hay tới nhà chăm lo em rồi cho em một chút tiền, thường xuyên dẫn em đi chơi. Nhưng chú rất ghét cha em, hai người thường xuyên cãi nhau mà chẳng rõ lý do, Kakashi chỉ nghe loáng thoáng được vài việc chú mắng cha vì rượu chè, mẹ không muốn nhìn thấy ông ấy như vậy, rồi gì mà về gia sản nhà Hatake đã bị cha tiêu sạch. Và rồi khi chú rời đi em đều bị cha đánh, cơ mà em không ghét chú, em muốn chú đến nhiều hơn chơi với em, cùng em trò chuyện vì em ở nhà một mình cô đơn lắm.

Tuy rằng cuộc sống như vậy nhưng em chẳng bao giờ khóc, cũng chẳng bao giờ tỏ ra ghét bỏ người cha của mình mặc cho phải chịu những trận đòn roi không rõ lý do rồi bị bỏ đói.

Cho tới một ngày, cha em tự nhiên rất tỉnh táo, sáng dậy chuẩn bị đồ ăn cho em dù chẳng thấy hỏi han câu nào. Kakashi cứ tưởng cha đang thay đổi nên chỉ im lặng vui vẻ ăn lát bánh mì mỏng trên bàn. Đợi đến khi hoàn thành bữa sáng, ông đã cầm lấy một con dao, khẽ xoa đầu em rồi kết liễu cuộc đời mình. 

Máu văng lên khuôn mặt vẫn còn đang ngây ngốc của đứa trẻ 5 tuổi, văng lên cả chiếc đĩa trắng trên bàn. Ông gục xuống đất, máu chảy lênh láng tới chỗ Kakashi đang ngồi. Cùng lúc ấy có tiếng đập cửa liên hồi ở bên ngoài với tiếng hét của một người đàn ông.

"Mẹ thằng chó khốn kiếp, mau mở cửa cho tao, đừng để tao đập nát cả nhà mày!" 

Em chỉ nghiêng đầu sang nhìn cánh cửa mục nát, nơi phát ra những tiếng chửi rủa thậm tệ. Cánh cửa ấy đã bị phá hỏng rơi xuống sàn, bụi cùng máu laji một lần nữa văng lên mặt và quần áo. Một đám người cao to hung tợn tiến vào mà Kakashi chỉ biết ngồi đó thẫn thờ, chúng nhìn thấy thân xác cha em nằm bệch ở dưới đất cùng vũng máu loang lổ rồi lật lên kiểm tra. Xác nhận ông đã chết, tên đứng đầu tóm lấy cổ em nhấc bổng lên.

"Thằng nhóc con, tiền lão già mày để ở đâu?" 

Tay của tên cầm đầu ấy càng ngày càng siết chặt lại khiến em khó thở chỉ phát ra được mấy câu ú ớ: 

"Cháu...cháu không biết, nhà cháu...nhà cháu không có tiền"

Chúng vứt đứa bé nhỏ ấy xuống nền đất ngay bên cạnh cha, gương mặt đầy tức giận tát em một cái. Đứa trẻ non nớt khom mình sợ hãi không dám nhìn thẳng, chỉ nghe thấy bọn chúng nói với nhau những điều kinh tởm phát buồn nôn, Kakashi mở to mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cha.

Ông ấy đang cười.

Cậu bé nhỏ đã khóc, những giọt lệ chảy từ khóe mặt rơi xuống vũng máu đỏ au, nước mắt cứ lẳng lặng rơi xuống mà chính Kakashi cũng chẳng biết. Em gục mặt xuống ôm chặt lấy chân mình, chỉ ước tai của bản thân điếc đi, đôi mắt trở nên mù lòa thì tốt biết mấy, sẽ không phải nghe những lời kinh tởm ở phía trước, cũng chẳng phải nhìn thấy người cha đang nằm bên cạnh. 

Hoặc hơn thế nữa, em có thể chết đi để trả lại một người vợ cho cha. 

Kakashi cứ mặc bọn chúng bắt đầu cởi quần áo sờ soạng, ánh mắt cứ mãi nhìn lên trần nhà một cách vô hồn, bi thương. Bây giờ thứ em cảm thấy duy nhất chính là nhiệt độ của máu đang bao bọc quanh cơ thể bản thân mình. Tới khi chúng mắt đầu cởi quần em ra thì giọng nói của một người đàn ông khác đâu đó kêu lên cứu lấy anh khỏi đống thứ nhớp nháp kinh tởm. 

Kakashi chỉ nhớ chú ôm chặt em trong lòng, nói gì đó với bọn người đằng kia rồi rời đi khỏi căn nhà cũ nát ấy. Em nắm lấy áo chú, gương mặt chẳng có một giọt máu thờ thẫn gọi:

"Chú ơi" 

Chú ôm lấy đầu em, người chú run run, giọng nói như đang cố gắng bình tĩnh trả lời. Kakashi chỉ lặng lẽ cảm nhận từng hơi thở khó khăn của chú rồi hỏi:

"Con làm sai ở đâu rồi đúng không ạ? Con xin lỗi chú, chú đừng bỏ con lại đấy được không ạ? Con sợ lắm chú ơi" 

Rồi em bật khóc, tiếng khóc nấc pha trong giọng nói van xin. Chỉ thấy chú ôm chặt em vào lồng ngực dỗ dành, tiếng của chú không còn bình tĩnh nữa mà giờ đã nghẹn lại. Chú bảo:

"Con không sai ở đâu cả Kakashi à. Chú ở đây, chú sẽ bảo vệ con, nên Kakashi ơi mau nín đi, con là một đứa trẻ ngoan mà phải không?"

Những mảnh kí ức khi còn nhỏ ấy giờ đây vẫn luôn lảng vảng trong đầu anh chẳng thể nào dứt ra được. Nó giống một nỗi ám ảnh luôn bám víu và ăn mòn lấy Kakashi từng chút một theo năm tháng. Người chú khi ấy cứu anh ra khỏi khoảnh khắc đó hiện giờ khác xa, luôn mệt mỏi và tiều tụy đi rất nhiều, cho dù thế chú vẫn dành cho anh một sự quan tâm đặc biệt, cố gắng lo cho anh đủ ăn đủ mặc suốt hơn mười năm qua.

"Này Kakashi, con không có một đứa bạn nào thật sao?". Akumo nằm trên giường anh hỏi.

Kakashi chỉ lặng đi một hồi sau đó tiếp tục viết thứ gì đó trên bàn, trả lời: 

"Con có bạn" 

"Vậy tốt" 

Nói rồi Akumo ngồi dậy đi ra khỏi phòng trả lại sự yên tĩnh vốn có cho anh nhưng lại bị anh gọi lại. 

"Hôm nay...chú có về không?"

Anh nhìn chú, nhìn bóng lưng bị khuất mất một mảng kia, đáp lại anh chỉ là tiếng cười hí hửng. Akumo quay lại nhìn Kakashi nhướn một bên chân mày, giọng nói cợt nhả: 

"Trời ơi Kakashi bé bỏng nhớ chú sao, xin lỗi bé yêu của chú, hôm nay có lẽ sẽ về muộn hơn bình thường rồi"

Thấy chẳng có lời đáp lại, Akumo cụt hứng trở lại giọng điệu bình thường.

"Đừng lo lắng, có gì chú sẽ gọi cho cục bảo vệ Omega ngay" 

"Vâng"

Chú của anh là một Omega, dù Akumo có nói với Kakashi rằng mình làm việc văn phòng thế nhưng anh biết rõ chỉ làm việc ở văn phòng thôi là chưa đủ tiền để trả khoản nợ của cha anh để lại. Thỉnh thoảng vài đêm, vì mắc chứng khó ngủ Kakashi nghe rõ chú đã về, thế nhưng để lại đâu đó là những tiếng rên rỉ đầy ái muội dù chỉ một lúc rồi biến mất. 

Anh biết chú làm gì.

Lại một lần nữa, những tiếng rên nỉ non trong thoáng chốc lại vang vọng bên tai anh, dù cho nó cực kì nhỏ. 

Sáng hôm nay Kakashi không đi học, nhưng anh lại dậy rất sớm vì gặp ác mộng. Khi nhìn lên đồng hồ mới chỉ hai giờ đêm, bên ngòai lại có tiếng lạch cạch, có lẽ chú anh đã xong việc. Rồi đột ngột Kakashi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, anh vô thức giả ngủ, chú anh nhẹ nhàng tiến lại gần giường rồi sờ lên tóc anh. 

"Con ngủ chưa?" 

Kakashi không trả lời.

Anh cảm nhận được bàn tay nhỏ bé ấm áp đang đặt lên má, khẽ vuốt ve đôi mắt đang nhắm nghiền của mình, những lọn tóc vương trên trán được chú cẩn thận lấy ra vuốt gọn. Akumo còn lẩm bẩm gì đó giống một lời tự trách:

"Con thật giống thằng khốn ấy, nhưng cũng thật giống mẹ con"

Nói xong chú liền rời đi như chẳng có gì, để lại Kakashi chăm chú nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi. 

Hồi nhỏ, anh có nghe loáng thoáng qua những lần cãi nhau của chú và cha. Có một lần, chú đã nhắc tới mẹ rồi bị cha tát một cái. Kakashi chỉ nhớ, ông đã nói với Akumo rằng chú không có quyền nhắc tới vợ ông, hai người đã chẳng còn dính dáng gì tới nhau nên hãy để bà yên nghỉ. 

Năm xưa khi còn học cao trung, Akumo và mẹ của Kakashi quen nhau, cậu lúc ấy vì phân hóa muộn nên cứ nghĩ bản thân là một Beta. Akumo thích người phụ nữ ấy 3 năm nhưng chẳng dám thổ lộ, tới khi tốt nghiệp cậu tới kì phân hóa và trở thành Omega. Tình yêu bị vỡ nát liền lập tức hoàn toàn trở thành cát bụi khi nghe tin anh trai đã làm người ấy có thai, hai người còn chuẩn bị cưới. Akumo đã cực kì căm phẫn nhưng lại chỉ biết nhẫn nhịn nhìn bà trở thành chị dâu của mình, thấy mẹ Kakashi hạnh phúc Akumo cũng chẳng biết than trách ai nên đã tránh mặt gia đình họ rất lâu. 

Mãi cho đến khi nhận được tin bà mất khi sinh đã khiến Akumo hoàn toàn suy sụp. Dẫu biết tình yêu của bản thân là không thể với tới nhưng trong thâm tâm cậu vẫn luôn mong người mình yêu hạnh phúc. Vậy mà ông trời tàn ác tới độ còn chẳng thể cho cậu nhìn mặt người phụ nữ ấy lần cuối cùng. Thế nhưng Akumo không trách số phận hẩm hiu, cậu nhìn đứa bé trong lồng kính đang khóc trái tim lại nuôi thêm một hy vọng. 

Cơ mà nuôi hy vọng để làm gì để rồi thấy người cha của nó nhìn nó như một món nợ đen đủi? 

___

- Lúc đầu xưng Kakashi là em để phân biệt khi còn nhỏ, lúc lớn đổi xưng hô.

- C1 chủ yếu kể lại về Kakashi khi còn nhỏ và một chút câu chuyện của chú.

- Lưu ý hơi muộn nhưng người cha ruột của Kakashi trong fic này không phải Sakumo nhé, đừng nhầm lẫn, hình ảnh ông quá đẹp để tôi OOC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top