Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Obito tìm được bến đỗ của mình thì có lẽ đó là ngày Kakashi đang đứng trên một con thuyền sắp gãy.

Thời gian để hắn tìm thấy bến đỗ ấy là bao lâu hắn chẳng nhớ, thứ hắn nhớ tới chỉ là những giọt nước mắt đang rơi xuống cùng mưa.

Lúc ấy Obito đã tự hứa rằng sẽ làm tất cả mọi thứ để không còn giọt nước mắt nào từ người ấy rơi ra nữa. Vì đối với hắn, nó đáng quý hơn vàng bạc, nó là mạng sống của hắn.

"Sao anh lại mua tôi về?"

Vừa mới về nhà Kakashi đã đẩy hắn xuống sofa, trực tiếp ngồi lên người Obito mà tra hỏi. Hắn lúc đầu có chút bất ngờ nhưng sau đó chỉ cười nhẹ:

"Vì tôi yêu em"

Lời nói nhẹ như bông thốt ra từ miệng hắn khiến Kakashi sững người. Anh nhìn hắn chăm chú như chờ đợi câu nói kế tiếp nhưng lại không còn. Một tiếng yêu ấy có to lớn đến mức để hắn sẵn sàng từ bỏ mọi thứ không? Obito đã trả lời mà chẳng cần suy nghĩ gì, hắn luôn sẵn sàng.

Kakashi rất ghét nụ cười lúc này của Obito,  nó làm anh có cảm giác gì đó rất kì lạ. Anh không muốn nhìn nữa, đôi mắt anh rũ xuống đầy mệt mỏi rồi thả lưng nằm bên cạnh hắn, ôm Obito giống như một cái gối ôm. Hắn có vẻ định nói gì nhưng Kakashi biết rõ, anh bảo:

"Tôi muốn ôm, chỉ thế thôi"

Obito thật sự đã im lặng. Kakashi áp mặt vào ngực hắn. Chỉ khi vừa nhắm mắt lại anh đã có thể cảm nhận được tiếng tim đập cùng nhiệt độ cơ thể hắn đang bao bọc lấy bản thân. Hắn nắm lấy bàn chân anh, cố gắng dùng chút hơi ấm từ lòng bàn tay mình để xoa đi cái lạnh. Obito không dám thở mạnh, lồng ngực hắn phập phồng thay cho những lần vỗ lưng ru ngủ nhịp nhàng.

Kakashi đã thật sự phải công nhận rằng ở bên Obito rất ấm áp, rất thoải mái đối với một người như anh. Thứ hắn tỏa ra không phải mùi pheromone nồng đậm đặc trưng của Alpha trội mà là thứ gì đó khiến con người ta chẳng dứt ra được. Giống như mùi ấm của ánh nắng mặt trời, ở bên hắn anh cảm thấy an toàn.

Cuối thu thỉnh thoảng lại có những cơn mưa phùn phảng phất. Hắn không thích mùa thu, nhưng hắn thích cảnh hoàng hôn của mùa thu, thích nơi áng mây hồng lửng lơ trên cao đang chờ lá phong bay tới. Vì ngay khoảnh khắc ấy Obito chỉ muốn ôm người hắn yêu rồi cùng nhau ngủ một giấc.

Chẳng biết sao Kakashi đã ngủ mất, tới khi anh tỉnh dậy bản thân đã đang nằm trên giường, bên cạnh là Obito đang ôm chặt lấy anh. Hắn cũng đang nhắm mắt yên giấc, dù ngoài trời đã tối nhưng ánh trăng vẫn trở thành một chiếc đèn ngủ chiếu vào phòng. Trong bóng tối kì ảo, Kakashi lúc này mới nhìn kĩ vào gương mặt của Obito, hắn tuấn tú tới mức lạ thường, vẻ đẹp nam tính đặc trưng của một Alpha không tì vết. Vậy mà Kakashi lại nhíu mày, vẻ bề ngoài của Obito dù có hoàn hảo thế nào vẫn chẳng thể giấu đi sự mệt mỏi kể cả khi đã say giấc nồng.
Rồi bỗng anh nghĩ gì, nhướn người lên hôn nhẹ lên chóp mũi hắn sau đó rời khỏi giường.

Lạch cạch. Những chiếc chìa khóa va vào nhau phát ra âm thanh quái dị, tới khi một tiếng tách vang lên Kakashi mới dừng lại. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa, cẩn thận ghi nhớ nó rồi chầm chậm đóng cửa lại như ban đầu. Kakashi chưa hề mở cửa, anh mới chỉ xác định chìa khóa của nó, bởi nếu bây giờ hành động thì mọi kế hoạch sẽ bị Obito phát hiện.

Vốn dĩ lúc đầu Kakashi không định hành động lén lút như vậy, nhưng cảm xúc chết tiệt nào đó cứ bám quanh đầu anh. Nó muốn anh chờ đợi một điều gì mà chính anh cũng chẳng biết, bám riết lấy tâm trí khiến mọi hành động của anh đầy lưỡng lự.

Quay về phòng, đặt lại chùm chìa khóa về chỗ chủ nhân của nó Kakashi liền nằm xuống giường, cố gắng nhắm chặt mắt để ngủ.

Obito lại lần nữa vòng tay qua ôm chặt lấy anh, tiếng thở của hắn đều đều sau gáy khiến cả đêm còn lại Kakashi chẳng thể chợp mắt.

"Tôi có một yêu cầu"

Hôm nay là chủ nhật nhưng Obito vẫn phải đi tới công ty để làm nốt công việc. Kakashi vừa thắt cà vạt cho hắn vừa nói, Obito im lặng một lúc mới đáp:

"Yêu cầu gì?"

"Trả điện thoại cho tôi, tôi sắp chết vì tự kỉ rồi"

Từ ngắn tủ, Obito mở khóa rồi đưa cho anh một chiếc điện thoại mới, sau đó rời đi, còn không quên hôn nhẹ lên trán anh như lời nhắc nhở.

'Làm ơn đừng rời xa tôi'

Ánh mắt hắn đen tuyền, giống một hố sâu chứa đựng điều gì, giọng nói trầm trầm lọt vào tai không ngọt không đắng khiến anh day dứt. Kakashi chỉ gật đầu, tới khi Obito rời đi anh liền khụy xuống sàn thở gấp.

Thật ngột ngạt, tay chân bủn rủn chẳng thể đứng nổi, mồ hôi thì tuôn như suối.

"Khốn nạn!"

Chửi mắng một tiếng Kakashi cố gắng đứng dậy, anh trở lại về phòng lục mọi ngăn kéo. Mở hết ngăn này ngăn nọ mới tìm thấy được vỉ thuốc an thần, nhanh chóng nuốt một viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top