Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gia đình.

" Tobi!! Mặc áo vào!! "

" Hongg!! "

" Đứng lại!!! "

Tiếng ồn ào phát ra từ căn nhà 2 tầng ở giữa phố. Ngôi nhà được thiết kế đơn giản, không cầu kì, nhìn trông rất sang trọng. Đó là nhà của gia đình Obito. Ngôi nhà nhìn tưởng yên bình này thực ra rất ồn ào, có thế nói là nhất phố. Tuy vậy, thành viên trong gia đình vô cùng yêu thương nhau.

" Anh về rồi đây. Có chuyện gì vui vậy? "

" Chào bố! "

Obito mở cửa đi vào, khuôn mặt tò mò nhìn cảnh đuổi bắt giữa vợ mình ( Kakashi ) cùng đứa con của họ ( Tobi, 5 tuổi ). Đứa bé nhìn giống Obito như đúc, từ mái tóc đến đôi mắt, tất cả toát lên vẻ ngây ngốc. Từ khi Kakashi sinh Tobi, Obito bắt anh phải nghỉ ở nhà, không đi học nữa, mọi việc Obito sắp xếp để Kakashi ở nhà trông con. Kakashi lúc đầu không đồng ý, nhưng vì một vài lí do nên anh chấp nhận theo ý Obito. 

" Chuyện vui gì! Anh ra mà mặc áo cho Tobi đi! Thằng bé nó bắt chước anh đấy! "

" Hể!? Bắt chước? "

" Thì mọi lần tắm xong anh có mặc áo đâu, thằng bé thấy thế làm theo, tắm xong cứ mặc mỗi cái quần rồi chạy lung tung khắp nhà, mà bây giờ còn là mùa dễ bị cảm lắm. Nên là, anh mặc áo cho con rồi dạy nó không nên bắt chước người lớn. "

Kakashi mệt mỏi giải thích cho Obito, từ khi có thêm đứa con, Kakashi cảm giác có 2 Obito vậy, lúc nào 2 cha con hắn luôn bám theo anh như keo 502. Hết người này nhõng nhẽo lại đến người kia. Ầy! Thiệt là mệt mà! 

" Tưởng chuyện gì! Việc này đơn giản mà! Để anh! "

Nói xong Obito nhanh nhẹn chạy lại chỗ Tobi, bế thốc bé lên rồi cầm cái khăn tắm quần quanh người Tobi.

" Nè con, lần sau nếu không mặc áo thì phải quấn khăn vào cho đỡ bị cảm lạnh nghe chưa? "

" Nhưng mà... "

Tobi nghiêng đầu nghe Obito nói, có vẻ thằng bé cảm thấy có gì đó sai sai.

" OBITO!!! PHẢI DẠY CON LÀ LẦN SAU TẮM XONG THÌ MẶC ÁO VÀO CHO CẨN THẬN CHỨ KHÔNG ĐƯỢC NHƯ THẾ!!! "

" Anh thấy bình thương mà ~ "

" BÌNH THƯỜNG CÁI GÌ!! TỐI NAY NGỦ SOFA!! "

" Ê! Khoan! Từ từ đã! Kakashi!! "

Obito vội vàng gọi theo nhưng Kakashi đã đi vào bếp. Obito bất lực, vâng, Obito hoàn toàn bất lực, bây giờ chỉ có 2 cách giải quyết. Cách thứ nhất, thuyết phục Tobi mặc áo và giảng hoà với Kakashi trong bữa ăn, cách thứ hai, giải quyết bằng cách đặc biệt.

Với một người ghét thương lượng như Obito thì cách thứ 2 là cách tốt nhất. Obito cười nham hiểm khi nghĩ tới kế hoạch sắp tới, còn tay thì mặc áo cho Tobi. Tobi thấy bố mình cười một cách kì cục như thế thì tưởng là bố mình bị bệnh gì đó mà trên tivi hay nói, người bệnh thường cười và nói một mình, y hết khuôn mặt của Obito lúc này. Vừa được Obito mặc áo cho xong Tobi liền chạy vào bếp nói thì thầm với mẹ. 

" Mẹ ơi, vừa nãy con thấy bố cười một mình, nhìn ghê lắm! "

" Thì bố con có bao giờ bình thường đâu, chuyện đó không có gì to tát đâu, à, con vào ăn cơm trước đi lát chú Itachi đến đón đi xuống nhà ông nội chơi đấy. "

" Woa!! Vâng!! "

" OBITO! ĐI TẮM ĐI, NƯỚC ĐƯỢC RỒI ĐẤY!! "

Kakashi nói từ bếp vọng ra.

" Ok. "

____________________

" Ở nhà ông nhớ ngoan nha Tobi. "

" Vâng!! Con chào mẹ!! "

" Nhờ chú trông cháu hộ tôi. "

" Vâng. "

Kakashi vẫy tay chào rồi đóng cửa lại. Phù! Cuối cùng thì cũng hết 1 ngày. Bây giờ anh chỉ cần lăn lộn trên chiếc giường yêu quý, rồi đánh 1 giấc. 

Vệ sinh cá nhân xong, Kakashi thắc mắc là từ nãy tới giờ Obito làm gì mà yên lặng thế, không lẽ hôm nay có bão? Bình thường hắn dính anh như trẻ con. Chắc là ngủ rồi nhưng bây giờ mới có 8 giờ.

Bước vào phòng ngủ, Kakashi thấy Obito trùm chăn kín đầu, lộ ra ít tóc.

" Obito, em bảo là tối nay anh ngủ sofa mà? "

" ... "

" Ê. Đừng nói là ngủ rồi nhá? "

Kakashi trèo lên giường, ngồi lên người Obito, tay vỗ bộp bộp lên người hắn. 

" Dậy coi, Obito. "

" ... "

Ngủ thật rồi? Kakashi vén chăn rồi cúi sát mặt mình vào mặt Obito, đặt môi mình lên môi hắn, liếm nhẹ để xem có phải hắn giả vờ không.



...

To be continued =>

____________________ 

Chiều hôm nay lớp tui được nghỉ nên tui tranh thủ hoàn thành nốt, chứ mấy hôm sau là không có thời gian, tại nhiều đề quá! Cảm ơn mọi nhười nha ^////^




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top