Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.1

Bản dịch đã qua chỉnh sửa.

------------------

Tối nay tuyết lớn ngập núi.

Tại chỗ giữa sườn núi dừng bước lại, Kakashi nhìn sắc trời một chút, mặt trời đã ngã về tây. Nghiêng tai lắng nghe, phản nhẫn tựa hồ bị y cách xa một khoảng cách, nhưng chỉ cần đối phương không tính từ bỏ truy lùng y, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ lại đối đầu.

Y đã rất mệt mỏi. Từ khi chui vào cứ điểm phản nhẫn, liên tiếp mấy ngày y đều không thể ngủ được một giấc ngon lành, vừa rồi lại sử dụng Mangekyou Sharingan, thân thể cùng tinh thần đều mười phần mỏi mệt, hiện tại cần nghỉ hơn. Trận này bã tuyết sẽ che giấu dấu vết của y, xóa đi mùi hương của y và có lẽ có thể cho phép y một đêm nghỉ ngơi cả ngày lẫn đêm trước khi trở lại Konoha.

Lấy thanh kunai vạch ngón tay, Kakashi cực nhanh kết mấy cái ấn, một chưởng đánh trên mặt đất. "Thông linh chi thuật!"

"Yo." Bốn nhẫn khuyển theo lời triệu tập hiện thân, Pakker ngồi lên trên đầu Blue, nâng móng vuốt lên hướng y chào hỏi, sau đó nhìn xung quanh, nhăn mũi và sụt sịt. "Nơi này... là biên giới Đào Quốc?"

"Không sai." Kakashi từ trong túi nhẫn cụ ninja trên thắt lưng lấy ra một cuộn giấy, yêu cầu lũ chó ninja ghi nhớ mùi phía trên đó. "Những người này đang truy đổi tôi, đánh lạc hướng họ, xin nhờ."

"Giao cho chúng tôi" Pakkun trả lời.

"Tốt lắm. Giải tán!"

Nhẫn khuyển hóa thành bốn đạo bóng đen chạy vào rừng cây, mà Kakashi tiếp tục đi lên, tiến về hang động vô danh lúc đến y có dò thăm một chút. Nơi này so với mấy ngày trước cũng không có gì khác biệt, chung quanh không có dấu vết của người hay động vật hoang dã; y dò xét một vòng, ở cửa hang bày ra một vài cạm bẫy đơn giản cùng thiết bị cảnh báo.

Khi màn đêm giáng lâm, bông tuyết đầu tiên rơi xuống, Jounin Konoha đã an tọa ở sơn động tránh gió, dùng nhánh cây nhóm lên đống lửa.

Đồ hộp chậm rãi đun sôi. Kakashi không có khẩu vị, liền ăn mấy thìa rồi đặt sang một bên, y lấy ra binh lương hoàn nhét hai hạt vào miệng. Y một bên nhai nuốt lấy tiếp tế phẩm vô vị nhạt nhẽo, một bên nhẹ nhàng gõ nhẹ vào bắp chân của mình, cố gắng thả lỏng cơ bắp đang căng cứng càng sớm càng tốt.

Đã lâu không lẻ loi thực hiện nhiệm vụ cấp S, thân thể đối với hành động cường độ cao có chút không quen. Nếu không phải tạm thời bị miễn nhiệm vụ Jounin hướng dẫn...

Động tác gõ ngừng lại/ Kakashi nhìn chằm chằm vào đống lửa, suy nghĩ trôi dạt đến đám học sinh của y —— Hoặc là nói, đã từng là các học sinh —— Trên danh nghĩa.

Nửa năm đã trôi qua kể từ khi đội 7 giải tán. Sasuke phản bội làng, vì để đạt được sức mạnh báo thù mà tiến về sào huyệt Orochimaru; Naruto cùng Jiraiya bắt tay vào cuộc tu hành lữ trình, không rõ ngày trở về. Mặc dù Sakura vẫn ở lại Konoha, nhưng sau khi nhận Tsunade làm sư phụ công việc cũng lu bù lên, rất ít có thể chạm mặt.

Kakashi nhớ lại lần trước cùng Sakura gặp mặt là khi nào. Hình như đã hơn mười ngày trước, tại hành lang bệnh viện, lúc ấy y vờ vừa hoàn thành nhiệm vụ làm viện trợ đặc biệt cho ANBU, vì yểm hộ một đồng đội bị thương nhẹ. Nữ sinh của y thành thạo giúp y chữa trị những chiếc xương gãy, đồng thời sử dụng y thuật gia tăng tốc độ chữa lành vết thương, cuối cùng lúc tiễn y ra ngoài cửa căn dặn y, sinh nhật y đang đến, nhớ kỹ để ngày hôm ấy trống lịch, ở lại Konoha, cùng đi ăn ramen vào ban đêm.

—— Nói đến sinh nhật y thì khi nào tới?

A...Hình như là ngày hôm nay.

Kakashi thở dài, cúi đầu xuống gãi gãi mái tóc bạc rối bù. Thất hẹn rồi.

Sau khi cha mất, ykhông còn mong chờ ngày sinh nhật nữa. Về sau khi đội Minato được thành lập, Minato sẽ thay y nhớ kỹ thời gian, cùng Kushina chuẩn bị bánh gato cùng qua, có đôi khi là Rin. Người chưa bao giờ tham gia là Obito, không phải nói là quên thì cũng là không hứng thú, cũng chưa bao giờ đưa cho y bất cứ thứ gì. Cho đến khi......

Hồi ức dừng lại ở đây. Kakashi vô thức giơ tay lên, chạm vào mắt trái đang được che bởi băng bảo vệ trán.

Dập tắt đống lửa, y cởi quần áo nằm xuống tấm thảm trải sẵn, nhắm mắt lại.

----------

Nhiều năm lang thang bên bờ vực sự sống và cái chết đã giúp Kakashi luyện thành thính giác không giống bình thường, cho dù ở trong giấc ngủ cũng có thể nhạy bén cảm nhận được chuyển động cực kì nhỏ. Trong đêm khuy y bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng nhận ra rằng trong hang có một người lạ, chăm chăm nhìn y, hướng phía y chậm rãi tới gần, từng bước một.

Không có mở to mắt, làm bộ y đang ngủ say, Kakashi cẩn thận ước tính khoảng cách giữa đối phương và mình. Ba thước, hai thước, một thước...

Ngay lúc này!

Hộ trán được nhất lên, con mắt trái dưới vết sẹo đột nhiên mở ra, đồng thời Raikiri trong tay phải đâm vào ngực vị khách.

Khoảnh điện quang sáng lên trong tay y nhìn thấy một chiếc mặt nạ màu cam, phía sau cái lỗ nhỏ duy nhất dường như có một tia sáng đỏ thoáng qua. Sau đó——

"Ô oa a a a a a ——!!"

Người đàn ông sợ hãi khoa trương kêu lên, giơ hai tay đầu hàng. Đồ vật trong tay hắn ném ra ngoài, những mảnh kim loại rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã. Hắn ta vội vàng lùi lại, gót chân như vướng phải một hòn đá nhô ra, "bịch" mông vừa vặn ôm trọn mặt đất, lại ai u ai u hô lên đau điếng

Kakashi: "...?"

Điện quang từ trong lòng bàn tay tán biến. Tiếng kêu đau đớn dần dần dừng lại. Một sự im lặng đáng xấu hổ bao trùm trong hang động, sau đó chỉ còn một tiếng "crack", vị khách không mời mà đến đốt lên lá bùa chiếu dáng, xua tan bóng tối lần nữa.

Bây giờ Kakashi rốt cục cũng có thể nhìn kỹ người này. Hắn mặc một chiếc áo choàng lớn màu đen có cổ cao, với chiếc băng bảo vệ trán treo ngược hài hước bao quanh cổ, tấm kim loại được quay vào trong,không thể nhìn thấy biểu tượng trên đó. Ánh mắt từ trên người đối phương dời xuống đất, mắt trái Kakashi hơi mở to —— những miếng hộ trán nằm rải rác trên mặt đất rõ ràng là của mấy phản nhẫn đang bám đuôi y trước đó.

"Hù chết Tobi rồi!" Người đeo mặt nạ đem ngực mình đến vang lên ba ba, "May mà Tobi nhanh chóng trốn được!"

Không... Đó không phải là trốn nhanh.

Thần sắc Kakashi ngưng trọng lên. Ở khoảng cách gần như vậy, với sức mạnh và tốc độ bùng nổ của Raikiri, tuyệt ít người có thể thoát khỏi đòn này. Vừa rồi y thấy rõ tia sét đã xuyên qua cơ thể đối phương, nhưng trên tay lại không có cảm giác xuyên thấu máu thịt, giống như chỉ đánh vào không khí.

Khả năng xuyên thủng vật thể theo ý muốn... một nhẫn thuật kỳ lạ mà khó giải quyết. Chỉ sợ lúc trước cũng là dùng loại phương thức này tiến vào dang động

"Ngươi là ai?" Y thận trọng hỏi.

"Tobi là một người qua đường vô tội!" Người đàn ông đeo mặt nạ chỉ ngón trỏ vào mặt mình, làm ra một cử chỉ đáng yêu, kết hợp với bộ trang phục kỳ quái cùng giọng nói khàn khàn, so với đáng yêu thì chỉ chàng khiến người ta cảm thấy quái dị. "Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, không tìm được chỗ trú! Để bù đắp cho sự quấy rầy, Tobi đã giết chết những kẻ đang lảng vảng dưới chân núi, cho nên——"

Ngón tay hắn búng lên, tấm bùa đang cháy dở chính xác rơi vào đốm lửa, tro tàn lại bùng lên và chiếu sáng toàn bộ hang động. "Cho Tobi ở nhờ một đêm có được không, tiền bối Kakashi?"

"Ngươi biết ta?" Kakashi nhướng mày.

"Đương nhiên rồi!" Tobi ôm lấy mặt, vặn vẹo như một con sâu tóm cỡ lớn, "Tobi là một nữ sinh trung học ái mộ tiền bối! Bởi vì tiền bối mới muốn gia nhập ANBU!" Hắn lung tung giật xuống hộ trán —— Lần này Kakashi cuối cùng cũng nhìn rõ hình sóng nước tượng trưng cho Làng Sương Mù —— hắn rút ra một tờ giấy nhàu nát từ sau tấm kim loại, mở ra và đưa cho Kakashi xem như một báu vật. "Nhìn xem! Tobi đặc biệt xé ra trang tiền bối trong danh sách treo thưởng mang theo, mỗi ngày đều muốn thưởng thước mấy chục lần!"

ANBU của Kirigakure sao...

Kakashi nhìn về phía tấm kia lệnh treo thưởng. Chàng trai tóc bạc mặc đồng phục ANBU, với một đôi mắt dị sắc âm u đầy tử khí nhìn thẳng về phía trước. Y nhìn bản thân năm đó có chút hoảng hốt, sau khi định thần lại, nở nụ cười không được tự nhiên: "Ách, vị này... Tobi?"

"Tiền bối cứ gọi tôi là Tobi! Tôi rất vui khi được tiền bối gọi tên!"

"A... Có đúng không. Tóm lại cảm tạ lòng ai mộ của ngươi, nhưng ta cũng không nghĩ mình đủ xuất sắc để được dùng làm tấm gương. Mà lại có rất nhiều ninja xuất sắc ở Làng Kirigakure, chẳng hạn như Bảy kiếm sĩ Ninja ..."

"Tobi cảm thấy bọn hắn cũng không sánh nổi với tiền bói rồi! Có phải một trong bảy người đó Momochi Zabuza là do tiền bối giết chết?"

"Không, ta không có..."

"Tiền bối dù sao cũng là thiên tài!" Kakashi yếu ớt giải thích bị Tobi hét lớn nhấn chìm. Kirigakure Anbu kỳ lạ giơ tay lên như một đứa trẻ phấn khích. "Mười hai tuổi trở thành Jounin, sau đó ngay tại trọng yếu trận chiến Cầu Kannabi lập xuống đại công, trở thành anh hùng chiến tranh! Hiện tại nổi tiếng khắp năm quốc gia với danh hiệu Ninja sao chép và Sharingan Kakashi, tiền bối thật lợi hại!"

Nghe được địa điểm kia ninja Konoha rơi vào trầm mặc.

"Đặc biệt hiện tại, tộc Uchia đã bị tiêu diệt, mọi người nhắc đến Sharingan, ngay tức khắc nhớ tới tiền bối!"

"Không." Lần này Kakashi phản bác vang dội, cũng quả quyết hơn nhiều. Nhưng ngữ khí của y nhanh hòa hoãn. "Ngươi đánh giá cao ta quá rồi. Chủ nhân chính thống của Sharingan vẫn còn tồn tại trên thế giới này, hai người họ đều giỏi sử dụng con mắt này hơn ta rất nhiều. Hơn nữa, ta..."

Tiếng nói dừng lại, y không nói tiếp, chỉ là im lặng lắc đầu.

"Tiền bối nói kia là anh em sao?" Buông tay xuống, Tobi nghiêng đầu nhìn y, ngón tay chỉ vào cằm. "Cũng đúng ha. Nhưng đáng tiếc hiện tại hai người này đã trở thành phản nhẫn... Một trong số họ rõ ràng là học sinh của tiền bối."

"..."

Tiếng nói dừng lại, y không nói tiếp, chỉ là im lặng lắc đầu.

"Tiền bối nói kia là anh em sao?" Buông tay xuống, Tobi nghiêng đầu nhìn y, ngón tay chỉ vào cằm. "Cũng đúng ha. Nhưng đáng tiếc hiện tại hai người này đã trở thành phản nhẫn... Một trong số họ rõ ràng là học sinh của tiền bối."

"..."

"Uchiha, người từng cùng Senju thành lập Konoha, bởi vị quá cường đại mà nhận kiêng kị, từ thời Đệ nhị liền bắt đầu bị làng xa lánh." Tobi đột nhiên cúi đầu. Giọng điệu hắn vẫn như cũ xốc nổi, nói ra chữ lại trở nên chua ngoa. "Mâu thuẫn bắt đầu gia tăng sau sự kiện Cửu Vĩ, hiện tại cuối cùng không còn một người tộc Uchiha nào còn sót lại ở Konoha. Đối mặt với cục diện như vậy, ban lãnh đạo cấp cao của Konoha sẽ cảm thấy hối hận, hay... đang mừng thầm?"

Kakashi ngẩng đầu lên, bắt gặp con mắt Tobi. Vẻ mặt y vẫn bình tĩnh như trước, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén.

"A a! Tiền bối ánh mắt hung ác như vậy, Tobi sợ!" A Phi trong nháy mắt lùi về vị trí ban đầu, ôm đầu co chân, cao giọng hét lên: "Tobi không có điều tra tình báo Konoha! Tobi chỉ là hiếu kì mà thôi!"

"Nói đến chuyện này, chúng ta cũng vậy đi." Kakashi nói, bất động thanh sắt triển khai đánh trả. "Bị cô lập khỏi thế giới trong sương mù máu, giết chết tất cả các gia đình có huyết kế giới hạn, kỳ thi tốt nghiệp vô nhân đạo... Hiện tại Mizukage đệ ngũ vừa mới nhậm chức, trước khi tìm hiểu tình hình các làng khác, trước tiên phải xử lí tốt chuyện nhà mình như thế nào?"

"Hừm... Cũng đúng nha." Tobi khoa trương thở dài, "Mizukage đệ tứ thật sự để lại cho chúng ta rất nhiều phiền toái... Đặc biệt là sau khi gã chết, Tam Vĩ cũng biến mất." Hắn dựng lên một ngón tay, "Tobi đã đọc hồ sơ của Làng Sương mù trước đây, giống như trước Lãnh chúa Yagura, Jinchuuriki Tam Vĩ là một nữ ninja Konoha. Không biết Kakashi tiền bối có biết cô ấy không?"

Hô hấp Kakashi đột nhiên ngừng lại trong giây lát.

"A mọi chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước rồi." Tobi phảng phất hoàn toàn không nhận thức được sự dị thường của hắn, tiếp tục tự lẩm bẩm: "Đó thực sự là một thời đại tàn khốc... Kém xa bây giờ, coi như lành cùng làng, người và người có thâm cừu đại hận, nhưng mọi người có thể ngồi lại với nhau, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, và trò chuyện trong hòa bình ".

"..."

"Nữ ninja kia bị chúng tôi coi như vật thí nghiệm Tam Vĩ... Về sau cô ấy được đồng đội giải cứu, nhưng hai người họ đã bị người của chúng tôi bắt lại trên đường trở về Konoha. Hồ sơ ghi lại rằng trong trận chiến này, ninja cứu viện một bên bảo hộ cô, một bên liều chết chiến đấu, thật là cố gắng phi thường nha."

"..."

"Nhưng vô luận là vị Jinchutiki kia, là vị ninja cứu viện cũng không biết, trong khi họ đang chiến đấu với những kẻ truy đuổi Kirigakure, đồng đội thứ ba của họ nhận được tin tức, đang chạy hết tốc lực về phía chiến trường. Anh ấy chạy và chạy trong cơn mưa lớn, sợ rằng mình sẽ đến muộn và không thể giúp được hai người bạn đồng hành của mình; nhưng khi anh ấy đến đích——"

"Nhìn thấy lại là Jinchuuriki bị người đồng đội đã bảo vệ cô ấy, đáng lẽ tên đó nên một mực bảo vệ đồng đội, tự tay xuyên qua lồng ngực."

"Leng keng" một tiếng, một nửa thanh kunai được lặng lẽ rút ra rơi xuống đất. Ngón tay kịch liệt run rẩy, Kakashi trừng mắt nhìn Tobi, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Người kia cũng chậm rãi quay đầu lại, đằng sau chiếc mặt nạ là một con mắt đỏ tươi, những đường vân xoay được cố định trên hình cối xay gió.

"Đồng đội của Jinchuuriki kia chắc hẳn rất kỳ lạ... Sau khi tên đó bất tỉnh, là ai đã giết những ninja làng Sương mù đó?"

Bên ngoài mơ hồ truyền đến trận cuồng phong kêu khóc. Trong sơn hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của Kakashi, nhanh có chút gấp rút, có chút nặng nề. Y kinh ngoạc nhìn về phía Tobi, sự kinh ngạc đã biến mất khỏi mắt anh, sự kinh sợ xuất hiện trong giây lát nhưng nhanh chóng bị nỗi đau cùng cảm giác áy náy to lớn nuốt chửng.

"...Là ngươi. Khi đó...... Cũng là ngươi." Y khó khăn mở miệng, rốt cục cũng tìm về thanh âm của mình. Đôi môi dưới chiếc mặt nạ run rẩy, y cố gắng nói ra cái tên đã bị lãng quên nhiều năm: "Obi..."

"Kakashi tiền bối cảm thấy cái chết của Jinchuriki kia là lỗi của ai?" Tobi lớn tiếng ngắt lời y. "Ai chịu trách nhiệm cho việc này?"

Hai từ sắp thốt ra đã vỡ thành vô số mảnh vỡ tán loạn trước lời chất vấn này.

Kakashi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi tay vẫn còn run rẩy của mình. "...Đó là lỗi của người đã giết cô ấy."

Y không nhìn thấy Tobi không vui híp mắt lại.

"Ài... Kakashi tiền bối cho là như vậy sao?" Nhưng khi hắn mở miệng một lúc, thanh âm bên trong lại không nghe ra bất thường, "Tobi không hoàn toàn đồng ý. Mặc dù đồng đội của Jinchuriki kia thực sự là một người không thể bảo vệ đồng đội của mình thật phế vật ——" Kakashi co rúm lại một chút, "—— Nhưng là trừ tên đó ra, còn có những thứ khác, phải trả giá cho cái chết của Jinchuriki kia."

Kakashi bỗng nhiên ngẩng đầu. "Chảng lẽ...là cậu đem Mizukage đệ tứ tới..."

"Suỵt ——" Ah Fei giơ ngón trỏ lên che miệng trên mặt nạ. "Một khi bí mật được tiết lộ thì nó không còn là bí mật nữa, Kakashi tiền bối."

Một trận trầm mặc.

"Bất quá Tobi có thể nói cho Kakashi tiền bối một bí mật khác."Tobi đột nhiên thay đổi chủ đề, "Một bí mật chỉ thuộc về Tobi và Kakashi tiền bối. Tobi hiện đang thực hiện một nhiệm vụ siêu bí mật, có độ khó siêu cấp S, thời hạn vẫn chưa được xác định. Thế nào, có phải là rất lợi hại?

"...Cậu hẳn cần tìm một người giúp đỡ." Kakashi thấp giọng nói, "Có người từng nói với tôi, rằng tinh thần đồng đội ——"

"Đó là thứ vô dụng nhất." Tobi tiếp tục nửa câu sau. "Tobi đã học được bài học này từ kinh nghiệm quá khứ. Mà nhiệm vụ này phải do chính Tobi hoàn thành... Ngay cả một đồng đội xuất sắc như Kakashi tiền bối cũng không cần thiết chút nào."

Lại có một trận trầm mặc.

"Sau khi nhiệm vụ kết thúc, cậu sẽ... trở về làng." Kakashi nói, lại rũ mắt xuống, không nhìn vào mắt Tobi. "Đồng đội của cậu... đang chờ cậu."

Lần này đến lượt Tobi trầm mặc.

"Tobi sẽ đi gặp người đó." Cuối cùng hắn nói.

Kakashi nhắm mắt lại, như trút được gánh nặng thở ra một hơi. Câu trả lời này có vẻ làm y hài lòng tạm thời, chỉ ít hiện tại, y không cần, cũng không nên hỏi thăm gì thêm.

Trong sơn động lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng cành cây bong tróc trong lửa.

"Ồ, tất cả đều là lỗi của Kakashi tiền bối, bầu không khí trở nên nặng nề!" Tobi là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc, ôm mặt nhìn Kakashi. "Hôm nay là sinh nhật tiền bối phải không? Tiền bối nên làm gì đó vui vẻ đi... Đúng vậy! Tiền bối có nguyện vọng gì không? Có lẽ Tobi có thể thực hiện được tâm nguyện của tiền bối!"

"...Bất cứ nguyện vọng gì đều có thể sao?"

"Chỉ có thể là những việc có thể làm ngay bây giờ, không thể theo đuổi quá khứ hay lên kế hoạch cho tương lai."

Im lặng một lúc, sau đó Kakashi mở mắt và kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

"Đã như vậy," Tâm tình của y đã khôi phục tỉnh táo, trong đáy mắt hiện lên tuyệt vọng kiên quyết. "Tôi hy vọng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top