Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. Lòng đầy tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kakashi tỉnh dậy trong một màn tối đen như mực, y biết bản thân đã tỉnh, nhưng lại không biết tỉnh ở đâu, hay người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình sẽ là ai? Bác sĩ bệnh viện Konoha? Anbu bảo vệ bên cạnh y? Ba học trò lừng danh nhẫn giới? Kakashi trong lúc hỗn độn cảm thấy khắp người mỏi nhừ, quả nhiên lại nằm mơ rồi, y nằm bất động chớp chớp mắt, song vẫn không thấy được gì.

"Tỉnh rồi?"

Nghe thấy giọng nói này đồng tử Kakashi mãnh liệt co rút, soạt một tiếng ngồi bật dậy, Obito trông thấy phản ứng này của Kakashi liền cảm thấy có chút khó hiểu, chẳng lẽ y sợ tối? Nghĩ tới đó hắn vươn tay nhấn mở công tắc đèn điện trên tường lên, cả căn phòng lập tức bừng sáng, ánh đèn chói lóa khiến Kakashi phải nheo mắt lại.

"Obito?"

Obito nhíu mày, "Ngươi gọi ai?"

"Obito." Kakashi rõ ràng mà kiên định gọi lại một lần, vén chăn xuống giường bước tới trước mặt Obito, nhấc tay nắm lấy khuỷu tay đối phương, "Uchiha Obito."

Obito không né tránh cũng không lại tiếp tục sửa cách xưng hô của Kakashi, hắn đang cực kỳ bối rối, tên Kakashi này rốt cục bị làm sao đây? Sao lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái đó, là đang vui mừng hay đang đau lòng? Chẳng lẽ cơn sốt khiến não y biến thành hồ dán mất rồi? Obito duỗi tay thử nhiệt độ cơ thể mình, lại trở tay sờ sờ trán Kakashi, rõ ràng đã hạ sốt rồi mà.

Kakashi làm như không thấy động tác Obito, chỉ đăm đăm nhìn con mắt lộ ra bên dưới mặt nạ của đối phương, hai phiến môi khẽ mấp máy, "Mắt."

"Mắt?"

"Sharingan."

Obito ngẩn ra nửa buổi mới nhận ra Kakashi đang hỏi cái gì, "Ngươi đang nói con Sharingan đó của ngươi?"

"Đâu rồi?'

Nghe thấy câu chất vất, Obito cực kỳ bất mãn hất tay Kakashi ra khỏi khuỷu tay mình, "Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nhân lúc ngươi không tỉnh táo móc mắt ngươi ra?!"

Kakashi lùi lại hai bước để trấn tĩnh lại, không phải mơ, không phải Konoha, cũng không phải bệnh viện. Y không trả lời câu hỏi của Obito mà tần ngần thốt ra câu hỏi của mình, "Đây là đâu?"

Obito dùng ánh mắt thăm dò nhìn Kakashi, "Chiểu quốc."

"Cậu...đóng Sharingan của tôi rồi?"

"Sharingan của ngươi?"

"Của cậu, cậu đóng Sharingan của cậu rồi?"

"Của ta?"

"Của Obito, cậu đóng Sharingan của Obito rồi?"

Nếu như bị người thứ ba nghe thấy, nhất định không dám tin hai kẻ đang tiến hành cuộc đối thoại ngu ngốc này là Sharingan Kakashi trong truyền thuyết và kẻ chủ mưu đứng sau Akatsuki, ấy thế nhưng hai đương sự lại dường như hoàn toàn vô tri với sự ngớ ngẩn trong lời thoại của mình.

"Ngươi cố chấp với năng lực Sharingan tới vậy à Kakashi?"

"Mở trở lại." Kakashi nói xong thấy Obito hồi lâu không phản ứng, liền nhấn mạnh một lần nữa: "Mở-trở-lại."

Obito thình lình tháo mặt nạ quẳng sang bên, "Hatake Kakashi." Hắn bước tới bên bàn ngồi xuống rót cho mình cốc nước, uống được một nửa Obito đặt nước xuống, cầm lọ thuốc giảm đau của Kakashi lên rồi xoay trong tay, "Chẳng lẽ ngươi đang sợ?"

Kakashi trong lòng vốn đang rối như tơ vò, sau khi trông thấy khuôn mặt Uchiha Obito thì dần lấy lại được bình tĩnh, y bước lên ngồi xuống vị trí đối diện Obito, song lại không biết phải trả lời ra sao với câu hỏi của hắn, ánh đèn mông lung và cảm giác choáng váng sau cơn sốt cao khiến y có chút thất thố, nói gì đây? Nói rằng vì ban nãy không cảm nhận được thị lực từ Sharingan, tưởng rằng vẫn ở kiếp trước bởi vậy khổ sở đến mức muốn bật khóc? Hay đột nhiên hiểu ra, bản thân không chỉ vì tình nghĩa bạn bè mới hoài niệm cùng chờ đợi suốt mười mấy năm ròng? Hay khó khăn trộm về một kiếp, con đường phía trước lại mịt mùng tối tăm vậy nên suốt từ bấy cảm thấy hốt hoảng bàng hoàng khó lòng khắc chế? Những hèn nhát và yếu đuối đời trước chưa một lần khuất phục được ý chí sắt đá của y, giờ đây lại ngàn vạn lần giày xéo tâm trí y. Kakashi bất giác cuộn lại năm ngón tay, y không biết bản thân tại sao lại trở nên như vậy, cũng không biết còn có thể đè nén những cảm xúc này thêm bao lâu.

Obito dường như cũng không mong đợi Kakashi sẽ mở lời nói điều gì, hắn vặn nắp đổ hai viên thuốc trắng ra nắp bình, ngón trỏ và ngón cái điểm lên mặt bàn đẩy nắp thuốc tới trước mặt Kakashi. Kakashi trầm mặc nhặt hai viên thuốc bỏ vào miệng, tới khi hương vị đắng đến độ muốn ói của thuốc lan ra khắp khoang miệng, y mới sực nhớ ra cần phải rót nước trước, vì vậy rót đầy cốc nước uống một ngụm lớn, sau đó y nắm chiếc cốc trống trơn trong tay, bắt đầu bần thần nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên thân cốc.

"Vết thương của ngươi không phải do vũ khí bình thường gây ra, nó sẽ ảnh hưởng tới việc điều tiết chakra trong cơ thể." Obito nhúc nhích cần cổ có chút cứng ngắc của mình, khoanh tay trước ngực rồi ngả lưng ra sau vắt chéo hai chân, "Hay là ngươi muốn đống chakra lộn xộn đó của mình phá hỏng con mắt? Hay là vì nó ảnh hưởng tới thị lực của ngươi nên ngươi muốn chọc mù nó đi?"

Kakashi rũ mắt lắc đầu, "Xin lỗi."

"Ngươi không cần xin lỗi ta, những lời rẻ mạt thừa thãi như vậy về sau cũng khỏi cần nói nữa, lời xin lỗi của ngươi chẳng thay đổi được kết quả mọi sự, cũng chẳng có thêm được tác dụng gì." Ánh mắt Obito nhìn về phía Kakashi còn lẫn tạp một tia cảm xúc mà bản thân hắn cũng không thể giải thích. Giữa hai người họ, không hề có tay bắt mặt mừng của cửu biệt trùng phùng, cũng chẳng có căm hận ngút trời của kẻ thù truyền kiếp, bọn họ không phải cừu địch cũng chẳng phải đồng đội.

Rốt cuộc nên là gì? Hai người họ.

Nghe thấy lời Obito, Kakashi đặt chiếc cốc xuống, cảm giác đau nhức ở bả vai lại bởi động tác lôi kéo Obito ban nãy mà trở nên trầm trọng hơn, nhưng có lẽ do thuốc đã ngấm phần nào, nên cơn đau không còn khó chịu như trước nữa. Thu lại những cảm xúc dư thừa trên khuôn mặt, y một lần nữa ngước mắt nhìn Obito. "Nếu đã đến được Chiểu quốc, vậy thì giải quyết công việc thôi."

"Giải quyết?" Obito trào phúng cười, "Thời gian mà ngươi nằm mơ mộng ấy, đủ cho mục tiêu nhận được tin tức và cuốn gói rồi, ngươi cho rằng việc của Akatsuki dễ làm thế sao?"

"Nói vậy là cậu đã xử lí xong cả rồi?"

Đúng vào lúc hai người đang trò chuyện, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào hỗn loạn, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người xì xào cùng tiếng bước chân nhốn nháo, hình như đều là chuyện gì đó liên quan tới nâng cao bảo mật và điều tra trọng điểm các loại.

Ngay trước cả khi xử lí ba tên hành thích Kakashi, Obito đã hoàn thành xong xuôi nhiệm vụ ám sát cao tầng Chiểu quốc. Với Obito mà nói thì đây chỉ là chuyện cỏn con không đáng đếm xỉa. Song vấn đề hóc búa lại nằm ở một chuyện thiếu dinh dưỡng hơn gấp bội, đó là hắn vốn không nên xuất hiện ở đây để tiếp tục chơi trò gia đình này với Kakashi, không nên vừa trông thấy bộ dạng như đang hấp hối của y liền chẳng chút do dự một mình chạy đi ôm đồm hết nhiệm vụ, càng không nên bỏ lại bao nhiêu là việc đại sự cần trù tính để 'quanh quẩn' bên giường Kakashi không rời nửa bước.

Mặc dù không nhận được lời xác nhận, nhưng Kakashi vẫn tìm được câu trả lời từ trên khuôn mặt hắn, "Mà, giết một người quả thực rất dễ, nhưng còn một chuyện nữa thiết nghĩ sẽ khiến cậu cảm thấy thú vị hơn." Đối diện với ánh nhìn đem theo nghi vấn của Obito, Kakashi tiếp tục: "Mouryou*." Y nghĩ ngợi giây lát, "Con quái vật từng bị vu nữ Quỷ quốc phong ấn linh hồn và thân xác."

*Mouryou: Hán Việt là Võng Lượng, một loài yêu quái chuyên ăn nội tạng người chết, xuất hiện trong truyền thuyết Nhật và Trung.

Nghe thấy hai từ Mouryou này, đáy mắt Obito chợt lóe, vốn dĩ chuyện quan trọng hơn mà hắn muốn làm chính là đi điều tra về Mouryou và 'quân đoàn U linh' đứng sau nó. Hiện tại Kakashi vẫn chưa có được sự tín nhiệm từ hắn, bởi vậy Obito chưa có ý định để Kakashi biết chuyện này, hơn cả nhiệm vụ ban đầu của Kakashi vốn nên ở Tuyết quốc chứ không phải Chiểu quốc.

"Phá giải phong ấn sẽ đánh thức Ma thú, khiến cho 'quân đoàn U linh' phục sinh." Kakashi chống cằm nhìn Obito chăm chú, "Có điều nó không có giá trị gì với chúng ta cả." Đối diện với cái nhìn dò xét từ Obito, Kakashi mỉm cười, "Sở hữu thứ sức mạnh có thể hủy diệt cả thế giới mà không biết giấu đi, thì định sẵn là sẽ bị...." Y nhấc tay làm một động tác cắt trên động mạch cảnh, "Vu nữ Quỷ quốc có thể phong ấn nó một lần thì ắt có thể phong ấn lần thứ hai."

"Vậy sao?"

"Không sai." Không mảy may bận tâm đến ánh mắt tràn ngập hoài nghi của Obito, Kakashi tiếp tục: "Tôi ở Konoha không phải để ngày ngày ăn cơm chùa, đương nhiên tôi cũng sẽ không ăn cơm chùa của Akatsuki." Ý cười của y vẫn chưa biến mất, "Tiếp nhận ủy thác hoàn thành nhiệm vụ, thu thập thật nhiều tiền và tình báo về vĩ thú, không lệ thuộc vào bất cứ tổ chức quân sự của quốc gia nào, thông qua việc kích động chiếc tranh để độc quyền nhiệm vụ chiến đấu từ các quốc gia nhỏ với giá rẻ, dần dần mở rộng quy mô trận chiến, phá vỡ hệ thống các quốc gia lớn, phá hủy nền kinh tế từ đó lũng đoạn chiến tranh, lợi dụng vĩ thú chinh phục thế giới. Itachi-kun kể với tôi như vậy về Akatsuki." Kakashi dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên mặt bàn, "Nếu đã lựa chọn vĩ thú làm mục tiêu, vậy thì những thứ vô dụng khác sẽ chỉ gây cản trở đến kế hoạch, vừa hao phí thời gian tiền bạc còn không đạt được hiệu quả mong muốn, thậm chí còn bị kẻ khác chú ý đến để rồi trở thành mục tiêu công kích." Kakashi rót cho mình một cốc nước, "Tobi có thể là thuộc hạ của Akatsuki, thế nhưng Obito không thể nào cũng là thân phận này chứ."

Obito cười lạnh, "Ngươi muốn biết cái gì?"

"Tôi muốn biết địa điểm nhiệm vụ tiếp theo."

"Phong quốc."

"Một mình tôi sao? Hay là ở đây đợi Itachi cùng đi, Akatsuki chắc không có tin tưởng tôi đến thế đâu."

"Cùng với ta."

"Vậy à." Kakashi nhấp một ngụm nước, "Khi nào khởi hành."

Bàn tay đang ôm cánh tay của Obito dùng lực nhéo mình một cái, tên Kakashi rác rưởi giả tạo này, vừa mới nãy tâm tư còn phập phù bất an, mặt mũi u sầu ủ dột như thể bị cả thế giới hắt hủi, vậy mà khi biết bản thân không được Akatsuki tín nhiệm cũng không hỏi cho rõ ngọn ngành sao? Nói hươu nói vượn một đống thứ gì kia? Còn chờ Uchiha Itachi? Ai để y chờ chứ! Chẳng lẽ biết được phải đi cùng hắn thì cảm thấy bất mãn lắm hả? Đồ bỏ đi này ban đầu chẳng phải còn lôi thôi chuyện Sharingan sao? Làm sao mà chớp mắt một cái đã quẳng chuyện con mắt ra sau đầu rồi, không cần mắt nữa chứ gì? Được thôi! Vậy ta không mở nó ra cho ngươi nữa, xem ngươi đến khi nào mới chịu vác mặt đến xin xỏ ta!

Bàn tay cầm cốc của Kakashi cũng hơi dùng lực, kỳ thực y cũng không biết bản thân rốt cục muốn biểu đạt cái gì, dường như những lời vừa nói không thực sự rõ ràng rành mạch cho lắm, bởi y hãy còn đang tận lực lờ đi sức ảnh hưởng của chuyện Sharingan lên mình, tuyến thời gian của những sự kiện đã trải qua đời trước có chút lộn xộn trong đầu y, chỉ có thể hồi tưởng lại từng chút một, Chiểu quốc và Quỷ quốc nhất định sẽ phải nghênh đón sự ghé thăm của nhóm Naruto, những thứ si mị võng lượng* hay âm tỳ địa ngục rồi cũng sẽ bị phong ấn trở lại, vốn dĩ đây là chuyện liên quan đến kế hoạch của Obito, vừa mới nãy y đã nói rõ ràng hay chưa? Rồi chứ.

*Ý chỉ yêu ma quỷ quái

"Bây giờ." Obito cầm mặt nạ đeo trở lại lên mặt mình, đứng dậy trông thấy Kakashi tính lấy áo khoác nhưng tìm không ra, bèn từ trong không trung lôi ra một kiện trường bào rồi ném về phía Kakashi.

Tầm nhìn bị che phủ toàn bộ, Kakashi kéo thứ trùm lên đầu mình xuống xem, trông thấy là một chiếc áo bào Akatsuki mới tinh, liền nhanh nhẹn mặc lên chiếc áo có chút rộng này, y tiến về phía y phục đã rách tươm còn dính đầy máu của mình, liếc nhìn một cái, Obito thấy vậy nhanh chóng kết ấn, hỏa cầu phun ra trong chớp mắt đem đống quần áo đốt thành tro. Trước khi có người phát giác ra dị trạng và đạp cửa xông vào tìm bằng chứng, hai người đã cùng lúc biến mất khỏi căn phòng.

Obito đang lao nhanh qua rừng cây, trong tay cầm một bình thuốc giảm đau không có nắp, hắn có thể cảm nhận được Kakashi đang đuổi theo mình không xa phía sau. Có trời mới biết vừa mới nãy đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng nên để Kakashi và Itachi tập hợp với nhau lần nữa tại Tuyết quốc, song vào lúc Kakashi mở miệng hỏi, hắn lại chẳng nghĩ ngợi gì đã buột miệng biến địa điểm mà vốn chỉ mình hắn cần đi thành nhiệm vụ hai người phải đồng hành.

Tàn tích Lâu Lan tọa lạc phía dưới sa mạc Phong quốc, một long mạch tàng chứa nguồn sức mạnh vô hạn, Obito cũng mới có được tin tình báo này mấy ngày trước, vì muốn tạo ra một quân đoàn Bạch zetsu với nguồn sức mạnh cường đại, hắn mới quyết định sẽ thân hành đến Lâu Lan do thám một phen. Kỳ thực chuyện này nên để đến khi điều tra về "quân đoàn U linh" của Chiểu quốc xong xuôi, thế nhưng mấy lời của Kakashi đã khiến kế hoạch đảo lộn hết cả, đây còn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là Kakashi nên đi cùng sao? Một kẻ mà hắn hoàn toàn không nắm bắt được suy nghĩ trong đầu và bất cứ lúc nào cũng có thể lật mặt như y, hắn nên đem theo sao?

Bước chân Obito càng lúc càng nhanh, những thứ xáo xào trong đầu hắn cũng càng lúc càng nhiều, có nên nói cho Kakashi chút sự tình hay không? Có nên để y chính thức can thiệp vào hành động của Akatsuki hay không, có thể tin tưởng y được không, rốt cục phải làm thế nào mới phải?!

Mấy ngày liền chỉ lót dạ bằng binh lương hoàn, cộng thêm chạy đôn đáo khắp nơi không ngừng nghỉ, Kakashi hiện tại trong lòng vẫn tâm sự trùng trùng, y không hề chú ý Obito trước mặt đã thả chậm tốc độ, đương lúc xé gió mà muốn thu lại bước chân lẽ dĩ nhiên là không thể, vì vậy Kakashi lập tức đâm thẳng vào lưng Obito, cơ mà như thể thứ đụng phải nhau không phải người mà là não của cả hai, chẳng ai nhớ ra chuyện có thể khống chế chakra để cố định bàn chân lại, vì vậy hai người liền ôm nhau lăn từ cành trên xuống cành dưới.

"Kakashi-senpai cố ý phải không?" Obito bị Kakashi húc thẳng vào lưng, đau đến mức nhe răng trợn mắt, tiếc rằng chẳng ai trông thấy vẻ mặt hắn cả.

Kakashi trong lúc chống lên vai Obito để đứng dậy, cũng thuận tiện kéo cả hắn lên, "Ai kêu ngươi bất thình lình dừng lại?"

"Tobi bất thình lình dừng lại hồi nào chứ! Là senpai đầu óc để trên mây mới đột ngột tăng tốc rồi va phải ta mới đúng!"

"Ta đột ngột tăng tốc hồi nào?"

Cả hai đều lòng đầy tâm sự, vậy nên cùng lựa chọn cách thức tranh luận ấu trĩ này để che giấu đi nội tâm đáy lòng mình, hiệu quả xem chừng cũng không tồi.

"Đi với Kakashi-senpai thật xúi quẩy."

"A trùng hợp quá, ta cũng cảm thấy vậy, đi với ngươi toàn gặp phải chuyện xui xẻo, Itachi chẳng có lắm chuyện như vậy."

"Đáng tiếc Itachi-senpai chọn tiếp tục cùng đội với Kisame-senpai mất rồi, nào còn đoái hoài đến Kakashi-senpai ngươi nữa."

"Thế thì thật đáng buồn."

"Phải đấy, phế vật bị thương chút xíu là bất tỉnh nhân sự-sốt cao triền miên-trì hoãn thời gian-bỏ lỡ nhiệm vụ như Kakashi-senpai, quả thực là đáng buồn đó."

"Ồ."

"Ha?"

"Ừ," Kakashi gật gật đầu, "Nói không sai."

Cứ thế thừa nhận rồi? Toàn bộ lời phía sau của Obito bị câu "Ừ" này của Kakashi nhét trở về cuống họng, ý gì đấy? Có điều miệng hắn vẫn không chịu buông tha, "Kakashi-senpai vẫn còn chút tự nhận thức đấy."

"Ta thì có, nhưng ta thấy một số người lại thiếu mất cái này."

"Ngươi nói vậy là ý gì?'

"Kẻ mà đi đến đâu cũng nhõng nhẽo như con nít vòi vĩnh đồ ngọt, mới làm chậm tiến độ nhiệm vụ đi."

"Vậy vẫn hữu dụng hơn nhiều so với kẻ bị thương mất ý thức nằm liệt giường chờ người đến cứu."

Cuộc tranh cãi ấu trĩ của hai người vẫn tiếp tục tiếp diễn cho đến tận khi đặt chân tới Phong quốc, sa mạc tại Phong quốc có bão cát liên miên, há miệng ra là một mồm đầy cát, bọn họ cuối cùng cũng vì vậy mà yên tĩnh trở lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top