Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Tái đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakashi cứ như vậy ngủ thiếp đi, tất nhiên cậu biết thời điểm thầy Minato rời đi Obito vẫn ở lại, thậm chí đối phương còn kéo rèm giúp mình, vốn nghĩ nếu có cậu ấy ở đây bản thân sẽ khó mà vào giấc, nhưng có lẽ trận chiến ở cầu Kanabi đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, vì vậy vừa nằm xuống chẳng bao lâu đã ngủ mất.

Hơn nữa, nhớ lại lúc đó, con mắt phải của Obito có cảm giác không giống bình thường.

Nếu không lầm, chắc hẳn là Sharingan Vạn Hoa Đồng.

Đúng là kỳ lạ thật, một người vốn không phải tộc nhân Uchiha, vậy mà có thể thức tỉnh được con mắt đó.

Cậu chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, không thể hiểu nổi vì sao Obito vẫn chưa chịu rời đi.

Còn ngủ luôn ở đây nữa chứ.

Nếu như bậy giờ trốn đi có được không.

Cậu nghĩ như vậy, cũng thật sự làm vậy.

Kakashi nắm chắc chín phần Obito khó mà phát giác được, nói thẳng ra thì, với năng lực của Obito, chỉ sợ nếu đối phương không thật sự gây ra thương tổn vật lý nào, cậu ấy sẽ chẳng thể tỉnh lại đâu.

Vậy nên khi Kakashi ngồi dậy, thuận tay rút kim truyền nước ra ngoài, nhảy khỏi giường, bước đến bên cửa sổ, cậu vốn tưởng bản thân cứ như vậy, sẽ dễ dàng rời khỏi nơi này.

"Cậu muốn làm gì?" Ngay lúc cửa sổ được mở ra, lập tức có âm thanh từ phía sau truyền đến.

Kakashi giật nảy mình, cậu thật sự là bị doạ sợ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhưng với bản năng của một Ninja, cậu rất nhanh lấy lại tinh thần.

Kakashi quay ngoắt đầu lại, đối diện với đồng tử đỏ rực, trong đó vậy mà chẳng tồn đọng chút ngái ngủ nào, hoàn toàn giống như...

Obito căn bản không hề ngủ.

Cậu ấy biết trước mình sẽ bỏ trốn, nên vẫn luôn chờ đợi.

Ý nghĩ này vừa bật ra khỏi đầu liền bị Kakashi bác bỏ, nhưng quả thật ngoại trừ khả năng này, thì cậu không tìm được lý do nào phù hợp hơn.

Obito, cậu...

Từ khi nào trở nên nhạy bén như vậy?

Hoàn toàn không giống với trước kia.

Đây là lần thứ hai câu nói này xuất hiện trong đầu Kakashi.

"... Rốt cuộc sau khi mất liên lạc... cậu đã trải qua những gì..." Kakashi không nhịn được lẩm bẩm.

Không thể không công nhận, âm thanh cậu cực kì nhỏ.

Vì vậy dù đã lỡ nói suy nghĩ trong lòng ra khỏi miệng, nhưng chắc hẳn Obito sẽ không nghe được.

Kakashi tự nhủ với chính mình như vậy.

Sau đó cậu lại hướng về con ngươi đỏ rực của Obito, ánh trăng bên ngoài chỉ soi sáng được một phần ba căn phòng, nói cách khác, nơi Obito ngồi gần như là chìm vào bóng đêm, vì vậy con mắt Sharingan kia đặc biệt nổi bật, cảm giác áp lực do nó mang lại cũng càng nặng thêm mấy phần.

Thấy đối phương hồi lâu không trả lời, Obito liền biết nghi ngờ trong lòng mình đúng rồi.

Lửa giận nhen nhóm trở lại, hắn cũng vì thế mà dần dần mất kiên nhẫn.

"Cậu muốn bỏ trốn." Hắn khẳng định, hoàn toàn không cho người ta chút cơ hội phản bác nào.

Kakashi không đáp, nhưng ngón tay thanh mảnh nắm chặt thành cửa sổ đã bán đứng cậu.

Obito chậm rãi đứng dậy, nhận thấy đối phương có động thái không bình thường, ý định chạy trốn của Kakashi đã bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay, hắn nâng cao giọng, "Nếu cậu dám trốn, vậy thì sau này cũng đừng giải thích nữa, chúng ta xem như không quen biết."

Kakashi vậy mà nghe lời này xong, cơ thể lại bất động.

Cậu không hiểu mình vì sao lại như vậy, càng không hiểu cảm giác khó chịu trong lòng từ đâu mà có, rõ ràng nếu làm như lời Obito nói thì quá đúng ý cậu còn gì?

Sau này xem như không quen biết, Kakashi cũng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với hắn nữa mà.

Nhưng chẳng hiểu sao... bản thân vậy mà không nỡ.

Obito bước đến chỗ cậu, mãi đến khi hắn dừng ở trước mặt Kakashi, đối phương mới khẽ quay đầu đi nơi khác, nhưng chung quy tay chân chẳng có động thái bất thường nào.

Lửa giận trong lòng Obito vơi đi không ít, hắn phát hiện vừa nãy mình có phần quá lời, Kakashi là người nhạy bén như vậy, hẳn đã nhìn ra được ít nhiều.

"Hiện tại cậu không muốn nói chuyện với tôi cũng được, Kakashi."

"Nhưng cậu thật sự nghĩ mình có thể trốn tránh cả đời sao?"

Kakashi không muốn đối mặt với đồng tử minh bạch của Obito, trong đầu cậu bây giờ như một cuộn tơ vò rối, cậu hoàn toàn không biết tháo gỡ như thế nào, cũng càng không hi vọng bản thân làm được việc đó.

Hơn nữa, thứ làm Kakashi hoang mang hơn cả, đó là thái độ của Obito.

Quá mức bình tĩnh.

Nếu là Obito của trước kia, khi hắn biết được Rin đã chết, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Nhưng người này...

Cũng là Obito, nhất định không lẫn đi đâu được.

Điều đó càng làm tâm trí vốn căng như sợi dây đàn của cậu sắp hỏng mất.

"Rin chết rồi." Đây là lời đầu tiên Kakashi nói ra sau khi tỉnh lại, âm thanh yếu ớt đến cùng cực.

Tuy là vậy, nhưng Obito rõ ràng nghe được ý tứ thăm dò của đối phương.

Hắn gật đầu, đáp: "Tôi biết."

"..."

"Rin chết rồi, Obito!" Cậu nói, bàn tay vung lên một đạo lôi quang, cửa sổ bằng thuỷ tinh bên cạnh lập tức vỡ nát, mảnh vỡ bắn ra, da thịt mỏng manh của thiếu niên lập tức lấm tấm vệt máu, nhưng cậu căn bản không quan tâm.

Cuối cùng Kakashi không nhịn được nữa, nhìn chằm chằm người trước mặt, nâng cao giọng: "Rin, Nohara Rin, đồng đội của cậu, người mà cậu yêu, đã chết rồi!"

Kakashi lấy một mảnh vỡ rơi bên thành cửa sổ, nắm chặt nó đến khi lòng bàn tay thấm đẫm máu tươi, sau đó cậu đưa bàn tay kia đến trước mặt Obito, vành mắt đỏ hoe, âm thanh nghẹn ngào không rõ chữ, "... Là, chết trong tay của tôi..."

"Khi đó, máu của cậu ấy, cũng như vậy..."

Kakashi nói xong, không đợi đối phương kịp phản ứng liền ngồi khuỵu xuống, vùi đầu vào giữa hai gối, cậu dường như là bất lực, lại giống với trách cứ mà nói: "Sao cậu có thể... bình tĩnh đến thế..."

"Không giống cậu gì hết..."

"Cậu trước kia... không phải như vậy..."

"Tuyệt đối sẽ không!"

"... vậy nên, cậu nhất định là kẻ khác giả mạo..."

Thà rằng cậu đánh tôi mắng tôi đi, Obito.

Hay thậm chí... cậu hận tôi cũng được...

Chỉ là... đừng thờ ơ như vậy, đừng làm như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi sẽ không chịu nổi mất...

Kakashi ngẩng đầu, lần đầu tiên sau đợt ly biệt của bọn họ, cậu dùng ánh mắt trực diện như vậy nhìn Obito, cũng là lần đầu hắn thấy được nét tuyệt vọng ít ỏi xuất hiện trên mặt cậu.

"Cậu không hận tôi sao?"

Hay là đã hận đến mức, không thể nói thành lời nữa?

Nói rồi, Kakshi lần nữa cúi đầu, cậu không khóc, cậu luôn nhớ lời dạy từ những bậc tiền bối đi trước, rằng Ninja không được khóc, vừa rồi là vì cảm xúc dâng trào, những chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không có lần hai.

Song phương đều lựa chọn giữ im lặng, thật ra Kakashi vì hành động này của Obito mà đã nảy sinh hiểu lầm, cho rằng hắn đang dùng sự im lặng này thay bản thân tỏ tường.

"Cậu bình tĩnh lại đi, Kakashi." Mất một lúc lâu Obito mới đáp lời.

Không phải vì hắn thừa nhận việc mình hận Kakashi, hắn là đang suy nghĩ, rốt cuộc cảm xúc bản thân hiện tại là gì.

Không thể không thừa nhận, lời nói của đối phương luôn khiến hắn bận tâm.

Obito đương nhiên biết được, trách nhiệm về cái chết của Rin không phải của một mình Kakashi.

Xét theo một khía cạnh nào đó, hắn cũng là kẻ gián tiếp đưa cô vào chỗ chết.

Rin biết nếu mình trở về làng, Tam vĩ sẽ phá phong ấn thoát ra ngoài.

Lá bùa được Madara đặt trong tim không cho phép cô tự sát, vì vậy cô đã quyết định lao vào đòn Chidori kia, để chết trong tay người cô yêu...

Người Rin yêu...?

Phải, ngay từ đầu người Rin yêu là Kakashi.

Mà Kakashi cũng như hắn, chỉ là con tốt thí trong bàn cờ của Madara.

Mà thật ra, người đáng thương nhất không phải là Hatake Kakashi hay sao.

Obito vì cậu mà hi sinh, đặt lên vai cậu trách nhiệm bảo vệ Rin chu toàn.

Một năm sau, chính tay cậu giết chết Rin, xé bỏ hẹn ước xưa kia của bọn họ.

Tưởng chừng bi kịch đã kết thúc, vậy mà không lâu sau đó, Minato cũng từ trần.

Người hứng chịu những nỗi đau này, vẫn luôn là Kakashi.

Đến thời điểm Obito nhận ra những điều này, thật sự đã quá trễ.

Vậy nên khi nghe được từ chính miệng Kakashi hỏi hắn, rằng hắn có hận cậu hay không.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Nhưng Obito không phải kẻ ngốc, nếu hiện tại nói với Kakashi hắn không hận cậu, sẽ chỉ làm tâm trạng người này rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.

Mọi người xung quanh đều luôn miệng bảo Obito ngốc, nhưng không phải Kakashi còn ngốc hơn hay sao.

Rõ ràng tội lỗi chẳng phải do mình gây ra, mà lại cứ một mực ôm hết vào bản thân như vậy.

Obito chậm rãi ngồi xuống, bắt lấy bàn tay đang rỉ máu của Kakashi, thấy đối phương không phản kháng, trong lòng liền có chút nhẹ nhõm, hắn niệm ấn, dùng nhẫn thuật trị liệu đơn giản giúp cậu cầm máu.

Hai mắt Kakashi hơi mở lớn, cậu khó tin nhìn Obito, "Cậu biết nhẫn thuật trị liệu? Từ khi nào chứ?"

Hatake Kakashi hoàn toàn bị việc này làm cho bất ngờ, đến cả việc vừa này cũng bị cậu vứt ra sau đầu.

Hành động vô thức này làm Obito bật cười.

Suýt nữa quên mất, Hatake Kakashi hiện tại vẫn là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, muốn gì nghĩ gì đều viết rõ lên mặt.

Như vậy, đáng yêu hơn lúc cậu ta trưởng thành nhiều.

"Vô tình học được thôi, loại nhẫn thuật cấp thấp này có thể khiến thiên tài như cậu trợn mắt há mồm, thật là không uổng công của tôi." Obito lơ đễnh đáp.

Thật ra năm xưa hắn đúng là chẳng quan tâm đến y thuật, nhưng những năm tháng sau khi Rin chết, để chuẩn bị cho kế hoạch nguyệt nhãn, hắn phải bôn ba nhiều nơi, đấu với vô số người, tuy sở hữu tế bào của Đệ Nhất, nhưng đôi khi vẫn bị thương đến chỉ còn nửa cái mạng.

Hắn vì vậy không thể không học nhẫn thuật trị liệu, dần dần việc tự chữa trị cho bản thân đã thành thói quen, sẽ là nói không ngoa nếu như so sánh y thuật của hắn tương đương với một Ninja trị thương trung cấp.

Ánh sáng xanh nhạt từ lòng bàn tay Obito phát ra, theo đó là vết thương của Kakashi dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần khép miệng.

"Chuyện đã qua rồi, vậy thì đừng nhắc lại nữa." Obito bình tĩnh nói, hắn lựa chọn không trả lời nghi vấn vừa rồi của Kakashi, "Nếu cậu cảm thấy có lỗi với tôi, thì để sau này rồi tính."

"Còn hiện tại, cậu nhìn lại cậu bây giờ đi, với cái cơ thể đó thì có thể làm được gì?"

"Nếu để tôi trút giận, cậu nghĩ bản thân chịu được mấy đòn?" Obito chăm chú quan sát, bắt lấy tia dao động trong mắt Kakashi, môi không nhịn được câu lên thành hình trăng khuyết.

"Vì vậy khi cậu bình phục, phải không ngừng mạnh lên, Kakashi."

"Để tôi cùng cậu, sau này sẽ đấu một trận ra trò."

______________

00:41 31/5/2023

______________

Thì cũng là đấu, nhưng mà là đấu trên giường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top