Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11. Thiên thần của anh

Taehyung không nhớ thời gian trôi qua bao lâu nữa, căn nhà trở nên trống vắng và lạnh lẽo tận cùng khi mối quan hệ của cả hai dần trở nên bế tắc. Jimin trở về nhà vào chiều hôm sau, không nói năng lời nào mà cứ lẳng lặng vào phòng làm việc, tự mình nấu bữa ăn và đặt ngay ngắn bên cạnh Taehyung.

“Anh định như vậy đến bao giờ?”

“...”

“Đang cố trốn tránh trách nhiệm mà anh đã gây ra ư?”

Jimin bị lời nói trúng tim đen mà chột dạ, hơi thở anh nặng nề hơn vì không muốn tranh cãi với Taehyung, toan muốn ra ngoài thì bị bàn tay ấm áp của em níu lấy, người anh như có luồng điện chạy dọc cơ thể, rằng anh thèm khát cái đụng chạm từ em xiết bao.

“Coi như tôi xin anh, một lần thôi.”

“Em xin điều gì?”

“Hãy cứ như trước đây, đừng tính toán gì nữa, sống một cuộc đời bình thường.”

“Có nghĩa là em sẽ tha thứ cho anh nếu như chấp thuận điều kiện đó?”

“Ừ.”

Một tiếng ừ thốt lên, mạch cảm xúc của Jimin bị kích động, anh đè Taehyung xuống giường, hôn mãnh liệt bờ môi mà anh đã nhớ nhung và khao khát được ngấu nghiến bao ngày qua, anh chạm vào đũng quần của người nọ, nắn nót khiến nơi nhạy cảm của Taehyung rung nảy, nước bọt đua nhau chảy dọc xuống cổ của em.

“Đừng nuốt lời Kim Taehyung.”

Khí trời trở nên ấm áp vì đã sang xuân, Taehyung thơ thẩn ngồi ở ban công, đôi mắt chậm rãi đóng lại, dường như em đã quá quen với việc sống trong bóng tối mất rồi. Dù Jimin không nói dã tâm của bản thân, nhưng em ngầm hiểu ra ý định mà anh ta đang thực hiện là gì.

Đôi mắt và ánh sáng đang tồn tại này, sẽ không giao thoa một lần nào nữa, bởi lịch hẹn phẫu thuật của vị bác sĩ kia đã qua năm ngày.

“Em không vào trong mà ra đó làm gì? Trời nhập nhoạng rồi, sẽ lạnh đấy.”

“Ừ.”

Cuộc hội thoại giữa anh và em chỉ vỏn vẹn như vậy, Taehyung không dám cãi, cũng không còn sức lực nào mà giằng co với Jimin cả, ngoan ngoãn như một con rối mặc sức Jimin điều khiển. Những đam mê, hi vọng, khát khao về một tương lai tươi sáng, về một cuộc đời tự do khoan khoái, về giấy bút mực in, về nguồn cảm hứng bất tận, Taehyung nghĩ mãi, nghĩ lâu đến mức càng nghĩ càng đau đớn. Bởi lẽ, thế giới của em giờ đây chỉ xoay vần mỗi Park Jimin.

Chỉ riêng Jimin mà thôi…

“Chúng ta, có thể ra ngoài uống chút gì đó không?”

“Em muốn đi đâu?”

“Đâu cũng được, dù gì tôi cũng đâu thấy gì.”

Jimin đủ thông minh nhận ra tông giọng trầm uẩn của em, anh nuốt đắng cay chua xót để trấn an trái tim đang nhói lên của bản thân, anh quen biết em đã mấy năm nay, bao nhiêu cảm xúc tâm trạng của Taehyung như thế nào, anh luôn chứng kiến và gắng thấu hiểu. Nhưng cho đến ngày hôm nay, sau những câu chuyện, bao lần tranh cãi diễn ra, Kim Taehyung ngày xưa lại trở nên yếu ớt hơn, nhu nhược hơn, một chút chính kiến cũng không có.

“Em muốn uống gì?”

“Rượu chả hạn.”

“Kim Taehyung, em tỉnh táo lại đi!”

“Làm ơn, một lần thôi… Còn không thì, cho tôi hút thuốc thử xem.”

Vốn từng ghét với mấy thứ kích thích không lành mạnh, trong quá khứ cũng từng cấm cản Jimin sử dụng chúng, thế mà giờ đây, Taehyung lại thèm chúng phát điên, thèm đến mức muốn dung hòa vào nó, mất nhận thức luôn cũng chấp nhận.

Jimin nhường nhịn em biết bao nhiêu, yêu em đến bao nhiêu, cớ sao nhìn dáng vẻ em hiện tại lại bí bách ngộp thở, anh giận mình liền đấm mạnh vào tường mấy phát, sưng húp đỏ cả lên, có chỗ bầm ngay, chỗ thì xơ xước chảy máu. Taehyung nghe tiếng động mạnh liền giật người, chạy đến chỗ anh mà đưa tay ngăn cản hành động ngu ngốc của người kia.

“Kim Taehyung, cầu xin em… Đừng như vậy với anh, rõ ràng em bảo chỉ cần anh từ bỏ những dã tâm, em sẽ tha thứ cho anh cơ mà?”

Taehyung nghe lời anh nỉ non, hai tay còn đang giam bàn tay anh trong lồng ngực, em tự hỏi Jimin có nghe tiếng lòng em không? Vết tì ngày đó vẫn còn in hằn và âm ỉ, về câu từ hăm dọa của anh, cả đoạn video mà anh quay được. Jimin muốn làm tình, em đều làm cùng anh; muốn em nghe lời, em đều vâng lời; Jimin tịch thu điện thoại và ngăn em tiếp xúc với bên ngoài, em cũng đồng ý. Chỉ là tình yêu này bị chệch hướng màu hồng cũng từ đấy, pha lẫn bởi sợ sệt, thương tổn, ràng buộc và mâu thuẫn.

“Anh bỏ được những tính toán, vậy còn em? Em bỏ được mong ước mà em ấp ủ suốt hàng tá năm qua hay không?”

“...”

“Vậy thì, nếu anh ích kỉ như vậy, thì bây giờ mong ước nhỏ nhoi của em là uống rượu, hút thuốc, anh cũng không cho phép em làm hay sao?”

Phải đến tận lúc này em mới hiểu, không phải ai tìm đến rượu bia thuốc lá là sa đọa, hay cố tỏ ra thật ngầu. Mà là điểm đích tận cùng của giới hạn, cần một thứ nào đó khiến mình tê dại đi nỗi đau lan ra từng mảng lớn.

Jimin đứng bật dậy sau khi im lặng một khoảng rất lâu, để lại không gian im ắng chỉ còn nghe tiếng gió và thanh âm vang vọng của chiếc máy bay nào đó cất cánh bay lên trời rồi mất hút. Xong, khi đôi môi cảm nhận được thứ chất lỏng ngọt chát, Taehyung mới biết Jimin bón cho em rượu qua nụ hôn.

Em hôn anh, một cách ướt át và cuồng nhiệt.

Rượu mạnh quá, em say đến nỗi vùi vào cơn khoái cảm không điểm dừng.

Đồng hồ từ tốn xoay vòng hơn hai tiếng trôi qua, Jimin ngồi bên mép giường, cả người trần trụi chăm chú đốt điếu thuốc cháy đỏ, Taehyung dựa vào lưng anh, từ tốn thẳng người, đón nhận điếu thuốc trong tay anh, trải qua mấy hồi ho sặc sụa vì không quen, cơn khó chịu và buồn nôn kéo tới nhưng em không có ý định từ bỏ. Loay hoay, chật vật hồi lâu, Taehyung phả ra làn khói trắng đục đầu tiên, nụ cười em nở rộ trên đôi môi xinh đẹp qua lớp sương mờ ảo của khói, của lưng chừng nước mắt. Jimin lại hôn em, mùi thuốc, mùi tinh dịch, vị nước bọt và cả vị berry trong khoang miệng của em hòa lẫn vào nhau.

“Jimin, anh có yêu em không?”

“Anh yêu em, thật lòng thật dạ yêu em.”

“Yêu cả dáng vẻ thân tàn ma dại như thế này?”

“Dù em như thế nào anh vẫn yêu em.”

“Haha, chẳng phải dáng vẻ này đều do anh gây ra sao?” Taehyung cười khúc khích trong lồng ngực Jimin, em say rồi, em không còn biết gì nữa, cứ nói những gì mình nghĩ, mặc cho anh có tức giận hay không. “Còn em, em vẫn luôn yêu anh, chỉ là… em ngộp thở quá, Jimin à, rõ ràng chúng ta yêu nhau mà.”

Tiếng khóc nấc lên nhiều hơn, đem tâm can Jimin xé ra từng mảnh li ti nhỏ bé không thể chắp vá được nữa, anh cũng khóc, nước mắt Jimin rơi rồi, nhìn người mình yêu đau lòng bởi chính mình, mình là nguyên nhân cho giọt lệ của em, cho nỗi đau của em. Taehyung nói đúng, chúng ta yêu nhau mà, cớ sao lại đau đến thế, buồn đến thế?

"Jimin à, mình dừng lại được không?"

Lời nói em nhẹ bỗng như hoa đào lả lướt dưới tiết trời khoan khoái, tâm yên ả của Jimin lay động, rồi cuộn trào như sóng dữ nổi cơn thịnh nộ. Anh bật cười chua xót, kéo Taehyung vào lòng, da thịt tiếp xúc với da thịt, tinh dịch nhóp nhép vẫn còn dính lấy nhau, Jimin vỗ về tấm lưng co ro của Taehyung, chấp thuận nói một tiếng.

"."

Đêm hôm ấy, Taehyung không nhớ mình đã làm gì, nói năng làm sao, vậy mà Jimin lại thông báo cho em sẽ phẫu thuật vào tuần tới, trong thời gian chờ đợi, mong em ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi khỏe mạnh để có sức vượt qua.

"Taehyung à, ngủ đi, đừng thức nữa. Ngoan." Jimin dịu giọng nói bên tai khi em đang soạn thảo ý tưởng bài viết, dù biết rằng tâm trạng anh ấy luôn thất thường, thế nhưng sự dịu dàng mà Jimin trao lại khiến Taehyung mê muội mù quáng. Em đón nhận cốc chocolate latte từ anh, rồi dừng hẳn việc gõ phím.

"Hôm nay, anh không ra ngoài gặp khách nữa sao?"

"Em là đang muốn đuổi anh, không muốn anh ở bên cạnh à?" Giọng điệu Jimin có phần bông đùa, nhưng chính sự cợt nhả ấy lại làm Taehyung giật bắn cả người vì sợ phật lòng anh.

"Không, không phải, chỉ là em…"

"Hôm nay anh không về, em mau ngủ sớm đi."

Jimin sau ngày hôm đó, anh ta cảm thấy mình là tội đồ, nhẫn tâm giết chết nụ cười của em, tắt đi ánh sáng rực rỡ của Taehyung, khiến em thu nhỏ thành một đứa trẻ to xác, khúm núm cầu xin anh buông tha sợi dây xiềng xích trói buộc. Thế là anh nghĩ, mình không còn xứng với một thiên thần thuần khiết như Taehyung được nữa.

"Khoan, khoan đã, Jimin à!" Taehyung vội đứng bật dậy, lẽo đẽo theo tấm lưng trĩu nặng của Jimin. Nếu như đôi mắt em có thể nhìn thấy, em sẽ chứng kiến được gương mặt đã gầy đi của Jimin, cùng quầng thâm và tóc tai không được chải chuốt chỉn chu.

Và nếu như Taehyung có thể nhìn thấy, Jimin chỉ cầu xin em hãy bao dung anh, thương hại anh một lần nữa, thứ tha cho mọi lỗi lầm mà anh gây ra. Mong Taehyung có thể yêu anh nguyên vẹn như ngày đầu tiên, không có mâu thuẫn, không có đớn đau, không có mỏi mệt bủa vây linh hồn và thể xác.

Nhưng tất cả đã muộn màng rồi, đúng không?

"Anh đi đâu vậy?"

"Anh nghĩ, em không thích anh ở bên?"

"Đây là nhà anh mà?"

"Nhà anh chỉ tồn tại khi ở nơi này có chúng ta, nhưng bây giờ chỉ có em và anh, cá thể Jimin và Taehyung. Không có chúng ta."

Sự xa cách ngày càng rõ hơn, khiến Taehyung và Jimin chấp nhận mối quan hệ cả hai đang đến con đường cùng. Sợi tơ duyên căng cứng đầy khắc khoải, chẳng còn mềm dẻo mật ngọt tựa thuở ấy được nữa.

Rõ ràng chúng ta yêu nhau mà, cớ sao lại chia xa…?

...

Ngày phẫu thuật cũng đến, Taehyung ngồi trong phòng bệnh chờ đợi Jimin sẽ đến bên cùng nói chuyện với mình một chút trước khi đưa vào phòng mổ, nhưng người mà em chờ lại không thấy đâu, chính anh đưa em đến đây, không lẽ lạnh lùng rời đi trước?

Kéo dài từng giây từng phút, Taehyung mơ màng bởi thuốc mê thấm sâu vào ý thức, đôi mắt em đau rát, nhưng cả cơ thể nhạy cảm của em cảm nhận được hơi ấm và mùi hương thân quen, tim em đập nhịp nhàng vì nụ hôn trên trán, và tiếng anh thì thầm đầy thân mật: "Tạm biệt Taehyungie, thiên thần của anh, em đã được tự do bay khỏi chiếc lồng sắt."

...

Hù :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #minv